Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền
  3. Chương 111
Trước /217 Sau

Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 111

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhìn bọn chúng được nghỉ học một tuần mà thèm 凸ಠ益ಠ)凸- bản em vừa mưa vừa rét (╥_╥)

Leonard vẫn luôn thành thục hơn bạn đồng trang lứa, nhìn quen bộ dáng thành thục của hắn bỗng nhiên có một ngày hắn lập tức trở nên "hoạt bát" "trẻ con", tương phản lớn như vậy thực dễ dàng khiến người ta nói không nên lời, ít nhất Lạc Vân Thanh liền trầm mặc.

Nhưng cậu không nghĩ tới Leonard mẫn cảm như vậy, thấy hắn trầm mặc không nói, lập tức đi thay mấy bộ quần áo, cuối cùng tùy ý Lạc Vân Thanh nói như thế nào cũng không chịu đổi lại.

Vì thế phúc lợi hiếm thấy cứ như vậy lọt khỏi tay.

"Leonard nếu không cậu mặc đổi về thử xem?"

"Không."

"Kỳ thực bộ quần áo cậu mặc vừa rồi nhìn càng đẹp hơn." Lạc Vân Thanh xúi giục nói.

Leonard nhìn cậu vài cái, chỉ thấy cậu chột dạ đem ánh mắt rời đi, nhưng Lạc Vân Thanh cũng nói không sai, bộ quần áo Leonard mặc lúc đầu đúng là đẹp, hơn nữa phù hợp với lứa tuổi thanh xuân này của hắn.

Chẳng qua cậu đã quen với bản thân có bộ dáng thành thục, cho nên đối với Leonard trẻ trung có chút không quen mà thôi!

Aiz....quả nhiên ấn tượng khắc sâu mà!

Trong lòng cảm khái như vậy, Lạc Vân Thanh trăm phương nghìn kế muốn cho Leonard quay về thay quần áo, dù sao mặc bộ trang phục vận động kia Leonard xác thực rất soái khí, hơn nữa cả người tản mát ra một loại hơi thở thanh xuân mê người độc hữu của nam sinh khỏe mạnh.

Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh hạ quyết tâm nhất định phải bắt hắn mặc lại, vì thế hiếm khi làm nũng với hắn một lần.

Địch không lại người yêu chẳng mấy khi làm nũng một lần, Leonard phát hiện bản thân căn bản không có kiên định như trong tưởng tượng, bị mê choáng váng, không bao lâu hắn liền đầu hàng, sau đó ngoan ngoãn đổi lại bộ quần áo lúc đầu.

Lạc Vân Thanh sợ hắn đổi ý, khi hắn đổi xong quần áo một khắc cũng không dừng lại, trực tiếp đóng cửa chạy lấy người.

Đắc ý nắm tay hắn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của trấn nhỏ Vân Quế.

............

Trấn nhỏ Vân Quế nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, muốn tìm một đám người không đơn giản, nhưng muốn tìm một đám người vừa tới nơi này thì đúng là chỉ cần tìm một cái là ra luôn, chỉ cần đi dọc theo con đường cái náo nhiệt nhất nhìn một hồi, trên cơ bản là có thể tìm được người.

Khi Lạc Vân Thanh tìm được bọn họ là lúc mấy chú mấy dì đang mua đồ vật, đặc biệt là Bulma, đầu tầu gương mẫu đứng trước sạp hàng cùng lão bản nói hăng say, ngay cả khi Lạc Vân Thanh đứng ở bên cạnh cũng chưa phát hiện.

"Không được, này quá đắt, nếu là 50 đồng liên bang thì tôi liền mua."

"Oa, chị gái à, chị trả giá vậy làm sao được? Thứ này tôi bán 200 đồng Liên bang, chị một lần liền chém xuống của tôi 3/4."

"Vậy anh nói có bán không?"

"Không được, không được, giá này thì chị vẫn đi nhà khác đi." Chủ tiệm liên tục vẫy tay, giá cả này có thể khiến bản thân thiệt lớn.

"Vậy 70 đồng Liên bang?" Bulma thử mở miệng.

"Không được, không được, chị ra giá quá thấp, còn chưa bằng giá nhập hàng, tôi không bán được đâu, đừng nói tôi, xung quanh cũng không ai chịu bán, chị gái chị nhìn xem, chẳng mấy khi đi du lịch, đã tới rồi, cũng đừng so đo với chúng tôi nữa, cho tôi kiếm một chút được không?"

"......"

Tính tính, Bulma cảm thấy giá cả cao một chút cũng đúng, đang chuẩn bị mở miệng, một chủ quán bên cạnh nhìn Edward sau đó liền cao giọng chào hỏi hắn, át mất tiếng nói của Bulma: "Edward, tiểu tử này rốt cuộc đã quay lại rồi sao?"

Edward hàm hậu gật gật đầu, ôm Henry hướng về phía hắn cười cười.

Nhìn bộ dáng trắn nõn của Henry, chủ quán bên cạnh cười thấy răng không thấy mắt.

Hắn rất thích hài tử diện mạo như vậy, trắng trẻo mập mạp nhiều phúc khí!

"A, đây là con trai anh sao? Lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh thật đáng yêu, nó tên gì thế?"

"Tên là Henry."

Nghe được tên của mình, lực chú ý của Henry chuyển từ người mẹ mình sang người ba ba.

Nghi hoặc nghiêng đầu, không rõ lão ba nhà mình gọi mình làm gì.

"Henry, chào chú đi!" Henry nhìn chủ quán bên cạnh lại nhìn ba mình, cuối cùng ngoan ngoãn vang dội kêu lên một tiếng: "Chào chú ạ!"

Chủ quán được gọi là chú kia cầm lấy một món đồ chơi trên quầy hàng của mình không cho cự tuyệt nhét vào tay Henry, cười ha hả nói: "Đây, chú cho cháu làm lễ gặp mặt, cầm lấy chơi đi."

Đó là một đồ chơi hình con chim nhỏ không biết làm từ thứ gì, phi thường sinh động rất giống thật. Có thân hình mập mạp, lông tơ vàng nhạt, cái miệng nhỏ hồng hồng, đôi mắt đen bóng, trên miệng còn ngậm nhánh cỏ khô vàng.

Henry vừa thấy liền thích, ngọt ngào nói lời cảm ơn, sau đó lặng lẽ nhìn Edward một cái, được cho phép mới thật cẩn thận tiếp nhận nó, hai bàn tay béo mập đầy thịt bắt lấy chân chim nhỏ, như là sợ chim nhỏ bay đi.

Biểu hiện của Henry khiến tất cả mọi người ở đây đều bật cười.

Mà chủ quán lãnh giáo trình độ trả giá của Bulma nhìn xem tình huống tự nhiên cũng biết bọn họ hẳn là bằng hữu với người dân ở trấn nhỏ Vân Quế, cho nên cũng không muốn bán giá cao, trực tiếp nói ra một cái giá thực.

Bulma thấy người ta đã thành thật như vậy rồi, cũng không trả giá nữa liền mua, dù sao nàng chính là muốn rèn luyện năng lực trả giá của mình một chút mà thôi, cũng không định thực sự dùng giá thấp nư vậymua đồ vật của người ta.

"Edward đại ca, anh đây là mang theo bà xã và con tới nghỉ đông à?"

"Đúng vậy, còn không phải sao, thằng bé được nghỉ, nhớ anh trai nó, liền dẫn nó tới xem." Nói tới đây Edward còn vỗ vỗ mông nhỏ của Henry, biểu tình mang theo một chút bất đắc dĩ.

Hắn cũng không biết thằng con hắn trí nhớ lại tốt như vậy, Vân Thanh chỉ chơi với nó vài ngày mà thôi, liền tâm tâm niệm niệm đều là cậu, lâu lâu muốn gọi video, hiện tại nghỉ biết cậu không trở lại lại càng nháo quá trời quá đất, nhất định phải tới tìm cậu.

Bị nháo cho nhức cả đầu, hoàn toàn không biết giận sau đó cuối cùng đồng ý mang Henry tới Thủ Đô tinh tìm Lạc Vân Thanh, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là Bulma cũng muốn tới chơi một chút.

"Không có việc gì, không có việc gì, trẻ con chính là thích dính anh chị, Nông nghiệp tinh của anh trước kia tôi nghe anh nói cũng cảm thấy quá quạnh quẽ, có đứa nhỏ nào mà thích chứ, tới nơi này chơi rất tốt, nơi này mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy."

Chủ quán ý cười đầy mặt trả lời hắn một câu, sau đó một bên cùng hắn nói chuyện phiếm một bên tiếp đón khách hàng khác, thoạt nhìn rất bận.

Edward thấy hắn bận rộn, biết hiện tại không phải thời điểm nói chuyện phiếm, vì thế liên tục bảo hắn đi tiếp đón khách hàng không cần phải tiếp chuyện mình, mình cũng sắp phải đi rồi.

Nào biết vừa mới xoay người liền nhìn thấy Lạc Vân Thanh và Leoanrd ở sau lưng, một bộ không biết đã đứng nhìn bao lâu rồi.

Edward còn chưa phản ứng lại, Henry nhìn thấy Lạc Vân Thanh lập tức hoan hô, giẫy giẫy chân muốn chạy về phía cậu.

Sức lực lớn khiến Edward không ôm nổi nhóc, chỉ có thể thả nhóc xuống dưới.

Henry được tự do lập tức chạy tới ôm đùi, đương nhiên trong tay cũng không quên cầm theo con chim nhỏ tân sủng mới của mình.

Chớp mắt to, Henry lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Lạc Vân Thanh, giọng nói ngọt ngào nói: "Vân Thanh ca ca, em rất nhớ anh nha!"

Bế lên đứa nhỏ đang ôm lấy đùi mình, Lạc Vân Thanh nhéo nhéo mũi nhóc, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mập mạp đầy thịt của nhóc, nhịn không được nhéo một cái: "Anh cũng nhớ em lắm."

Cảm xúc mềm mại truyền từ ngón tay khiến người không thể không cảm thán da trẻ con đúng là quá tốt.

Nào biết Henry nghe xong câu này bỗng nhiên như nhớ tới cái gì "hừ" một tiếng, sau đó ngoảnh đầu sang một bên, nhưng từ góc độ của Lạc Vân Thanh có thể nhìn thấy đôi mắt nhóc đang nhìn trộm mình, sau đó cơ thể còn giãy giụa muốn tụt xuống.

Người ở đây nhiều, Lạc Vân Thanh cũng không dám để nhóc xuống dưới, nếu không cẩn thận một cái, bị người dẫm vào thì làm thế nào bây giờ?

Vì thế cậu thực tự nhiên vỗ vỗ mông nhóc, thân mật nói một câu: "Đừng nháo."

Sau đó hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ bụ bẫm đáng yêu của Henry: "Lâu như vậy không gặp, tiểu Henry càng lớn càng đáng yêu nha."

"Tất nhiên rồi." Nhóc thối dáng vẻ khẳng định mình đáng yêu, vẻ mặt đương nhiên là vậy manh đến nỗi khiến người ta hận không thể vò vò mái tóc mềm mại kia của nhóc một phen.

"..."

"Thực xin lỗi tiểu Henry, Vân Thanh ca ca đã không về thăm em, để em một mình cô đơn, Henry rộng lượng có thể tha thứ cho anh không?" Lạc Vân Thanh cất tiếng mềm nhẹ nói.

Nói thực, cậu cũng không nghĩ tới đầu óc trẻ con lại tốt như vậy, mới ngắn ngủi mấy ngày ở chung thật giống như có thể đem ngươi nhớ rõ vĩnh viễn, mỗi ngày trong lòng đều nhớ tới ngươi.

Nghe thấy cậu xin lỗi, Henry chôn ở trong ngực cậu hốc mắt đỏ một chút, một hồi lâu mới gian nan gật đầu, ngón tay mập mạp ôm lấy cánh chim nhỏ, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó mới nói: "Vậy Vân Thanh ca ca lần sau không thể như vậy nữa, bằng không Henry sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu."

Nhìn đôi mắt nhỏ hồng hồng của nhóc, trái tim Lạc Vân Thanh cũng mềm ra, vì thể chỉ có thể nhận thua liên tục gật đầu.

"Vân Thanh ca ca, anh thả em xuống dưới đi."

"Không được đâu, người ở đây nhiều như vậy, Henry phải ngoan, đợi lát nữa ít người mới thả em xuống nhé." Lạc Vân Thanh kiên nhẫn giải thích.

"Vậy anh đưa em cho ba ba đi, bằng không anh sẽ mệt, ba ba nói hiện tại Henry nặng giống như con heo con." Nói tới đây ngữ khí của Henry có chút nghiêm trọng.

Nhóc mới không phải là con heo con bẩn hề hề nơi nơi lăn lộn đâu, nhưng mà ba ba cứ nói nhóc như vậy, nhóc cũng không thể làm gì.

Aizz, ai bảo bọn họ đều cần mình dỗ dành chứ, một đám đều ấu trĩ như vậy, thật là không có biện pháp gì với bọn họ~

Heo con?

Nhìn tiểu Henry trắng trẻo mập mạp, Lạc Vân Thanh cảm thấy rất giống nha.

Mím môi cười, nhưng cậu không dám cười ra tiếng, dù sao trẻ con cũng biết sĩ diện, cho nên cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy cười nhạo nhóc.

Nhưng cậu không cười, những du khách bên cạnh lại phát ra tiếng cười thiện ý.

Nghe được tiếng cười vang dội của bọn họ, trong ánh mắt "ta siêu hung dữ" của tiểu Henry một đám rời khỏi trận địa, hướng tới chỗ ở tại trấn nhỏ Vân Quế.

Leonard đi ở phía sau chủ động hỗ trợ cầm hành lý, mấy cô mấy dì ở Nông Nghiệp tinh tùy ý vỗ vỗ bả vai hắn, sau khi cảm nhận được cơ bắp hữu lực kia của hắn thực vừa lòng đem đồ vật đưa cho hắn xách.

Trước lúc đi Edward và Bulma liền nói qua với bọn họ Lạc Vân Thanh ở Thủ Đô tinh kết giao bạn trai.

Xuy, với thái độ ân cần này...không cần nhìn cũng biết hắn chắc chắn là vị bạn trai kia!

Người của tinh cầu Nông nghiệp tuy cũng xem mặt, nhưng người thế hệ trước càng thích những người có thân thể khỏe mạnh.

Leonard không chỉ có dáng người đẹp, vẻ ngoài đẹp, nghe nói còn là bạn học của Lạc Vân Thanh, chứng tỏ hắn cũng là học sinh của học viện Liên bang đệ nhất, cho nên bọn họ chắc chắn nhất định hắn học cũng giỏi, vậy chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề, bạn trai như vậy tuyệt đối không thể chê được.

Mọi người vui tươi hớn hở một đường trò chuyện tới lúc về đến nhà, sau khi về tới nhà Lạc Vân Thanh mới chính thức giới thiệu mọi người với nhau.

Tuy mọi người không nói gì, nhưng nhìn Leonard thành thục ổn trọng, bộ dáng nghiêm túc trong lòng rất là vừa lòng.

Còn những thứ khác.....

Đó không phải còn có thời gian khảo nghiệm sao!

Người này có tốt không hay, một chốc một lát ngươi cũng không thể biết được, nhưng phải biết thời gian chính là thuốc thử tốt nhất, ở chung lâu rất nhiều thứ tự nhiên sẽ hiện ra.

Cho nên, cứ thong thả đợi về sau đi....

Quảng cáo
Trước /217 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Copyright © 2022 - MTruyện.net