Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Hâm là giáo viên chủ nhiệm mới giữa chừng của Lý Tầm, đâu có tỏ tường về tình hình của cô.
Trước đây, gã chỉ biết đối phương lớn hơn các bạn cùng lớp hai tuổi, vì gặp phải chuyện không hay khi còn nhỏ nên nhập học muộn hơn các bạn khác, đây là điều bình thường.
Giáo viên chủ nhiệm cũ của Lý Tầm biết rõ hơn về nó, hai người là đồng nghiệp thân thiết.
Vì tay phải bị thương nên gã chỉ có thể dùng tay trái để gọi điện cho đồng nghiệp.
Người kia nói sẽ đi hỏi một giáo viên khác, Triệu Hâm không ép, chỉ nói phiền anh ta quá.
Cuối cùng, gã bổ sung: “Tôi nghi ngờ có khi con bé bị mẹ mình lừa tới nên muốn hỏi rõ xem tình hình ra làm sao.”
Người kia lập tức tỏ vẻ hiểu rõ, ông ta khác với những giáo viên còn lại trong trường, ông ta tin Triệu Hâm không phải là kẻ giết người.
Triệu Hâm cúp máy, suy nghĩ về cách tìm kiếm nam sinh ấy.
Nam sinh tự tử không thành kia là học sinh của một trường cấp ba tư thục bên cạnh, gã đã đăng tin treo thưởng tìm kiếm học sinh ấy trên diễn đàn của trường đó.
Chỉ vài giờ sau, đã có người trả lời tin nhắn của gã. Có vẻ như việc quản lý của trường họ khá lỏng lẻo.
“Thật sự có 1,000 tệ sao?”
“Phụ thuộc vào giá trị thông tin của bạn.”
“Tôi là anh em tốt nhất của cậu ta, không có gì là tôi không biết.”
“Chuyển khoản trước 200 tệ. Đây là tiền đặt cọc, tôi không lừa đâu, bạn cứ nói đi, thông tin hữu ích thì tôi sẽ trả tiền theo giá trị.”
“Tôi đoán bạn muốn biết gì nhưng đừng có khai là tôi nói.” (P1)
“Tôi không biết bạn là ai.”
“Cũng đúng, nói chung không chỉ mình tôi biết những chuyện này.”
“Trước tiên hãy nói lý do tại sao cậu ta tự tử.” Triệu Hâm hạn chế phạm vi của đối phương để tránh nói hồi lâu vẫn chưa đúng trọng tâm.
Đối phương thoắt giãi bày: “Tôi chỉ biết chuyện này nhưng tôi không tham gia. Tôi nghe họ nói ‘nếu anh chị báo cảnh sát vẫn vô ích, đã qua lâu rồi, hơn nữa bây giờ em ấy vẫn chưa tỉnh lại".”
“Nói vào trọng tâm.”
“Cậu ta tự tử là để chuộc tội cho một cô nữ sinh.” “Nữ sinh nào?”
“Tôi nghe bọn họ khoe khoang có lần anh La cãi nhau với gia đình, thiếu tiền bèn đi tìm học sinh trường Bình Thành để mượn tiền, kết quả nữ sinh nọ không cho mượn. Anh La đã đẩy con nhỏ đó một cái, nữ sinh rơi ngay xuống hồ...”
Hồ? Triệu Hâm có chút ấn tượng, trước đây quả thật có một nữ sinh tan học về nhà thì rơi xuống hồ vào một đêm đông rồi biến mất.
Khi đó một mực truyền tai nhau rằng quanh hồ toàn là dấu vết của nữ sinh cố gắng trèo lên, khiến các học sinh không dám đi qua đó nữa.
Với một linh cảm nào đó, gã hỏi tức thì: “Lúc ấy cậu ta có cản cô gái đó lên bờ không?”
“Hồi ấy anh La chỉ nghĩ đùa giỡn, muốn trêu chọc con nhỏ đó thôi, ai ngờ con nhỏ đó không trèo lên được nữa. Sau đó anh La quen một cô bạn gái, cậu ta như trở thành người khác vậy, suốt ngày hối hận vì trước đây không chăm chỉ học hành, không sống tốt. Cậu ta nói chỉ có học hành mới mang lại hạnh phúc, làm việc tốt mới có thành quả. Đoạn thời gian đó cậu ta thường xuyên đi làm việc thiện, thậm chí còn có người đến trường tôi tặng cờ thưởng. Lúc đó anh La vui dữ lắm, thành tích học tập ngày càng tiến bộ, bản thân được khối người yêu quý hơn.”
Triệu Hâm nghe xong hiểu ra ngay, nó đã nâng một người lên tới vị trí trung tâm của mọi người, ban cho cậu ta một danh tiếng sáng chói.
“Sau đó thì sao?” (P2)
“Sau đó có người đăng lên mạng đoạn video anh La ấn con nhỏ nọ xuống nước, anh La tự tử luôn, nói là để chuộc tội cho nó.”
Nói đoạn cậu ta lại hỏi: “Như vậy có đáng 1,000 tệ không?”
Triệu Hâm chuyển khoản 1,000 tệ rồi bắt đầu tìm kiếm tên của nữ sinh lúc ấy cùng với thời gian xảy ra vụ việc.
Quả nhiên sau khi vụ việc xảy ra, Lý Tầm đã đến trường của gã, vào đúng lớp của nữ sinh nọ. Ba tháng sau, nam sinh này tự tử không thành.
Mặc dù Lý Tầm trông không làm gì cả song Triệu Hâm hiểu cảm giác như vậy, chính là như thể nó không làm một điều gì nhưng đối thủ của nó chỉ còn con đường chết.
Triệu Hâm bắt đầu sục sạo các bài báo về nữ sinh này. Rất nhanh, gã tìm thấy một thông tin quan trọng.
Hình ảnh của nữ sinh này từng xuất hiện trong danh sách trẻ em bị bắt cóc được giải cứu, và trong cùng danh sách đó, gã còn nhìn thấy hình ảnh của Lý Tầm
vùa nhỏ thó vừa gầy gò.
Bấy giờ giáo viên chủ nhiệm cũ của Lý Tầm đã cung cấp cho gã thông tin về cô.
- --
Đúng lúc Triệu Tĩnh Chính nhận được tin cha bị dao đâm, anh ta đang ngồi xe tới trung tâm thương mại làm việc bán thời gian.
Anh ta cúp máy, gọi điện cho quản lý để xin nghỉ. Bắt đầu quay về nhà.
Khác với lần trước khi cha mất tích, lúc đó anh ta thật sự lo lắng và sốt ruột.
Còn bây giờ sau khi trải qua quá nhiều cú sốc, anh ta đã tê liệt, thậm chí còn cảm thấy bực bội khi nhận được cuộc điện thoại đó.
Lại nữa!
Anh ta không có đủ tiền, đành phải gọi điện cho Tần Lý.
Trước đây anh ta không muốn có nhiều liên quan về tiền bạc với người mẹ này, nhất định phải cố gắng chứng tỏ bản thân. Trong thâm tâm, anh ta đâu có mượn bà dùng tiền để bù đắp cho mình thay vào đó muốn bà luôn ở tình trạng mắc nợ con trai.
Khốn nỗi hiện tại anh ta đã thay đổi suy nghĩ. Kể từ khi bà vốn đã mắc nợ mình vì mắc gì không cần?
(P3)
Tần Lý nhận được một cuộc điện thoại. Trước đây bà đã nghi ngờ Triệu Hâm là thủ phạm giết người, kể từ ngày đó gặp mặt gã, bà không dám gặp lại nữa.
Bà bắt đầu tính toán về những chuyện đã xảy ra, đúng là càng nghĩ càng thấy không ổn. Thậm chí bà còn nhớ lại có lần khi giặt quần áo, trên ống quần của đối phương có vết máu...
Kể từ đó bà đã lắp camera giám sát trong nhà riêng mình, sự cảnh giác của bà là cần thiết, biết bao kẻ sát nhân đã giết vợ mình.
Bây giờ nghe con trai nói chồng cũ bị đâm một nhát dao, tuy rằng không sao
nhưng bàn tay phải bị thương quá nặng, sau này không thể cầm bút được, bà đã thở phào nhẹ nhõm.
Tần Lý bảy tỏ: “Mẹ mới biết chuyện, ba mày có điện cho mẹ đâu, mày định làm gì? Mày muốn trở về à?”
Bà sợ con trai đưa ra quyết định, vội vàng nói tiếp: “Mày đừng về, mẹ sẽ đến thăm giúp mày.”
Trong lòng bà nghĩ bàn tay phải bị thương nặng, không cầm bút được, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Con trai bà vẫn nói: “Con vẫn sẽ về một chuyến, tay ba bị thương không tiện, con về chăm sóc ba.”
Có vẻ Tần Lý không còn có lập trường để khuyên nữa, trong lòng bà hiểu tự dưng con trai gọi điện cho mình còn cố tình nói về chuyện này, đoan chắc muốn mình mua vé máy bay.
Chả là bà không muốn mua song lại nhớ ra một chuyện khác…
Điểm bùng phát khiến bà quyết định ly hôn là khi con trai đánh bạn ở trường. Dạo ấy bà ấy nghĩ con trai bị ảnh hưởng bởi tính khí nóng nảy của mình.
Tuy nhiên giờ đây nghĩ lại, có lẽ gia đình họ Triệu có xu hướng bạo lực, đâu có thiếu gì những tên tội phạm giết luôn mẹ ruột của mình.
Đã như vậy Tần Lý vẫn không làm khó dễ đối phương, bảo: “Mẹ đã mua vé máy bay cho mày rồi, mày nhớ giữ an toàn khi về, đến nơi gọi cho mẹ.”
Việc làm ngoài mặt vẫn phải làm cho tốt, có cơ man là tin tức về con trai giết mẹ.
Bà thật sự bị dọa sợ trong thời gian này. Nhưng một ngày sau, con trai lại gọi điện. “Mẹ, mẹ có tiền không?”
(P4)
Tần Lý: “... Sao thế?”
“Tay của ba bị thương, bác sĩ nói nếu lên Bắc Kinh tìm chuyên gia thì có hy vọng chữa khỏi.”
Tần Lý lập tức hiểu ra, hỏi: “Khoảng bao nhiêu?” “Khoảng vài trăm ngàn.”
“Ba con có nhiều tiền như vậy ư?”
“Ba làm gì có nhiều tiền như vậy, tiền của ba đều dùng để nuôi con rồi. Mẹ, mẹ có thể cho con vay một ít tiền không?”
Tần Lý: “Mẹ làm sao có nhiều tiền như vậy?”
Con trai bà nói: “Mẹ, coi như con vay mẹ số tiền này. Ba nuôi con không dễ dàng gì, từ bé đến lớn lương của ba hầu như đều tiêu hết vào con rồi, ví dù không có con, chắc chắn ba sẽ lấy ra được số tiền này.”
Tần Lý nhẫn tâm ác độc trả lời: “... Mẹ thật sự không có.”
Bà không nói dối, hiện tại bà chỉ có 50 ngàn tệ tiền tiết kiệm, số tiền đó được bà dùng để mua mặt bằng.
Bà là người kinh doanh, trước đây bà thuê mặt bằng cửa hàng. Cuộc sống đúng là khó khăn lắm nhất là trong thời kỳ dịch bệnh, cửa hàng phải đóng cửa cách quãng mà vẫn phải trả tiền thuê, ngay cả trong mùa thấp điểm bình thường bà vẫn lo lắng về tiền thuê. Khi ấy bà có quen một người chị em lớn tuổi, mặt tiền cửa hàng của bà ấy là của riêng mình, không còn áp lực tiền thuê, bình thường muốn làm chương trình gì là làm chương trình đó, nói tặng quà là tặng quà tức thì, giữ được lượng khách cực tốt.
Tuổi bà không còn trẻ nữa, hồi đó đã nghĩ đến việc mua một cửa hàng có mặt tiền riêng, giờ tự mình kinh doanh đợi đến khi lớn tuổi hơn một chút thì thu nhận vài đứa học việc tới làm. Tuy bà có con trai song không thể dựa vào, còn đây mới là bảo hiểm hưu trí của chính bản thân bà.
Khéo sao năm ngoái bà gặp một cửa hàng cần bán bèn mua tức thì.
Mua cửa hàng, tân trang lại, sắm sửa thiết bị, cái gì cũng cần tới tiền, tiền tiết kiệm của bà đã xài gần hết, bây giờ trên tay bà chỉ còn 50 ngàn tệ, phần lớn là tiền khách hàng đặt cọc, không thể động vào.
Bên kia, con trai bà nói: “Mẹ, con viết giấy nợ cho mẹ, con không học cao học nữa, con đi tìm việc làm rồi mỗi tháng sẽ gửi tiền lương cho mẹ, chứ ba đã tầm
tuổi này…”
Triệu Tĩnh Chính đang nói đã bắt đầu khóc. Anh ta vừa trở về nhà đã thấy cha nằm trên giường, cả người gầy hốc hác hẳn, trên đầu có thêm tóc bạc, trên mặt đầy nếp nhăn, cha già đi rồi.
(P5)
Trước khi về, trong lòng anh ta không kiên nhẫn, giờ đây anh ta lại cảm thấy áy náy vì sự thiếu kiên nhẫn của mình, muốn làm gì đó cho cha.
“Số tiền 50 ngàn trong tay mẹ là tiền đặt cọc của khách hàng, không thể động vào, mẹ sẽ đi mượn người khác.” Tần Lý không tiện từ chối.
Triệu Tĩnh Chính biết thừa bà có tiền, cửa hàng đó chính do bà mua mà bà lại không đề cập tới chuyện này. Anh ta cũng hiểu đối phương sẽ không giúp anh ta và cha.
Triệu Tĩnh Chính hoàn toàn thất vọng, trong mắt anh ta bà vẫn là người phụ nữ năm đó, vẫn ích kỷ bực này, chỉ quan tâm đến bản thân, trong mắt và trong lòng chưa từng có người con trai này.
Triệu Tĩnh Chính cúp điện thoại, trở lại phòng bệnh. Cha anh ta đang cầm điện thoại đồng thời lật xem cái gì đó, vì dùng một tay không tiện nên trông có vẻ vụng về như người già.
Mũi Triệu Tĩnh Chính chua xót, anh ta mau bước tới. “Ba, để con giúp ba.”
Anh ta lấy điện thoại, trên màn hình điện thoại là một phần tài liệu. Anh ta lia mắt tới thông tin chính...
Lý Tầm, tên khai sinh Chung Miên... Anh ta không đọc tiếp nữa.
“Ba... Không phải ba nói chuyện kia do chính mẹ em ấy hiểu lầm ư?” Triệu Tĩnh Chính bày tỏ, “Lúc đó em ấy hết cách, em ấy sắp thi đại học rồi, đừng trách em ấy...”
“Thi đại học?”
Triệu Hâm lấy lại điện thoại rồi lướt xuống bằng một tay, đoạn đưa cho con trai. “Con trai, con xem tiếp đi.”
Triệu Tĩnh Chính cầm lấy.
Trong lịch sử chat, đối phương nói: “Trước đây tôi chưa nói với anh à? Hồi trước nó là sinh viên đại học X, đã bỏ học rồi quay lại học lại cấp ba.”
(P6)
Triệu Hâm không phải giáo viên chủ nhiệm đầu tiên của lớp. Gã biết Lý Tầm lớn hơn các học sinh khác hai tuổi tuy nhiên trong lớp nó không phải là người lớn tuổi nhất, còn có học sinh lớn hơn ba tuổi. Thêm vào đó, Lý Tầm vô tình hoặc cố ý nhắc đến việc mình gặp chuyện khi còn nhỏ, đến tám tuổi còn chưa được vào tiểu học, so ra vào trường muộn hơn người khác.
Triệu Hâm nói với con trai mình: “Nó 14 tuổi đã vào đại học X ngành tâm lý tội phạm, năm tư bỏ học, nó đã vượt qua kỳ thi của trường Trung học Bình Thành rồi quay lại học cấp ba. Con nghĩ nó quan tâm đến kỳ thi đại học ư?”
Đại học X là một trường có danh tiếng cực kỳ.
Triệu Tĩnh Chính không hiểu: “Cô ta ấy bỏ học để làm gì?”
Triệu Hâm nói: “Đừng nghĩ về động cơ của nó, con hãy nhìn vào kết quả đi.” Triệu Tĩnh Chính vẫn không hiểu.
Triệu Hâm hiểu rõ tất cả mọi chuyện mới đây thôi!
Sự xuất hiện của Lý Tầm đúng là vừa khéo! Có lẽ nữ sinh bị hại chết chính là bạn của nó, nó quay về để trả thù, trả thù xong nó gặp ông.
Bọn họ nhận ra thân phận của ông thế là bắt đầu lợi dụng ông nhằm thực hiện một âm mưu.
Triệu Hâm nói: “Cô ấy và mẹ cô ấy thuộc cùng một băng nhóm, tất cả vì tiền.” “Làm sao để kiếm tiền từ những chuyện này?”
Giả như không do thiếu người, Triệu Hâm cam đoan không nói tiếp với thằng
ngu này.
“Con nghĩ xem, ban đầu là gì? Ban đầu có người đăng bài viết nói về chuyện luân hồi chuyển kiếp đồng thời nói ba là hung thủ, gì có chuyện trùng hợp tới vậy khi ba lại chính là giáo viên chủ nhiệm của Lý Tầm? Thật chất Lý Tầm mới là nhân vật trung tâm, nó chọn ba làm hung thủ.”
“Con vẫn không hiểu, mẹ cô ấy còn ngồi tù thì có bao nhiêu tiền nữa cũng không đáng.”
Triệu Hâm nghiến răng, tiếp tục giải thích: “Họ muốn chứng minh thuyết luân hồi chuyển kiếp là có thật, một khi đã chứng minh được họ sẽ tiếp tục hành động. Con có tin không, rất nhanh, Lý Tầm sẽ được chứng minh là con đầu thai của gia đình họ Tiền. Đến lúc đó với số tiền nó có thể nhận được, con còn nghĩ không đáng nữa à?”
Triệu Tĩnh Chính ngồi xuống bên cạnh, anh ta vẫn không hiểu. “Chỉ vì tiền mà lập ra một vòng tròn lớn nhường này?”
Triệu Hâm nhắc nhở: “Đó là số tiền mà người khác cả đời còn không kiếm nổi.”
Triệu Tĩnh Chính – người vừa mới lo lắng về tiền – đột nhiên hiểu được câu nói này.
(P7)
Anh ta lại nghĩ đến một vấn đề.
“Nếu luân hồi chuyển kiếp là âm mưu của họ, vậy làm sao họ biết dưới đó có thi thể?”
Triệu Hâm nói: “Có lẽ họ vô tình phát hiện ra có thi thể dưới đó, họ chỉ cần liên hợp với một gia đình nạn nhân, để họ khẳng định đó là con của mình.”
Triệu Tĩnh Chính vẫn không bị thuyết phục: “Nhưng... nhưng cảnh sát đã xác nhận rồi.”
Triệu Hâm nói mãi mà cái đầu gỗ này không thông, đành lặp lại: “Tại đó chắc chắn không phải là nạn nhân năm đó.”
Về điểm này, Triệu Hâm rành rẽ cùng cực.
Bởi vì tất cả các thi thể nạn nhân đều ở cùng một nơi.
Triệu Tĩnh Chính nhìn cha mình, ông ấy chắc chắn quá như vậy, tại sao ông ấy lại chắc chắn bằng này?
Một cơn lạnh lẽo quét qua cơ thể.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");