Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Lạc tiên sinh, xin chào ngài, có khách của ngài ở bên ngoài, có cho bọn họ vào không ạ?"
Sáng sớm hôm nay bảo an khu biệt thự Lạc Nhật liền liên hệ với Lạc Vân Thanh, đem tin tức khách tới thăm báo cho cậu, để cậu xác nhận người tới có phải là khách của cậu hay không.
Nhìn thấy một nhà ba người Úc Tuyên ở bên ngoài biệt thự qua màn hình, Lạc Vân Thanh nhịn không được vỗ vỗ đầu mình, cuối cùng nhớ ra một tháng trước Úc Tuyên nói qua qua một thời gian muốn tới bái phỏng, vì thế vội vàng để bảo an đem người đi vào.
Sau năm phút đồng hồ, Lưu Cảnh Huy tay trái ôm một đứa nhỏ khoảng 3 tuổi, tay phải nắm lấy tay Úc Tuyên đi vào cửa biệt thự.
Ôm hai người đã lâu không gặp một hồi, Lạc Vân Thanh nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của đứa nhỏ đang lười biếng ôm cổ Lưu Cảnh Huy một cái, sau đó nhịn không được tán thưởng: "Đứa nhỏ nhà anh cũng thật xinh đẹp!"
Đúng vậy, xinh đẹp!
Tuy Lạc Vân Thanh biết Hạo Hạo là bé trai, nhưng vẫn nhịn không được dùng hai từ xinh đẹp này để miêu tả bé, đứa nhỏ này hoàn toàn là phiên bản mini của Úc Tuyên, nhưng nghiêm túc nhìn lại có thể phát hiện nhóc còn tinh xảo hơn cả Úc Tuyên, phải biết là Úc Tuyên cũng là một đại mỹ nhân hiếm thấy, đứa nhỏ còn xinh đẹp hơn cả Úc Tuyên này quả thực có thể nói là cực kỳ hiếm có.
Nghe được khích lệ, Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy cười cười tự hào, đặc biệt là Lưu Cảnh Huy, chỉ sợ bản thân kéo chân sau làm đứa nhỏ theo gen của mình về sau lớn lên sẽ khó coi, nhưng không nghĩ tới lần này mình lại không kéo chân sau, ngược lại còn có công, đứa nhỏ này cũng rất biết lớn, đem những phần đẹp nhất của hai người cha đều ôm hết lên trên người mình.
Nhưng không tự hào như hai người cha, nghe được hai chữ xinh đẹp để hình dung mình bảo bảo không cao hứng, chỉ thấy nhóc tròn xoe đôi mắt to, chu lên cái miệng hồng nhỏ xinh tức giận nhìn về phía Lạc Vân Thanh.
Đừng thấy nhóc nhỏ, nhưng nhóc cũng biết miêu tả con trai đều dùng đẹp trai, chỉ có con gái mới có thể dùng xinh đẹp.
Nhưng Hạo Hạo không nghĩ tới mình thì đang tức giận, "đầu sỏ gây tội" lại cười ha ha, thậm chí còn nhịn không được cúi đầu xuống hôn hôn mình.
Điều này khiến Hạo Hạo càng tức giận, nước mắt trong mắt quật cường di chuyển trong hốc mắt không rơi xuống.
Nhìn đứa nhỏ viền mắt hồng hồng, Lạc Vân Thanh hậu tri hậu giác bản thân hình như đã làm một việc xấu xa, vì thế lại lần nữa hôn lên khuôn mặt mang theo hương sữa kia ôn nhu nói: "Bảo bảo, vừa rồi chú nói đùa với con thôi, Hạo Hạo nhà chúng ta rất là đẹp trai."
Hai chữ đẹp trai khiến anh bạn nhỏ vốn dĩ đang thở phì phò lập tức trở nên cao hứng, túm lấy cổ áo ba ba nhóc muốn xuống đất ngay.
Lưu Cảnh Huy cao lớn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đứa con trai dễ dàng bị dỗ dành nhà mình, biết nghe lời đặt nhóc xuống mặt đất, sau đó thấy nhóc không chút khiếp sợ mà tiến lên kéo kéo quần Lạc Vân Thanh lộ ra một nụ cười có thể manh chết người, vươn hai tay muốn ôm một cái.
Bộ dáng ngoan ngoãn kia quả thực manh đến không thể manh hơn!
Lạc Vân Thanh nhịn không được ngồi xổm xuống bế đứa nhỏ diện mạo tinh xảo này lên, hôn nhóc một cái sau đó thu được nụ hôn mang theo hương sữa đáp lễ.
Không được! Thanh máu đều về không!
Ôm đứa nhỏ ngồi ở trên ghế sô pha, Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân mình giờ phút này muốn hóa thân thành ông chú biến thái.
"Con trai của các anh cũng quá đáng yêu rồi?" Không chỉ ngoan ngoãn còn lễ phép, chỉ cần không khen nhóc xinh đẹp, xinh xắn gì đó đứa nhỏ này cơ hồ sẽ không quấy rối.
Đây là trẻ con sao? Đây quả thực chính là thiên sứ mà!
Tất cả các phụ huynh đều chạy không thoát khỏi sự vui sướng khi con cái nhà mình được khen, hai người vốn dĩ thực khiêm tốn lần này không chỉ không phản bác lời Lạc Vân Thanh nói mà còn cao hứng hùa theo, đem bạn nhỏ ngày thường có bao nhiêu thông minh ngoan ngoãn toàn bộ nói ra, nói đến mức Lạc Vân Thanh cũng có một đứa nhỏ.
"Chú, chú không thể tự mình sinh một đứa con sao?" Nghe được các ba ba nói chuyện với Lạc Vân Thanh, Hạo Hạo ngốc ngốc hỏi.
Muốn có con không phải đi bệnh viện là xong sao? Vì sao chú ấy lại không có con nhỉ?
Chẳng lẽ con chú ấy còn đang nằm trong bệnh viện?
Nghĩ tới lúc trước ba ba nói với mình, có những bạn nhỏ ở bệnh viện không ra ngoài được, Hạo Hạo bởi vì sự tưởng tượng của bản thân mà thương tâm chảy nước mắt.
Nhìn thấy nước mắt của Hạo Hạo, Lạc Vân Thanh luống cuống tay chân rút một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau cho nhóc.
"Sao đột nhiên lại khóc?" Lạc Vân Thanh ngữ khí dịu dàng dỗ đứa nhỏ, ngược lại hai vị ba ba bên cạnh vẫn không nhúc nhích, thú vị nhìn một màn này.
"Chú, chú, con, con của chú có phải ở trong bệnh viện, trong bệnh viện không ra ngoài được hay không?" Hạo Hạo một bên nghẹn ngào một bên ôm Lạc Vân Thanh hỏi.
Lạc Vân Thanh: "......"???
Đây là tình huống gì thế? Có thể nói cậu hoàn toàn không biết đứa nhỏ này muốn biểu đạt cái gì được không? Lạc Vân Thanh luống cuống nhìn thoáng qua Úc Tuyên và Lưu Cảnh Huy.
"Không phải, chú Vân Thanh hiện tại còn chưa muốn có em bé đâu, con đi đọc sách đi." Úc Tuyên tùy tiện giải thích một câu, sau đó từ lấy ra một quyển sách hơi mỏng trong túi xách đưa cho nhóc.
Hạo Hạo cũng kỳ quái, bị trả lời một câu, tiếp nhận sách sau đó cư nhiên liền thật sự không khóc?!
Lạc Vân Thanh nhìn nhóc thoát khỏi người mình ma mãnh dựa vào sô pha lật lật từng trang sách, bộ dáng nghiêm túc kia khiến cậu nhịn không được hỏi: "Hạo Hạo có thể đọc hiểu sách này sao?"
Đắm chìm trong thế giới của bản thân Hạo Hạo không trả lời cậu, ngược lại là Lưu Cảnh Huy nghe vậy cười ha ha nói: "Nó hiện tại mới chưa tới ba tuổi mà, sao có thể xem hiểu, nó là xem ảnh."
Ách...... cũng phải, Lạc Vân Thanh vừa nhìn, mới phát hiện đứa nhỏ đang lật cư nhiên là một quyển sách tranh, lập tức ngượng ngùng cười.
......
Một nhà Lưu Cảnh Huy tới Đế Đô cũng không phải chỉ để bái phỏng Lạc Vân Thanh, mà là lúc trước đã hứa với Hạo Hạo sẽ dẫn nhóc tới công viên giải trí lớn nhất ở Thủ Đô tinh, mà cái công viên giải trí này ở Đế Đô, cho nên bọn họ mới đến.
Đã nói đi công viên giải trí, đứa nhỏ liền không ngồi yên được, ngây người hơn nửa tiếng, phu phu hai người liền muốn tạm biệt rời đi, nhưng cuối cùng vì thấy đứa nhỏ đáng yêu, Lạc Vân Thanh liền đi theo bọn họ.
Ngay từ đầu cậu cảm thấy rất thú vị, nhưng chậm rãi nhìn một nhà ba người ngọt ngào ở phía trước, trong lòng Lạc Vân Thanh xuất hiện một cỗ hâm mộ.
Chờ tiếp xúc với bọn họ càng lâu cỗ hâm mộ này càng điên cuồng tăng lên, tận đến khi Úc Tuyên bọn họ rời đi hồi lâu cũng chưa hết.
Vào ban đêm tĩnh lặng, Lạc Vân Thanh nằm trên giường suy nghĩ một đêm, cũng rối rắm một đêm. Đấu tranh giữa tình cảm và lý trí, tình cảm cuối cùng chiến thắng, cậu bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời mình tựa hồ đã đến lúc bước vào một giai đoạn khác.
Vì thế —— ngày hôm sau khi Leonard đi công tác trở về, vừa vào cửa liền phát hiện Lạc Vân Thanh ngồi trên sô pha đối diện cửa lớn trận địa sẵn sàng đón quân địch chờ hắn.
Vẻ mặt nghiêm túc kia thiếu chút nữa khiến Leonard cho rằng Lạc Vân Thanh muốn vứt bỏ hắn một cái cựu ái đi tìm tân hoan khác.
Cựu -thân thể cường tráng-mê đảo muôn vàn thiếu nữ-ái vẻ mặt cảnh giác nhìn Lạc Vân Thanh, hồi lâu cũng chưa đi qua.
Núi không đi theo ta ta liền tới chỗ núi, không biết Leonard đang não bổ cái gì, Lạc Vân Thanh nhìn thấy Leonard trở về mặt mày cao hứng vẫy vẫy tay với hắn, hứng thú dào dạt tiếp đón hắn: "Anh mau qua đây."
Leonard: "......"
Leonard không nhúc nhích, vẫn thẳng tắp đứng ở cửa lớn như cũ, trên tay còn xách vali hành lý, biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa.
"Anh mau tới đây, thất thần cái gì thế?" Lạc Vân Thanh không thể hiểu được nhìn người nào đó đang thất thần đứng ở cửa.
Đợi hồi lâu không thấy Leonard tiến lên cậu tự cầm tài liệu mình tìm ra đi tới chỗ hắn.
"......"
"Anh cảm thấy hai chúng mình hiện tại có một đứa con được không?" Lạc Vân Thanh đầy cõi lòng chờ mong nhìn về phía Leonard đang trầm mặc.
Nghe thấy tin tức này Leonard mông lung, thật lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần, chờ tới khi hắn khôi phục lại tinh thần cầu đầu tiên nói chính là cự tuyệt.
"Không được."
Lạc Vân Thanh: "......"
"Anh không muốn có con?" Lạc Vân Thanh trợn to hai mắt, ngữ khí có chút khó có thể tin, cậu vẫn luôn cho rằng Leonard là muốn có con.
Nghe vậy Leonard quay đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn Lạc Vân Thanh, mím môi sau đó thản nhiên mở miệng nói: "Đương nhiên không muốn."
"Vì sao?" Lạc Vân Thanh nhịn không được hỏi.
Câu hỏi này Leonard không biết phải trả lời như thế nào, dù sao nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn cậu, cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh giữ lại mặt hắn, hắn mới nhìn cậu, lại đem ánh mắt chuyển xuống sàn nhà ấp úng mở miệng: "Nó sẽ quấy rầy thế giới hai người của chúng ta."
Ngẫm lại những việc mình làm khi còn nhỏ, giờ phút này Leonard rốt cuộc hiểu được cảm thụ của Warren, đây đâu phải trẻ con, đây quả thực chính là cái bóng đèn lớn!
Hơn nữa hắn và Vân Thanh còn trẻ, nếu có một đứa con thật sự phi thường ảnh hưởng tới thế giới của hai người!
Lạc Vân Thanh: "......" Giờ phút này Lạc Vân Thanh không biết phải miêu tả cảm giác vô ngữ của mình như thế nào nữa.
Chờ hỏi rõ sự lắng của Leonard xong cậu càng cảm thấy bất đắc dĩ của bản thân!
Dục vọng chiếm hữu của Leonard quả thực quá bá đạo, bá đạo đến mức ngay cả con của mình cũng không chấp nhận?
Cần phải từ bỏ sao? Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân không muốn từ bỏ, dù sao lúc không nghĩ thì còn được, nhưng hiện tại cậu suy nghĩ cẩn thận, cái loại tâm tình bức thiết muốn có con này liền tới rồi.
Hai đời đều là cô nhi cậu thật sự rất muốn ở cái thời không này có một cái huyết mạch tương liên ràng buộc, cho nên cậu quyết định thuyết phục Leonard.
Nhưng ngay từ đầu mặc kệ cậu nói như thế nào với Leonard, Leonard đều có biện pháp nói sang chuyện khác, nhưng qua một tháng, vào sáng sớm một ngày nào đó, khi Lạc Vân Thanh tỉnh dậy phát hiện Leonard cư nhiên đồng ý!
Sợ Leonard thí lừa, Lạc Vân Thanh xác nhận mãi hắn là thật sự đồng ý liền lập tức liên hệ với bệnh viện tiến hành gây giống phôi thai.
......
Chịu giới hạn của điều kiện sinh lý, đồng tính chú định không thể thông qua phương thức bình thường để mang thai sinh con, nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, muốn có con cũng dễ dàng, chỉ cần tới bệnh viện đăng ký nộp một bút phí dụng liền có thể xin gây giống phôi thai, mặt khác người có tiền có thể dùng nhiều tiền đi tới bệnh viện tốt để làm, mà người không có tiền thì phải xếp hàng chậm rãi chờ xin thông qua.
Lạc Vân Thanh và Leonard không thiếu chút tiền ấy, chỉ cần bọn họ muốn tùy thời đều có thể tiến hành gây giống phôi thai, cho nên sau khi Leonard đồng ý, Lạc Vân Thanh tìm được cơ sở gây giống có tính bảo mật mạnh nhất, phục vụ tốt nhất, cũng là chuyên nghiệp nhất ở Liên bang hiện tại tiến hành gây giống phôi thai.
Hai người ở bên trong phòng mà cơ sở cung cấp tiến hành một chút vận động mạnh sau đó ngượng ngùng cầm hai ống nghiệm tinh dịch đưa cho bác sĩ.
Nhìn hai nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trước mặt lại lộ ra vẻ mất tự nhiên ở trước mặt mình, bác sĩ cười khẽ.
Bác sĩ tiếp nhận hai ống nghiệm, nhìn thứ trong ống nghiệm vài lần sau đó đem nó giao cho bảo tiêu của Leonard ở bên cạnh.
Nhìn mấy bảo tiêu và trợ lý dùng phương thức phức tạp đến đáng sợ, lại còn yêu cầu mấy người cùng nhau mới có thể mở ra mật mã đem đồ vật đặt vào trong két sắt, bác sĩ không biết nên nói cái gì, cất giữ phiền toái như vậy, người không biết còn tưởng là bên trong là cái bảo bối gì chứ.
Nhưng mà bác sĩ cũng chỉ phun tào một chút ở trong lòng thôi, kỳ thật ông cũng hiểu thứ ở trong hai ống nghiệm kia đúng là bảo bối, nếu như bị người khác trộm đi cầm đi gây giống phôi thai....hậu quả không dám tưởng tượng.
"Horae tiên sinh, Lạc tiên sinh, nếu phôi thai gây giống thành công thì trong vòng một tháng bệnh viện sẽ thông báo cho các vị, nhưng bình thường gây giống phôi thai có thể cần 3-4 lần mới có thể thành công, cho nên...." bác sĩ uyển chuyển nói ra.
Gây giống phôi thai là có tỉ lệ thành công, tỉ lệ này không cao nhưng cũng không coi là thấp, đại đa số là phải ba lần mới có thể thành công, một phần nhỏ là lần thứ mười hai mươi cũng không thể thành công, ông cũng không biết tình huống của hai người này, cho nên chỉ có thể đánh châm dự phòng cho bọn họ.
"Điều này đương nhiên chúng tôi hiểu, bác sĩ tận lực là được, chúng tôi sẽ không trách ngài." Hai người gật gật đầu ngữ khí ôn hòa trấn an vị bác sĩ này, sau đó hỏi bác sĩ vài vấn đề rồi mới rời đi.
May mắn chính là giá trị may mắn của Lạc Vân Thanh lại lần nữa có tác dụng, phôi thai gây giống chỉ cần một lần đã thành công! Lại còn không phải đơn thai bình thường, mà là một đôi long phượng thai!
Thu được tin tức hai người vội vàng chạy tới bệnh viện!
Nhìn thấy hai hạt đậu nhỏ qua màn hình màu 3D, cảm giác nôn nóng trong lòng hai người mới biến mất, nhưng cảm giác làm cha lại dâng lên vô hạn, vì thế hai người quyết định bắt đầu từ hôm nay liền thường trú tại bệnh viện.
Căn cứ vào《 Chỉ nam gây giống phôi thai 》, khi hai tiểu đoàn tử còn đang nằm trong tử cung nhân tạo, Lạc Vân Thanh và Leonard liền vẫn luôn bồi bọn chúng, lúc rãnh rỗi thường xuyên trò chuyện với bọn nhỏ, kể chuyện cổ tích, cho bọn nhỏ nghe nhạc, khi bận rộn thì làm việc ở bên cạnh. Thú vị chính là Leonard làm việc xong cư nhiên còn đọc văn kiện cho hai hạt đậu nhỏ nghe, lời nói hùng hồn đầy lý lẽ nói với Lạc Vân Thanh đây là bồi dưỡng năng lực làm việc cho bọn nhỏ về sau.
Vốn dĩ Lạc Vân Thanh còn cảm thấy buồn cười, sau đó chậm rãi dần dần cậu cư nhiên bị thuyết phục! Đừng nói đọc văn kiện, hai tên ba ba ngốc nhìn thấy cái gì tốt cũng phải nhắc mãi không thôi cho hai đứa nhỏ nhà mình.
Thậm chí bởi vì nghe nói thú cưng có lợi cho sự trưởng thành của trẻ nhỏ, chờ tới khi hai đứa nhỏ ở tử cung nhân tạo được bảy tám tháng, khi thai động kịch liệt, không biết Leonard tìm được ở đâu hai con chó vàng nhỏ mới sinh, định để hai con chó nhỏ cùng lớn lên với hai đứa nhỏ từ khi chúng chưa ra đời, vì thế Leonard không chỉ cho người đem ổ của hai chú cún lông vàng đặt trong phòng phôi thai, còn cho người mỗi ngày ôm cún nhỏ đi nghe tiếng tim đập của bảo bảo.
Theo thời gian từng chút trôi qua, tận mắt chứng kiến quá trình đứa nhỏ từ "hạt đậu nhỏ" biến thành ""quái vật nhỏ"" lại biến thành ""tiểu khả ái"", mới làm cha Leonard và Lạc Vân Thanh trong mấy tháng ngắn ngủi này trưởng thành nhanh chóng, cũng càng khiến cho bọn họ chờ mong đứa nhỏ chào đời.