Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Hoành đang rất bối rối.
Hắn không muốn giới thiệu Trương Vũ Văn cho Hoắc Tư Thần, cũng chẳng mong hai người họ phát triển thành người yêu, nhất là khi Hoắc Tư Thần lại còn chơi chiêu, tạo ra một màn lãng mạn và kích thích đến vậy, khiến hắncó cảm giác chỉ cần Trương Vũ Văn gật đầu, hai người họ sẽ nhanh chóng đến với nhau.
Quả thực, có thời gian Trần Hoành từng nghĩ Hoắc Tư Thần là trai thẳng, càng không hiểu nổi tại sao y lại đột nhiên thích Trương Vũ Văn, chuyện này thật quá bất ngờ. Nghĩ kỹ lại thì có lẽ bước ngoặt lớn nhất chính là sau chuyến leo núi hôm đó, Hoắc Tư Thần bất ngờ đặt lịch tập luyện tại nhà với Trần Hoành, hỏi có thể giới thiệu y làm quen lại với Trương Vũ Văn được không.
“Chính cậu không tự giải thích với cậu ta được à?” Trần Hoành hoàn toàn không hiểu được mạch não của Hoắc Tư Thần.
“Tôi không nói nên lời.” Hoắc Tư Thần đang cố gắng plank những giây cuối cùng, nói một cách khó khăn, “Anh cứ nói là, giới thiệu bạn trai cho cậu ấy… được… không?”
Hoắc Tư Thần không trụ được nữa, lật người nằm sấp xuống thở dốc, mồ hôi nhễ nhại.
“Tôi muốn dùng thân phận đồng tính để làm quen lại với cậu ấy.” Hoắc Tư Thần giải thích với vẻ đầy mong đợi.
Trần Hoành: “???”
Sau đó, Hoắc Tư Thần vạch ra kế hoạch đơn giản, nói: “Cứ làm theo tôi nói là được.”
Trần Hoành: “Cậu ấy sẽ nổi giận đấy.”
Hoắc Tư Thần quả quyết: “Sẽ không đâu.”
Trần Hoành hỏi: “Này, có phải cậu thích cậu ấy không? Cậu bị bẻ cong rồi à?”
Trần Hoành không đề cập nhiều đến vấn đề giới tính, hắn biết Hoắc Tư Thần đã từng đi chơi chung với họ, chắc hẳn cũng đoán ra được họ là gay.
Hoắc Tư Thần liếc nhìn Trần Hoành, sau đó dời mắt đi chỗ khác, khóe môi bất giác nở nụ cười có chút ngại ngùng. Y cầm khăn, bước nhanh vào phòng tắm.
Trần Hoành ngồi trên ghế tập tạ, bỗng nhiên thở dài.
“A Thần.” Trần Hoành lên tiếng dù không biết Hoắc Tư Thần có nghe thấy không, “Tôi khuyên cậu một câu, con đường này không dễ đi đâu.”
Nếu có thể lựa chọn, Trần Hoành vẫn muốn làm trai thẳng, thích con trai, chắc chắn sẽ phải sống vất vả hơn.
Hoắc Tư Thần quấn khăn tắm quanh cổ, nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống một bên, chăm chú nhìn điện thoại, nhắn tin.
Trần Hoành liếc mắt nhìn, nhận ra đó là avatar của Trương Vũ Văn.
“Cũng đúng.” Trần Hoành nói, “Cậu có tiền, chẳng phải vấn đề gì.”
Trần Hoành cho rằng những khó khăn mà người thuộc tầng lớp tinh anh như Hoắc Tư Thần phải đối mặt chắc chắn sẽ khác với hắn.
“Vậy thì làm phiền anh.” Hoắc Tư Thần nghiêm túc nói.
Trần Hoành cảm thấy vô cùng phức tạp, xen lẫn chút ghen tị. Hắn cảm thấy Trương Vũ Văn cũng tầm tầm mình, sao lại được Hoắc Tư Thần thích cơ chứ? Hoắc Tư Thần đi xe sang, công việc ổn định, lại còn lịch sự, ga lăng, nhìn từ góc độ nào cũng là đối tượng kết hôn lý tưởng.
Nhưng với tư cách là bạn của Trương Vũ Văn, Trần Hoành biết mình không nên ghen tị với anh, vẫn mong anh được hạnh phúc, đúng là vừa sợ bạn khổ lại vừa sợ bạn đi xe sang. Nếu có thể lựa chọn, hắn thà tác thành cho Nghiêm Tuấn và Trương Vũ Văn còn hơn. Là bạn bè, Trần Hoành rất đồng cảm với Nghiêm Tuấn, cũng rất quý mến chàng trai kiên cường này. Trong mắt Trần Hoành, Nghiêm Tuấn và Trương Vũ Văn cùng một tầng lớp, sẽ xứng đôi hơn. Hoắc Tư Thần lại là người thuộc tầng lớp khác, chưa chắc đã hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Trần Hoành lại có chút lo lắng, liệu Hoắc Tư Thần có lừa dối Trương Vũ Văn không? Hắn gần như không biết gì về Hoắc Tư Thần, ngoài mối quan hệ huấn luyện viên và học viên ra thì Hoắc Tư Thần gần như không bao giờ nhắc đến công việc, chuyện tình cảm hay gia đình với hắn. Hắn không tò mò về đời tư của người khác, cũng không bao giờ nói về chuyện của bản thân, bình thường họ chỉ gặp nhau ở phòng tập gym.
Chính vì vậy, Trần Hoành cảm thấy Hoắc Tư Thần không coi mình là bạn. Cho dù là khi đi chơi chung, gặp nhau bên ngoài, đi leo núi hay chơi bắn súng sơn, Hoắc Tư Thần cũng không tỏ ra thân thiết với hắn, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Trương Vũ Văn.
Liệu y có phải là kẻ đào hoa, đa tình? Hay là có vấn đề gì về nhân phẩm?
Trần Hoành suy đi tính lại, một mặt thấy có lỗi với Nghiêm Tuấn, mặt khác lại không dám đắc tội với Hoắc Tư Thần. Dù sao hắn vẫn phải kiếm tiền từ y. Sau khi phòng tập gym đóng cửa, những khách hàng lớn trở thành nguồn thu nhập chính của y. Hắn giữ lại chưa đến mười khách VIP – những người có tiền, có thời gian rảnh rỗi và sẵn sàng bỏ tiền ra thuê hắn hướng dẫn. Chỉ cần mỗi tuần dạy cho họ một buổi là Trần Hoành đã có thể trang trải cuộc sống, không đến nỗi phải ra cầu ngủ.
Cuối cùng, trong sự rối bời tột độ, hắn đã phản bội Nghiêm Tuấn.
Sự thật đúng như Hoắc Tư Thần dự đoán, sau khi bị Trương Vũ Văn cho một trận, Trần Hoành phát hiện ra có vẻ như Trương Vũ Văn cũng thích Hoắc Tư Thần.
Chỉ là cả hai đều đang thăm dò đối phương.
Người trưởng thành đều có quy tắc của riêng mình, cân nhắc thiệt hơn, tìm kiếm lý do, lập kế hoạch dự phòng, diễn tập, yêu đương chẳng khác nào một cuộc hợp tác thận trọng, trong quá trình đó cố gắng để cả hai đều đạt được thứ mình cần – giá trị tinh thần, tiềm lực kinh tế, địa vị xã hội, các mối quan hệ, và cả tình dục.
“Hai người không đụng hàng à?” Sau khi bị đánh, Trần Hoành vẫn không biết điều mà hỏi một câu.
Trương Vũ Văn nói: “Đụng hàng… Cũng bình thường thôi, so với chuyện đó, chẳng lẽ anh không thấy việc anh giấu tôi mới là vấn đề lớn sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Trần Hoành giơ tay xin tha.
Trương Vũ Văn cuối cùng cũng chịu buông tha cho hắn.
Trần Hoành mở túi đồ ăn ra, bắt đầu thưởng thức món ăn ngon, nói: “Thực ra tôi cũng không hiểu rõ về cậu ta lắm.”
Câu nói này vừa nhắc nhở Trương Vũ Văn, vừa đùn đẩy trách nhiệm cho anh.
“Không sao.” Trương Vũ Văn nói, “Tôi là người trưởng thành rồi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Trần Hoành lại hỏi: “Vậy hai người đụng hàng thì phải làm sao?” Nói gì thì nói, Trần Hoành vẫn tò mò về chuyện này hơn.
“Thì bàn bạc với nhau… Không, khoan đã!” Trương Vũ Văn nói, “Tôi còn chưa ngủ với cậu ấy mà!”
Trần Hoành cuối cùng cũng để lộ mục đích thực sự: “Vậy ý cậu là cậu có thể làm thụ à?”
“Chưa thử bao giờ, nhưng cũng muốn thử xem sao.” Trương Vũ Văn đáp, “Sao vậy? Làm thụ còn phải thi tuyển nữa à?”
Trần Hoành phì cười, thực ra Trương Vũ Văn cũng có chút tò mò muốn thử, anh cũng khá hứng thú với việc làm thụ, suy cho cùng thì cũng chỉ là tư thế mà thôi, còn chuyện khoái cảm tuyến tiền liệt, run rẩy toàn thân gì đó, vừa kích thích, vừa tội lỗi, lại khiến người ta tò mò.
Còn về chuyện phân công, thụ, đối với Trương Vũ Văn, nó giống như sự phân chia công việc trong tình yêu hơn, công cũng có lúc mệt mỏi cần được an ủi, thụ cũng cần phải gánh vác trách nhiệm, không phải là mối quan hệ dựa dẫm hay bị lệ thuộc. Giống như anh và người yêu cũ, mối quan hệ có chút mất cân bằng. Yêu thêm một lần nữa, Trương Vũ Văn muốn thử một cách thức hoàn toàn mới, ví dụ như mối quan hệ bạn bè, anh em.
Còn chuyện trên giường, nếu có cơ hội, thỉnh thoảng đổi vai một chút cũng không sao. Anh rất tự tin vào kỹ thuật của bản thân, chỉ cần Hoắc Tư Thần nhận một, hai lần, Trương Vũ Văn tin chắc mình có thể khiến y say mê, nhớ mãi không quên.
Tối hôm đó, Trương Vũ Văn cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon. Sáng hôm sau, cả anh và Trần Hoành đều im lặng không nhắc đến chuyện này nữa, dù sao thì cũng chưa đến lúc công khai.
【Tối nay đi ăn cơm cùng nhau không? Tôi đến đón cậu?】
Sau hôm qua, Hoắc Tư Thần càng tích cực rủ rê anh đi chơi hơn. Trương Vũ Văn định từ chối, hẹn y vào cuối tuần, nhưng nghĩ kỹ lại, anh thấy nên chủ động một chút, dù sao cả hai đều có ấn tượng tốt về đối phương, không cần thiết phải giữ khoảng cách làm gì.
【Được.】 Trương Vũ Văn nhắn lại, 【Để tôi đến chỗ cậu, không cần đón đâu.】
Hoắc Tư Thần gửi cho anh định vị của một vài nhà hàng, Trương Vũ Văn đáp: 【Đều đắt quá, để tôi đặt chỗ nhé.】
Tháng 12, phố lẩu ở Giang Nam bước vào mùa kinh doanh nhộn nhịp nhất. Trương Vũ Văn dẫn Hoắc Tư Thần len lỏi qua con phố rực rỡ ánh đèn, quen thuộc bước vào một quán ăn vỉa hè, gọi món. Hoắc Tư Thần hiếm khi đi ăn ở những nơi như thế này, còn Trương Vũ Văn thì quá quen thuộc.
“Giáng sinh cậu có dự định gì chưa?” Hoắc Tư Thần hỏi.
Trương Vũ Văn suy nghĩ một chút, nói: “Chưa chắc chắn.”
“Lại đi chơi chung với bạn cùng phòng à?” Hoắc Tư Thần tự nhiên gọi khu trọ đường Giang Loan số 7 là “ký túc xá”.
“Tết dương lịch ấy mà?” Trương Vũ Văn nói.
“Ừ.” Hoắc Tư Thần đáp: “Tôi có thể xin tham gia cùng không?”
Nghe Trương Vũ Văn nói muốn đón năm mới cùng bạn cùng phòng, Hoắc Tư Thần không những không để ý mà còn rất hiểu chuyện đề nghị được tham gia cùng.
“Để tôi xem đi đâu đã.” Trương Vũ Văn nói.
Cậu đã hứa sau khi thu đủ tiền thuê nhà sẽ mời mọi người đi ăn, chỉ là đang suy nghĩ nên mời mọi người bằng cách nào để không quá gượng gạo.
“Gần đây tôi phải đi công tác một chuyến, khoảng một tuần mới về, vì trưa ngày 30 tết, công ty có cuộc họp.” Hoắc Tư Thần nói.
“Bao giờ đi?” Trương Vũ Văn hỏi.
Hoắc Tư Thần: “Tuần sau, tôi muốn đến Los Angeles thăm bố mẹ, cũng lâu rồi chưa gặp hai bác.”
“Ừm.” Trương Vũ Văn đáp.
Hoắc Tư Thần quan sát sắc mặt Trương Vũ Văn, nói: “Vé máy bay tôi vẫn chưa đặt…”
“Đừng!” Trương Vũ Văn vội nói: “Nên dành nhiều thời gian cho gia đình, rất tốt mà. Năm mới cùng nhau đón cũng được, tôi đợi cậu về.”
Trương Vũ Văn biết mỗi người đều có việc của mình, ai cũng có gia đình, không ai là NPC không có người thân, kể cả các bạn cùng phòng của anh, họ cũng có những mối quan hệ xã hội phức tạp.
Ăn xong, Hoắc Tư Thần theo thói quen rút ví thanh toán, Trương Vũ Văn định nói để anh trả, nhưng do dự một lát rồi lại thôi, chấp nhận.
Mình đang hẹn hò sao? Trương Vũ Văn bỗng có cảm giác không chân thật, cảnh tượng lúc này giống hệt như nhiều năm trước, cách cậu và người yêu cũ ở bên nhau, chỉ là vai trò đã hoán đổi. Khi đó, sau khi tan làm, anh cũng đến cổng trường cũ đợi người yêu cũ, dẫn hắn đi ăn tối, hai người cùng nhau về nhà trọ, thi thoảng người yêu cũ sẽ nấu ăn, về nhà là có cơm canh nóng hổi.
Thế là Trương Vũ Văn cứ như vậy, tự nhiên trở thành tiểu thụ một cách khó hiểu, hai bên căn bản chưa bàn bạc gì cả, hoàn toàn không có chuyện bàn bạc rồi cùng làm, nhìn thái độ của Hoắc Tư Thần, hoàn toàn là bản năng tự nhiên.
Trương Vũ Văn nói: “Cậu có muốn uống trà sữa không?”
Hoắc Tư Thần: “Không, sao cậu lại hỏi vậy? Tôi không muốn uống trà sữa, với lại tôi no lắm rồi.”
Trương Vũ Văn: “Không, cậu muốn uống đấy.”
Hoắc Tư Thần đầu tiên là bật cười khó hiểu, sau đó ý thức được ẩn ý của Trương Vũ Văn, vội vàng nói: “Lần sau để tôi trả. Tôi chỉ là cảm thấy, đều như nhau thôi.”
“Biết thế là tốt.” Trương Vũ Văn mỉm cười, thầm nghĩ: Bình thường sau khi đi ăn xem mắt, con gái đều mua cho con trai một ly trà sữa. Chúng ta phải có qua có lại chứ nhỉ?
Hoắc Tư Thần cũng mỉm cười nhìn anh, hai người nhìn nhau, im lặng, khoảnh khắc ấy Trương Vũ Văn cảm nhận được một loại cảm xúc tinh tế nào đó, tự nhiên như đêm nay vậy.
Chiếc xe đang đợi phía sau bấm còi, Hoắc Tư Thần đánh lái, rời khỏi con đường Giang Nam đông đúc.
“Ngủ ngon.” Hoắc Tư Thần nói với Trương Vũ Văn.
“Ngủ ngon.” Trương Vũ Văn đáp.
Hôm nay anh đứng trước cửa nhà, nhìn Hoắc Tư Thần lái xe đi khuất mới vào nhà.
Mọi người đều ngồi quây quần bên bàn ăn, như đang họp gia đình, thấy Trương Vũ Văn về thì im lặng mất một giây.
“Đi chơi với trai thẳng rồi à?” Thường Cẩm Tinh hỏi.
“Ừm… Đúng vậy.” Trương Vũ Văn giật mình, chẳng lẽ muốn thẩm vấn anh? Nhưng nhìn vẻ mặt mọi người thì không giống. Nghiêm Tuấn đang đút thức ăn dặm cho Tiểu Kỳ, Trần Hoành đang ăn đồ ăn kiêng, còn Trịnh Duy Trạch thì đang chơi điện thoại.
Chắc Trần Hoành chưa nói chuyện đi xem mắt đâu nhỉ…
“Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Trương Vũ Văn vừa mở tủ lạnh tìm sữa uống, vừa hỏi. Lẩu tối nay cay quá.
“Giáng sinh với Tết dương lịch định làm gì?” Trần Hoành hỏi: “Chơi chung không?”
Trịnh Duy Trạch nhìn Trương Vũ Văn với ánh mắt có chút tội nghiệp, Trương Vũ Văn nói: “Giáng sinh tôi chưa có kế hoạch gì, còn mọi người thì sao?”
Thường Cẩm Tinh nói: “Giáng sinh tôi có việc, phải đi chụp ngoại cảnh, nhưng nhất định sẽ về trước Tết dương.”
Gã nhận được một dự án lớn, là chuyến du lịch bằng du thuyền bốn ngày ba đêm, đi theo du khách trên du thuyền để chụp ảnh.
Ồ… Ra là vậy. Trương Vũ Văn thầm nghĩ, thảo nào Trịnh Duy Trạch có vẻ thất vọng.
“Tôi phải về quê một chuyến, thăm bố mẹ.” Trần Hoành nói: “Vừa hay dịp nghỉ lễ học viên không đến lớp.”
“Được.” Trương Vũ Văn sảng khoái nói: “Vậy anh đi đi, Nghiêm Tuấn, còn cậu thì sao?”
“Tôi và Tiểu Kỳ ở nhà.” Nghiêm Tuấn đáp.
Trịnh Duy Trạch uể oải hỏi: “Vậy anh đi chơi với tụi em không? Vũ Văn.”
“Ừ.” Trương Vũ Văn đáp.
“Không đi chơi với trai thẳng à?”
“Không.” Trương Vũ Văn đáp gọn lỏn, nói: “Hay là Tết dương lịch chúng ta cùng nhau đi chơi đi? Để tôi sắp xếp? Mọi người đều đã đóng tiền nhà rồi, tôi đã hứa sẽ mời mọi người đi ăn mà.”
“Ôi chao.” Nghe đến mời đi ăn, tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên, thế là Trương Vũ Văn hẹn mọi người đến ngày 31, cả đám sẽ cùng nhau đi chơi.
Cậu muốn rủ cả đám cùng đi chơi xa, rồi gọi cả Hoắc Tư Thần nữa, nhưng mà đi đâu bây giờ?
Hôm sau, Trương Vũ Văn đến một công ty điện ảnh từng hợp tác, công ty đó chuẩn bị quà Tết định gửi đến đường Giang Loan, Trương Vũ Văn vội ngăn lại, rồi tự mình chạy đến đó một chuyến.
“Tôi nhớ… Lần trước, bên mình có tặng một số phiếu quà tặng của khách sạn suối nước nóng phải không?” Trương Vũ Văn hiếm khi nào mặt dày đến mức đi xin xỏ người khác như thế này: “Không biết có thể cho tôi xin thêm mấy cái được không?”
Vị phó tổng giám đốc bên kia lập tức như được sủng ái mà lo sợ, nói: “Anh thực sự muốn sao?! Được ngay, tôi lấy cho anh ngay, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
“Ôi anh khách sáo quá!” Trương Vũ Văn thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
“Đâu có, đâu có, bình thường đều nhờ anh chiếu cố.” Vị phó tổng tìm ra một xấp lớn, cúi người, tự tay đưa cho Trương Vũ Văn.
Đó là phiếu quà tặng mà công ty điện ảnh dùng để tiếp đãi khách hàng, họ có cổ phần trong một khách sạn suối nước nóng, từng quay phim ở khách sạn đó, một trong những nhà đầu tư còn là ông chủ lớn của khách sạn này, nên họ thường mời đối tác đến đó vui chơi bằng hình thức tặng phiếu quà tặng. Trước đây, Trương Vũ Văn hoàn toàn không muốn đi, ngày nghỉ quý giá, thà rằng tự bỏ tiền túi ra ngoài chơi còn hơn.
Trương Vũ Văn: “Nhiều quá! Tôi chỉ đi chơi với mấy người bạn thôi. Sáu cái là đủ rồi, trẻ em dưới hai tuổi được miễn phí phải không?”
“Vâng, vâng.” Vị phó tổng nói: “Không nhiều, không nhiều đâu, để tôi đặt phòng gia đình cho anh, có mấy bé vậy?”
Trương Vũ Văn toát mồ hôi hột, vị phó tổng cẩn thận đóng dấu lên từng phiếu quà tặng, nói: “Anh muốn ở mấy ngày?”
Trương Vũ Văn: “À, hình như một phiếu chỉ được ở một đêm phải không?”
“Anh muốn ở bao lâu cũng được.” Vị phó tổng nói: “Chỉ cần tôi gọi điện thoại, đặt trước cho anh, anh cứ việc dẫn người đến đó là được…”
“Không, không cần đâu.” Trương Vũ Văn nói: “Vẫn là dùng phiếu quà tặng đi! Tôi… Tôi cần những phiếu quà tặng này. Để tôi tự đặt phòng, mà nói đến chuyện đặt phòng, bây giờ đặt còn chỗ không?”
Vị phó tổng nói: “Hay là anh cứ đặt thử xem, nếu không còn chỗ thì tôi sẽ gọi điện thoại cho bên đó! Ở đây còn có phiếu ăn uống nữa, anh xem, cứ mang theo sử dụng trực tiếp là được, bữa sáng miễn phí, bữa tối thì dùng cái này.”
“Vậy ba ngày hai đêm đi.” Trương Vũ Văn nói: “Làm phiền anh quá.”
Trương Vũ Văn luôn rất chú ý không làm phiền người khác, cũng chính vì vậy mà rất nhiều khách hàng muốn nịnh nọt cậu cũng không có cơ hội. Lần hợp tác trước của họ diễn ra rất suôn sẻ, bên kia còn muốn tranh thủ thêm cơ hội hợp tác, thấy Trương Vũ Văn tự mình đến cửa “ăn mày”, quả là cơ hội ngàn năm có một, lập tức bày ra bộ ấm chén Tiffany, pha cà phê, mời cậu ăn bánh ngọt.
Trương Vũ Văn nhận lấy mười hai phiếu quà tặng ở và mười hai phiếu ăn uống, cất vào phong bì, cảm ơn rối rít, bên kia còn vui hơn cả Trương Vũ Văn, ôm giỏ quà sang trọng cuối năm, lịch sự tiễn anh ra tận cửa, đặt giỏ trái cây vào cốp xe cho anh, cuối cùng vẫn không quen khen xe của Trương Vũ Văn đẹp, khen anh có gu.
Sau đó, Trương Vũ Văn lại đến một công ty điện ảnh khác để lấy quà Tết.
Những công ty khác anh đều từ chối, chỉ có hai công ty này, hôm nay anh phải nhờ vả người ta, nên đành phải đích thân chạy đến từng nơi một.
Người tiếp đón cậu là sếp của công ty, cũng là vị đạo diễn trẻ mà Trương Vũ Văn từng đầu tư trước đây.
“Sếp Vương đang bận…”
“Cậu ta thì bận cái gì?” Trương Vũ Văn nói với trợ lý, rồi trực tiếp đi thẳng vào văn phòng, chẳng buồn gõ cửa.
Vị đạo diễn đó giờ đã là giám đốc sản xuất phim, mấy năm nay kiếm được bộn tiền. Trước mặt mọi người luôn toát ra khí chất bá đạo, bước đi như có gió xoáy và hiệu ứng ánh sáng, được giới trong nghề gọi là đạo diễn ma quỷ, lúc này, con quỷ đang mải mê nói chuyện điện thoại trong văn phòng, giận dữ mắng mỏ nhà sản xuất vì vấn đề chi phí vượt quá ngân sách, đột nhiên Trương Vũ Văn xông thẳng vào, khiến hắn giật nảy mình.
“Anh Vũ Văn?!” Vị giám đốc vội vàng nói vào điện thoại: “Thôi! Tôi cúp máy đây! Anh trai tôi đến rồi… Anh! Sao anh lại đến đây?”
“Ấy ấy…” Trương Vũ Văn cũng rất vui khi gặp lại cậu em này, dù sao cũng là học trò của mình, bèn tiến lên ôm chầm lấy hắn.
Vị giám đốc trẻ vội vàng tự mình đi pha cà phê, lại sai người mang bánh ngọt đến, Trương Vũ Văn đã ăn kha khá ở công ty trước rồi, thực sự không ăn nổi nữa.
“Cái cốc đẹp đấy.” Trương Vũ Văn vừa nhận lấy cốc, vừa nói: “Gu thẩm mỹ của cậu được nâng cao rồi đấy.”
Giám đốc: “Lần trước bên Hermes tặng quà khách hàng, tôi thấy đẹp nên giữ lại mấy cái, ở đây còn…” Nói rồi định trèo lên giá sách lấy hộp.
“Thôi, thôi!” Trương Vũ Văn sợ hắn nhét cho mình cái cốc, vội nói: “Nhà tôi cũng có rồi, cậu giữ lại cho bạn gái dùng đi.”
“Anh, dạo này anh bận gì không?” Vị giám đốc bá đạo lúc này như chú thỏ con ngoan ngoãn, hỏi.
“Cũng không có gì bận rộn lắm.” Trương Vũ Văn nói: “Đang viết một cuốn sách.”
Giám đốc: “Cho em xem thử được không?”
Trương Vũ Văn: “Viết dở lắm, tự em còn chê nữa là, đợi khi nào xuất bản thành công rồi tặng cậu một cuốn.” Nói rồi ngồi xuống bàn làm việc của hắn, lật qua lật lại mấy thứ đồ linh tinh.
“Em muốn chữ ký của anh! Anh, anh tìm gì thế?” Vị giám đốc trẻ hỏi.
Trương Vũ Văn nói: “Kịch bản phim mới của cậu đâu?”
Anh biết anh chàng này gần đây đang chuẩn bị cho một bộ phim mới, quả nhiên, vị giám đốc lôi ra một cuốn sổ, nói: “Anh, anh cầm về xem đi!”
“Không sao.” Trương Vũ Văn cầm bút lên, giúp hắn xem qua kịch bản, một là vì anh cũng hơi tò mò, dù sao cũng hơn một năm rồi không viết kịch bản, hai là cũng có hứng thú với bộ phim này.
“Doanh thu phòng vé của bộ phim trước của cậu không được khả quan lắm nhỉ.” Trương Vũ Văn lẩm bẩm.
Vị giám đốc trẻ vội vàng nói: “Vâng, vâng, nhưng em nghĩ bộ phim này nhất định sẽ khả quan hơn.”
Trương Vũ Văn cười nói: “Không sao đâu, ăn mày quá khứ cũng được một thời gian nữa, chỉ cần nghiêm túc làm phim là được, sở thích của khán giả thay đổi thất thường, có thể chiều lòng được thì chiều, không được cũng đừng quá áp lực.”
“Cảm ơn anh!” Vị giám đốc rất cảm động, chỉ khi nào Trương Vũ Văn đến, hắn mới thực sự được thả lỏng một chút.
Trương Vũ Văn giúp hắn khoanh tròn một số chỗ, rồi góp ý thêm vài điểm, vị giám đốc liền mở laptop ra, ghi chép lại.
“Không ai có thể nổi tiếng cả đời được.” Trương Vũ Văn nói: “Cậu phải tập quen với việc tác phẩm là một quá trình thăng trầm, chỉ cần làm việc bằng cả tấm lòng là được.”
“Vâng.” Vị giám đốc đáp.
“Tôi có một người bạn thân.” Trương Vũ Văn nói: “Học nhiếp ảnh, đang tìm việc.”
“Là đàn em cùng trường với chúng ta à?” Vị giám đốc trẻ hiểu ý ngay, nói: “Đợi khi nào bộ phim này bấm máy thì em gọi cậu ấy nhé? Cho cậu ấy đến làm trợ lý quay phim chính đi!”
“Tôi thấy cũng giống giống, nhưng chưa hỏi kỹ.” Trương Vũ Văn nói: “Trợ lý quay phim chính gì đó… Chưa chắc cậu ấy đã đảm đương được, tôi chỉ nghĩ, nếu có quay phim quảng cáo gì đó, cho cậu ấy một cơ hội, để cậu ấy theo học hỏi…”
“Tôi hiểu rồi.” Vị giám đốc trẻ búng tay, nói: “Bây giờ tôi sẽ sắp xếp, cậu ấy có tác phẩm nào chưa?”
Trương Vũ Văn do dự một giây, nói: “Cậu cứ coi cậu ấy như người mới đi.”
“Không vấn đề gì.” Vị giám đốc trẻ nói: “Anh cho em số điện thoại của cậu ấy đi, sau Tết, bên bộ phận quay phim sẽ gọi điện cho cậu ấy.”
“Tuyệt.” Trương Vũ Văn mỉm cười, rồi nhắc nhở: “Cậu ấy vẫn chưa biết tôi làm nghề gì, nhắc cậu một câu nhé, đừng nói gì về tôi, cứ coi như là công việc được bạn bè giới thiệu là được rồi.”
Vị giám đốc giơ ngón tay ra hiệu “OK”, cười đầy ẩn ý, Trương Vũ Văn biết hắn chắc chắn lại nghĩ lệch lạc rồi, cũng không buồn giải thích nữa.
“Kịch bản thì cậu nên tìm thêm vài người nữa giúp xem đi, đừng có ai góp ý là lại nổi nóng…”
“Được.”
Hai người bước ra khỏi công ty.
Vị tổng giám đốc trẻ tuổi ôm món quà dành cho Trương Vũ Văn – một giỏ trái cây xa hoa và to lớn, kèm theo rượu, thuốc lá, rồi giúp anh chất vào ghế sau xe, nói: “Anh, xe anh lúc nào cũng bảnh.”
Khi mở cốp xe, phát hiện bên trong có quà của công ty khác, anh ta liền nói: “Anh! Sao anh lại đến nhà họ trước!”
Ghen tị rồi, ghen tị rồi… Trương Vũ Văn hoàn toàn quên mất chuyện này, vội vàng an ủi: “Chỉ tiện đường thôi, anh đi qua dưới tòa nhà công ty họ, họ liền đem quà bỏ vào xe anh, lần sau anh sẽ không nhận nữa. Được rồi, làm việc chăm chỉ, năm sau kiếm nhiều tiền hơn! Yêu cậu, tạm biệt!”
Tổng giám đốc trẻ còn muốn làm nũng, nhưng do có nhiều nhân viên phía sau tiễn, nên sau khi tiễn Trương Vũ Văn, hắn quay lại rồi ho vài tiếng, trở về với khuôn mặt lạnh lùng.
“Nhìn gì? Mau về làm việc! Chưa được nghỉ đâu!”
Sau đó, Trương Vũ Văn khó lắm mới kéo hai món quà vào thang máy của nhà xuất bản, ôm vào văn phòng phó tổng biên tập.
“Một chút tấm lòng của tôi cho mọi người.” Trương Vũ Văn thành tâm và khiêm tốn nói.
Phó tổng biên tập nói: “Anh khách sáo quá!”
“Đâu có.” Trương Vũ Văn vội đứng lên, vai trò của một tiếng trước đã hoàn toàn đổi ngược: “Bình thường đều nhờ anh quan tâm, làm phiền anh nhiều.”
Phó tổng biên tập nhìn hai gói quà cuối năm xa hoa, bất đắc dĩ lắc đầu, lại thở dài.
“Vậy thì…” phó tổng biên tập nói: “Nói về bản thảo nhé? Bản thảo lần trước anh nộp chất lượng không ổn lắm.”
“Không nói về bản thảo nữa, không chiếm thời gian của anh thêm. Nhưng anh nói đúng!” Trương Vũ Văn nói: “Tôi nghĩ lần sau, nhất định sẽ có tiến bộ.” Bản thân anh cũng cảm thấy cuộc trò chuyện này đã từng xảy ra.
Phó tổng biên tập nhìn Trương Vũ Văn đầy ẩn ý, đẩy kính, hiện ra một tia sáng lóe lên, lúc này, Trương Vũ Văn trở thành hậu bối, nghiêm túc lắng nghe lời răn dạy.
Phó tổng biên tập nói: “Viết nghiêm túc đi, chỉ cần đặt tâm vào là được, đừng quá áp lực.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Trương Vũ Văn vội nói.
“Tôi pha cho anh cốc cà phê.” phó tổng biên tập nói, rồi đứng lên, đến bên máy nước lấy cốc giấy, pha cho anh một gói cà phê hòa tan.
Trương Vũ Văn đón lấy bằng hai tay, cười nói: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa.”
“Tôi tiễn anh xuống.” phó tổng biên tập lại nói.
“Không cần.” Trương Vũ Văn vội nói: “Cuối năm rồi, anh chắc chắn rất bận.”
“Đúng vậy.” phó tổng biên tập đáp.
Trương Vũ Văn rời khỏi văn phòng dưới ánh mắt của một nhóm biên tập viên.