Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rất nhanh kết quả thi thử đã có.
Lý Tầm vẫn đứng thứ ba trong lớp, thứ hai mươi sáu toàn trường.
Trường học có tính cạnh tranh cao, điểm số của nhóm có thành tích đứng đầu bảng xếp hạng không chênh lệch nhau nhiều. Với kết quả này, Lý Tầm hài lòng lắm, mẹ cô cũng hài lòng và cô giáo Tôn thì thở phào nhẹ nhõm.
Tốt là cô bé không bị ảnh hưởng.
Không chỉ mỗi họ, Triệu Tĩnh Chính cũng lo lắng. Anh ta chậm chạp nhận ra mình đã nhờ một học sinh cấp 3 làm nhiều việc tới vậy. Thành ra khi anh ta biết Lý Tầm đang thi thử, những ngày này đã không đến tìm cô, sợ cô thi trượt.
Giờ kết quả đã có, anh ta yên tâm hơn.
Anh ta bắt đầu kể cho Lý Tầm những gì mình biết trong thời gian qua.
“Bây giờ mấy cô lao công trong trường đã ghi tên tôi vào sổ đen rồi. Họ thấy tôi là ba bốn người túm tụm lại chỉ trỏ, tuy nhiên họ không liên lạc với ai bên ngoài.”
Lý Tầm nghĩ thầm, không có tiến triển mới chính là tin tốt nhất.
“Bây giờ em cũng thi xong rồi, sắp tới sẽ rảnh rỗi hơn, lúc đó em sẽ giúp anh theo dõi họ.”
Khi nói đoạn, cô thấy Triệu Tĩnh Chính tránh ánh mắt của cô, nói với vẻ chán nản: “Em cứ chuyên tâm ôn thi đại học đi, tạm thời đừng bận tâm đến chuyện này nữa.”
“Anh sao thế?”
Triệu Tĩnh Chính thở dài một hơi: “Đã nửa tháng rồi, mẹ tôi nói tôi ở đây làm việc mù quáng cũng chẳng có ích gì...”
Anh ta là người không giấu được tâm tư, Lý Tầm lập tức hiểu ra anh ta phải quay về làm việc của mình.
(P1)
Thật chất điều này cũng bình thường thôi vì chung quy cuộc sống của mọi người vẫn phải tiếp tục. Nhưng sâu trong thâm tâm Triệu Tĩnh Chính lại tự khinh bỉ bản thân vì đã bỏ cuộc, thành ra anh ta tự tìm cho mình một lý do.
Có lẽ mẹ anh ta thật sự đã nói như vậy, tiếp đó anh đã theo bậc thang đó leo xuống mà không cảm thấy có lỗi.
Lý Tầm đưa thêm một bậc thang cho anh ta: “Chả là một tuần trước em đã muốn nói rồi. Em luôn cảm thấy thầy Triệu là người tốt, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa, anh cứ tìm kiếm mù quáng như vậy sẽ làm cuộc sống của anh quá đỗi hỗn độn, thầy Triệu chắc chắn không vui.”
Triệu Tĩnh Chính cất lời: “Đúng vậy đấy, trước kia ba tôi cứ thích nói tôi phải tự quyết định cuộc đời mình.”
Cảm giác áy náy của anh ta giảm đi thật nhiều. “Vậy mai anh đi à?”
“Mai tôi vẫn chưa, bà nội liên lạc với tôi, muốn gặp mặt ăn một bữa cơm, mẹ bảo tôi đến đó một chuyến.”
Ngày mai Lý Tầm còn có lớp, cho dù không có lớp cô vẫn cô không thể đi. Cô không thể nào tìm được thông tin từ bà nội của Triệu Tĩnh Chính nhiều hơn anh ta. Vả lại ví dù Triệu Tĩnh Chính đưa một người lạ mặt đến rất có thể đối phương sẽ không tiện nói vì có người ngoài.
Quan trọng nhất là Triệu Tĩnh Chính không biết giấu giếm trước mọi chuyện.
Đúng như vậy, ngày hôm sau Triệu Tĩnh Chính đã kể cho cô nghe về cuộc gặp gỡ với bà nội.
Anh ta thổn thức lắm: “Thảo nào ba tôi không nhận họ. Ông nội tôi bạo hành gia đình, bà nội tôi bỏ trốn cùng với cô tôi, bỏ lại ba tôi một mình.”
“Bà nội tôi luôn nói vì ba tôi đang đi học nên không tiện, còn cô tôi lúc đó còn nhỏ chưa đến tuổi đi học...” Triệu Tĩnh Chính cảm thấy bất bình thay cho cha mình, “Đó toàn là cái cớ thôi, lúc cô tôi bị đưa đi mới chỉ hơn một tuổi trong khi ba tôi dạo ấy đã học tiểu học rồi. Bà ấy chỉ sợ đưa ba tôi đi thì ông nội tôi sẽ không có chỗ để trút giận, chắc chắn sẽ tìm cách tìm tới bà ấy.”
Lý Tầm không nói ai đúng ai sai.
Cô nghiêng về phía còn nguyên nhân khác.
“Anh có hỏi giúp em trước đây họ sống ở đâu không?”
Triệu Tĩnh Chính trả lời: “Bên khu phố cổ gần sông Bình Thành, khu dân cư tên là Hạnh Phúc.”
Lý Tầm ghi nhớ địa chỉ. Cam đoan bà cụ sẽ không nói quá nhiều với cháu trai mình.
(P2)
Cô sẽ đi hỏi những người hàng xóm năm ấy, có lẽ sẽ tìm ra được chút gì đó. Buổi sáng hôm sau, tiết thứ hai chưa kết thúc đã có người gọi điện cho cô. Cô vội vàng ôm bụng, giơ tay xin phép vì bụng đau.
Thấy cô như vậy giáo viên gật đầu.
Lý Tầm chạy ra ngoài rồi mới nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia là cô hàng xóm mà cô quen biết trước đây. Mẹ cô đã từng đến nhà người ta nấu ăn, khi đó cô còn từng dạy kèm tiếng Anh cho đứa con nhỏ nhà họ đang chuẩn bị thi vào cấp 2 nên cũng có số điện thoại của nhau.
“Lý Tầm, mẹ con ngất xỉu rồi, mấy cô đang ở trong bệnh viện. Bác sĩ hỏi cô xem mẹ con có tiền sử dị ứng không?”
“Không có ạ.” Lý Tầm vội vàng chạy ra ngoài, “Mấy cô ở bệnh viện nào? Con đến tức thì.”
Người bên kia đầu dây cho biết tên bệnh viện rồi nói tiếp: “Mẹ con đã tỉnh rồi, bảo con không cần đến nữa.”
Nói đoạn, người đó đưa điện thoại cho Lý Ngọc Quế.
Giọng Lý Ngọc Quế rất yếu: “Tầm Tầm hả, con ở trường học hành chăm chỉ vào, đừng lo cho mẹ. Mẹ đang ở bệnh viện, bác sĩ nói là đường huyết thấp, lát nữa sẽ ổn thôi...”
Đột nhiên Lý Tầm nhận ra hôm nay là ngày giỗ của nạn nhân cuối cùng...
Và thân nhân của nạn nhân cuối cùng chính là mẹ của cô. Lý Tầm thây kệ đến bất cứ điều gì nữa.
Cô đã nắm được hết thảy 99% thông tin về thầy Triệu. Nhưng vẫn còn thiếu một mảnh ghép.
Lý Tầm bắt taxi đến khu dân cư Hạnh Phúc ở khu phố cổ.
Khu dân cư Hạnh Phúc là một khu dân cư cũ, năm đó khi xây dựng chỉ cần hai đứa trẻ là đã có thể ôm trọn cây đa trước cổng khu dân cư, còn bây giờ thì phải hai người lớn mới ôm xuể.
Cám ơn trời đất, nơi này chưa bị phá dỡ. (P3)
Khu dân cư không có bảo vệ gì cả, trước cổng chỉ có một nhóm cụ già đang
chơi mạt chược.
Lý Tầm đeo ba lô, nhìn quanh một cách lo lắng. Chưa đầy hai phút, một bà cụ hỏi cô:
“Này con gái, cháu tìm ai thế?”
Lý Tầm trả lời: “Cháu đến tìm cậu của cháu ạ.” “Cậu cháu là ai?”
“Tên là Triệu Hâm.”
“Triệu Hâm? Ở khu chúng ta có ai tên thế không nhỉ?”
Lý Tầm nhắc nhở: “Cha của cậu ấy đi tù rồi. Do say rượu đánh nhau với người khác làm người ta chết nên bị đi tù đấy ạ.”
Chuyện thế này dù qua bao nhiêu năm vẫn nhớ rõ.
“Cháu nói là cái thằng đó đấy à. Cháu là họ hàng nhà nó à! Nhà nó chuyển đi lâu rồi, thằng cha vào tù trong khi thằng con thì học giỏi, thi đỗ đại học rồi không về nữa.”
Lý Tầm lập tức kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh họ: “Vậy các bà có biết cậu
của cháu đi đâu không?” “Ai biết được?”
Có người khác thốt lên: “Bà không quen nó lắm, để bà hỏi giúp cháu”, rồi bà ấy gọi lớn, “Bà Trương ơi, không phải hồi trước nhà bà có nuôi một đứa bé à? Ở đây có người tìm nó này.”
Ngay sau đó từ dưới gốc cây đại thụ bên kia có mấy bà cụ hơn bảy mươi tuổi đi tới.
Bà cụ kể lại tình hình, bà cụ nọ tiến lại gần.
“Sao cháu lại tìm cậu của cháu? Mẹ cháu, bà ngoại cháu đâu?” “Họ ở nhà ạ.”
“Cậu cháu mấy năm nay không về, nó đang dạy học ở trường Trung học Bình Thành.”
Những người lớn tuổi này không dùng internet, không biết chuyện gì đang xảy ra trên mạng.
Lý Tầm chưa kịp hỏi thêm gì đã có một người khác bên cạnh xen vào: “Dạy ở trường Trung học Bình Thành? Mấy cụ nói ai vậy? Sao cháu không biết?”
Đối phương là một người phụ nữ trung niên có con đang chuẩn bị thi vào cấp hai, bấy giờ đang âu sầu chuyện trường học vì muốn con vào trường cấp hai trực thuộc trường Trung học Bình Thành mà mãi không tìm ra cách. Giờ đột nhiên bà ta nghe nói trong khu dân cư có người biết giáo viên của trường đó nên hỏi ngay.
(P4)
Lý Tầm đâu ngờ lại có người nhiệt tình giúp mình hỏi han như vậy.
“Cô đến đây muộn nên không biết chuyện ngày xưa thôi. Khu dân cư chúng ta có một người đàn ông hay đánh vợ con kinh. Nhà tôi ở tòa nhà số 5, nhà họ ở tòa số 1, thường xuyên đánh thức tôi vào đêm hôm khuya khoắt.”
“Không ai can thiệp sao?”
“Việc vợ chồng người ta ai dám xen vào? Cảnh sát còn không làm gì được.” “Sau đó có một lần cô con gái nhỏ nhà họ bị rạch bụng, suýt chết. Người vợ lại
báo cảnh sát, lần này cảnh sát đông lắm. Không biết điều tra ra làm sao mà kết quả điều tra là do thằng con trai lớn gây ra. Thằng bé đang học tiểu học, ai cũng biết tỏng chắc chắn là thằng cha làm rồi, có chăng do sợ vào khám nên mới đổ tội cho con trai.”
“Về sau người mẹ bế đứa con gái nhỏ chạy đi.” “Sao bà ấy không đưa cả thằng con lớn đi luôn?”
“Đưa con gái đi thì thằng đàn ông có thể bỏ qua, chứ nếu đưa cả đứa con trai nối dõi tông tường đi, thằng đàn ông đó chịu chắc? Chả phải sẽ bắt con vợ về à?”
“Thật tội nghiệp cho đứa trẻ đó.”
“Thằng con trai ngoan cực, nghe lời cực. Nếu tôi có đứa con trai như vậy chắc cười khỏi ngủ.”
“Lúc đó cả khu dân cư chúng ta đều thương cho thằng bé, cho nó ở nhờ chỗ này chỗ kia để tránh xa thằng cha tàn ác.”
Lý Tầm lắng nghe mọi người nói chuyện…
Cô đã nghĩ sao lại tìm được người quen của thầy Triệu dễ dàng như vậy, hóa ra là có chuyện như vậy.
Rạch bụng?
Cô nhớ đến vết sẹo trên người mẹ mình.
Là đứa trẻ làm hay người lớn làm, cảnh sát đâu tới mức không phân biệt nổi, trái lại người thường dễ bị những định kiến che mắt.
Điều này giải thích tại sao năm đó đối phương chỉ đưa một đứa con đi. (P5)
Giả mà đưa cả hai đứa đi, cuối cùng có lẽ chỉ còn một đứa sống sót.
Điều này cũng giải thích tại sao rốt cuộc nạn nhân cuối cùng có tình cảm mẹ con tốt cực kỳ, hoàn toàn khác xa so với những trường hợp trước đó.
Trước đây cô đoán không sai.
Có điều cô vẫn chưa hiểu thông vì đâu thầy Triệu lại dừng tay sau khi chứng kiến vụ việc của cô Tôn.
Có cụ già bên cạnh đưa cho Lý Tầm trái cây, cô nhận lấy. Những người khác hãy còn đang hồi tưởng về việc ngày xưa thầy Triệu ngoan ngoãn biết bao, biết điều biết bao; họ ao ước đối phương là con trai của bọn họ tới nhường nào.
Lý Tầm lắng nghe, không thấy có thông tin hữu ích.
Đột nhiên, cô nhận ra tất cả những thông tin này đều quan trọng vô ngần.
Vụ án đầu tiên của thầy Triệu không phải là đứa trẻ trong công viên, đứa trẻ đó chỉ kích thích bản chất xấu xa trong nội tâm ông ta.
Vụ án đầu tiên của ông ta là khi rạch bụng em gái mình. Hậu quả là gì?
Tuy rằng mẹ ông ta đã đưa em gái đi nhưng cảnh sát không bắt giam ông ta, quan trọng hơn cả là tất cả mọi người trong khu dân cư đều biết chuyện này nhưng vẫn yêu quý ông ta, đối xử tốt với ông ta.
Một người lớn lên song ký ức thời thơ ấu vẫn còn đọng lại trong tiềm thức. Mặc dù thường thức sau này che lấp đi những nhận thức ban đầu, tuy nhiên điều đó vẫn tồn tại trong tiềm thức.
Cho đến khi vụ việc của cô Tôn xảy ra. Những tình huống tồi tệ đó xuất hiện ngay trước mặt ông ta cùng với những thường thức mà ông ta đã tích lũy được đã đánh bại tiềm thức của ông ta.
Ông ta cảm thấy sợ hãi và nhận ra mình phải dừng lại. Trong đầu Lý Tầm đã có phương án.
Lúc này, Triệu Tĩnh Chính đang ngồi ở sân bay, chuyến bay của anh ta sẽ cất cánh sau hai tiếng nữa, anh ta muốn về trường học.
Trong lòng anh ta vẫn áy náy như cũ, không dằn lòng nỗi liên tục truy cập vào các trang ωeb quen thuộc nhằm dời đi sự chú ý của mình.
Rất nhanh anh ta lướt tới một video. Anh ta ngừng lại.
Ngày giỗ của nạn nhân cuối cùng... chính là hôm nay?
Mà hiện trường vụ án cuối cùng lại nằm ở khu công nghiệp, không xa nơi này là mấy.
Triệu Tĩnh Chính do dự một thoáng, quyết định nghe theo trái cảm nhận tim mình.
Anh ta dời vé máy bay và chuẩn bị tới đó xem thử. Ví dù kẻ bắt cóc cha anh ta cho rằng ông ấy là thủ phạm trong vụ án giết người hàng loạt, có thể đối phương sẽ đến đó tưởng niệm nạn nhân.
Dù rằng hy vọng cực kỳ bé nhỏ có điều anh ta vẫn quyết định đi tới xem thử.
Anh ta theo bản năng cảm thấy nếu làm được điều này âu trong lòng sẽ thoải mái hơn.
Cứ như thể đã cố gắng hết sức vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");