Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe được những lời này của Độ Khúc, không chỉ có Lạc Vân Thanh kỳ quái nhìn hắn một cái, ngay cả Kỳ An và Phùng Phong cũng ngạc nhiên mà nhìn hắn, đặc biệt là Phùng Phong, hắn biết điều kiện Độ Khúc muốn đưa ra vốn dĩ cũng không phải như này, như vậy hiện tại tình huống này là gì? Xem ra Độ Khúc vẫn là lâm thời mềm lòng.
Nhưng nghĩ lại, Phùng Phong lại cảm thấy kỳ thực như vậy cũng không tồi, dù sao Lạc Vân Thanh cũng có ơn với bọn họ, làm như vậy cũng không đến mức quá đáng, khiến người khác nói. Hơn nữa bọn họ cũng cho cậu lựa chọn, tuy có chút thành phần hướng dẫn, nhưng thực tế muốn bán thì cái giá Độ Khúc đưa ra cao hơn giá thực tế trên thị trường một chút, Lạc Vân Thanh có bán cũng không bị thiệt.
Thấy Lạc Vân Thanh thật sự đang tự hỏi, nguyên bản còn muốn nói chuyện Kỳ An nghẹn lại, một hồi lâu mới tự nghĩ ra, thôi thôi, dù sao kẻ muốn cho người muốn nhận, mình kích động như vậy, kết quả phỏng chừng cũng là uổng phí.
"Chú hỗ trợ tìm người nói giá cả là bao nhiêu?" Lạc Vân Thanh hỏi.
Độ Khúc nghe thấy câu hỏi này sửng sốt, hắn không nghĩ tới Lạc Vân Thanh cư nhiên muốn bán hết, hắn còn tưởng cùng lắm thì cậu chỉ bán một nửa.
"Ta chỉ có thể bảo đảm giá sẽ không thấp hơn so với ta ra giá, nhưng cụ thể là bao nhiêu ta hiện tại còn chưa thể xác định." Tuy Thiên Vũ là một cái bánh thơm, người muốn nhúng tay cũng nhiều, giá cả muốn cao một chút cũng không thành vấn đề, nhưng thực tế có thể bán bao nhiêu, vẫn là phải cụ thể hỏi rõ ràng mới biết được.
Lạc Vân Thanh nghe thấy câu trả lời này nhăn lại lông mày, thay đổi một vấn đề: "Toàn bộ bán thì đại khái cần bao lâu?"
"Nếu cháu muốn nhanh thì trong một tuần ta có thể giúp cháu hoàn thành." Bình thường mà nói, chuyện lớn như vậy 1 tháng cũng không xong, có thể 1 tuần hoàn thành, Độ Khúc cần phải vội gãy chân. Dù sao hắn ăn không hết 35% cổ phần của Lạc Vân Thanh, nhưng hắn lại không muốn có quá nhiều người tiến vào, cho nên không chỉ muốn không chế nhân số mua, còn phải lựa chọn đối tượng cổ đông thích hợp với sự phát triển của công ty.
"Được, 35% cổ phần tôi chào giá 3,7 tỷ, nếu chú có bản lĩnh bán được nhiều hơn vậy coi như tiền boa cho chú, nếu không được tôi sẽ không bán, mặt khác tôi muốn trong vòng 1 tuần tiền về tài khoản." Lạc Vân Thanh không dài dòng loằng ngoằng, trực tiếp ra giá, cái giá cả này so với giá Độ Khúc ra cao hơn một chút.
Độ Khúc cũng có chút ngoài ý muốn Lạc Vân Thanh dứt khoát như vậy, nhưng cậu dứt khoát như vậy cũng tốt, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, phương thức đề cao giá cả này cũng có thể khiến mình giảm bớt áy náy một chút, đương nhiên quan trọng nhất chính là cái giá này cũng không phải không bán ra được, dù sao Thiên Vũ hiện tại nổi tiếng. Hơn nữa loại phương thức đóng gói này đối với hắn cũng tốt, chỉ cần hắn có thể tìm ra người chấp nhận ra giá cáo mua cổ phần, mình còn có thể bớt được một chút tiền, phải biết là 1,5 tỷ đồng liên ban cũng không phải là số ít, toàn bộ tài sản của hắn và Phùng Phong đều ở tầm này.
"Có thể." Độ Khúc trả lời.
"Được, vậy tôi bán, phiền chú mau chóng xử lý. Ngoài ra lần hồi nghị này không có chuyện gì khác nữa đi?" Lạc Vân Thanh hỏi.
"Không có." Độ Khúc lắc đầu.
"Vậy tôi đi đây, các vị không cần tiễn."
Lạc Vân Thanh lễ phép cười cười, đẩy ra ghế dựa, đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa giống như nhớ ra cái gì, Lạc Vân Thanh một tay nắm lấy tay nắm cửa quay đầu lại nói một câu với Kỳ An: "Kỳ An anh đừng nghĩ quá nhiều, Thiên Vũ chỉ là một trong những đầu tư của tôi thôi, tôi cảm thấy Thiên Vũ kế tiếp phát triển như vậy, cũng cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt để bán ra, cho nên mới đồng ý bán ra, anh không cần quá để bụng."
Nghĩ tới Kỳ An vừa rồi bênh vực mình, Lạc Vân Thanh nhịn không được lại thêm một câu: "Nếu anh cảm thấy nơi này không phải nơi anh muốn, anh cũng có thể lui lại, một lần nữa đi tìm lý tưởng của mình, tôi nhớ lúc trước anh nói qua anh muốn làm cũng không phải là mấy loại trò chơi thay đổi trang phục cho mấy tiểu cô nương này."
Nói xong không đợi ba người bên trong có phản ứng gì, chính mình liền rời đi.
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy đáng tiếc, mình cư nhiên ngốc đến nỗi đem con gà đang đẻ trứng vàng trong tay nhường cho người khác, nhưng Lạc Vân Thanh cảm thấy khá tốt.
Nguyên chủ chỉ là đầu tư mấy triệu mà thôi, hiện tại mới bao lâu đã có thể có 3.850.000.000 đồng liên bang thu vào, quả thực là lợi nhuận kếch xù, Lạc Vân Thanh lập tức cảm thấy hiện tại bản thân vô cùng có tiền.
Nhưng nói thật, chỉ là một công ty vừa mới nhanh chóng phát triển mà thôi, tuy có một khoản game thời trang hỏa bạo liên bang, nhưng cậu không nghĩ tới cổ phần trên tay cậu đáng giá như vậy?
Cho dù hiện tại thoạt nhìn rất có tiềm lực, nhưng không thể phủ nhận đây chỉ là một cái công ty nhỏ nha!! Công ty nhỏ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể nghĩ những công ty game lớn nổi danh đến tột cùng là có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Nhưng nghĩ tới hiện tại những người chơi mạ vàng kia còn có hiện trạng ngành sản xuất game, Lạc Vân Thanh lại bình thường trở lại.
Ngành sản xuất game chập trùng quá lớn, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm, tôm không có ăn liền phá sản, mỗi năm công ty game mới thành lập có một đống, đóng cửa cũng không ít, chỉ cần có một trò chơi bạo nổ vậy công ty kia liền phát triển nhanh, nhưng kế tiếp thì khó nói, ăn mấy năm vốn ban đầu cũng đã phải khen rồi, dù sao hiện tại trò chơi đổi mới quá nhanh, một cái trò chơi tuổi thọ kỳ thực rất ngắn. Chỉ có loại tinh phẩm trong tinh phẩm mới có khả năng mấy năm, thậm chí 10 năm tuổi thọ, trò chơi bình thường, có thể tồn tại một hai năm đã coi như không tồi.
Nghĩ tới 3 tỷ 850 triệu một tuần sau vào tài khoản kia, nguyên bản đang muốn mua đất mà cảm thấy mình là người nghèo, còn định tiết kiệm một chút Lạc Vân Thanh lập tức tự tin mười phần, ngay cả trường học cũng không về, kêu taxi đi tới thiên đường mua sắm gần nhất -- đại lộ Yarrow, một nơi bởi vì trồng rất nhiều cây Yarrow mà được mệnh danh là nơi mua sắm hàng đỉnh cấp xa xỉ.
Lạc Vân Thanh tới đó là định mua cho Leonard một món quà sinh nhật. Từ lúc nhập học bắt đầu quen biết Leonard, Lạc Vân Thanh thường xuyên được hắn chiếu cố, không chỉ có cọ xe, còn thường xuyên được hắn dẫn đi ăn cơm, tuy mình cũng sẽ bù trở lại, nhưng số lần nhiều cậu cũng có chút ngượng ngùng, cho nên mới muốn tìm cơ hội đưa một món quà cho hắn.
Hôm trước khi ở trên phi thuyền, trong lúc vô ý cậu nhìn thấy thông tin về Leonard mới phát hiện thì ra sinh nhật của hắn là vào ngày 19 tháng 9, tuy đã qua một tháng, nhưng đã biết rồi mà cố ý không đưa bù quà cho hắn cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, đặc biệt là nghĩ tới phía trước hắn còn cố ý hỏi sinh nhật của mình là ngày nào thì cảm giác quái dị này càng tới cực điểm, cho nên mấy ngày nay cậu vốn dĩ muốn tìm một thời gian ra ngoài mua một phần lễ vật bù đưa cho hắn.
Mà hiện tại vừa vặn Leonard cũng không đi theo, thật là thời cơ tốt trời cho để đi mua quà!
Nhưng mà mua cái gì mới được đây? Quần áo? Giày? Đồ trang sức? Lạc Vân Thanh có chút rối rắm.
............
Đại lộ Yarrow ở vị trí trung tâm thủ đô, là đoạn đường sang quý nhất ở thủ đô hiện tại, nơi này là thiên đường mua sắm nổi tiếng nhất Liên bang, bên trong tất cả cửa hàng đều là cửa hàng xa xỉ đứng đầu liên bang, tùy tiện đi vào một gian hàng, đơn phẩm rẻ nhất cũng đã mấy vạn đồng liên bang, người không có tiền ngay cả tự tin đi vào cũng không có.
Còn Lạc Vân Thanh vì sao lại chọn nơi như vậy? Chỉ có thể nói người mang theo số tiền lớn cậu nhịn không được muốn tiêu xài một phen, dù sao giá hàng nơi này vẫn trong phạm vi thừa nhận của cậu, tùy ý tùy tiện mua cũng không sao.
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng là đầu tiên tới nơi này, ngày thường không thể nào chú ý hàng hiệu xa xỉ cậu liền tên của rất nhiều cửa hàng cũng không biết, nhưng điều này cũng không trở ngại cậu mua đồ, ở ngoài cửa nhìn vài lần, cảm thấy không thích liền trực tiếp bỏ qua, còn thích thì đi vào xem thử.
Thái độ phục vụ của nhân viên phục vụ của cửa hàng đỉnh cấp xa xỉ phi thường không tồi, căn bản không có khả năng xuất hiện cái loại tình tiết như trong tiểu thuyết như người ăn mặc quần áo bình thường đi dạo, sau đó bị các loại xem thường đuổi ra, ở chỗ này các nàng không chỉ không biểu hiện khinh thường bộ dáng của ngươi, ngược lại cung cấp dịch vụ làm ngươi cảm giác thực thư thái, cho người ta một loại ấn tượng thực tri kỷ, thực chuyên nghiệp.
Thế là vì phần tri kỷ này, vốn dĩ chỉ muốn mua một món quà cho Leonard, Lạc Vân Thanh đi dạo cũng mua cho mình vài món quần áo, mấu chốt là quần áo này còn không rẻ, khi tính tiền không biết có phải cậu bị ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy những người phục vụ đó cười càng ngọt ngào hơn.
"Đây là phiếu mua sắm của ngài, xin giữ lấy, chỉ cần không ảnh hưởng tới tiêu thụ lần thứ hai, trong vòng bảy ngày có thể đổi bằng phiếu nha." Nhân viên thu ngân dùng hai tay đem phiếu đưa cho Lạc Vân Thanh, cũng nói với cậu tác dụng của phiếu.
Trong tình huống bình thường bọn họ sẽ không nói, rốt cuộc rất nhiều khách hàng tiến vào trên người đều là mặc hàng xa xỉ đỉnh cấp, đối với những quy củ này chắc chắn rất quen thuộc, nhưng Lạc Vân Thanh ăn mặc tuy cũng là hàng xa xỉ, nhưng GUI chỉ có thể tính là hơi xa xỉ, hơn nữa bộ trang phục này còn không tính là quá quý, cho nên người hướng dẫn mới có thể nhắc nhở, đương nhiên nhắc nhở này tác dụng cũng không lớn, dù sao cũng có rất ít người tới đổi.
"Cảm ơn." Tiếp nhận túi đồ trong tay nhân viên phục vụ, Lạc Vân Thanh lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó rời đi, hướng về phía KL&CI ở đối diện đi đến.
Rốt cuộc là cậu nên mua gì cho Leonard!
Leonard không phải muốn đi phòng thí nghiệm thực tập sao? Tuy là làm nghiên cứu nhưng công việc luôn yêu cầu phải mặc chính trang đi? Lạc Vân Thanh biết Leonard đã có rất nhiều tây trang, nhưng hồi tưởng lại một chút, cậu phát hiện cúc tay áo tây trang còn có kẹp cà vật đều là kiểu dáng bình thường, cho nên có thể ở bên trong chọn một cái đưa?
"Hoan nghênh quang lâm". Khi Lạc Vân Thanh đi vào một vị phục vụ ăn mặc âu phục đơn giản, thoạt nhìn rất tuấn tú, rất có hương vị soái ca đón tới.
"Tôi tự mình xem một chút là được, anh cứ làm việc của mình đi." Lạc Vân Thanh không muốn có người đi theo mình, cho nên chỉ phất tay với hắn, liền một mình đi tới quầy xem cúc tay áo.
KL&CI là một cửa hàng bán cúc tay áo, là nhãn hiệu lâu đời gần 200 năm, trừ bỏ cúc tay áo, cửa hàng bọn họ cũng không làm sản phầm gì khác, nhưng cũng vì chỉ có một sản phẩm, cho nên bon họ có thể tập trung tinh lực để tinh điêu tế trác, vì thế cúc tay áo của bọn họ mặc kệ là chất lượng hay là kiểu dáng, đến nay không có ai có thể vượt qua.
Quầy hàng của KL&CI cũng không phải là quầy dài bằng thủy tinh truyền thống, mà là quầy bầy trí bất quy tắc, sản phẩm và trang trí trong tiệm là hòa hợp một thể, căn cứ tạo hình phong cách của tường, trên mặt tường nghiêm chỉnh chỉ phối hợp bốn năm cái cúc tay áo, đương nhiên, phương thức bày biện hào khí như vậy đều là sản phẩm trên triệu đồng liên bang.
Có điều những thứ khác cũng không kém, tuy bày biện dày đặc một chút, nhưng so sánh với các hàng xa xỉ khác xem như đã phi thường rộng rãi.
Đi tới đi lui, Lạc Vân thanh bỗng nhiên dừng bước, nhưng ánh mắt trong lúc lơ đãng ngó thấy một bảng giá cậu lại tiếp tục bước đi, chờ đến khi cái cúc tay áo hình tiểu lão hổ mang theo chút ngốc manh đập vào mắt cậu, bỗng nhiên cậu cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Ở một đám cúc tay áo trầm ổn, hai cúc tay áo này quá chói mắt, cúc tay áo tạo hình tiểu động vật phi thường sinh động độc đáo.
Lạc Vân Thanh cẩn thận đem nó ra soi dưới ánh sáng cẩn thận nhìn một hồi, thật sự càng xem càng thích, không biết vì cái gì cậu cứ cảm thấy tiểu lão hổ ngốc manh có chút giống Leonard!
Lại nhìn giá, miễn cưỡng còn ở trong phạm vi bạn bè, nếu cao hơn nữa cũng không thích hợp, nếu như vậy, liền quyết định lấy nó làm quà đi!
Vì thế Lạc Vân Thanh cầm cái cúc áo tạo hình tiểu lão hổ sinh động này ý bảo nhân viên phục vụ lại đây.
"Phiền toái đem nó gói lại."