Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người đàn bà tên là Lý Ngọc Quế, con gái bà chính là niềm tự hào của trường cấp ba Bình Thành – người lan truyền tin tức giải trí – Lý Tầm.
Con gái bà thật thông minh, đầu óc nhanh nhẹn tợn, chỉ cần nhìn vào bất cứ thứ gì là hiểu ngay. Dù rằng điểm số không được ổn định lắm nhưng chắc chắn sẽ đỗ vào một trường đại học tốt.
Bà đứng trong căn hầm một lúc, cây gậy sắt trên tay là vật dụng được bà lấy tạm từ trên nhà xuống, bình thường bà dùng nó để cán bột.
Căn hầm được xây dựng vào thời quản lý thị trường tại Bình Thành lỏng lẻo, không nhiều người biết đến, ban đầu nó được dùng để cất giấu đồ đạc.
Không ánh sáng, song bà biết rằng có một người ở cách đó không xa.
Bà không nên hành hạ đối phương, đây là điều đã được thỏa thuận từ đầu. Bà đã hứa với người ta.
Bà từng cam đoan tuyệt sẽ không giết người.
Mỗi tội bà không thể kìm chế được.
Cách bà không xa, thầy Triệu không hề lên tiếng. Dù bị trói nghiến, miệng bịt kín, nhưng ông muốn tạo ra tiếng động vẫn rất dễ.
Song ông không làm vậy, ông yên tĩnh vô cùng.
Đôi mắt ông đã đau đến mức không cách gì diễn tả vì bị ép mở to, cũng do bị trói nên mọi bộ phận trên cơ thể đều đau nhức, nhưng ông vẫn giữ im lặng như cũ, chẳng hề phát ra một chút động tĩnh dù là một mảy.
(P1)
Thầy Triệu không ngốc, đối phương trói ông ở đây, nếu ông la hét lớn tiếng cam đoan sẽ chọc tức đối phương.
Hôm qua trên lớp ông đã thấy tin tức đó, bức chân dung của hung thủ y hệt ông.
Đêm qua bản thân bị người ta trói lại, tỉnh dậy đã trong bóng tối này, đương nhiên ông có thể đoán được ý đồ của đối phương.
Giờ phút này chính là khi tâm trạng đối phương kích động nhất, ông nói gì cũng vô ích, phải đợi đối phương bình tĩnh lại.
Trên mạng có vô số thông tin về vụ án, thầy Triệu chỉ cần nghĩ thôi cũng biết nếu hung thủ rơi vào tay gia đình nạn nhân ắt sẽ bị đối xử ra làm sao.
Ông nghiêng tai nghe, đối phương không lên tiếng, rất nhanh ông nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân ấy dần dần đi xa, người đã đi rồi.
Ông thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, ông cũng cảm thấy giọng nữ mà mình vừa nghe thấy quá đỗi quen thuộc.
Vì ông có nhiều học sinh cùng cực thêm vào đó khi tiếng nói xuất hiện ông lại quá căng thẳng nên đâu nghe rõ được đến cùng đó là ai.
Lý Ngọc Quế vừa lên lầu đúng lúc Lý Tầm mới từ ngoài trở về.
Lý Tầm gọi một tiếng mẹ, thấy sắc mặt bà không tốt thì đi vào bếp rót nước nóng cho mẹ, nói: “Cô Trương đến hỏi mẹ có thể đến nhà làm tiệc gia đình không?”
Lý Ngọc Quế xoay đầu lại, bấy giờ mới nhìn thấy Trương Đại Tả đang đứng ở cửa ngó vào.
Đối phương nói: “Thứ bảy tuần này người thân nhà tôi sẽ đến nhà chơi, ban đầu định đi ăn ngoài nhưng chị cũng biết những nhà hàng bên ngoài nêm gia vị quá đậm rồi đấy, nhà chúng tôi ăn không quen. Tôi nghe người khác trong khu dân cư nói chị tới nhà nấu ăn ngon, gia vị không đậm, nên muốn hỏi ngày mai chị có thể qua nhà tôi nấu giúp được không. Giá cả có thể thương lượng, món ăn không cầu kỳ lắm.”
Lý Ngọc Quế định nói mấy ngày này không được.
Nhưng bà đã không đi ra bán đồ ăn sáng trong hai ngày qua, sắp tới là lúc cần tiền, hơn nữa lại là buổi trưa thì có đi một chuyến sẽ kiếm được một chút, thế là bà đồng ý.
“Mặt chị tái nhợt quá, không sao chứ? Cẩn thận sức khỏe đấy.” Trương Đại Tả vừa nói vừa kết bạn Wechat để tiện liên lạc.
(P2)
Khi họ đang nói chuyện, bỗng dưng dưới lầu vang lên một tiếng “rầm” lớn. “Dưới nhà mấy chị có chuyện gì ư?”
Lý Tầm nói: “Để con xuống xem.”
Lý Ngọc Quế kéo cô lại mà rằng: “Dưới đó không có đèn, tối như bưng, con cẩn thận kẻo ngã.”
Lý Tầm thốt lên: “Mẹ, mẹ lại hun thịt khô ở tầng hầm nữa rồi sao? Ở đây không phải nông thôn, không thể hun thịt khô đâu, nếu bị phát hiện sẽ phiền dữ lắm.” Loại tầng hầm kín mít như vậy thích hợp để hun thịt khôn cùng.
Người phụ nữ sực tỉnh, ừ một tiếng.
Trương Đại Tả cất lời: “Tôi đã ăn thịt khô của các chị, cảm thấy có vị là lạ đấy.”
Bà lão hàng xóm vốn đang đứng ngoài nhìn xem mấy bà bên này làm gì, lúc đầu còn nghĩ bây giờ kiếm tiền dễ thật, còn có chuyện đến nhà người khác nấu một bữa ăn để kiếm tiền, toan chờ người phụ nữ đi rồi hỏi Lý Ngọc Quế có cần giúp đỡ không.
Bà lão năm nay hơn 70 tuổi, cơ thể khỏe mạnh, ấy vậy mà chả tìm được việc làm đành đi nhặt các loại vỏ bọc chai nhựa trong khu dân cư để bán, thi thoảng cũng giúp Lý Ngọc Quế trong quán đồ ăn sáng, chưa kể còn là láng giềng nên thân thiết có thừa.
Bà ấy là người địa phương chính gốc, vừa nghe thấy vậy đã nói ngay: “Chắc chắn cô chưa từng ăn thịt khô chính hiệu của chúng tôi, thịt khô địa phương không có mùi lạ chỉ có mùi thơm.”
Lý Tầm: “Dù có ngon hay không thì cũng không được, bà ơi, bà quên năm ngoái hun thịt khô rồi bị đưa vào đồn cảnh sát à?”
Lý Ngọc Quế nói: “Không có hun thịt.”
Bà lão tiếp lời: “Muốn hun thịt thì cứ để tôi hun cho, tôi lớn tuổi ngần này mà họ nhốt tôi vào tù thật thì cứ nhốt đi.”
Lý Tầm vội kéo mẹ lại, tận tình khuyên nhủ: “Ăn thịt khô không tốt cho sức khỏe, bây giờ không nên ăn nữa, bà có tuổi như vậy rồi, sức khỏe thì không tốt, giả như ăn thêm thịt khô nữa thì một lát sau sẽ không tiêu hóa nổi. Bà với mẹ cháu ngừng lại một tí đi thôi.”
Trương Đại Tả bên cạnh bày tỏ: “Tôi có một người bạn nói ở khu công nghiệp bên kia có người chuyên hun thịt khô, các chị chỉ cần mang thịt qua đó, 2 đồng một cân, họ sẽ giúp mấy chị hun cho. Mấy chị có thể qua đó xem.”
Lý Tầm: “Còn có loại hình kinh doanh này à, rảnh rỗi con sẽ đi với mẹ xem thử.”
(P3)
Trương Đại Tả vừa nghe điện thoại vừa bảo: “Trước tiên việc qua nhà nấu ăn cứ quyết định như vậy nhé. Tôi còn việc phải đi trước, còn lại chúng ta sẽ liên lạc lần nữa qua Wechat.”
Lý Ngọc Quế gật đầu, vì lịch sự nên tiễn người ra ngoài cửa, cả người quá thất thần. Qua một hồi lâu bà mới như hồi tỉnh lại, gật đầu khẽ.
Hình như Lý Tầm không để ý đến sự khác thường của mẹ, lại đưa bà lão hàng xóm về nhà. Miệng cô ngọt ngào lòng dạ thì tốt bụng, ai trong khu nhà cũng có mối quan hệ tốt với cô.
Cơm tối có măng xào thịt, thêm một đĩa rau chân vịt xào và một bát canh cà chua trứng.
Lý Ngọc Quế ăn không quá được đôi miếng, bà ăn không vô. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Xin chào, có ai ở nhà không?” Một giọng nói nam giới trẻ tuổi vang lên. “Mẹ, có người gõ cửa, để con ra xem.”
Cửa mở ra, một chàng trai trẻ đứng ở cửa.
Cô lập tức nhận ra đây là con trai của giáo viên chủ nhiệm.
Anh ta vẫn mặc bộ quần áo của buổi sáng, hỏi: “Xin chào, tôi là Triệu Tĩnh Chính. Tôi nghe người ta nói nhà cô làm bữa sáng, mỗi ngày đều dậy rất sớm để làm bữa sáng, nên muốn hỏi xem các cô có gặp người này không?”
Trong tay anh ta cầm một tấm ảnh in.
Đó chính là thầy Triệu chủ nhiệm của Lý Tầm.
Lý Tầm lập tức trả lời: “Đây là giáo viên chủ nhiệm của tụi em.”
Người kia cũng có vẻ ngạc nhiên, thốt lên: “Hóa ra em là học sinh của ba tôi.”
Lý Ngọc Quế cũng đi ra đứng ở cửa, mắt nhìn lom lom vào chàng trai trẻ trước mặt.
“Đúng vậy.” Lý Tầm kéo mẹ mình lại, “Mấy ngày nay mẹ em cảm nên không đi bán hàng, việc ba của anh mất tích được em nói cho mẹ rồi, hiện tại vẫn chưa tìm thấy sao? Cảnh sát nói thế nào?”
Triệu Tĩnh Chính thấy cô thật sự lo lắng bèn giãi bày: “Cảnh sát vẫn đang tìm kiếm, nói sẽ điều tra chuyện trên mạng nhưng vẫn chưa có kết quả. Tôi muốn đi khắp nơi xem có thể tìm thấy nhân chứng không.”
Lý Tầm nghe vậy đã cho biết ngay: “Đúng lúc em vừa rửa chén xong, để em đi tìm chung với anh, em quen khu vực này hơn anh.”
(P4)
Triệu Tĩnh Chính thật sự cần người giúp đỡ nên cảm kích vô ngần: “Vậy thì phiền em rồi.”
“Không sao đâu.” Lý Tầm thay giày, đi cùng anh ta ra ngoài nhưng vẫn nói với mẹ, “Mẹ à, đừng hun thịt trong nhà nữa, con sẽ sớm về thôi.”
Lý Ngọc Quế gật đầu nhẹ, bấy giờ Lý Tầm mới đi ra ngoài.
Cô và con trai của thầy chủ nhiệm đi hỏi từ đầu phố đến cuối ngõ khốn nỗi
không có bất kỳ manh mối nào, ai nấy đều nói chưa từng thấy.
Đầu óc Lý Tầm nhanh nhạy tợn: “Đoán chừng chúng ta hỏi người như vậy cũng không tìm ra được gì, quan trọng là đi hỏi những cửa hàng có camera ngay cửa.”
Đây là một công việc lớn.
So với đối phương thì Lý Tầm phù hợp để làm việc này hơn, cô nhanh gọn đi khắp nơi hỏi xin mọi người cho xem camera, chủ yếu mấy cửa hàng gần trường học.
“Cảnh sát đã đến xem rồi, không tìm thấy gì.” Chủ cửa hàng cho biết. “Để chúng cháu xem thử đi ạ.”
Chủ cửa hàng không cảm thấy có gì không thể cho nên đã gửi đoạn video giám sát cho Lý Tầm – người trông có vẻ có quyền quyết định.
Bốn cửa hàng, đều cần xem 24 tiếng giám sát, về nhà xem vẫn phải mất quá nhiều thời gian.
Con trai thầy chủ nhiệm lại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù tiến độ rất ít nhưng ít nhất đã có một phương hướng.
Anh ta cảm thấy một học sinh mới lớp 12 như Lý Tầm có thể ra ngoài giúp mình tìm kiếm một chuyến như vậy đã tốt lắm rồi: “Để tôi tự xem camera, còn hai tháng nữa em thi đại học, đừng vì chuyện này mà phân tâm.”
Lý Tầm cho biết: “Anh yên tâm, em đã trải qua nhiều chuyện rồi, sẽ không vì chút chuyện này mà phân tâm. Nếu anh cần giúp đỡ gì cứ nói với em, thầy Triệu tốt với em lắm, em cũng nên làm gì đó cho thầy.”
Trời đã hơi muộn, Lý Tầm được người kia đưa về nhà. (P5)
Lý Tầm về nhà đã kể lại chuyện đi tìm người cho mẹ nghe tức thì rồi mới rửa mặt đi ngủ.
Lý Ngọc Quế không ngủ được cứ ngồi trong phòng khách. Bà đang cầm một chiếc điện thoại di động trong tay, điện thoại đã mở khóa, bà đang xem ảnh trong album và tài khoản mạng xã hội trong ấy.
Ví dù Lý Tầm ở đây sẽ phát hiện ra chiếc điện thoại này không phải đồ của mẹ mình.
Trong tài khoản mạng xã hội, bài đăng mới nhất là...
“Người Rảnh Rỗi: Cha già không cầu con giàu sang, dồi dào sức khỏe là được.” Kèm theo là lịch sử trò chuyện và chuyển khoản.
“Con đi dạy kèm vừa nhận được lương. Ba, con tặng ba đây.” Bà biết ông ta có một đứa con trai, năm nay 25 tuổi.
Người thanh niên ấy còn thi đậu đại học, bây giờ đã học lên cao học, nở mày nở mặt lắm.
Con của bà thì chết rồi, chết vào một mùa đông, có lẽ giờ đây nó đang nằm ở một nơi tối tăm lạnh lẽo dưới mặt đất nào đó, không thấy được ánh mặt trời.
Con của kẻ thủ ác lại sống cuộc đời nở mặt nở mày, thi vào đại học, rồi lên cao học!
Con của bà cũng thông minh tợn, bà từng mong con mình thi vào đại học. Bà không cam lòng.
Hai mươi lăm năm rồi, cả ngày lẫn đêm bà đều nghĩ đến việc giết người này. Bây giờ hung thủ đang ở ngay trong tầng hầm nhà bà.
Bà không thể giết, trước tiên bà phải hỏi cho ra nhẽ con bà bị chôn ở đâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");