Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Việc tuyển người mặc dù còn chưa xong, nhưng đã tới lúc về trường, lần này không chỉ có phụ đạo viên, ngay cả một vài giáo sư cũng phát tin cho Lạc Vân Thanh, điều này khiến Lạc Vân Thanh không có cách nào xin nghỉ được nữa.
May là đã đem việc thông báo tuyển dụng giao cho người chuyên môn đi xử lý, cho nên cậu không còn gánh nặng gì thu thập xong đồ đạc chuẩn bị về trường học.
Từ Hải thị tới Đế Đô cũng không xa lắm, Lạc Vân Thanh dùng thời gian trước khi ăn cơm tối một chút để đi, vì thế cậu phát hiện khi cơm nước xong trở lại học viện Liên bang đệ nhất mới vừa 10 giờ tối.
Trở lại ký túc xá của học viện đã lâu không ở, thân thể Lạc Vân Thanh bỗng nhiên tràn ra một cỗ mệt mỏi từ trong xương.
Giờ phút này, ở hoàn cảnh quen thuộc, tất cả những vất vả khi ở Hải thị lúc trước giống như đều toát ra, mang theo cảm giác eo mỏi lưng đau ở trong hoàn cảnh quen thuộc thống khoái tắm rửa bằng nước ấm một trận, sau đó thoải mái sấy tóc rồi nhẹ nhàng nằm lên chăn giường êm ái của mình.
Quả nhiên vẫn là không cần làm gì là thoải mái nhất.....
Híp mắt, cọ cọ mặt vào chăn, Lạc Vân Thanh giống như chú mèo nhỏ bỗng nhiên có loại cảm giác muốn bãi công, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Chẳng mấy khi được nhàn nhã nằm trên giường, khác với tưởng tượng mình sẽ ngủ rất nhanh, Lạc Vân Thanh tắm rửa xong ngược lại cảm thấy có loại cảm giác quái dị, cứ cảm thấy bản thân còn có cái gì đó chưa làm, nhưng hiện tại cũng không còn nhiều việc chờ mình làm như ở Hải thị, cho nên cậu nghĩ nghĩ, quyết định dạo Thiên Bác một chút.
Tin tức trên Thiên Bác thay đổi trong nháy mắt, mới ngắn ngủi một hai tuần, tin tức có liên quan tới mình đã toàn bộ biến mất, nếu không phải số lượng nhiều thật nhiều fan kia, Lạc Vân Thanh thật đúng là sẽ cho rằng người nháo oanh oanh liệt liệt trên Thiên Bác lúc trước không phải là mình.
Lướt Thiên Bác nửa giờ, xem một lát hot search, đem việc lớn phát sinh gần nhât nhìn một lần, Lạc Vân Thanh cảm thấy không thú vị, cậu vốn dĩ đã không phải một người thích bát quái, hiện tại ngẫu nhiên xem tin tức hot search một chút vẫn là vì lúc trước ba ngày hai lần mình lên hot search, sau đó mỗi lần đều là người khác nhắc nhở mới biết được mà xem.
Dù sao....việc của người khác có thể không quan tâm, nhưng viêc của mình hẳn cũng cần phải biết đi? Cho dù không biết kỹ càng tỉ mỉ, nhưng cũng phải biết rằng đã xảy ra cái gì đi? Bằng không toàn thế giới đều biết chỉ mình ngươi không biết, loại chuyện này vẫn là có chút hơi xấu hổ.
Suy nghĩ bay bay, chậm rãi, mí mắt Lạc Vân Thanh có chút nặng, sau đó hai mắt không mở ra nổi, vì thế lâm vào ngủ say.
Chờ cậu tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Dựa theo thói quen chạy bộ một lát, sau khi ăn xong bữa sáng Lạc Vân Thanh lên "tiểu ong nghệ" đi tới khu dạy học, mà tận đến giờ phút này cái cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó đạt tới cao độ.
Lúc trước còn không cảm thấy, nhưng trở lại hoàn cảnh quen thuộc, Lạc Vân Thanh cảm thấy Leonard có ảnh hưởng quá lớn với mình.
Hắn mới đi hơn một tuần mà thôi! Mình cư nhiên đã cảm thấy không quen?
Nhớ tới Leonard, Lạc Vân Thanh không biết tại sao trong lòng có chút mất mát, không phải vì Leonard dời đi lâu như vậy, mà là vì Leonard rời đi lâu như vậy cũng chưa chủ động liên lạc với cậu, đặc biệt là có một lần Lạc Vân Thanh chủ động liên lạc với hắn, nói không được mấy câu bên kia liền vội vàng treo máy, khiến trong lòng cậu thực quái dị.
Phải biết là trước kia Leonard không như vậy, trước kia cho dù hắn có bận rộn thế nào cũng sẽ nói rõ với cậu, sau đó mới có thể ngắt liên lạc.
Mà thể loại vừa mới chào hỏi liền nói "Tôi rất bận, hiện tại không có thời gian nói chuyện, hôm nào gọi lại." Phương thức nói chuyện hoàn toàn không có khả năng tồn tại này lúc này lại cố tình xảy ra.
Lúc này mới qua mấy ngày thôi nha! Lạc Vân Thanh có chút chua xót trong lòng, lại ghĩ tới lúc trước Leonard nói lần sau gọi lại, chính là tận đến bây giờ hắn còn chưa gọi lại cho mình, trong lòng Lạc Vân Thanh có tư vị gì thật sự không nói rõ.
Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh lại có chút phỉ nhổ bản thân! Cảm thấy mình có chút lập dị!
Nói cho cùng, tuy Leonard đối với cậu thực tốt, nhưng trên thực tế hai người cũng chỉ là quan hệ bạn cùng phòng mà thôi (?), người ta thực sự không cần cái gì cũng phải báo cáo với mình nhỉ?
Đạo lý là như vậy, nhưng không thể không nói....nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh có chút khó chịu trong lòng.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu không thể không thừa nhận đúng là cậu có chút thích hắn! Cậu biết hắn cũng vậy, nhưng thái độ của hắn hiện tại, chẳng lẽ là đã thích người khác rồi?
Tuy Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân có chút không thể hiểu nổi, nhưng lại cứ không nhịn được nghĩ như vậy, dù sao hai người bọn họ cũng chưa từng thổ lộ, cũng không chính thức ở bên nhau, ở trong mắt người khác cũng chỉ là có chút ái muội, cho dù Leonard quay đầu đi thích người khác thì cũng không ai có thể nói gì.
Nghĩ đông nghĩ tây Lạc Vân Thanh cứ như vậy yên lặng học một khóa buổi sáng, nhưng cậu biết khóa này không học được gì, nhìn cậu thì nghiêm túc nhưng trên thực tế cũng không biết đã đi tới cõi thần tiên nào rồi, xem sách giáo khoa, nhưng trong đầu đều là cái tên Leoanrd này.
Không được, không thể tiếp tục suy nghĩ....
Nện tay mình một cái, cậu cảm thấy có lẽ mình quá nhàn rồi, quyết định có thời gian vẫn là tìm chút việc khiến cho mình bận rộn lên.
Lạc Vân Thanh không biết là trên thế giới này có rất nhiều thứ thật sự không được nói, ngươi vừa nhắc tới, thì việc sẽ thật sự xảy ra.
..................
"Đội trưởng, cậu rốt cuộc cũng về rồi!" Thái Tử Thành nhìn thấy Lạc Vân Thanh giống như nhìn thấy chúa cứu thế, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm chuẩn thời gian, vừa tan học không bao lâu liền vội vàng nhào tới, chỉ sợ Lạc Vân Thanh lại chạy.
"Cậu làm sao vậy?"
Nhìn Thái Tử Thành râu ria, tiều tụy đi không ít, Lạc Vân Thanh thực kinh ngạc, khiến cho miệng không khống chế được hơi hơi mở ra.
Thái Tử Thành làm sao vậy? Vì cái gì mới hơn một tuần mà thôi, liền khiến bản thân giống như già hơn mười tuổi vậy!
Nghe được Lạc Vân Thanh hỏi chuyện, Thái Tử Thành lập tức xuất hiện chua xót, nước mắt cá sấu thiếu chút nữa đều chảy ra, hiện thực nói cho hắn, nước mắt hiện tại chính là kết quả của việc đầu óc nhúng nước mới tranh cử làm lớp trưởng lúc trước.
Cái chức vị lớp trưởng này của hắn thật đúng là khổ bức, nếu sớm biết làm lớp trưởng phải làm nhiều việc như vậy, lúc trước có kề đao vào cổ bắt hắn đi tranh cử hắn cũng không đi.
"Trong chốc lát không thể nói hết được, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với cậu nữa, dù sao cậu chỉ cần biết gần đây tôi quá không ổn." Thái Tử Thành nói xong mặt mày u oán nhìn Lạc Vân Thanh, đặc biệt là khi nhớ tới thống khổ cùng bi thương trong khoảng thời gian này.
Trong lúc hắn trôi qua đầy gian nan như vậy, Lạc Vân Thanh cư nhiên đi mất? Tên đầu sỏ gây tội nhà cậu cư nhiên xin nghỉ!
Hắn thực sự rất muốn đánh chết Lạc Vân Thanh! Cho ra nhiều vấn đề như vậy cần chứng thực, kết quả lúc bắt đầu thực thi cư nhiên không thấy người đâu, đem toàn bộ sự tình đều vứt cho hắn, quá đáng!
"Không phải tôi đã trở về rồi sao!" Lạc Vân Thanh cười xấu xa nói. (ᇴ‿ฺᇴ)
Có lẽ người có giá trị sắc đẹp cao đều có thể tùy hứng, người thường cười xấu xa chắc chắn khiến người cảm thấy đáng khinh, nhưng Lạc Vân Thanh cười cư nhiên còn có một loại....đẹp?
Thái Tử Thành cảm thấy mình có độc, rõ ràng cảm thấy muốn nghiền ép cậu, nhưng hiện tại sao lại thế này? Nhìn cậu tươi cười đột nhiên cảm thấy mình có chút không xuống tay được.
"......"
"Vân Thanh này! Lúc ấy nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mọi người cùng nhau làm việc, cậu liền bỏ lại mình tôi, để tôi tự mình làm việc." Ánh mắt Thái Tử Thành đầy u oán lại lần nữa bắn về phía Lạc Vân Thanh.
"Bắt đầu từ hôm nay tôi cũng làm việc cùng." Lạc Vân Thanh không thoái thác, vội vàng bảo đảm.
Vốn dĩ rất nhiều kế hoạch là cậu đưa ra, lúc ấy cũng đã nói sẽ hỗ trợ, huống chi cậu còn đáp ứng với phụ đạo viên, về công về tư đều phải bắt đầu làm việc.
"Vậy là tốt rồi, một mình tôi không thể lo liệu được quá nhiều việc, cậu đã tới rồi thì đại cục liền giao cho cậu, tôi phụ trách một phần là được." Nói xong, Thái Tử Thành thở dài một hơi, cũng không rối rắm.
Hắn có năng lực, cũng có thể làm việc, nhưng hắn cảm thấy hắn vẫn cần rèn luyện, ít nhất lúc cùng thi đấu Lạc Vân Thanh có thể an bài mọi việc đâu vào đấy, so sánh ra năng lực của hắn rõ ràng còn khiếm khuyết.
So với cái gì cũng phải tổng hợp suy xét đến chức vị lãnh đạo tối cao, hắn cảm thấy mình càng thích hợp làm những việc có thể phát huy sở trường đặc biệt của bản thân.
"Không, đại cục vẫn là do cậu phụ trách đi, tôi làm trợ thủ." Lạc Vân Thanh thật đúng là không dám ôm lấy đại cục, hiện tại cậu thật không rảnh, mỗi tuần đều phải đi Hải thị một chuyến.
"Không, vẫn là cậu phụ trách đi." Thái Tử Thành cự tuyệt.
"Từ trước tới giờ cậu làm vẫn tốt, cho nên vẫn là cậu phụ trách đi." Lạc Vân Thanh cực lực cự tuyệt.
"......"
"Cậu phụ trách tốt hơn."
"Cậu phụ trách mới tốt hơn."
"......"
Hai bên ngươi tới ta đi đều muốn thoái thác, đẩy tới đẩy lui cuối cùng cũng không lấy ra được cái cớ thoái thác nào, chỉ có thể hện đi ra ngoài nói chuyện......