Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đào Phong ở ngoài trường Trung học Bình Thành để canh người. Lý Tầm là học sinh ngoại trú, đúng tối đầu tiên hắn đã canh được.
Lý Tầm đi ra cùng với các bạn, cô ôm sách, đi song song với hai bạn nữ khác trên con đường lớn phía sau trường.
Cô trông không khác gì các nữ sinh trung học còn lại, đang bàn luận về kỳ thi sắp tới với người bạn bên cạnh.
Đào Phong đi theo phía sau, không tiến lên làm phiền.
Hai nữ sinh còn lại rẽ vào một con đường, Lý Tầm tiếp tục cất bước về phía trước một mình.
Bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, trước mặt cô xuất hiện một bóng đen làm cô giật mình.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một người quen cũ.
Đào Phong cũng để chú ý đến điều này, hắn đứng ở góc rẽ, dựng tai lên nghe.
“Bây giờ mày tên là Lý Tầm rồi à?” Có vẻ người kia là người quen cũ của Lý Tầm.
“Tụi tao tưởng rằng cả đời này mày không dám lộ diện nữa chứ. Đã dùng kế hoạch của tụi tao để lừa tiền mà mày sống cũng khá sướng, chỉ có tụi tao là bị mày hại tới thảm.”
Đào Phong nghe Lý Tầm nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Mấy người bị trừng phạt là đáng đời, tôi còn ngạc nhiên là các người dám tìm đến tôi, không sợ tôi báo cảnh sát ư?”
“Nếu mày báo cảnh sát, chuyện mày lừa người lấy tiền cũng bị lộ.” Người kia nói, “Tụi tao cũng không đến đây để ôn chuyện cũ với mày. Bây giờ mày có tiền rồi, trích đại ra một ít cũng đủ cho tụi tao dùng. Tụi tao không đòi nhiều, cho 5 triệu, tụi tao sẽ không tìm mày nữa cũng không nói chuyện của mày ra ngoài. Nếu không cho, vậy thì cùng nhau mất cả chì lẫn chài.”
(P1)
Đào Phong nghe vậy thì hiểu ngay, hắn đã đoán không sai, Lý Tầm đúng là thành viên của một băng nhóm lừa đảo hơn nữa còn phản bội lại chính băng nhóm của mình, bây giờ đang bị chúng tìm đến.
Đúng là một chỗ đột phá.
Hắn âm thầm tính toán xem có thể tiếp cận đối phương thông qua cách này không.
“Thế thì các người đi mà báo cảnh sát.” Lý Tầm bảo, “Tôi không lấy của nhà họ Tiền một xu nào chứ các người thì khác.”
Nói rồi cô cứ thế đi thẳng, chẳng hề để tâm đến bọn chúng.
Đào Phong nhíu mày, thái độ xử lý thế chẳng hóa ra châm ngòi cho hai người kia? Chắc chắn sẽ rước họa vào thân!
Giả dụ là hắn, cam đoan sẽ không làm như vậy.
Trong đầu hắn lập tức nảy ra vài biện pháp để giải quyết tình huống. Đúng như dự đoán, hai người kia bị chọc tức.
“Mày chờ đấy! Tụi tao sẽ phanh phui mọi chuyện của mày ra! Lúc đó xem mày còn lừa gạt ai được nữa!”
Chỉ có vậy thôi?
Đào Phong thấy hai người này không ra gì, chẳng dám xuống tay.
Ban đầu hắn chờ ở bên cạnh, nghĩ bụng nếu hai người kia đánh Lý Tầm thì hắn sẽ xông vào giúp đỡ, cũng coi như là cách làm quen.
Hai người kia không ngốc.
Mọi nơi đều có camera sao mà đánh người được, đối phương chỉ nói ba lời hù dọa thôi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, lại có thêm nửa ngày nghỉ.
Trời hôm đó nắng đẹp, hầu hết các sinh viên nội trú đều đang giặt chăn màn, phơi chăn màn, hoặc nằm phơi nắng trên sân trường.
Lý Tầm không có ở trường, cô đang đọc sách một mình trong hiệu sách bên ngoài trường.
(P2)
Cứ ở mãi trong trường thì không tiện cho người khác thực hiện kế hoạch, Lý Tầm hiểu rõ cái này.
Hiệu sách không phải thư viện, có khá nhiều người đang nói chuyện, tuy nhiên Lý Tầm vẫn có thể đọc sách trong môi trường như vậy.
Lý Tầm tựa vào một bên giá sách, nhìn cuốn sách đang cầm trên tay, bỗng một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Trùng hợp thật, tôi cũng đang đọc cuốn này.”
Lý Tầm ngẩng đầu, trước mặt là một chàng trai trẻ. Hắn nhìn cuốn sách trên tay cô với vẻ ngạc nhiên.
“Trong văn học Liên Xô, tôi thích tác giả này nhất, tôi đã đọc hết tất cả tác phẩm của ông ấy.”
Lý Tầm không đáp lời, đối phương tiếp tục: “Tôi chưa từng gặp nữ sinh nào thích loại sách ấy cả. Ví dù em thích, tôi có thể giới thiệu thêm cho em hai cuốn nữa.”
Bấy giờ Lý Tầm mới lên tiếng: “Nói nghe xem nào.”
“Nếu em thích phong cách của ‘Tội ác và hình phạt" thì cũng có thể thử đọc tác phẩm ‘Chàng ngốc" của ông ấy, cũng đề cập đến những hoạt động tâm lý phức tạp, châm biếm lòng ngạo mạn của con người.”
Lý Tầm nói: “Vậy thì tôi nên đọc cuốn sách đó.”
“À đúng rồi, em tên là gì? Chúng ta kết bạn Wechat đi, sau này có cuốn sách hay nào tôi sẽ gửi cho em.”
Lý Tầm nói: “Tôi tên Lý Tầm.”
“Tôi cũng xin tự giới thiệu, tôi tên là...”
Giọng nói của Lý Tầm như lưỡi dao sắc bén, cắt ngang lời hắn: “Đào Phong.”
“Hả? Em biết tôi à?” Trong lúc nhất thời Đào Phong không biết phải phản ứng thế nào. Hắn một mực âm thầm quan sát Lý Tầm, hắn biết cô là chuyện bình thường, vậy sao đối phương cũng biết hắn?
Có lẽ hai người từng học chung một trường? Hắn vô cùng nổi tiếng ở trường cũ. Lý Tầm tiếp tục: “Sinh viên năm nhất Đại học Bình Thành.”
“Em đã đến trường chúng tôi?” Không phải cấp hai cấp ba, mà là đại học? Nhưng ở đại học hắn đã không còn nổi tiếng nữa.
“Chưa từng đến. Tôi biết chuyện của anh vì cha mẹ anh là gia đình nạn nhân trong vụ án giết người hàng loạt năm đó.” Cô hạ giọng.
Cô nhìn thấy vẻ kinh ngạc và tái mét của người kia, đoạn tiếp tục nói:
(P3)
“Anh hiểu rõ tôi đương nhiên tôi cũng hiểu rõ anh. Khi anh điều tra tôi, có lẽ tôi cũng đang điều tra anh.”
Đào Phong nhìn Lý Tầm, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười nhưng hiện tại cảm giác mà cô mang lại cho hắn lại hệt Triệu Hâm như đúc.
Lý Tầm nói nhỏ: “Anh muốn trở thành người đã đầu thai của nhà họ Tiền, tôi cũng muốn, cuối cùng anh thất bại, tôi thành công. Phải chăng chính giới tính của tôi đã khiến anh thấy ngay cả khi tôi lừa đảo thì cũng không đáng lo ngại sao?”
Toàn bộ tóc gáy phía sau của Đào Phong đều dựng đứng lên, hắn táng đởm bởi thông tin đối phương nắm giữ.
Lý Tầm bày tỏ: “Anh tìm đến tôi là muốn cùng tôi chia sẻ tài sản của nhà họ Tiền?”
Đào Phong vội vàng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Tôi có thể giúp cô giải quyết rắc rối của cô, tôi không quan tâm cô có phải là kẻ lừa đảo hay không, ai cũng có lúc cực chẳng đã.”
“Anh muốn hợp tác với tôi?” “Cô có thể cân nhắc.”
Lý Tầm suy nghĩ một lúc, hỏi: “Tác giả của cuốn sách này tên gì?” Ông Do… Do…
Lý Tầm nói: “Dostoyevsky. Ông ấy mất năm 1881, Liên Xô được thành lập năm 1917, vì vậy ông ấy là nhà văn Nga, không phải nhà văn Liên Xô.”
Đào Phong kìm nén đến nỗi mặt đỏ bừng, hắn nhìn Lý Tầm cười khẩy rồi bước ra ngoài.
Vào khoảnh khắc đó, lòng tự trọng của hắn tan nát.
Nói cách khác đối phương luôn xem hắn biểu diễn như một thằng hề.
Sự căm tức do lòng tự trọng bị tổn thương đã nhấn chìm hắn, ngay sau đó hắn oán hận nghĩ rằng Lý Tầm cho rằng bản thân ghê gớm lắm, cho rằng nó đã thắng, song trên thực tế nó nào biết có chăng hắn đã tha cho nó một mạng mà
thôi.
Đúng vậy! Nghĩ đến đây, lòng tự trọng bị tổn thương của Đào Phong đã bành trướng theo một cách méo mó.
(P4)
Lý Tầm đâu biết mình chỉ liên lạc với nó theo cách giúp nó sống sót. Nhưng nó đã không trân trọng.
Bây giờ, đối phương đã giúp hắn lựa chọn.
Cơn điên tiết của Đào Phong đã phá vỡ mọi lý trí.
Trong suốt thời gian ấy, tất cả những gì hắn kinh qua, việc không thích nghi của hắn với thế giới trưởng thành, tất cả áp lực, đau khổ, sợ hãi, đều cần một lối thoát.
Lý Tầm chính là lối thoát đó.
Đào Phong nhận ra hắn không cần phải tốt bụng như vậy, Lý Tầm vốn dĩ là một kẻ lừa đảo.
Chỉ cần nó chết, hắn có khả năng lấy được địa chỉ Triệu Hâm đưa cho, hắn có thể trở thành đứa con đã đầu thai của nhà họ Tiền, thoát khỏi quả bom hẹn giờ là cha mẹ giết con gái của chính mình ở nhà, thoát khỏi cảnh khốn khó vì nợ nần và đối mặt với nguy cơ kiện tụng.
Trong lòng hắn đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Lý Tầm. Lẽ ra đã có cách giải quyết tốt hơn.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều do Lý Tầm ép buộc.
Đó là lỗi của nó, nó là tên lừa đảo, nó cũng đang lừa gạt tiền tài người ta, hơn nữa còn không có khả năng nói cho gia đình nạn nhân biết vị trí thi thể của đứa trẻ.
Còn hắn, ít nhất hắn vẫn có khả năng tìm thấy thi thể, vẫn có khả năng xoa dịu cảm xúc của gia đình nạn nhân.
Nó không biết cách làm người, cứ phải chế giễu hắn, cho dù cha mẹ hắn có làm gì đi nữa thì vẫn không nên trách hắn.
Nó phải trả một cái giá cực đắt cho việc này.
Hắn nóng lòng gọi điện cho Triệu Hâm, nóng lòng thoát khỏi trạng thái lòng tự trọng bị tổn thương.
“Điều kiện lần trước ông nói ấy, tôi đồng ý. Chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
- --
Cuộc sống của Triệu Hâm ngày càng trở nên khó khăn.
Những người trước đây thân thiện bây giờ đều thay đổi bộ mặt, người cùng khu bắt gã chuyển đi, thậm chí còn giả mù sa mưa đưa cho gã tiền chuyển nhà.
“Chúng tôi biết anh không phải là người như vậy, nhưng chuyện đã ầm lên, chắc chắn sẽ có một số người lạ đến khu này hóng chuyện. Càng nhiều người thì càng phiền phức.”
(P5)
“Bây giờ anh đang bệnh, cần có một nơi để nghỉ ngơi, như thế không tốt cho anh.”
Con trai gã cũng ngày ngày nài nỉ: “Ba à, chúng ta hãy chuyển đi đi, chứ như bây giờ ngủ đâu có yên, chỗ mẹ con trống, chúng ta qua đó ở.”
“Ba, ba nghe con đi, coi như con cầu xin ba đấy.”
Gã vẫn không chịu chuyển đi. Gã cũng tràn đầy tức giận nhưng không có chỗ để phát tiết.
Tin nhắn của Đào Phong đến ngay thời điểm này.
Gã nhìn vào tin nhắn của đối phương, lập tức hiểu được lựa chọn của nó.
Ban đầu gã thật sự chỉ muốn trêu chọc chàng trai trẻ ấy, để cho đối phương giết người nhưng không cho đối phương địa chỉ.
Gã muốn xem người này rơi vào vực sâu, không bao giờ trèo lên được.
Tuy nhiên giờ đây gã bị cuộc sống của mình kéo sụp, thậm chí không thể tìm thấy niềm vui từ những chuyện thế này.
Khi gã nhìn thấy cuộc sống bị kéo sụp của đối phương, gã sẽ liên tưởng đến bản thân, sẽ nảy sinh một cảm giác tự xót xa không thể kiểm soát.
Gã đã năm mươi tuổi, không còn trẻ nữa, cơn ốm đau giày vò cứ thế kéo gã trở lại thế giới hiện thực, gã đã trở lại thế giới thực.
Gã nhớ nhung cuộc sống yên bình trong quá khứ của mình. Bây giờ có một cơ hội, gã có thể quay trở lại sự yên ổn.
Nếu còn trẻ hơn một chút, gã sẽ không hợp tác với người khác. Nhưng bây giờ gã thật sự quá mệt mỏi.
Vào khoảnh khắc ấy, gã quyết định hợp tác với đối phương.
Việc này vẫn phải gặp mặt trực tiếp, lần ấy hai người hẹn nhau bên hồ ngoài trường Trung học Bình Thành.
Vốn nơi này có camera giám sát, sau đó có học sinh yêu sớm, hẹn hò ở đây, thế là camera bị đánh hư, nhiều lần như vậy thành ra không ai quản lý nữa.
Hai người vừa gặp nhau, Triệu Hâm đã bật thiết bị lên, kiểm tra xem có bị lén hay ghi âm không, lần này đối phương không chơi trò mờ ám.
(P6)
Đào Phong cất lời: “Tôi đã chọn người rồi, Lý Tầm. Tôi giết nó, ông đưa cho tôi vị trí của nạn nhân năm ấy. Sau khi chúng ta hợp tác xong, tôi sẽ cho ông năm triệu để ông đổi sang chỗ khác, bắt đầu cuộc sống mới.”
Đào Phong thành tâm tợn, gã cảm thấy đôi lúc cần từ bỏ một số lợi ích nhỏ.
Triệu Hâm nghe thấy tên người được chọn, phản ứng đầu tiên là phủ định: “Không thể giết Lý Tầm.”
Gã không ghét Lý Tầm ư? Tất nhiên là ghét! Gã còn ghét cả con trai, vợ, mẹ, em gái của mình...
Giả như cứ giết người theo cách như vậy, năm ấy gã đã bị bắt chỉ trong vài phút. “Tại sao?”
“Dễ bị điều tra. Giờ nó là đứa con kiếp trước của nhà họ Tiền, nó chết rồi cậu
xuất hiện, nói là con kiếp trước của nhà họ Tiền, người bình thường sẽ nghi ngờ cậu đầu tiên.”
Đào Phong: “Việc này tôi đã nghĩ kỹ rồi, không để cho người ta biết nó chết là xong.”
Hắn kể lại chuyện lúc theo dõi Lý Tầm thì gặp phải cảnh rạn nứt giữ Lý Tầm và băng nhóm lừa đảo của cô.
“Tôi đã tìm được nơi ở của băng nhóm lừa đảo, chúng đều là tội phạm truy nã đang lẫn trốn. Sau khi chúng ta giết Lý Tầm bèn báo cảnh sát bắt chúng, đoạn tung tin về mối quan hệ giữa chúng và Lý Tầm ra ngoài. Bấy giờ Lý Tầm mất tích, đương nhiên mọi người sẽ nghĩ rằng nó đã bỏ trốn.”
Triệu Hâm vẫn cảm thấy không ổn: “Vẫn chưa được.”
Triệu Hâm khác Đào Phong, gã không phải là người vỗ đầu nói giết người là giết người.
Bây giờ khác xưa nhiều, khắp nơi đều có camera giám sát, hơn nữa... Lý Tầm này quỷ quyệt cực.
Bản năng của gã không muốn chọn người này.
“Đừng giết Lý Tầm, đổi người khác đi. Giết người quan trọng nhất là ngẫu nhiên, một khi chuẩn bị kỹ lưỡng để giết một người, chắc chắn sẽ thấy sơ hở.” Triệu Hâm truyền đạt kinh nghiệm của mình.
“Ý ông là chúng ta ra đường chọn đại một người để giết à?”
“Không phải chúng ta, mà là cậu. Cậu cần chứng minh sự thành tâm của mình với tôi, cậu chỉ cần chọn một người thích hợp.”
Đào Phong không chịu: “Tôi sẽ không tùy tiện giết người.” (P7)
Đào Phong không giống Triệu Hâm, tư duy của hắn càng thiên về người bình thường hơn, trong tiềm thức hắn luôn cho rằng mình là người tốt.
Lý Tầm là lựa chọn tốt nhất, nó là hạng lừa đảo, nó đã gây hấn với hắn, nó biết bí mật nhà bọn hắn, hắn đã cho nó đường sống nhưng chính nó không muốn.
Nó chết đi, hắn sẽ không cảm thấy áy náy.
Bây giờ thêm vào đó là sự phản đối của Triệu Hâm, Triệu Hâm muốn giết một người được chọn ngẫu nhiên.
Đào Phong càng phản đối.
“Tôi không đồng ý chọn đại một người.”
Đến nỗi hắn còn có cảm giác mình đã cứu vớt một người lạ có khả năng bị giết, chuyện này làm giảm đáng kể nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi khi giết người của hắn.
Trong lòng hắn phân biệt mình với Triệu Hâm, hắn cảm thấy mình không phải là kẻ sát nhân lấy giết người làm thú vui, hắn tới bước đường cùng, hắn không còn biện pháp nào khác, hắn có điểm giới hạn.
Cảm giác như vậy khiến hắn đối mặt với Triệu Hâm – một tên thủ ác giết người chân chính – mà không hề lùi bước.
Triệu Hâm nhìn thấy bộ dáng này lập tức không muốn hợp tác nữa. “Cậu cứ tự mình đi sang một góc chơi đi.”
Mỗi tội lúc đi về, gã tình cờ gặp những học sinh trong lớp mình trên đường. Từ xa xa lũ học sinh đó cũng nhìn thấy gã.
Những đứa học sinh trước đây thường cười toe toét chào hỏi gã giờ đồng loạt quay đầu, đi về hướng khác.
Trước cửa nhà gã hãy còn vết sơn màu đỏ, ngoài dòng chữ “cút đi” còn thêm dòng chữ “giết người phải đền tội”.
Cửa mở ra, trong nhà là con trai đang gọi điện thoại, đang cãi nhau với Tần Lý bên kia đầu dây.
Tay gã vẫn còn đau nhức.
Toàn bộ xã hội giống như một cái bể nước còn gã là con cá bị tách khỏi bể. Hết thảy khiến gã ngạt thở.
Triệu Hâm trở về phòng ngủ, gửi tin nhắn cho Đào Phong.
“Có thể giữ nguyên người, những việc sau này nghe theo sự sắp xếp của tôi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");