Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Con người thật kỳ lạ. Khi tự mình hồi tưởng quá khứ, cảm xúc của Tôn Ngưng sẽ bị cuốn vào, khiến bà không thể phân tích một cách lý trí về chuyện năm đó.
Nhưng đó lại khác khi có một người khác ở trước mặt bà, người này cầm giấy bút tựa như một phóng viên săn tin, sắn sàng ghi lại từng chữ một bà thốt ra bất cứ nơi đâu, nắm bắt thông tin quan trọng.
Con bé còn nhỏ tuổi trờ trờ song ánh mắt nhìn sang và sức nắm bút chặt đã giúp bà đối mặt với những hồi ức buồn đau.
Cô bé như một người thợ săn vô cùng xăng xái trong rừng, mỗi một lần đều bắn trúng chỗ hiểm.
Tôn Ngưng cũng có bạn bè tuy nhiên ai nấy đều có gia đình, đặc biệt là khi đến tuổi trung niên, mọi người đều có nhiều thứ bận rộn, cũng vậy mà bà rất ít khi làm phiền bạn bè về chuyện riêng của mình.
Giờ đây nói chuyện với cô bé học sinh này, bà lại tìm thấy cảm giác thoải mái tự nhiên như khi còn là học sinh, cùng bạn bè trút bầu tâm sự trong ký túc xá.
Cứ như vậy tư duy của bà trở nên linh hoạt hơn, khi nói chuyện bà không còn bị chìm đắm trong cảm xúc của mình nữa thay vào đó cố trăm phương ngàn kế hồi tưởng lại tình huống đó để miêu tả một cách khách quan và toàn diện nhất.
“Mỗi độ cô xảy ra mâu thuẫn với học sinh, thầy Triệu luôn giúp cô hòa giải, khốn nỗi mỗi lần như vậy chẳng giải quyết được gì.”
“Em hiểu rồi, tức là bề ngoài thì ra vẻ giúp đỡ cô còn thật chất lại kích động đối phương, khiến họ càng ghét cô hơn.” Lý Tầm gật đầu, “Thời đó mấy cô còn chưa đủ nhạy cảm với những vấn đề này.”
Hai người cứ thế cùng nhau phân tích từng chút một.
(P1)
Chuyện xảy ra trước đó giống những gì Lý Tầm đã suy đoán, mỗi tội có một tình huống mà Lý Tầm chưa ngờ tới đó là khi phụ huynh đến trường làm ầm ĩ.
“Dạo ấy còn nghĩ mình và thầy Triệu là bạn bè, các thầy cô khác trong trường đều giúp đỡ cô. Tuy nhiên kể từ hôm đó thầy Triệu bắt đầu xa lánh cô, hễ có cô ở đâu là ông ta sẽ không xuất hiện.”
Lý Tầm cảm thấy cô giáo Tôn nói còn quá mơ hồ. “Lúc đó tình huống cụ thể là thế nào ạ?”
“Lúc đó phụ huynh học sinh nằng nặc bảo cô hại chết con của bọn họ...” Ngay cả khi nhớ lại cảnh tượng đó, bà vẫn cảm thấy mũi chua xót, dạ dày khó chịu như cũ.
“Họ đến đông lắm, bao vây trường học giăng biểu ngữ muốn cô đã giết người phải đền mạng.”
Lý Tầm rót cho bà một cốc nước ấm để bà uống giải tỏa một chút.
Cô Tôn uống nước ấm rồi tiếp tục: “Khi này cô vừa ra ngoài thì bị dội sơn vào người, chúng cô đi rửa, trên đường gặp thầy Triệu mà ông ta xoay đầu bỏ đi.”
Lý Tầm nghĩ thầm tinh thần của cô Tôn thật kiên cường quá. Khó có thể mường tượng được dưới sự đả kích như vậy mà cô giáo vẫn tiếp tục công việc giảng dạy, hơn nữa còn là giáo viên với danh tiếng tốt cùng cực.
Song Lý Tầm lại có thắc mắc.
“Thầy Triệu là người thích thấy người khác đau khổ, vậy mà hồi đó ông ta lại tránh mặt cô?”
Theo tính cách của thầy Triệu, lẽ ra ông ta phải ở gần cô Tôn mục kích chứng kiến sự đau khổ của bà ấy, thỉnh thoảng còn bày tỏ đôi lời quan tâm chứ?
Sao lại có thể tránh xa?
Lý Tầm cảm thấy có phần khó tin.
Cô Tôn gật đầu: “Từ đó trở đi, chúng cô hầu như không nói chuyện với nhau nữa.”
Lý Tầm có một trực giác mình đã thật gần với sự thật.
Ông ta trừng phạt những đứa trẻ gây ra đau đớn cho phụ huynh vì ông ta có một đứa con trai quá đòi hỏi.
(P2)
Ông ta trừng phạt những phụ huynh nóng tính vì ông ta từng có một người cha như thế.
Trong trường hợp đầu tiên, ông ta đã đặt mình vào vị trí của cha mẹ mệt mỏi bị làm phiền vì con cái.
Trong trường hợp thứ hai, ông ta đã đặt mình vào vị trí của một đứa trẻ bị cha mẹ ngược đãi.
Đầu óc Lý Tầm lóe lên như có dòng điện chạy qua, lập tức liên kết lại tất cả.
Ông ta tránh mặt cô Tôn vì trong tích tắc này ông ta đã đặt mình vào vị trí của bà ấy.
“Giết người phải đền mạng.” “Ép học sinh tới chết.”
Vô số tiếng chửi bới.
Khi ấy rõ rành cô giáo Tôn bên cạnh cũng nghĩ đến điều này, hai người nhìn nhau, đồng thanh thốt lên: “Ông ta sợ hãi!”
Mạch suy nghĩ đồng bộ khiến cả hai đều vui mừng một trận để rồi sau đó tức thì nhận ra điều không ổn.
Tôn Ngưng: “Em nói một người biến thái như gã lại biết sợ những chuyện này sao?”
Bà hoàn toàn không còn chú ý đến việc chọn từ ngữ, hoàn toàn không còn chú ý giữ gìn khoảng cách giữa thầy và trò.
Lý Tầm có cùng thắc mắc: “Em cũng thấy lạ, đợi đã...”
Lý Tầm chợt nhớ ra: “Lần đầu tiên em thấy thầy Triệu trở mặt là khi có một bạn trong lớp chúng em đọc một đoạn văn trước mặt ông ta.”
“Cái gì?”
“Đợi em một chút, để em tìm xem.” Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Trường học không cho phép mang điện thoại nhưng Lý Tầm không coi cô giáo Tôn là người ngoài, cô không chỉ mang điện thoại đến trường mà còn nhắn tin cho cô giáo ngay trong giờ học.
Cả hai đều ngầm hiểu không nhắc đến chuyện này.
Lý Tầm đang tìm một tờ báo mà mình đã làm trước đó.
“Đây là tờ báo lá cải em làm trước đây. Có bạn trong lớp em xem tờ báo này trong giờ học và bị thầy Triệu bắt được. Thầy Triệu yêu cầu bạn ấy đọc to lên những gì mình đang xem, đó chính là đoạn này…
(P3)
“Gã một mực hỏi có còn ồn ào nữa không, còn nhao nhao nữa không, tôi muốn nói rằng mình sẽ không ồn nữa, tôi sẽ nghe lời sẽ ngoan, khốn nỗi lưỡi tôi bị gã cắt mất rồi...
Người đó lại bắt đầu nhét vào miệng tôi những thứ thật hôi..."” “Lúc đó, sắc mặt ông ta thay đổi cấp kỳ. Em có ấn tượng lắm.”
Cô giáo Tôn đọc mà cảm thấy quá quen. Tại học kỳ trước lớp bà thu được khoảng 20 tờ báo lá cải in ra như vậy mà mãi vẫn không tìm ra nguồn gốc.
Hóa ra tới từ đây.
“Có lẽ năm đó gã dừng tay vì sợ hãi trước tình huống cô khi ấy cũng nên.” Cô Tôn tự an ủi trong lòng, như vậy kinh qua những điều tồi tệ sau đó cũng được xem như bà đã làm được một việc tốt.
Dường như có thể giải thích chuyện này nhưng vẫn thấy có gì đó không đúng.
Lý Tầm vẫn thấy thiếu một mảnh ghép trong đầu. Không phải cô nghĩ thầy Triệu mạnh mẽ tợn không gì xâm phạm nổi mà là tên biến thái này đã bị nhốt trong hầm của họ non nửa tháng rồi. Rất rõ ràng cô Trương là một người có học thức, so với mẹ cô chỉ biết đánh đập thì cô Trương chuyên về tra tấn tâm lý. Tối qua, cô Trương xuống dưới mang đến cho người đó một chiếc tai nghe chất lượng cao, bên trong chỉ toàn tiếng trẻ con khóc lảnh lói. Hễ là người ắt sụp đổ nhưng tâm thái của đối phương còn bình tĩnh hơn cả cô.
Ông ta sợ bị người ta chửi? Sợ bị người ta gọi giết người phải đền mạng? Sợ bị người ta dội sơn?
Tôn Ngưng thở dài, nói: “Cô không biết, bây giờ cô cũng nghi ngờ gã đã tự chạy trốn. Giả mà gã còn ở trường, cô có thể trực tiếp tới tìm gã.”
Hả?
Lý Tầm thầm nghĩ, đối với cô mà nói việc này chẳng hóa ra chỉ cần đi xuống dưới hầm.
Cô lập tức bày tỏ: “Như vậy đi, chúng ta chia thành hai con đường tìm sơ hở của ông ta. Em vẫn tiếp tục theo dõi các gia đình nạn nhân; còn cô giáo, cô chắc chắn hiểu rõ về các giáo viên trong trường này hơn em nhiều. Bên em có một số tư liệu về các học sinh tự tử ở trường chúng ta, cô xem thử có thể tìm thấy dấu vết nào chứng tỏ thấy thầy Triệu cũng thúc đẩy cho những cái chết phi tự nhiên của các học sinh đó không.”
Nói đoạn cô lại rút ra một chồng giấy từ cặp sách. (P4)
Mấy ngày nay, máy in nhà cô sắp mệt tới bốc khói rồi.
Tôn Ngưng nhận lấy, cảm thấy như đang sống trong một câu chuyện kỳ ảo: “Em tìm được những tài liệu này ở đâu?”
“Em có một người bạn.” Lý Tầm không giấu bà, “Chú ấy là người nhà của một nạn nhân năm đó, nhà giàu lắm. Em kể cho chú ấy nghe về vụ việc này để chú ấy giúp em điều tra về những cái chết phi tự nhiên ở trường chúng ta.”
Tôn Ngưng nhận lấy, lập tức có ngay phương hướng.
Lý Tầm nói: “Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần rằng ông ta có thể quay lại, lúc đó chúng ta có càng nhiều đồng đội càng tốt.”
Chiến đấu anh dũng một mình không phải là một ý hay.
Tối hôm đó, Lý Tầm xin phép giáo viên chủ nhiệm tạm thời sau này không tham gia tiết tự học buổi tối nữa. Vì đã là khoảng thời gian cuối cho năm 12, nhà trường sẽ không quá khắt khe với học sinh nên đã chấp nhận, không thích vào tiết tự học vào buổi tối thì không cần lên vậy.
Trời còn chưa tối Lý Tầm đã về nhà.
Vừa bước vào nhà, tiếng máy móc ầm ầm vang lên. Trong bếp, mẹ cô đang dùng máy xay thịt.
Chiếc máy xay thịt đó được mẹ cô mua từ một quán lẩu sắp đóng cửa, lớn hơn nhiều so với máy xay gia đình thông thường, công suất mạnh khôn cùng tới nỗi đủ sức xay nát một cái giò heo.
Lý Ngọc Quế mua về để tiện làm nhân bánh bao mỗi tội đã nhiều ngày rồi bà không đi bán bánh bao nữa.
Ánh mắt của Lý Tầm dừng lại trên chậu thịt lớn bên cạnh.
Giữa tiếng rổn rảng, Lý Tầm cảm tưởng nghe được cả tiếng tim mình đập. “Mẹ?”
Lý Ngọc Quế ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu tiên trong thời gian gần đây Lý Tầm về nhà sớm như vậy, trước đây cô toàn về nhà muộn lắm, mẹ thường đã ngủ mất. Cô vội vàng kéo mẹ ra nào để ý đến việc mẹ cô gầy xọp đi rất nhiều.
Nguyên nhân ư, trong lòng cô biết rõ.
Mũi cô cay xè, lại thấy mẹ đổ thịt đã quện đâu vào đó vào chậu bên cạnh. “Sao mẹ làm nhiều thế?”
(P5)
Lý Ngọc Quế không ngẩng đầu lên, trả lời: “Có người bên Ngân hàng Công nghiệp đã qua đời, nhà họ định tự tổ chức tang lễ, mẹ nhận một phần việc.”
Lý Tầm hoàn toàn không nghe nói nhà ai có người qua đời, cô không biết mẹ mình có đang nói dối hay chăng.
Cô muốn nói thêm gì đó nhưng mẹ cô đã thúc giục: “Mau đi học bài đi, đừng lãng phí thời gian.”
Lý Tầm đi về phòng mình song sau lưng vẫn lạnh toát.
Dù cô thông minh và giỏi giang đến đâu, cô vẫn khác xa cái hạng biến thái giết người như ngóe tựa thầy Triệu.
Cô có cảm xúc của mình, cũng biết sợ hãi, cũng biết lo lắng.
Mẹ cô vẫn đang quện nhân thịt làm bánh, thêm một ít hành tây băm nhỏ vào rồi đánh trứng cùng.
Cô đọc không vô dù là một chữ, chỉ mong mẹ làm xong việc rồi đi ngủ. Trời vừa rạng sáng, bên ngoài không còn tiếng động, cô xuống tầng hầm. Tầng hầm vẫn tối om om, cô bước chân xuống cầu thang, chân run lẩy bẩy. Cô sợ thấy tầng hầm trống không.
Từ góc tối truyền đến một giọng nói. “Kỳ thi thử sao rồi?”
Đèn pin của Lý Tầm chiếu vào, thầy Triệu đang ngồi đó, sống sờ sờ, không thiếu tay chân, thậm chí vết thương trên mặt đã lành gần hết.
Lý Tầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần còn sống là tốt. Dạo gần đây, cô bị ép đến mức đầu óc không bình thường.
Cô thở dài thườn thượt, lại nghĩ tới đôi mắt trũng sâu, xương gò má lồi lên cao của mẹ mình, trạng thái kia lại nổi dậy…
Nếu cứ tiếp tục thế này có khi mẹ cô sẽ chết trước...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");