Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giải thích đến cuối cùng, bọn họ mới tin tưởng Phúc trang là nông trang Lạc Vân Thanh xây dựng.
Nếu là người khác ở tuổi này có thể xây dựng nông trang bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy đứa nhỏ này thực không tồi, không chỉ có học giỏi, còn có lòng đi thực tiễn! Nhưng đây là người khác sao? Đây không phải người khác, mà là Vân Thanh! Cho nên hiện tại bọn họ cũng chỉ dư lại đau lòng.
Vân Thanh mới bao lớn nha, hiện tại vẫn là thời điểm học tập, như thế nào liền phải làm việc rồi?
Chẳng lẽ là không đủ tiền?
Nghĩ tới đây, hai người muốn nói lại thôi, muốn mở miệng lại không biết phải mở miệng như thế nào, sợ khiến đứa nhỏ thương tâm, cuối cùng nghĩ nghĩ, cùng ngày hai người phân biệt chuyển cho Leonard một bút tiền.
Đột nhiên thu được tiền Leonard:??
Lớn tới từng này rồi còn chưa từng vô duyên vô cớ thu được một số tiền, hơn nữa số tiền này còn là ba mẹ cho, cho nên đây là có ý gì? Lăn qua lộn lại không tìm được bất cứ tin tức gì, sau khi hắn rối rắm xong, tâm lý không hề chướng ngại nhận lấy số tiền này.
Sau đó còn cùng Lạc Vân Thanh cảm thán một câu: "Tôi quyết định thu lại những lời nói của tôi về ba mẹ khi còn nhỏ đều là quỷ keo kiệt kia, kỳ thực bọn họ khá tốt, hôm nay còn đột nhiên cho tôi một số tiền."
"Cho cậu một số tiền? Bao nhiêu vậy?" Nghe hắn nói như thế, Lạc Vân Thanh hứng thú tăng lên.
"Mẹ tôi là 60 triệu, ba tôi là 50 triệu." Phải biết là tuy Leonard từ nhỏ đến lớn đều là dùng hàng xa xỉ, bản thân cũng có một số tiền lớn, nhưng số tiền đó là có chuyên gia xử lý, chỉ có đến khi thành niên mới có thể giao cho hắn, cho nên trước khi hắn mở công ty, thực tế trong tay không có bao nhiêu tiền, ít nhất lúc ấy còn không nhiều tiền như Lạc Vân Thanh.
60 triệu, 50 triệu, tổng cộng chính là 110 triệu nha. Lạc Vân Thanh có chút giật mình: "Nhiều như vậy? Như thế nào đột nhiên cho cậu nhiều tiền như vậy? Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
Kỳ quái? Đương nhiên kỳ quái, ngay từ đầu Leonard có chút giật mình, nhưng hiện tại? Bình tĩnh! Phải biết là hắn hiện tại kiếm được tiền, đó đều là dùng đơn vị trăm triệu mà tính, cho nên chút tiền ấy với hắn mà nói chính là tiền lẻ mà thôi.
"Có lẽ là phần thưởng cho tôi thành công đem bà xã mang về nhà?"
Suy nghĩ nửa ngày đây là lý do hắn cảm thấy hợp lý nhất, đặc biệt là nghĩ tới chờ mong của bọn họ với Vân Thanh, Leoanrd càng cảm thấy chắc chắn là như vậy.
Bà xã? Lạc Vân Thanh nhịn không được trừng hắn một cái: "Ai là bà xã?"
Nghe thấy vậy Leonard cười, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hôn cậu một ngụm: "Tôi là bà xã của cậu."
"Cậu cần phải nhớ kỹ những lời này." Bị Leonard hôn thiếu chút nữa chân mềm, Lạc Vân Thanh mạnh miệng nói.
Leonard chỉ cười không nói, thừa dịp cậu còn có chút mơ hồ lập tức lại hôn lên, môi lưỡi trêu chọc lẫn nhau, khiến Lạc Vân Thanh tiếp tục bại lui.
Trong mắt cậu Leonard rõ ràng không phải người, rõ ràng ngay từ đầu cậu còn có thể cảm nhận được Leonard hôn còn trúc trắc, kết quả lúc này mới hôn vài lần mà thôi hắn liền biến thành lão nhân điêu luyện? Năng lực học tập này không khỏi quá mạnh đi?
Không khí kiều diễm, cảnh tượng khiến người mặt đỏ tim đập, lần nữa lại dụ hoặc Leonard tiến hành bước tiếp theo, lại bước tiếp theo.
Nhưng lý trí của hắn giữ chặt hắn lại, nói cho hắn hiện tại không thích hợp, vì thế tiêu phí khả năng kiềm chế cả đời, hắn mới khiến bản thân buông ra Lạc Vân Thanh, nhưng trước khi đi nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng không tự giác của cậu, thiếu chút nữa đi không thành.
Ngày hôm sau, nhìn nhìn cánh môi hơi sưng sưng của mình, nghĩ tới việc phát sinh tối qua, mặt Lạc Vân Thanh nóng lên.
May là hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, kỹ thuật chữa bệnh cũng phát triển, vết thương nhỏ gì đó đều có thể tự mình xử lý, vấn đề nhỏ như môi sưng này chỉ cần bôi chút thuốc, ba bốn phút là có thể tiêu sưng.
"Vân Thanh thiếu gia, một vị tên Bố Hoạch tiên sinh tới tìm ngài, hiện tại đang ở phòng khách, ngài có thể gặp chứ?"
Khi Lạc Vân Thanh đi xuống lầu vừa vặn gặp gỡ dì Trương đang tới tìm cậu.
"Cảm ơn vú Trương, vú bảo anh ta chờ cháu mười phút, cháu nói một chút với chú dì rồi sẽ qua."
"Vâng, tôi liền đi ngay." Nói xong, vú Trương vui tươi hớn hở rời đi.
Lúc trước khi Vân Thanh thiếu gia còn chưa tới, tiên sinh và phu nhân liền triệu tập bọn họ mở họp, nói cho bọn họ về sau trong nhà sẽ thêm một vị tiểu chủ nhân.
Lại còn cho một vài người nghỉ phép, giữ lại đều là người tận trung với cương vị công tác, cũng không nói năng linh tinh, nàng liền biết gia chủ đối với Vân Thanh thiếu gia có bao nhiêu vừa lòng.
Mà hiện tại vừa mới tiến vào ngày đầu tiên là có thể làm khách ở đại trạch Horae, này càng chứng tỏ gia chủ đối với cậu coi trọng, là một người hầu cũng biết xem mặt đoán ý, cho nên người ở lại đều đối với cậu hòa ái dễ gần.
Bằng không ngày hôm qua cậu còn muốn đi tới hoa viên hái hoa? Chỉ sợ còn chưa đi vào đã bị một đống người ngăn cản, dù sao đó chính là thứ mà nữ chủ nhân đương gia Horae gia tộc thích nhất, cho dù là khách của Horae gia, cũng đừng nghĩ muốn phá hoại.
Có thể sinh ra một người không lười biếng như Leonard, Alice và Warren tự nhiên cũng không có khả năng là một người lười biếng, cho nên khi Lạc Vân Thanh đi xuống phát hiện hai người đã dậy rồi.
Một người ở trong hoa viên tưới hoa, một người khác thì ở trên sô fa nghiêm chỉnh uống trà. Tuy Warren là cha của Leonard, nhưng tính cách của hắn cơ hồ hoàn toàn không giống như Leonard, đối với Leonard lãnh ngạo với người ngoài, Warren càng thiên về nho nhã trầm ổn.
Tuy luận về trình độ cuồng công tác hắn cũng không kém cạnh, nhưng khác với Leonard chính là, có lẽ do số tuổi từng trải, Warren ở trong công việc càng thêm thành thạo, cho nên mỗi ngày hắn có thời gian bồi Alice trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường, uống trà ngắm hoa, tuy thời gian không nhiều lắm, nhưng lại rất có tình thú.
"Chú buổi sáng tốt lành."
"Vân Thanh buổi sáng tốt lành."
Hai người chào buổi sáng lẫn nhau.
"Vân Thanh dậy rồi sao? Sao không ngủ nhiều thêm một chút?" Warren buông chén trà trong tay, quan tâm hỏi.
Ngữ khí quan tâm kia khiến người biết được hắn không phải là nói khách sáo, mà là thật lòng nghĩ như vậy.
Lạc Vân Thanh trong lòng ấm áp: "Cháu ngày thường đều là dậy vào thời gian này, vốn dĩ còn cho rằng đã sớm rồi, nhưng không nghĩ tới một nhà chú dì còn sớm hơn, so sánh lên thật quá hổ thẹn."
Warren lắc đầu, hiển nhiên không ủng hộ cách nói này của cậu: "Chú là không có cách nào mới phải dậy sớm, nếu không dậy sớm, làm gì có thời gian ở chung với dì cháu! Nhưng các cháu còn trẻ tuổi thì khác, hiện tại gánh nặng trên người còn chưa có nặng, cho nên thời gian ở chung liền dài, cũng không cần tranh thủ chút thời gian này, hơn nữa hiện tại các cháu đang ở giai đoạn phát triển thân thể, ngủ nhiều mới tốt."
Nói đến phát triển cơ thể, Lạc Vân Thanh liền nhớ tới 179.8 cm kia của mình, còn kém 0.2cm nữa là có thể cao 180 cm, một học kỳ này đi qua, hẳn là cũng cao tới được nhỉ?
"......."
"Ngủ nhiều thật sự cao lên được sao?" Lúc trước cậu cũng nghe qua cách nói này, nhưng không thật sự đi tìm căn cứ liên quan, cho nên cũng không biết là thật hay giả.
"Đương nhiên, chú trước kia rất thích ngủ, cháu xem hiện tại chú rất cao, còn cao hơn cả Leonard! Leonard chính là không thích ngủ, cho nên mới không cao."
Lạc Vân Thanh:......
Thật là cha ruột sao, Leonard không ở cứ như vậy bôi đen hắn, như vậy được chứ?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới, Leonard lại gần liền nghe được Warren đang bôi nhọ mình, hơn nữa vẫn là bôi nhọ chiều cao của mình?
Nghĩ tới ảnh chụp trước kia của Warren, Leonard nhịn không được cười nhạo, nếu không phải có Vân Thanh ở đây, hắn chắc chắn không cho ba hắn mặt mũi, là ai vừa mới lên cao đẳng học viện mới chỉ cao 170cm nhỉ, hắn không nói chỉ là vì không thích nói mà thôi! Không phải bởi vì hắn không biết!!
"Ba, mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Leonard đứng ở sau lưng ghế dựa của Lạc Vân Thanh, hai tay đặt trên thành ghế dựa, sát lại giống như là đang ôm lấy sau lưng Lạc Vân Thanh vậy.
"Không có chuyện gì, nói về chút hoa hoa cỏ cỏ mà thôi." Bị bắt tại trận Warren có vẻ rất bình tĩnh.
"A? Hoa hoa cỏ cỏ? Vậy đúng là có hứng thú." Leonard ngữ khí bình đạm, nhìn lão ba mình ở nơi đó nói linh tinh.
"Không tin thì thôi." Warren cũng không tranh cãi với con trai mình, lại bưng lên chén trà của mình tiếp tục uống.
Uống xong một ngụm quay sang nói với Lạc Vân Thanh: "Vân Thanh, cháu không cần bồi ta, đi xử lý việc của mình đi."
Lạc Vân Thanh nhìn nhìn, phát hiện Leonard ở, đúng là không cần mình, vì thế gật đầu khách khí trả lời: "Vâng, vậy cháu đi trước, chú và Leonard nói chuyện nhé, cháu đi ạ."
Chờ cậu đi rồi, chỉ để lại Warren và Leonard hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Warren cảm thấy không thú vị lưu lại một câu: "Ta đi ra vườn hồng tìm mẹ con" rồi cũng rời đi theo.
Vì nơi này cũng không phải nhà mình, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không tiện tự chủ trương đem Bố Hoạch lưu lại ăn sáng, cuối cùng tìm đầu bếp muốn một cái hộp, đem bánh hoa hồng thủy tinh ngày hôm qua còn dư lại đặt trong tủ lạnh cho vào một chút, để hắn mang về, xem như một chút tâm ý.
Dù sao bộ lễ phục này của cậu là cho không, cậu cũng không biết công ty của Bố Hoạch có cho Bố Hoạch trợ cấp gì khác hay không, nếu Bố Hoạch có quyền về bộ lễ phục này thì hắn chỉ cần tùy tiện làm một bộ lễ phục là được rồi, chỉ cần không phải quá khác người, ai cũng không thể chỉ trích, nhưng Lạc Vân Thanh nhìn ra Bố Hoạch hắn cũng không làm như vậy, ngược lại thực nghiêm túc, từ ngày hôm qua nhìn thấy thành phẩm cậu liền biết Bố Hoạch đối với bộ lễ phục này tốn không ít tâm tư.
............
Alice và Warren đều là người bận rộn, có thể ở nhà ngốc một hai ngày đã là một việc phi thường hiếm thấy.
Khi Lạc Vân Thanh ở lại dinh thự của Horae gia được ba ngày bọn họ liền quay trở lại làm việc, nhưng như vậy cũng tốt, không có người lớn, hai bạn trẻ sẽ càng thả lỏng.
"Cậu chừng nào thì đi Hải thị?" Leonard thưởng thức ngón tay Lạc Vân Thanh, tùy ý hỏi.
Cũng không biết Leonard có phải có cái đặc thù đam mê gì hay không, chỉ cần hai người ở bên nhau liền thích nghịch nghịch ngón tay cậu.
Nhưng Lạc Vân Thanh cũng quen rồi, bởi vậy tùy hắn đi.
"Ngày kia?" Lạc Vân Thanh cũng không rõ lắm.
"Lúc trước không phải cậu nói ngày mai sao?" Leonard chính là biết cậu có bao nhiêu vội vã đi Hải thị, nếu không phải bởi vì Alice và Warren cố ý buông công việc trong tay nhất định muốn bồi cậu hai ngày, có lẽ Vân Thanh ngày hôm sau liền đi luôn rồi, nơi nào sẽ ngốc nhiều thêm mấy ngày nay.
"Bởi vì có một bạn học muốn gặp."
Nói tới đây Lạc Vân Thanh cũng thực bất đắc dĩ, lớp trưởng của cậu trước kia từ đâu nghe tới cậu học ở học viện Liên bang đệ nhất, chính là muốn tìm gặp cậu.
Nói tới vị lớp trưởng này cũng là người kỳ ba, nguyên bản là người Thủ Đô tinh, sau lại không biết vì cái gì đột nhiên bị đưa tới Nông nghiệp tinh, nếu nói hắn ở Nông nghiệp tinh yên ổn học tập thì cũng thôi, cố tình còn có các loại khoe giàu, nhưng vì không có bao nhiêu người để ý, dần dần hắn cũng không khoe khoang nữa.
Không khoe giàu nữa, nhưng lại không biết hắn mắc chứng gì, thế nhưng ứng tuyển làm lớp trưởng, cuối cùng không biết làm sao, thật sự lên làm lớp trưởng. Sau khi lên làm lớp trưởng bắt đầu phát huy năng lực xã giao của mình, cả ngày không tổ chức cái tụ hội này thì cũng là tổ chức cái tụ hội kia, lúc trước còn chưa tốt nghiệp, liền bắt đầu họp lớp, hiện tại lại họp, Lạc Vân Thanh thật sự không muốn đi.
Nhưng lại ngại lớp trưởng lắm chiêu, nói ra nói vào là có phải cậu thi đậu học viện Liên bang đệ nhất rồi liền xem thường bạn học cũ? Sau đó lại nói rất nhiều bạn học thi đậu học viện cao đẳng đã từ tinh cầu khác xuất phát tới Thủ Đô tinh, người ta học ở tinh cầu khác còn tới, cậu ở ngay Thủ Đô tinh lại không đi sao? Không còn cách nào, cậu mới phải đồng ý.
"Họp lớp của cậu có thể mang người nhà không?"
"Cậu muốn đi?"
Lạc Vân Thanh lườm hắn một cái, thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, bỗng nhiên cười.
"Không phải cậu muốn đi thật chứ?"
Leonard không phục: "Thì sao chứ?"
Lạc Vân Thanh nhịn không được chà xát mặt hắn, cười nói: "Được rồi, đi xem người ta khoe giàu, rất không thú vị."
Khoe giàu?
Nhớ tới yến hội mình tham gia trước kia, tíinh chất giống như cũng không khác nhau mấy?
"Ai tổ chức?"
"Lớp trưởng trước kia."
"Rất có tiền?"
Lạc Vân Thanh cẩn thận lục soát một chút ký ức trong đầu, không xác định nói: "Còn tạm?"
Nguyên chủ trước kia đối với việc này không quan tâm, người Nông nghiệp tinh cũng không có khái niệm về những sản phẩm thời thượng mà lớp trưởng nói, cho nên con đường khoe giàu của lớp trưởng mới gian nan trắc trở như vậy. Chờ đi tới Thủ Đô tinh, Lạc Vân Thanh mới biết được thì ra mấy thứ kia thật đúng là không rẻ.
"Thời gian? Địa điểm?"
"Đêm nay, địa điểm hình như là khách sạn Nguyệt Loan."
Có được thời gian chính xác Leonard suy nghĩ gật gật đầu, không cho tôi đi tôi liền thực sự không đi sao? Ngây thơ.
Khách sạn Nguyệt Loan là khách sạn nổi tiếng lớn nhất đế đô, cho nên đặt tiệc ở chỗ nó không dễ, nếu không đặt trước một hai tháng chắc chắn không đặt được, lớp trưởng có thể trước mấy ngày đặt được chứng tỏ hắn đúng là có tiền, đương nhiên cũng có nhân mạch.
Nam hài tử phần lớn đều hoạt bát hiếu động, huống chi là nam hài tử ở Nông nghiệp tinh, những thứ như trêu chọc chơi đùa, leo cây gây sự bọn họ làm không ít, thậm chí không ít người chính là vì gặp rắc rối mới kết tình hữu nghị.
Mà nguyên chủ thì sao? Vì nguyên nhân thân thể, có thể làm không thể làm cũng không dám làm, dần dần liền không có bạn bè đặc biệt thân thiết, vì thế Lạc Vân Thanh chỉ đi lộ mặt một cái, ăn một bữa cơm liền có thể rời đi, dù sao mọi người đều biết thân thể cậu không tốt, giải trí như uống rượu gì đó căn bản không dám gọi tên cậu, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?
Khi Lạc Vân Thanh đến trong ghế lô có rất nhiều người, vừa thấy, liền phát hiện bên trong không ít gương mặt mới, hơn nữa còn là nữ sinh xinh đẹp chiếm đa số, nữ sinh bị mọi người vây quanh kia diện mạo thậm chí còn không thua kém gì so với minh tinh điện ảnh.
Lạc Vân Thanh:??
Đây đều là người nhà sao? Khi nào bạn học của cậu lại lợi hại như vậy? Lúc này mới vừa lên học viện cao đẳng, nhiều người đã tìm được bạn gái như vậy?
Dù sao thì Lạc Vân Thanh cũng là "người nổi tiếng" thường xuyên lên hot search, cho nên có người nhìn thấy cậu tiến vào lập tức chạy tới tiếp đón cậu ngồi vào.
Yên lặng đi tới bên người mà mình quen thuộc nhất, Lạc Vân Thanh cảm thấy mình vẫn là ít mở miệng nói chuyện thôi, vì thế sau khi chào hỏi liền không nói chuyện gì nữa, chỉ mỉm cười lắng nghe.
Bạn học của cậu đã sớm quen với thái độ của cậu như vậy, cho nên cũng không kỳ quái, vừa mới bắt đầu còn nói với cậu, sau đó liền tự mình nói tiếp.
"Nếu sớm biết địa điểm tụ hội là khách sạn Nguyệt Loan tôi liền không tới, đắt như vậy, đến lúc đó chúng ta trả tiền làm sao?"
"Đúng vậy đấy, nói cho cùng chúng ta chỉ là học sinh mà thôi, tụ hội cũng không cần tới nơi như này đi? Cảm thấy quá lãng phí tiền."
"Tôi cũng thấy phí tiền, dù sao ba mẹ chúng ta kiếm tiền cũng không dễ dàng, ra ngoài một chuyến liền tốn nhiều tiền như vậy, trở về chắc chắn bị mắng, nghe nói hai ngày tới chúng ta còn phải ở đây? Nếu không hỏi lớp trưởng một chút có thể trả phòng lại không?"
"Tôi cũng muốn hỏi một chút lớp trưởng có thể trả phòng lại không, vừa mới tra trên Thiên Bác một chút, phòng rẻ nhất ở đây một đêm cũng mất 1000 đồng Liên bang, thật sự quá đắt!"
"...."
Tuy mọi người nói chuyện đã cố tình hạ thấp thanh âm hơn so với bình thường, nhưng vốn dĩ bọn họ nói chuyện đã lớn tiếng, có hạ thấp thanh âm cũng không thấp được mấy, cho nên vẫn có rất nhiều người nghe được.
Bạn học cùng lớp thì không có gì, nhưng mấy nữ sinh ăn mặc sang trọng bên kia rõ ràng nhịn không được cười nhạo ra tiếng, ánh mắt nhịn không được trái phải đánh giá bọn họ, sau đó bĩu bĩu môi, mới cao cao tại thượng nói: "A, các cậu cứ yên tâm, lần tụ hội này không cần các cậu chi tiền, Thiệu Nguyên bao hết."
Những lời này giống như là mệnh lệnh, nghe nói thế, mấy nữ sinh vốn dĩ vây xung quanh nàng nịnh bợ bắt đầu ngươi liếc ta ta liếc ngươi một cái cùng mở miệng theo.
"Các cậu thật may mắn, có lớp trưởng như Thiệu Nguyên, ra ngoài chơi cũng không phải lo tốn tiền. Nhưng mà này, làm người quan trọng nhất chính là biết ơn, dùng của người ta thì ngàn vạn phải nhớ trong lòng."
"Nhìn bộ dáng các cậu, khách sạn tốt như này cũng chưa từng tới bao giờ nhỉ? Mấy ngày nay phải chơi cho đã, ăn cho sướng, ngàn vạn phải nắm chắc cơ hội không để lại hối tiếc."
"....."
"Thiệu Nguyên hào phòng, Ái Lệ cậu cũng hào phóng, ra ngoài chơi còn mang theo chị em bọn tớ, lúc trước chỉ là nói muốn tháng sau đến khách sạn ăn bữa cơm, kết quả cậu liền để trong lòng, mới cách mấy ngày mà thôi liền mang chúng tớ tới chơi."
"Đó cũng là Thiệu Nguyên thích Ái Lệ, mà chúng ta là bạn tốt của Ái Lệ, bằng không sao có thể nhớ tới chúng ta? Nhưng mà nếu không phải Ái Lệ nói muốn tới đây, chỉ sợ còn không có lần tụ hội họp lớp này đâu!"
"...."
Vì mấy nữ sinh này nói, hiện trường một trận xấu hổ, mọi người đều là thiếu niên, còn chưa học được bộ dáng dối trá của xã hội, tính tình cũng chính là trực tiếp đáp trả.
"Ha hả, nói giống như chúng ta chiếm lợi lớn lắm ấy, nếu không phải lớp trưởng kêu chúng ta tới thì chúng ta cũng không tới đâu."
"Đúng vậy, các cô có thể không cần tự đại như vậy, thật không muốn bỏ tiền thì liền chia tiền đi, nói giống như ai cũng thiếu chút tiền này vậy."
"Đều là người được lợi, ai cao quý hơn ai chứ? Thật không biết người nào đó cao cao tại thượng cái gì?"
"Hoài nghi lớp trưởng có phải bị mù hay không, bề ngoài đẹp thì có ích lợi gì, ngoài miệng không lưu đức, người như vậy cư nhiên cũng có thể làm bạn được?"
"....."
Trước nay chỉ có nàng khinh thường người, nơi nào nếm qua bản thân bị "đám nhà quê " khinh thường ghét bỏ như vậy, Ái Lệ tức giận không chịu được.
Nhưng nhìn người bên mình không nhiều lắm, mà đối diện bên kia lại người đông thế mạnh, cho nên chỉ có thể nghẹn khẩu khí này, tính toán chờ Phương Thiệu Nguyên trở về lại cáo trạng.
Vốn dĩ ranh rới hai bên nhân mã rõ ràng, hiện tại lại càng hoàn toàn không quan tâm đối phương.
Nhưng không ghi hận giống như đám người Ái Lệ kia, các bạn học của Lạc Vân Thanh rất phóng khoáng, thấy Ái Lệ không nói, lại bắt đầu cùng người bên cạnh nói chuyện cùng nhau, nhưng lần này nói rất nhỏ giọng, cố ý không cho bên kia nghe thấy.
"Lại nói lớp trưởng vừa mới đi sang bên cạnh, nói là có đại nhân vật gì đó tới, cho nên muốn đi chào hỏi một chút."
"Đại nhân vật? Lợi hại như vậy sao? Là đại nhân vật nào vậy? Có tiền hay là có quyền?"
"Aiz....cậu cái đồ ngốc này, tôi nghi ngờ cậu là như thế nào thi đậu cao đẳng học viện đấy, đã nói là đại nhân vật, chắc chắn là vừa có tiền vừa có quyền nha!"
"Không nhất định đi? Lớp trưởng thích xã giao như vậy, cảm giác chỉ cần điều kiện tốt hơn nhà hắn hắn đều sẽ sáp tới."
"Hắc hắc, những lời này của cậu ngàn vạn lần đừng nói trước mặt cậu ta, bằng không cậu ta sẽ thẹn quá hóa giận."
"Tôi cũng không ngốc, chắc chắn không nói đâu."
"......"
Nhìn bọn họ từng người mặt mày hớn hở nói chuyện, Ái Lệ cùng mấy cô bạn của mình đều tức không chịu được.
Suy bụng ta ra bụng người, trong lòng Ái Lệ xác định 100% là bọn họ nhất định đang nói xấu mình, nhất định là vậy!
Tuy điều kiện gia đình bình thường, nhưng vì vẻ ngoài đẹp, từ nhỏ được nuông chiều tới lớn, nàng lúc nào chịu qua tức giận như vậy?
"......"
"Các cậu nói vòng tay này của tôi có đẹp không?" Ái Lệ cố ý lớn tiếng nói.
"Đẹp, đây là vòng tay Thiệu Nguyên tặng cho cậu sao? Là cái 1 triệu kia sao?" Một nữ sinh bên cạnh nhanh nhẹn lập tức nói theo.
Cho nữ sinh kia một cái ánh mắt khen ngợi, Ái Lệ dào dạt đắc ý nói: "Đúng vậy, vốn dĩ tôi nói không cần, kết quả Thiệu Nguyên cứ muốn mua cho tôi, còn nói tôi đeo đẹp."
"Aiz.....Ái Lệ cậu đúng là, còn từ chối nữa, không giống như một số người, người ta liền nói cho liền lấy."
"Đúng vậy, đúng vậy, Thiệu Nguyên quá yêu bạn gái, có tiền hay không nói sau, ở trong trường học còn mỗi ngày đưa bữa sáng cho cậu, đưa hoa hồng, này có bao nhiêu người có thể làm được nha."
"......"
Mọi người: Đám nữ sinh này là đầu óc có vấn đề sao? Các nàng nói những thứ này là muốn nói cái gì?
Hiện tại phim truyện cũng không dám diễn như vậy, khoe khoang tinh tướng non nớt như vậy là có ý gì?
Mọi người hoàn toàn vô ngữ nhìn các nàng ngươi một câu ta một câu đem nữ sinh tên Ái Lệ kia tâng bốc lên mây.
Tận đến khi Phương Thiệu Nguyên trở về khiến đám người đang thổi phồng đến nổi da gà rớt đầy đất mới kết thúc.
Vì thế Phương Thiệu Nguyên tiến vào ghế lô liền thu được nhiệt liệt hoan nghênh xưa nay chưa từng có, lâng lâng thiếu chút nữa quên mất điều bản thân đang định nói là gì.
"Tối nay tôi mời khách, mọi người không cần khách khí, đây là thực đơn tối nay, mọi người xem xem còn muốn gọi thứ khác hay không."
Đám bạn học vốn đang định khách khí bởi vì vừa mới nghe Ái Lệ biểu hiện một phen kia, hoàn toàn không muốn khách khí, một đám cầm thực đơn bắt đầu chọn món ăn mình thích.
Gọi đến cuối cùng mặt Phương Thiệu Nguyên đều có chút đen.
Lạc Vân Thanh nghẹn cười, cảm thấy nên! Ai bảo cậu mang bạn gái tới đây? Hơn nữa bạn gái còn như vậy, ai làm thì tự người nấy chịu.
"Nếu không một người một phần phật nhảy tường?"
Ừm, đây là món ăn đắt nhất, quả thực không chút nương tay.
Phương Thiệu Nguyên khó khăn xả ra một nụ cười: "Món này phải đặt từ trước, phòng bếp không thể làm ngay."
"Vậy gọi một cái long hổ thịt?"
"Cái này cũng phải đặt trước." Phương Thiệu Nguyên lại cười.
"......"
"Vậy thì gà hầm bách thảo này?"
"Cái này cũng phải đặt trước." Lúc này, Phương Thiệu Nguyên đã cười không nổi.
"......"
"Lớp trưởng, cậu như vậy không được nha, có thể mua cho bạn gái vòng tay 1 triệu, như thế nào mời khách ăn cơm lại keo kiệt như vậy, đắt một chút đều không nỡ cho chúng tớ ăn."
"Đúng vậy nha, lớp trưởng, còn nói cái gì muốn ăn tự mình gọi, nếu là lời khách sáo thì thôi đừng nói, bạn học chúng ta là quan hệ gì, nếu không có điều kiện thì không cần phùng má giả làm người mập."
"Tôi cảm thấy thế này, thật không được chúng ta liền chia tiền? Chầu cơm này cũng rất đắt, một mình lớp trưởng cậu chi thì hơi nặng?"
"......"
Nghe đến đó, Phương Thiệu Nguyên còn có cái gì không rõ, tuy vẫn cười, nhưng sắc mặt rõ ràng xanh, hắn rất muốn nói tùy tiện gọi, nhưng là những món ăn đó thật sự đắt, tiền tiêu vặt của hắn chắc chắn không đủ, hơn nữa những món ăn này vẫn là giới hạn, có đôi khi có tiền cũng không thể mua.