Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Minh Dục cau mày, liếc mắt nhìn điện thoại một cái.
[ Minh Dục: Liên quan gì đến tôi? ]
[ Triệu Thời Thanh: Sao vậy? Dù gì cũng là việc đã từng làm với nhau, cậu không muốn tới xem một chút sao? ]
[ Minh Dục: Tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không có cổ phần ở trong đó, không rảnh.
]
[ Triệu Thời Thanh: Àiii, cậu lúc nào cũng vậy.
Thầy Ngô, thầy hướng dẫn lúc đó đặc biệt trở về từ Singapore để tham dự đấy, còn cố ý hỏi tôi cậu có tới hay không, nói là rất muốn gặp cậu.
Cho dù cậu không nể mặt tôi, thì vẫn phải nể mặt thầy Ngô chứ? Năm đó ông ấy rất quan tâm đến cậu.
]
Minh Dục hơi chần chờ, quả thực anh không muốn tham gia vào mấy việc không đâu thế này, nhất là việc đó lại có liên quan tới Triệu Thời Thanh.
Nhưng chỉ vì Triệu Thời Thanh mà từ chối cảm tình của người khác, thì lại có vẻ không đáng.
.
truyện teen hay
Triệu Thời Thanh nói tiếp: “Dẫu cậu có bận, thì gặp mặt, ăn bữa cơm cũng được mà.
Hai ngày cuối tuần cũng không đến mức không có nổi thời gian uống tách cà phê chứ?”
Vì thế anh đành thỏa hiệp: “Để tôi bảo trợ lý sắp xếp thời gian đã.”
Minh Dục nghĩ lại bản thân mình —— có lẽ anh đã quá mẫn cảm với Triệu Thời Thanh.
Khi đó, anh là một chú voi nhỏ bị xiềng xích trói buộc, hiện tại cũng đến lúc thoát ra rồi, chứ không phải là tránh né mỗi khi nhìn thấy sợi xích mang tên Triệu Thời Thanh kia.
Đã gần mười năm rồi, có ân oán gì thì cũng nên phai nhạt, sao mình lại có thể nhớ mãi không quên, không thoát ra nổi chứ?
Mặc dù công tác rất bận rộn, thế nhưng Minh Dục vẫn tới họp báo rất đúng giờ.
Khó khăn lắm gần đây không có hạng mục, anh mới có được mấy ngày cuối tuần chân chính, vậy mà lại năm lần bảy lượt tiêu phí ở việc tụ tập bạn bè vô ý nghĩa —— Minh Dục đối với chuyện này hết sức bất mãn.
Triệu Thời Thanh đứng trên sân khấu chậm rãi phát biểu, giọng điệu của gã dịu dàng dí dỏm, miệng lưỡi lưu loát, dễ nghe cực kỳ.
Nghe nói danh tiếng của gã ở trong đám sinh viên cũng rất tốt, có không ít sinh viên ngành khác đều tới nghe gã giảng bài, chỉ vì muốn chiêm ngưỡng nhà giáo trẻ đẹp trai, lắm luận văn trong truyền thuyết này.
Trên khóe mắt Triệu Thời Thanh đã xuất hiện vài nếp nhăn.
Đây là phát hiện mới của Minh Dục, anh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cho nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhất là ở dưới ánh đèn vàng ấm áp, những nếp nhăn như vậy lại càng khó che dấu.
Con người ngoài ba mươi tuổi cũng phải có nếp nhăn.
Có lẽ Triệu Thời Thanh quả thực là một người luôn luôn nỗ lực, không ngừng tiến về phía trước, công tác vất vả tô điểm lên gương mặt gã một vài vết tích sâu sắc.
Song, điều này cũng hề ảnh hưởng mị lực của gã, Triệu Thời Thanh vốn là một người rất phong độ trí thức, những nếp nhăn trên khóe mắt càng làm nổi bật khí chất con người gã.
Anh không rõ sau khi bọn họ chia tay, Triệu Thời Thanh đã qua lại với bao nhiêu người.
Gương mặt điềm tĩnh, chín chắn của Triệu Thời Thanh luôn khiến cho người khác rung động.
Anh cũng không biết những người bạn trai kia có thấy được bộ mặt giả tạo của Triệu Thời Thanh không, liệu khi đó họ có cảm thấy thất vọng hay chăng?
Nhưng hết thảy những chuyện này đều không liên quan đến anh.
Minh Dục bình tĩnh nhìn chung quanh, lại phát hiện Phương Thư Giai ngồi cách đó không xa, đang tập trung tinh thần lắng nghe bài diễn thuyết, trong ánh mắt toát lên một tia sùng bái.
May mà Phương Thư Giai đã có người mình thích —— nếu hắn đồng tính, Minh Dục thật sự lo lắng hắn sẽ bị Triệu Thời Thanh lừa mất.
Tuy nói Phương Thư Giai có tới hay không cũng không liên quan tới mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy đối phương, Minh Dục vẫn có chút yên lòng.
Từ trước đến nay, anh không có quá nhiều bạn bè, thế nhưng Phương Thư Giai đã chia sẻ bí mật lớn nhất trong đời anh, vì vậy Minh Dục bèn thăng cấp cho hắn trở thành một trong những người thân thiết nhất của mình.
Phương Thư Giai là bác sĩ của anh, ở trước mặt bác sĩ, con người có thể tùy ý bày ra sự yếu ớt và khiếm khuyết của chính mình, chứ không cần phải giấu giấu giếm giếm.
Thời điểm hội nghị kết thúc, nhóm sinh viên năm đó bọn họ ở lại để gặp mặt thầy Ngô.
Thầy Ngô vô cùng vui mừng nói: “Nhiều năm không gặp, mấy đứa bây giờ đều đã trở thành tinh anh các ngành nghề rồi.
Nhất là Tiểu Minh đấy, mấy lần thầy trở về tham gia hoạt động của nhà trường, cũng không gặp được em.”
“Mời được Tiểu Minh rất khó đó ạ.” Triệu Thời Thanh cười nói, “Năm đó em lấy bằng tiến sĩ ở Mỹ, nghe nói cậu ấy tới Los Angeles công tác, hẹn ra gặp mặt cũng không được.”
Minh Dục vốn không muốn trả lời, lúc này chỉ đành qua loa đáp một câu: “Tôi đã nói rồi mà, tôi thật sự không có thời gian, thật ngại quá.”
“Hiểu mà, hiểu mà.” Thầy Ngô giảng hòa nói, “Mấy đứa đã kết hôn chưa? Lúc trước thầy với Thời Thanh —— không, là thầy Triệu đã nói, nếu mọi người có người nhà thì dẫn theo tụ họp luôn cho vui.
Hà Dao, thầy nhớ em đã lập gia đình rồi đúng không?”
“Chồng em hôm nay phải trực ca thầy ạ.” Hà Dao cười nói, “Thật sự là không thể tới được! Em cũng phải đổi ca mới đến được đó, chúng em đều là bác sĩ ngoại khoa, thầy hiểu mà.”
“Đúng là bận rộn thật……” Thầy Ngô đồng cảm mà nhíu mày, “Ngày thường cũng chẳng có thời gia mà trông con?”
Hà Dao chớp chớp mắt: “Vậy thì không cần sinh con —— Bọn em là DINKs*.”
(*DINKs: DINKs hay còn có cách gọi khác là DINKY “double income, no kids yet”, là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng cả hai đi làm có hai nguồn thu nhập và không sinh con.)
Thầy Ngô vừa lẩm bẩm “Giới trẻ ngày nay đúng là khác thường”, vừa chuyển hướng qua hỏi Minh Dục: “Vậy còn Tiểu Minh thì sao ——”
Hà Dao vội cướp lời đáp: “Thầy còn không biết đàn anh Tiểu Minh sao? Đương nhiên là ảnh vẫn độc thân rồi!”
Minh Dục mỉm cười, coi như thừa nhận.
Thầy Ngô lắc đầu cười, lại nói với Phương Thư Giai: “Thế còn Tiểu Phương?”
Phương Thư Giai lại rất thành thạo trong việc kiếm cớ để thoái thác chuyện này: “Em đang yêu đương, vẫn chưa kết hôn ạ, đối phương ở nơi khác nên không thể tới được.”
“Ở nơi khác?” Triệu Thời Thanh quan tâm nói, “Vậy thì đúng là không dễ dàng nhỉ.”
Đối với trạng thái yêu đương của Phương Thư Giai, Hà Dao là người hiểu rõ nhất ở đây.
Cô nàng làm bộ lơ đãng mà thở dài: “Đúng vậy, nhưng vẫn còn đáng tin hơn mấy thứ yêu qua mạng gì đó.”
Phương Thư Giai định cười một tiếng cho qua chuyện, ai ngờ thầy Ngô lại có hứng thú với vấn đề này, nói: “Đúng thế, thầy thấy có rất nhiều cô gái trẻ đều bị lừa chỉ vì yêu qua mạng thôi đấy.”
Phương Thư Giai cứng nhắc cười trừ, lại thấy Minh Dục cũng im lặng mà rũ mắt xuống.
Triệu Thời Thanh nói: “Học sinh của em cũng thế, người yêu trên mạng bay tới thành phố C tìm cô bé.
Hai người đi ra ngoài hẹn hò, buổi tối không trở về ký túc xá bị tra được, khiến giáo viên hướng dẫn nửa đêm gọi điện tới tìm em.
Bọn trẻ ngày nay, lá gan đúng là lớn thiệt.”
Minh Dục thay đổi tư thế đứng, vươn tay đỡ gọng kính.
Thầy Ngô nói tiếp: “Hiện giờ bọn trẻ kết bạn qua mạng nhiều, có không ít người đều là quen biết qua trò chơi.”
“Quen qua trò chơi còn tốt chán ạ.” Hà Dao đáp, “Mấy cái phần mềm giao lưu kết bạn mới thực sự không đáng tin, ai biết bản thân biết quen được là người hay là quỷ chứ?”
Minh Dục:……
Luôn có cảm giác bị đá đểu.
Thầy Ngô nói: “Có rất nhiều cô gái trẻ bị lừa cả tình lẫn tiền, thật nguy hiểm.”
Minh Dục:……
Triệu Thời Thanh nói: “Không chỉ các cô gái trẻ, còn có cả kẻ lừa đảo giả dạng làm gái đẹp, chuyên lừa gạt nhóm đàn ông con trai, khiến rất nhiều người mắc mưu.”
Minh Dục:……
Mọi người càng nói càng nhiệt tình, Phương Thư Giai cười gượng hai tiếng, cũng nói: “Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, người đứng đắn ai lại yêu qua mạng chứ!”
Minh Dục cảm giác bản thân tựa như một con nhím, cả người cắm chi chít mũi tên.
Lúc này, thầy Ngô rốt cuộc cũng nhớ tới ở đây vẫn còn một người nữa, hỏi: “Thầy Triệu, còn chưa nói em đó —— thanh niên tài tuấn của chúng ta đã lập gia đình hay chưa?”
“Em ấy ạ?” Triệu Thời Thanh mỉm cười, dừng một chút mới nói, “Em có dẫn người nhà tới đây.”
Tim Minh Dục đập lỡ một nhịp.
Nghề nghiệp như Triệu Thời Thanh, vậy mà lại dám…… come out?
Triệu Thời Thanh lên tiếng: “Nguyên Phong! Qua đây chào hỏi bạn bè anh một chút đi.”
Minh Dục nhìn theo phương hướng gã gọi người, trái tim giống như thể ngừng đập.
Một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, đang mỉm cười đi về phía bọn họ..