Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Thời Thanh vậy mà lại đích thân đưa học trò tới đây?
Phương Thư Giai vô thức thở phào một hơi, cười nói: "Chẳng có người thầy nào tốt với học sinh như Thời Thanh tiền bối đâu."
Triệu Thời Thanh chỉ lắc đầu cười: "Là một nhà giáo, tôi nên làm vậy mà.
Giờ này cũng muộn rồi, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, có thời gian lại nói chuyện tiếp nhé."
"Được, đàn anh đi đường cẩn thận."
Trên đường về nhà, Phương Thư Giai hồi tưởng lại hành động thân mật đó lần nữa, luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Nhưng vừa nghĩ hai người là thầy trò, nếu đổi lại là thầy giáo nhéo nhéo mặt của mình thì cũng chẳng phải việc gì to tát cả, nên không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Trong những tháng ngày yêu xa với Minh Dục, Phương Thư Giai lại đăng nhập vào Meet U, chuẩn bị đọc lại lịch sử trò chuyện trước kia.
Ai ngờ vừa mới mở app ra, lại có một thông báo tin nhắn mới hiện lên.
[An.M: Xin chào giai đẹp, anh là Top à? ]
Phương Thư Giai sửng sốt.
Không phải chứ? Hắn đã sửa thông tin cá nhân thành thế này rồi, mà vẫn còn có người tìm tới? Đối phương cũng đói khát quá rồi đi!
[Đăng Các Mộng Ức:? Anh đoán xem? ]
[An.M: Lỡ như thật thì sao? ]
Vạn nhất, vạn nhất*, thì trong cả vạn cũng chỉ chọn lấy một.
Xem xét một hồi, không ngờ đối phương lại ở cùng thành phố với hắn, chỉ e là do cái hệ thống rách nát này giới thiệu cả.
(*万一: Lỡ như, ngộ nhỡ, vạn nhất.
Tác giả đang chơi chữ.)
[Đăng Các Mộng Ức: Nhưng tôi đã kết hôn rồi.
]
[An.M: Không sao đâu, tôi cũng sắp kết hôn rồi.
Khi nào anh tan làm, tôi có thể đi tìm anh, cứ nói với vợ, anh đi xã giao là được.
]
[Đăng Các Mộng Ức: Tôi nói kết hôn là kết hôn với đàn ông.
]
[An.M: Vậy cũng không sao cả, chúng ta có thể giữ một mối quan hệ mở.
Tôi cũng có một "đối tác" cố định, cả hai đều rất an toàn, rất tốt.
]
[Đăng Các Mộng Ức:....]
Cái thứ súc vật gì vậy trời?
Phương Thư Giai không khỏi cảm khái, có thể gặp được Minh Dục trong cái ứng dụng này đúng là một việc chẳng dễ dàng gì.
Hắn tức giận mắng hai câu cặn bã, rồi block đối phương bằng tốc độ ánh sáng.
Dự án của Minh Dục ở thành phố A sắp kết thúc rồi, hắn cũng không cần hao tâm tổn sức với thằng ngu này nữa.
Phương Thư Giai hẹn Minh Dục đến nhà mình ăn tối, còn đích thân xuống bếp trổ tài nấu nướng, chuẩn bị đón gió tẩy trần cho anh.
Minh Dục đương nhiên rất sẵn lòng.
Vừa mới trở về từ sân bay, anh còn chẳng kịp về nhà cất hành lý, tắm rửa, đã chạy thẳng đến nhà Phương Thư Giai rồi.
Cửa vừa mở ra, hương thơm ngào ngạt của thịt kho tàu đã xộc thẳng vào xoang mũi, tiếp đó là Phương Thư Giai đang đeo một chiếc tạp dề hoa đứng trước cửa.
Hắn vươn đôi bàn tay ướt nước định ôm chầm lấy anh: "Chào mừng anh về nhà!"
Minh Dục nhìn quanh nói: "Áo khoác anh mặc lúc ngồi máy bay đó."
Phương Thư Giai lập tức lùi về sau ba mét: "Anh mau cởi áo ra đi! Nếu không thì đừng hòng bước chân vào nhà!"
Tuy Minh Dục không biết nấu ăn, song vẫn có thể phụ nhặt, rửa rau.
Anh vừa thái rau, vừa nói với Phương Thư Giai: "Ba em lại ngắm trúng anh rồi."
"Cái gì?" Phương Thư Giai kinh ngạc, "Sao ba em còn chưa chịu từ bỏ chứ? Em vẫn chưa nói với ông ấy về quan hệ của chúng ta mà."
"Không phải muốn làm mối cho chúng ta."
"À...!không, không phải, vậy vậy vậy chẳng lẽ là cho chính ổng?" Dòng suy nghĩ của Phương Thư Giai đã trôi dạt đến một mảnh trời kỳ quái.
Tuy ba hắn không biết quán xuyến gia đình, nhưng về phương diện đó thì vẫn là người bình thường, không tới mức này chứ!
Minh Dục khó hiểu liếc nhìn hắn một cái: "Ba em muốn lôi kéo anh đến công ty của ông ấy."
"Hàiiii..." Phương Thư Giai thở phào nhẹ nhõm, "Vậy anh trả lời thế nào?"
"Anh nói để anh suy nghĩ đã." Minh Dục đáp, "Dù sao thì ông ấy cũng trả lương rất cao."
Phương Thư Giai chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Phạm vi nhận thức của anh cũng nhỏ hẹp thật đấy, đừng lúc nào cũng giữ khư khư cái tư duy người làm công.
Ngẫm lại mà xem, nếu anh ở bên em, chẳng phải đã là gả vào hào môn rồi sao? Giang sơn do ông ấy gây dựng lên không phải sẽ đều thuộc về anh ư, cần gì phải để ý một chút thiệt hơn chứ?"
"Em có quyền kiểm soát công ty à?"
"...!" Phương Thư Giai cười ha ha, "Em giỡn thôi mà."
Sau tiếng thái rau xoèn xoẹt, Minh Dục lại lên tiếng: "Thực ra anh vẫn luôn có suy nghĩ muốn thay đổi công việc.
Nếu cứ tiếp tục công việc hiện tại, cơ thể cũng sẽ không chịu nổi.
Nhưng bay giờ anh chỉ quan tâm một điều...!nếu anh thực sự đến công ty của ba em, lỡ sau này chúng ta có chia tay, vậy nhất định sẽ rất khó xử."
"Gì chứ?!" Phương Thư Giai vội vàng nói, "Mới yêu nhau được mấy ngày, vậy mà ngay cả đường lui sau khi chia tay anh cũng đã nghĩ xong rồi?!"
"Không phải vậy." Minh Dục bất lực, "Chỉ là khi anh lập kế hoạch, khó tránh khỏi sẽ suy xét đến mọi khả năng có thể xảy ra.
Nếu như thế thật thì mối quan hệ của em với ba mình sẽ trở nên khó xử."
"Em? Vậy thì anh khỏi lo.
Mối quan hệ giữa em với ba mình đã không thể xấu hơn nữa rồi.
Này, canh chín rồi đó, anh tắt bếp đi."
Minh Dục mở vung nồi, hương thơm nức mũi lập tức toả ra.
Nước dùng trong veo, lớp mỡ gà vàng óng trôi nổi trên mặt nước.
Phương Thư Giai đắc ý nói: "Gà mái thì mua ở chợ rau, còn nấm là nấm rừng."
"Trông ngon quá." Minh Dục thuận miệng hỏi: "Em mua ở đâu vậy?"
"Không phải mua đâu, là quà hôm trước Triệu tiền bối tặng đó." Phương Thư Giai hàm hồ đáp.
Tinh thần của Minh Dục nháy mắt trở lên căng thẳng.
Triệu Thời Thanh tới tìm em ấy, lại còn tặng đồ? Gã muốn làm cái gì?
Anh lớn tiếng hỏi: "Triệu Thời Thanh đến tìm em làm gì?"
Phương Thư Giai đang xào rau, cũng cao giọng đáp lại, "Không phải là anh ta! Thôi, đợi lát nữa kể cho anh nghe sau."
Thời điểm bê thức ăn ra bày lên bàn, Phương Thư Giai mới chú ý tới ánh mắt của Minh Dục vẫn luôn dõi theo mình.
Có chút tủi thân, lo lắng, lại có chút muốn nói lại thôi.
Phương Thư Giai bật cười: "Làm sao vậy, gấp cái gì? Lẽ nào anh đang sợ em sẽ chạy theo anh ta? Mặc dù lúc trước em có nói rất có thiện cảm với Thời Thanh tiền bối, nhưng cũng không có ý gì cả! Làm ơn hãy có một chút lòng tin với bản thân mình được không?"
Minh Dục vừa múc canh cho hắn, vừa nghiêm túc nói:" Không phải vì chuyện này."
Tuy Phương Thư Giai không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, song vẫn nói: "Là người nhà của một học trò của anh ta phải nhập viện, có nhờ em chăm sóc một chút, cho nên cậu nhóc kia mới tặng em ít đặc sản quê nhà để cảm ơn."
Minh Dục nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Sinh viên? Có phải là một cậu thanh niên đẹp trai, dáng người cao gầy, hơi ngăm đen không?"
"Đúng là cậu ấy.
Đàn anh Thời Thanh thực sự rất tốt với học trò của mình, không chỉ giúp tìm bệnh viện, tìm bác sĩ, mà đêm khuya còn đích thân mang đồ tới tặng." Dứt lời, Phương Thư Giai mới phát hiện ra điểm khác thường, "Hả? Anh đã gặp cậu ấy rồi ư?"
"Ừ." Minh Dục hơi do dự, không biết có nên nói ra sự nghi ngờ trong lòng mình hay không.
Anh không có bất cứ bằng chứng nào cả, nếu nói ra, vậy cũng có nghĩa là anh phải kể lại tất cả những sự việc trong quá khứ của mình một cách chân thực và rõ ràng nhất.
Sau này Phương Thư Giai vẫn phải tiếp xúc với Triệu Thời Thanh, mà với tính cách của em ấy, tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn chuyện này.
Liệu em ấy đã sẵn sàng để trở mặt với Triệu Thời Thanh hay chưa?
Anh nói: "Mối quan hệ giữa bọn họ...!có lẽ không chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần."
Phương Thư Giai ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt, những hành vi thân mật sau tấm cửa kính ô tô của hai người ngày đó lại ùa về trong đầu hắn..