Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi từ Thủ Đô tinh tới Ái Duy tinh tổng cộng mất 15 tiếng đồng hồ.
15 tiếng đồng hồ nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm, người thường có lẽ ngủ một giấc xem hai bộ phim điện ảnh liền trôi qua, nhưng Leonard lại khác, vì hắn đang bận rộn lại tranh thủ về Thủ Đô tinh một chuyến, cho nên hiện tại một đống công việc đọng lại chất chồng lên nhau chờ hắn xử lý.
Từ giây phút tiến vào phi thuyền kia hắn chưa từng dừng lại, chuyên tâm tiến vào trạng thái làm việc.
Tận đến lúc có một thông báo truyền tới mới đánh gãy trạng thái làm việc này của hắn.
Đầu bên kia máy truyền tin, là cấp dưới bị Leonard để ở Ái Duy tinh, cấp dưới làm hết phận sự nhắc nhở hắn 5 phút nữa là tới thời gian họp hội nghị qua video.
Khác với những tập đoàn tài chính khác chỉ có một hai lãnh đạo đi tới Ái Duy tinh, tất cả các quản lý cấp cao của Thất Ngôn hiện tại đều tề tụ tọa trấn ở Ái Duy tinh, muốn lôi xuống một miếng thịt từ miệng của lũ sói đang ngậm trong miệng ở Ái Duy tinh kia.
Nói thật, nếu Leonard thu được tin tức này từ sớm, vậy hắn sẽ không có khả năng hiện tại mới an bài người tiến vào Ái Duy tinh.
Lúc ấy mười đại trường cao đẳng liên hợp khảo hạch tạo nên oanh oanh liệt liệt, trong lòng hắn đã thấy có điểm kỳ quái.
Tuy đó là mười đại trường cao đẳng liên hợp khảo hạch, nhưng bản chất cũng chỉ là một cuộc khảo hạch mà thôi, hơn nữa còn là tân sinh tham gia khảo hạch, cho nên cần phải hoành tráng như vậy sao? Quan trọng nhất chính là hình thức khảo hạch lại là phát sóng trực tiếp, lúc ấy hắn liền cảm thấy như thế nào cũng khiến người khó hiểu.
Nhưng hiện tại ngẫm lại Ái Duy tinh này phát hiện ra quặng năng lượng kiểu mới, Leonard liền cảm thấy những thứ khó hiểu kia tất cả đều rõ ràng.
Nói cho cùng, không ngoài lý do chính là đám cáo già kia muốn độc chiếm ích lợi, sau đó cùng chính phủ liên hợp tạo nên một việc lớn dời đi lực chú ý của dân chúng và các tập đoàn tài chính khác mà thôi.
Tuy phương thức có chút xỏ lá, nhưng không thể không nói còn coi như hiệu quả, thế nhưng thật sự bị bọn họ che giấu gần hai tháng.
Chờ đến khi mọi người thu được tin tức, chuyện này đã gần như được quyết định, muốn phân một bát canh rất là khó.
Nhưng Thất Ngôn là ngoại lệ, tuy vào bàn chậm, nhưng nhìn tình hình trước mắt mà xem thì hiệu quả cũng không tệ lắm, ít nhất Leonard chắc chắn hắn có thể trở thành người được phân bánh kem, khác với những công ty chỉ có thể đi theo uống canh.
Nhưng thành quả này cũng là thành quả nỗ lực của đám người bọn họ, các loại công lược cùng ra trận, tài chính, kỹ thuật, nhân mạch...đủ loại khiến những người vốn dĩ muốn độc chiếm không thể không nhả ra một phần cho bọn họ.
"Chỉ cần không có người nhúng tay, nguồn quặng năng lượng mới này chúng ta chắc chắn có thể bắt được một cái..."
"Đám cáo già kia quá khó chơi, cho dù có thể bắt tới...có lẽ cũng là một cái nhỏ nhất kia."
"Có người nói nói sẽ bắt thăm....đa số bọn họ đều không chịu buông tay."
"Bọn họ đã thương nghị xong với phía chính phủ Liên bang, đến lúc đó sẽ..."
"......."
Vẻ nghiêm túc của Leonard lúc mở họp thực có thể hù người, dáng người không nói một lời, tọa trấn toàn bộ đại cục vừa thấy cũng không dám khinh thường. Mà thực tế cũng xác thực như vậy, lần hội nghị video này chủ yếu là muốn lấy chủ ý quyết sách của Leonard, bọn họ phần lớn chỉ phụ trách chấp hành mà thôi.
Hội nghị kéo dài hai tiếng đồng hồ, cũng đủ cho Leonard đem chỗ khó trọng điểm của công việc hiện tại ghi chép lại, hơn nữa đem sự tình phân phó xuống dưới.
Đến lúc nói xong chính sự, mọi người luôn nghiêm túc chẳng mấy khi bắt đầu thả lỏng trạng thái, bắt đâu nhẹ nhàng trò chuyện những việc khác.
Leonard cũng không ngăn lại, dù sao tinh thần mọi người cũng buộc chặt lâu như vậy, hiện tại sự tình cũng tạm ổn thỏa, thích hợp thả lỏng một chút, có thể làm việc càng tốt hơn.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới đề tài trò chuyện của đám người phía đối diện kia cư nhiên có thể bát quái tới trên người mình.
Nhìn biểu tình đáng khinh của một hai người bên kia, Leonard phi thường hoài nghi bản thân lúc trước có phải đầu óc bị co rút, cho nên mới chiêu bọn họ tiến vào công ty.
"Lão đại, cậu vì cái gì đột nhiên về Thủ Đô tinh, chẳng lẽ tổng bộ đã xảy ra chuyện?"
"Cậu ngốc à, lão đại trở về là để theo đuổi người ta, cậu cũng không biết, cả ngày viết viết vẽ vẽ đến ngu người đi?"
"Không đúng, không phải nói có một đơn hàng lớn, không có cách nào, lão đại mới tự thân xuất mã sao?"
"Ai nói tin tức đó cho các cậu? Không chính xác rất đáng sợ."
"......"
"Tôi biết là lão đại chạy đi theo đuổi người."
"Tin tức giang hồ đưa ra đối tượng mà lão đại theo đuổi kia là hôn ước giả."
"Khoan đã! Hôn ước giả? Cái quỷ gì vậy?"
"Vì sao những thứ các cậu nói tôi lại không biết?"
"......"
"Đậu xanh rau má, lão đại được nha, vì yêu bỏ bê công tác, thật là 666."
"Hu hu hu~ vì sao lão đại có thể làm như vậy, lần trước tôi muốn xin nghỉ để trải qua lễ tình nhân với bạn gái, kết quả lão đại không duyệt, khiến cho tôi và bạn gái chia tay, hiện tại còn chạy đi theo đuổi người, quá đáng!"
"Tôi cảm thấy cậu chia tay với người bạn gái kia là tốt, cảm giác cô ta chính là coi trọng tiền của cậu, cả ngày đối với cậu gọi thì tới đuổi thì đi, không thể so sánh với người mà lão đại nhớ mong kia được."
Nghe thấy cấp dưới của mình hoàn toàn không che dấu xì xào bàn tán, Leonard cảm thấy có chút đau đầu.
Đám thủ hạ này của hắn chỉ số thông minh năng lực đều là nhất lưu, nhưng EQ có chút thần kỳ, đương nhiên chắc chắn cũng có EQ cao, dù sao cũng là mang ra ngoài giao tiếp với các thế lực khác phải không? Nhưng người như vậy tụ tập tới nói chuyện bát quái quả thực không còn gì để nói.
Không có gì để nói có hai nguyên nhân. Thứ nhất, đám người làm kỹ thuật này lời nói không kiêng kỵ gì, bọn họ cùng nói, sẽ đắc tội với người, không nói gì, cũng sẽ đắc tội với người; thứ hai, bọn họ kỳ thực cũng có chút bất mãn với Leonard, bản thân chạy đi, công việc đọng trên người bọn họ càng nhiều, cho nên mượn lời người khác để nói ra lời trong lòng như vậy cũng thực sướng.
Vì không phải mặt đối mặt, cho nên đám người đối diện kia càng nói càng hăng say, nói từ vấn đề tình cảm của Leoanrd chuyển tới những người khác.
Quả nhiên lại là như vậy.....
Trong lòng biết sự tình phát triển vĩnh viễn đều là kết quả này Leonard bình tĩnh nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, động tác trong tay không ngừng lại, nhất tâm nhị dụng ở công tác.
Tận đến khi sắp kết thúc video hắn mới phát hiện thì ra hiện tại đã tới giờ ăn cơm.
Không để ý tới đám gia hỏa kia ngao ngao kêu gào "đồ ăn hắc ám" "Phi thường không muốn ăn" "Hận không thể chết" "......" gì đó, Leonard thực không có lương tâm của một lão bản lấy ra phần ăn tình yêu của mình.
Hộp tiện lợi của Lạc Vân Thanh....
Hộp tiện lợi tổng cộng có 2 ngăn, trong đó có một ngăn đựng đầy món kho, một ngăn khác là đựng cơm, đương nhiên ngăn cơm này còn được Lạc Vân Thanh tận dụng nhét thêm một ít món kho.
Trên phi thuyền có cung cấp dụng cụ hâm nóng, Leonard đem đồ ăn hâm nóng rồi quay lại, bên kia còn chưa thảo luận xong vấn đề đồ ăn hắc ám.
Leonard cũng không để ý tới, nghe được bọn họ thảo luận trong lòng còn càng thêm đắc ý.
Ăn một miếng món kho, sau đó dừng lại nghe bọn hắn oán giận, điều này làm cho đồ ăn vốn dĩ đã rất mỹ vị lại càng thêm mỹ vị hơn.
Có lẽ bởi vì Leonard không chút che dấu vẻ hưởng thụ hoặc là vì chỉ có một mình hắn ăn cơm.
Chậm rãi, thanh âm thảo luận của mọi người chậm lại, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đặt trên người của Leonard.
Nhìn ăn từng ngụm từng ngụm ăn cơm, biểu tình hưởng thụ kia làm cho bọn họ không khỏi cũng nuốt nước miếng theo.
Tận đến phần cơm của Leonard vơi đi hơn nửa, mới có người nhịn không được mở miệng hỏi: "Lão đại, cậu đang ăn gì đấy?"
Leonard lúc này mới bố thí ngẩng đầu lên, sau đó không mang theo tình cảm mở miệng: "Đồ ăn"
Nhưng đã quen với mặt than của Leonard, Garfield hoàn toàn không e ngại hắn, ánh mắt nhìn nhìn món kho còn dư lại tầm một nửa kia, căn bản là nhịn không được xúc động trong lòng.
Nói thật, cho dù không ngửi được mùi gì, hắn cũng cảm thấy đồ ăn trong hộp tiện lợi của lão đại nhà mình rất ngon! Phải biết là lão đại nhà hắn xuất thân chính là Horae gia tộc, có thứ gì ngon mà chưa ăn qua?
Cho nên loại đồ ăn có thể khiến hắn lộ ra loại thần sắc này có thể giống như đồ ăn bình thường? Đừng đùa!
Đương nhiên, mọi người đang ngồi ở đây ngoại trừ hắn ra còn có một đống người cũng nghĩ như vậy, có người đã từng chú ý tới phát sóng trực tiếp khảo hạch lúc trước còn nghĩ càng nhiều hơn, trong lòng còn đang nói thầm: "Trách không được lão đại nhà mình lại phải về, đây chắc chắn là trở về tìm Lạc Vân Thanh muốn đồ ngon! Quá đáng nha!!
"Lão đại, phần dư lại của cậu đây là cho chúng tôi sao?" Garfield không sợ chết tiếp tục hỏi.
Mà những người khác trong lòng có tính toán nghe thấy chim đầu đàn lại mở miệng, vì thế ngươi một lời ta một ngữ cũng mở miệng nói theo.
"Lão đại tôi trách lầm cậu, thì ra cậu là vì chúng tôi mới trở về, vất vả cho cậu còn vì chúng tôi mà mang theo đồ ăn ngon như vậy nữa."
"Đúng rồi, tôi còn tưởng rằng cậu là đuổi theo chị dâu, không nghĩ tới cư nhiên là mang đồ vật cho chúng tôi, lão bản quan tâm tới nhân viên như cậu hiện tại nơi nào có thể tìm được đây."
"Lão đại cái cậu ăn gọi là gì thế? Có vẻ ăn rất ngon nhỉ!"
"......"
"Lão đại, cái thùng giữ ấm siêu lớn phía sau cậu là mang cho chúng tôi ăn sao?"
Lời này vừa ra, những người vốn đang mồm năm miệng mười đều im tiếng, nghe được ba chữ "thùng giữ ấm", mọi người nhịn không được phóng tầm mắt tới, phát hiện phía sau Leonard đúng là có một cái thùng giữ ấm rất lớn.
Hơn nữa cái thùng giữ ấm này còn không phải đặt tùy tiện trên mặt đất, mà là được hắn đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh nó chính là đặt một vài văn kiện quan trọng.
Những cấp dưới biết được tính cách của Leonard là dạng gì lập tức biết thùng đồ vật này chắc chắn không bình thường! Vì thế thái độ hỏi chuyện càng thêm thân thiện.
Dù sao lúc trước bọn họ nhìn thấy hộp tiện lợi của hắn chỉ có nhiêu đó, nói mang cho mọi người cũng không thực tế, cho nên vừa rồi là cảm xúc ồn ào chiếm đa số.
Nhưng hiện tại thì sao?
Đó chính là một thùng lớn nha! Chưa nói tới ngon, chỉ cần có thể so sánh với tiệm ăn tại gia bình thường, đối với những người bị đồ ăn hắc ám tàn phá qua như bọn họ chắc chắn đều là cực phẩm trong cực phẩm.
"Không, các anh suy nghĩ nhiều quá rồi."
Leonard lạnh nhạt lắc đầu, không chút để ý tới bọn họ kêu rên.
"Lão đại, vì sao cậu lãnh khốc vô tình như vậy, tôi đã nhìn lầm cậu rồi."
"Năm đó khi gọi tôi tới làm đã nói điều kiện tùy ý tôi, hiện tại tôi chỉ muốn ăn một chút đồ vật của cậu mà thôi, còn không chịu? Lão đại cậu vẫn là lão đại năm đó sao?"
"Đúng vậy nha, lão đại cậu không yêu chúng tôi, còn nói chúng tôi là cục cưng bé nhỏ của cậu, mới bao lâu nha, chúng tôi đám cũ ái này liền kém tân hoan của cậu."
"......"
Leonard mặt vô biểu tình nhìn đám cấp dưới đang diễn trò, kỹ thuật diễn tinh vi kia khiến hắn cảm thấy đám cấp dưới của mình không tiến vào giới giải trí thì thật lãng phí!
Kỹ thuật diễn này! Ánh mắt này! Lời kịch này!
Chắc chắn đạt cấp độ ảnh đế ảnh hậu nha!
"......"
"Được rồi, quay lại vấn đề chính, các cậu cũng đừng nhớ thương chút đồ ăn này của lão đại, trở lại Thủ Đô tinh các cậu muốn ăn cái gì chả được chứ!"
Nhìn lão đại nhà mình mặt đen, Angus ha ha nói, nói mấy câu liền muốn đem đề tài lái đi chỗ khác.
Là người đối ngoại giao lưu nhiều nhất của Thất Ngôn, Angus rất biết đúng mực.
Đối với hắn mà nói Leonard là một lãnh đạo rất tốt ở chung, nhưng cho dù có tốt ở chung như thế nào, lãnh đạo cũng là lãnh đạo, ngày thường tạo chút vui đùa không ảnh hưởng toàn cục cũng không sao cả, nhưng cứ dây dưa không dứt thì không tốt lắm!
Dù sao lãnh đạo của ngươi vẫn là lãnh đạo của ngươi, hắn cũng không phải bằng hữu của ngươi, càng không phải là anh em của ngươi, cho nên rất nhiều thứ chạm đến là được rồi.
Tuy rằng Leonard có thể nói đùa, nhưng cũng không thể cho các ngươi luôn nói đùa đi?
Nghe được Angus nói, mọi người an tĩnh một hồi, sau đó mấy người đang ngồi cười.
"Được rồi, Angus, lão đại sẽ không làm gì, cậu yên tâm."
"Đúng vậy, bọn tôi chỉ là nói miệng mà thôi, cũng sẽ không thực sự làm như vậy."
"Cậu mới tới thời gian ngắn, chờ thời gian dài, cậu sẽ biết, đây là phương thức giao lưu đặc thù của lão đại và chúng ta."
"Lão đại không ngại, bằng không cậu hỏi lão đại, hơn nữa thật sự có thứ gì hắn sao có thể nhẫn tâm không cho chúng ta ăn chứ."
"......"
Leonard:......
Lời nói đều bị các ngươi nói, hắn không biết bản thân còn có thể nói cái gì.
Nhưng nói thật, hắn kỳ thực thật sự cũng không tính toán đem món kho ăn ngon như vậy chia sẻ ra ngoài đâu!