Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt tối om om của Tần Bất Ngữ thành công khiến mấy người MC không dấu vết lùi về sau một bước.
Ai cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ mình nhìn thấy ở tờ giấy thứ hai này vẫn ghi hai chữ "Khiêu vũ" như cũ.
Hiện trường người đùn ta đẩy này khiến người xem dưới khán đài lại lần nữa ồn ào cười to.
Mọi người đều có mắt để nhìn, thấy cái dạng này của Tần Bất Ngữ nói không phải lại lần nữa bắt được nhiệm vụ "khiêu vũ" cũng không ai tin.
Dù sao ai cũng biết Tần Bất Ngữ đối với việc khiêu vũ này rốt cuộc có bao nhiêu căm thù tới tận xương tủy, hắn cũng đã từng nghĩ tới việc nỗ lực học tập bổ khuyết cái khuyết điểm duy nhất này của mình, nhưng thượng đế mở cho ngươi một cánh cửa thì chắc chắn cũng sẽ đóng vài cánh cửa sổ khác thôi!
Khiêu vũ ấy mà! Người thường nỗ lực một chút là có thể học được nhưng Tần Bất Ngữ lại cứ không học được, không có bất luận tế bào vũ đạo gì, mặc kệ hắn nhảy bao lâu, nhảy nhảy liền trở thành cùng chân cùng tay, cuối cùng người bên cạnh hắn bao gồm cả lão sư dạy vũ đạo cho hắn đều uyển chuyển khuyên hắn nên từ bỏ.
"Xem ra vận khí của Bất Ngữ của chúng ta rất tốt~! Phải biết rằng trong 50 quả trứng vàng trên bàn này chỉ có 2 quả trứng là yêu cầu khiêu vũ, kết quả cậu ấy liên tiếp rút trúng 2 cái." Giờ phút này Hà Diệu có vạn phần đồng tình đối với hắn.
Không phải nói vận khí của Tần Bất Ngữ vẫn luôn không tệ sao? Nhưng hôm nay vừa nhìn liền thấy vận khí của hắn không chỉ không ra sao mà còn đặc biệt không tốt, bằng không cũng sẽ không liên tiếp rút trúng hai lần trứng đau như này.
"Ai nha, tuy Bất Ngữ lại đập trúng nhiệm vụ khiêu vũ, nhưng vừa rồi Bất Ngữ đã nhảy rồi, nhảy tiếp cũng không thú vị, tôi cho rằng mọi người nhìn cậu ấy nhảy cũng chán rồi, nếu không chúng ta đổi thành Phạm Tiểu Tiểu? Để cô ấy nhảy cho chúng ta rửa mắt một lần? Các bạn nói có phải không?" Hà Diệu nói xong, Thích Như Nhất đi tới cạnh Tần Bất Ngữ, cười lớn vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó mong chờ nhìn khán giả, tự nhiên mà giải vây cho hắn.
Không giải vây không được, tổ tiết mục cũng không nghĩ tới bọn họ cũng chỉ thả hai cái nhiệm vụ khiêu vũ mà thôi, kết quả cư nhiên đều bị Tần Bất Ngữ chọn trúng?
Ai cũng có thể nhìn ra vừa rồi là hắn mất thể diện mà khiêu vũ, sau đó bây giờ lại bắt hắn nhảy lại lần nữa? Tổ tiết mục đều cảm thấy bản thân không phúc hậu! Hơn nữa Tần Bất Ngữ nhân khí rất tốt, tổ tiết mục cũng không dễ đắc tội hắn, nếu Thích Như Nhất đều giải vây, bọn họ cũng phối hợp đem màn ảnh xuống khán đài, đem quyền quyết định giao cho khán giả.
Chỉ thấy mọi người đầu tiên là gật gật, sau đó lại thống nhất lắc lắc đầu.
Tổ tiết mục: "........" có ý tứ gì?
"Không cần Phạm Tiểu Tiểu, xem Phạm Tiểu Tiểu khiêu vũ quá nhiều lần rồi."
"Muốn Lạc Vân Thanh!"
"Muốn Lạc Vân Thanh nhảy thay Tần Bất Ngữ."
"......"
Một đống người bên dưới kêu Lạc Vân Thanh nhảy thay Tần Bất Ngữ, nhưng Lạc Vân Thanh chịu sao?
Lạc Vân Thanh đương nhiên không chịu! Cậu cũng không biết khiêu vũ, hơn nữa cậu cũng không thân với Tần Bất Ngữ, cho nên việc gì phải hi sinh bản thân.
Vì thế vô luận người khác nói gì, Lạc Vân Thanh đều ý chí sắt đá cự tuyệt.
Cuối cùng vẫn là Tần Bất Ngữ ngượng ngùng, rũ mắt xuống nhận mệnh nói: "Tôi chọn phải thì để tôi nhảy đi."
Điều này khiến Lạc Vân Thanh nhướng mày, ấn tượng với Tần Bất Ngữ có chút thay đổi.
Tần Bất Ngữ không biết khiêu vũ cũng không thích khiêu vũ, hiện tại có cơ hội tìm người khác thay thế còn có thể cố nén không thích lên sân khấu, Lạc Vân Thanh bội phục hắn chuyên nghiệp.
Thấy hắn một người đứng ở giữa sân khấu khẩn trương đến hơi đổ mồ hôi, Lạc Vân Thanh sờ sờ mũi, bỗng dưng có chút chột dạ.
Ánh đèn chậm rãi tối xuống, cuối cùng sân khấu chỉ còn lại một ánh đèn chiếu vào người hắn, Tần Bất Ngữ thân xuyên chính trang đứng ở trên sân khấu khiến Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nghĩ ra, nhớ tới lời đồn về gia thế nhà hắn, vì thế không chút nghĩ ngợi đi tới cạnh MC, nói nhỏ bên tai hắn: "Mở nhạc waltz, loại nhạc vũ hội."
Điệu waltz? Hà Diệu ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên cũng nghĩ đến cái gì, vì thế ý bảo đạo diễn đổi âm nhạc.
Đứng giữa sân khấu, Tần Bất Ngữ vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe được âm nhạc thay đổi lập tức trái tim sắp nhảy ra ngoài, nhưng cẩn thận nghe lại, phát hiện là giai điệu âm nhạc yến hội bản thân vạn phần quen thuộc thì trái tim liền thả lỏng, thậm chí mặt còn lộ ra một chút tươi cười.
Tuy hắn mù vũ đạo, nhưng nhà hắn gia cảnh không kém, từ nhỏ tới lớn đều cần phải tham gia yến hội xa hoa, sau khi lớn lên gia nhập giới giải trí cũng giống như thế, cho nên hắn vẫn biết nhảy điệu waltz, tuy luyện mười mấy năm vẫn như cũ nhảy rất kém, nhưng dù sao cũng không phải không nhảy được.
Điệu waltz là vũ điệu của hai người, là một trong những MC của chương trình, Thích Như Nhất tươi cười rực rỡ, giơ lên làn váy hiên ngang lên mời nhảy, sau đó cùng Tần Bất Ngữ bắt đầu nhảy.
Thích Như Nhất nhảy điệu waltz rất tốt, công phu dẫn dắt cũng không kém, dưới sự dẫn dắt của nàng Tần Bất Ngữ nhảy cũng không khẩn trương lắm, tuy vẫn có chút lỗi, nhưng rõ ràng không hề dẫm chân lên bạn nhảy.
Một điệu nhảy hoàn tất, Tần Bất Ngữ nâng tay Thích Như Nhất trở lại bên cạnh mọi người, lúc này mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại.
"Nhìn không ra cậu thâm tàng bất lộ nha." Tần Tử Mặc bội phục nói, người cùng tay cùng chân có thể đem điệu khiêu vũ nhảy tới tình trạng này tuyệt đối là tốn không ít công phu.
Nghe được hắn khen, Tần Bất Ngữ rụt rè gật gật đầu, mấp máy cánh môi ửng đỏ, bộ dáng kiêu ngạo rụt rè kia khiến Tần Tử Mặc nhịn không được trộm trợn trắng mắt.
Lạc Vân Thanh không liên quan đứng một bên xem náo nhiệt, cậu phát hiện Tần Bất Ngữ người này kỳ thực chơi khá tốt, giống như một con mèo, khiến người nhịn không được muốn chọc hắn một chút.
............
Bởi vì Tần Bất Ngữ là người cuối cùng đập trứng ở vòng một và người đầu tiên đập trứng ở vòng hai, cho nên thứ tự đập trứng ở vòng hai trái ngược lại hoàn toàn với vòng 1, nhưng cho dù có thay đổi thứ tự, đội của bọn họ cũng không có bao nhiêu may mắn, tốt nhất là Khương Hoa, đập được 1 điểm, mà Phạm Tiểu Tiểu đập phải 0 điểm.
Ngược lại là ba người Lạc Vân Thanh, vòng một mỗi người đập được 4 điểm, vòng này còn lợi hại hơn, mỗi người đập được 5 điểm, khiến cho mọi người chứng kiến tận mắt cái gì là nằm cũng thắng.
Một loạt tao thao tác này khiến cho Tần Bất Ngữ và Khương Hoa bên cạnh buồn bực không thôi, rốt cuộc nhịn không được đi tới trước mặt Lạc Vân Thanh.
"Chào Vân Thanh, tôi là Khương Hoa, mọi người tới làm quen một chút nào."
Nói xong Khương Hoa vẻ mặt chờ mong vươn tay, khi Lạc Vân Thanh nắm lấy tay hắn hắn đáng khinh mà xoa xoa hai cái, sau đó lén lút cao hứng nói: "Hắc hắc hắc, tôi cũng không tin lần sau tôi còn không đập được thứ tốt."
Tần Bất Ngữ không nghĩ tới đồng đội của mình cư nhiên ngốc như vậy, trực tiếp đem mục đích của bọn họ nói ra?
Nhìn Khương Hoa cao hứng còn có Lạc Vân Thanh bình tĩnh, Tần Bất Ngữ khó thở, hoàn toàn ngượng ngùng tới bắt tay với Lạc Vân Thanh, nguyên bản muốn trộm quay trở lại, nhưng không nghĩ tới cuối cùng Lạc Vân Thanh lại chủ động cùng hắn bắt tay.
Bắt tay xong vành tai Tần Bất Ngữ hơi hơi đỏ lên khuôn mặt ngốc ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ còn lại Phạm Tiểu Tiểu thấy hai đồng đội đều tiến lên bắt tay với Lạc Vân Thanh, nhưng nàng thật không muốn đi, nghĩ nghĩ thẹn thùng cười cười, "Aiz" một tiếng sau đó lắc lắc đầu với hai người đồng đội của mình: "Tần ca, Khương ca, Vân Thanh đều đem vận may chuyển cho các anh, có lẽ vận may này không còn nhiều nữa, cho nên em sẽ không đi bắt tay, hơn nữa em tin vào vận khí tốt của mình sẽ để lại ở vòng này, không tin chúng ta thi đấu thử xem!"
Thi đấu? Nhìn thoáng qua Phạm Tiểu Tiểu, không biết nàng đánh cái chủ ý gì Khương Hoa gật gật đầu: "Có thể nha."
Như thế rất tốt, khán giả dưới khán đài hưng phấn! Đội ngũ vốn dĩ phải nhất trí đối ngoại lại trở thành "nội chiến", càng thú vị rồi.
Vòng thứ ba là Hạ Lỵ Lỵ đập đầu tiên, lần này Hạ Lỵ Lỵ không giống như mọi người nghĩ đập phải 3 điểm, mà là đập phải nói thật hoặc là mạo hiểm, nội dung mạo hiểm là công khai tên 50 đầu tiên trong danh bạ điện thoại.
Nhìn thấy cái mạo hiểm này Hạ Lỵ Lỵ thật đúng là không sợ, danh bạ điện thoại của nàng ngoại trừ bạn tốt trong nghề thì cái khác đều là nick name, không có thứ gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng, vì thế sảng khoái lựa chọn mạo hiểm.
"A? Lỵ Lỵ cư nhiên còn có phương thức liên lạc với Tần Tử Mặc và Tần Bất Ngữ?""
"Có gì kỳ lạ sao? Người ta hiện tại còn đang cùng nhau đứng trên sân khấu chơi trò chơi mà?""
"Nhưng vì sao không nhìn thấy tên Lạc Vân Thanh?""
"Hẳn là ở dưới? Danh sách 50 người đầu tiên cơ bản đều là người trong giới giải trí, chỉ là thật không nghĩ tới Hạ Lỵ Lỵ nhân duyên tốt như vậy, quen biết nhiều tai to mặt lớn.""
"......"
Hạ Lỵ Lỵ công khai xong liền tới Tần Tử Mặc lên sân khấu, hết sức tự tin đập một quả 3 điểm, nhưng không nghĩ tới vẫn là giống như Hạ Lỵ Lỵ, đập phải nói thật và mạo hiểm.
Không biết tổ tiết mục sẽ hỏi cái vấn đề gì, giác quan thứ sáu khiến Tần Tử Mặc không chọn lời nói thật, vì thế quyết đoán lựa chọn mạo hiểm.
Giờ phút này trên màn hình lớn xuất hiện danh sách 50 người đầu tiên trong danh bạ của Tần Tử Mặc, mọi người nhìn cái này liền không nhịn được líu lưỡi.
Bọn họ có thể nói những người bên trên này bọn họ đều biết không? Ngoại trừ mấy vị đại minh tinh, còn có mấy nhà thiết kế đứng đầu trong giới, trình độ đứng đầu như thế nào? Chính là loại người thường có thể không biết tác phẩm của bọn họ nhưng cũng biết tên của họ.
Mà những người còn lại?
Ha hả, này còn lợi hại hơn, đó chính là đám người chỉ hắt xì thôi cũng khiến nền kinh tế Liên bang bị chấn động ba phần!
Lần đầu tiên trực diện thấy quan hệ bạn bè thân thích trong giới đỉnh cấp hào môn khán giả đều rớt hết dưa, liên tiếp xoa xoa hai mắt, sợ bản thân nhìn lầm.
"Đậu móe, cái này thật là trâu bò!"
"(゜Д゜*), mua vé không phí, chỉ với cái danh bạ liên lạc này cũng đủ giá vé, lần đầu tiên sâu sắc nhận ra người với người thật sự không giống nhau, Tần Tử Mặc quá biết đầu thai!"
"......"
Đừng nói khán giả bị kinh sợ ngay cả MC trên sân khấu cũng chấn kinh vài giây rồi.
May mà bọn họ chỉ lộ ra thông tin tên danh bạ chứ không phải số liên hệ của người ta, không thì số liên lạc của những người đó sẽ bị tin thông báo thêm bạn nổ tung.
"Tổ các cậu chỉ còn lại Lạc Vân Thanh, theo giá trị may mắn của tổ các cậu, tôi nghiêm trọng hoài nghi lát nữa cậu cũng đập trúng phải cái này." Hà Diệu cảm thán.
Hắn thật sự phục, hiện trường có 50 quả trứng vàng, chỉ có 4 điểm, 5 điểm, và loại nói thật cùng mạo hiểm này là có 3 quả giống nhau, kết quả cư nhiên đều bị đập trúng? Nếu không phải hắn biết tổ tiết mục không có tấm màn đen, hắn đều sẽ hoài nghi đây là tổ tiết mục nhằm tăng hiệu quả chương trình mà thông đồng với ba người Tần Tử Mặc, Lạc Vân Thanh và Hạ Lỵ Lỵ.
Nghe được Hà Diệu nói Lạc Vân Thanh chỉ ôn hòa cười, nhưng cũng làm tốt chuẩn bị đập phải yêu cầu giống như hai người đồng đội.
Mạo hiểm này đối với người sinh hoạt hỗn loạn trong giới giải trí mà nói thật sự rất xỏ lá, nhưng đối với người ngay cả giới giải trí đều không tính như cậu mà nói hoàn toàn không có bất cứ áp lực gì.
Không áp lực Lạc Vân Thanh tùy ý chọn một quả trứng vàng đập xuống, không quan tâm lấy ra tờ giấy bên trong.
"Chúc mừng Vân Thanh, quả nhiên...... cậu muốn lựa chọn mạo hiểm giống như hai người đồng đội của mình sao?"
Lạc Vân Thanh gật gật đầu, vài cái liền mở ra danh bạ điện thoại của mình.
Màn hình hiện ra, tên trong danh bạ hiện lên màn hình lớn.
Sau đó những cái tên quen thuộc liên tiếp hiện ra khiến mọi người đang ngồi bị đập cho hôn mê.
"Ta là ai, ta đang ở đâu, chẳng lẽ ta đang ngồi trong lớp học sao?"
"Nhìn thấy tên bọn họ ta phát hiện tim mình bỗng nhiên đập mạnh, cảm giác giờ phút này bản thân còn đang ngồi trong phòng thi vào đại học tinh tế [ sợ hãi bị lão đại chi phối ]"
"Mẹ ơi, ta muốn khóc, vì sao tất cả đều là lão đại trong sách giáo khoa? A a a a a ta lúc trước bởi vì người tên Ân Kỳ này mà chọn sai, kết quả chỉ thiếu chưa tới 2 điểm mà thôi liền không đỗ vào mười đại trường cao đẳng của Liên bang."
"......"