Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Chu Đinh tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường trong bệnh viện, xung quanh đều một màu trắng toát khiến cậu thấy hơi rợn rợn. Cũng phải, trước đây cậu phải nằm mấy tháng liền trong bệnh viện sau tai nạn xe kia, giờ cậu hơi sợ nơi này.
Tiêu Thần thấy cậu tỉnh, vội vã hỏi:
- Em tỉnh rồi à? Sao rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?
Cậu nhìn hắn, cảm giác trong lòng vui vui. Không biết từ bao giờ, cậu có một mong muốn thầm kín là mỗi lần sau khi tỉnh dậy đều có thể thấy gương mặt của hắn. Ừm, gương mặt anh tuấn khí chất ngời ngời, đôi mắt sâu thâm trầm, đôi môi mỏng khi cười nhếch lên quyến rũ vạn phần. Hắn có thể nói là vô cùng soái vô cùng đàn ông, phụ nữ nào không thích hắn quả thực không phải phụ nữ.
Tiêu Thần thấy cậu không nói gì, có chút lo lắng:
- Em sao thế? Sao không nói gì?
Cậu giật mình nhanh chóng thu hồi tầm mắt, âm thầm xấu hổ. Mình là bị gì vậy nhỉ? Tự dưng lại suy nghĩ linh tinh.
- Không sao... tôi chỉ là... chỉ là... ờ cảm thấy hơi mệt một chút.
- Em đó! - Tiêu Thần thở phào - Dọa chết anh rồi có biết không? Làm gì thì làm cũng phải biết giữ gìn sức khỏe chứ? Bác sĩ nói em vì lao lực quá độ, nghỉ ngơi không đủ mới bị suy nhược cơ thể. Anh hỏi em, có phải là đạo diễn gây sức ép với em không? Nói đi, anh đi xử hắn!
- Không! - Cậu xua xua tay - Là do tôi tự muốn thế. Mọi người đều vất vả mà, là do tôi yếu đuối quá thôi.
- Biết bản thân mình sức khỏe không tốt còn cố chấp. Lỡ như em xảy ra chuyện gì anh sẽ đau lòng lắm hiểu không hả? Làm ơn thương thân mình chút đi!
Chu Đinh nghe hắn mắng cũng không tức giận, cậu biết hắn là vì lo cho cậu, nên dù bị mắng vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Cậu không biết vì sao, nhưng mỗi khi hắn quan tâm cậu như vậy cậu thấy hạnh phúc vô cùng. Tiêu Thần luôn cho cậu cảm giác an toàn khi có hắn bên cạnh, giống như chỉ cần hắn ở đây, hắn sẽ không bao giờ để cậu chịu tổn thương. Hắn luôn cưng chiều cậu, dù biết cậu không yêu hắn cũng không ép uổng không tỏ thái độ gì với cậu. Tình yêu của hắn dường như chỉ cần cho đi không cần nhận lại, khiến cậu vô cùng cảm động, hơn rất nhiều tình yêu cường liệt mà ích kỷ của Mạc Chính Thuần. Tuy gã cũng quan tâm cậu, nhưng cậu lại thấy không thoải mái. Có thể, cậu... đã biết... thế nào là thích một người rồi...
Chu Đinh phải ở bệnh viện một tuần. Trong thời gian này hầu hết đều là Tiêu Thần đến chăm sóc cậu.
(Xí xớn chút, công ty anh phá sản rồi hở Thần ca? -_-)
Mạc Chính Thuần có đến, xong bị cậu đuổi về. Gã lo thân mình còn chưa xong đến đây làm gì chứ? Mà đến thì thôi đi, lại còn bày vẻ mặt lo lắng thái quá, nói toàn mấy câu sến súa. Thực ra lời gã nói so với Tiêu Thần không khác là bao, nhưng... thì ai cũng hiểu mà. Nói gì không quan trọng, quan trọng là ai nói. Với lại gã cứ xuất hiện là lại cùng Tiêu Thần đấu mắt + đấu võ mồm. Nghe hai người họ châm chọc lẫn nhau quả thực rất mệt. Cậu là bệnh nhân, cậu cần yên tĩnh nha!!! Hôm cậu xuất viện, cũng là Tiêu Thần và Lương Vỹ tới đón. Mạc Chính Phong còn đang ở phim trường nên ba người sẽ tới đó luôn. Bộ phim chỉ còn vài cảnh nữa là đóng máy, thời gian lúc này vô cùng quý giá, không thể lãng phí. Vì thế nên mặc dù Tiêu Thần không muốn cho cậu đi, bắt cậu nghỉ ngơi ở nhà thêm nhưng cậu nhất quyết không nghe. Tiêu Thần nói ngọt không được làm dữ dọa nạt, cậu liền ra vẻ “tui bị người ta ăn hiếp”, ngồi trên xe không thèm nói chuyện, mắt to rưng rưng như sắp khóc đến nơi. Tiêu Thần cuối cùng phải chịu thua tùy theo ý cậu. Chu Đinh sung sướng cười đến tít mắt, cứ như thể cái người đáng thương ban nãy không phải là cậu. Hờ hờ, ít nhiều gì người ta cũng là diễn viên tài năng nha, chút xíu này sao có thể diễn không xong chứ.
Đang đi giữa đường, Tiêu Thần nhận được điện thoại của Lưu Kỳ, nói công ty có chuyện cần hắn về xử lý một chút. Thời gian này hắn vì theo đuổi vợ gần như vứt cả công ty lại cho Lưu Kỳ, hại y bận đến tối tăm mặt mũi mà vẫn không dám than phiền. Kết quả hôm nay xảy ra tình huống y xử lý không nổi, mới bất đắc dĩ phải gọi Tiêu Thần. Vậy mà hắn còn gắt gỏng: “Có chút xíu việc cũng phải gọi. Vô dụng! Hừ! Tôi về giờ đây!” Trời cao ơi cúi xuống đây mà xem! Có tổng giám đốc nào như hắn không chứ? Bỏ bê công việc cả tháng trời còn mắng nhân viên vô dụng. Công lý ở đâu aaaaaa???...
Tiêu Thần suy tính một lúc, thấy có lẽ cũng không mất nhiều thời gian nên bảo Lương Vỹ và Chu Đinh ở trong xe đợi, hắn đi mấy phút sẽ quay lại liền. Đơn giản, chỉ cần hướng dẫn Lưu Kỳ rồi mặc y làm sao thì làm, thế là được rồi!
(-_- Tội nghiệp ba bé Lam quá đi! TAT)
Lương Vỹ nhàn nhã không biết làm gì, lôi điện thoại ra xem phim đam mỹ. Mấy phim ra gần đây coi bộ cũng được đó, nội dung không mới nhưng được cái diễn viên đẹp. Lương Vỹ chỉ cần thế thôi. (Chồng cậu cậu quẳng đi đâu???)
Chu Đinh thấy anh xem nhập tâm cũng ngó vào xem thử, đúng đoạn tiểu thụ bị anh công lừa cho uống thuốc kích thích, mất kiểm soát cởi sạch quần áo nhảy lên người công uốn éo vặn vẹo, giọng nói mềm như nước: “Mau! Mau làm em đi! Mau lên! Nóng quá! Chỗ này của em nóng quá! Anh à!” Lương Vỹ và Chu Đinh không hẹn mà cùng nuốt nước bọt. Phim cái kiểu gì vậy? Vừa quen nhau được mấy ngày đã... Mẹ nó còn quay chân thực như vậy! Thôi dẹp dẹp, không xem nữa. Xem thêm chắc sẽ cứng lên mất. Hoàn cảnh bây giờ... rất là không thích hợp!
Lương Vỹ tắt điện thoại, mặt vẫn còn chút đỏ hồng. Không phải xấu hổ vì xem phim mà vì xem cùng Chu Đinh nên thấy ngại. Nếu bình thường ở nhà anh toàn cùng Mạc Chính Phong xem mấy bộ còn sống động hơn thế này nhiều.
Chu Đinh gãi gãi tai, tò mò hỏi:
- Lương Vỹ, quả thực có loại thuốc kinh dị đến vậy sao?
- Ừ, kinh dị hơn còn có.
- Wao! Có sao? - Chu Đinh mở lớn mắt - Sao tôi chưa nghe qua bao giờ? Anh nói tôi nghe xem.
Lương Vỹ vốn là không muốn đầu độc tâm hồn trẻ em, nhưng cậu cứ liên tục năn nỉ ỉ ôi bên tai, anh vẫn là không chịu nổi phiền phải nói cậu nghe một chút. Ban đầu dự định là một chút, xong càng nói càng hăng, đến lúc Chu Đinh đỏ mặt ngượng ngùng bảo thôi anh vẫn chưa cạn hứng, lôi kéo cậu tiếp tục giảng giải đến say sưa.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Lương Vỹ còn mang theo cả một lọ tinh dầu kích tình theo bên người. Vừa nhớ ra liền thò tay vào túi xách lấy luôn ra cho Chu Đinh xem.
- Tôi nói cậu biết, loại này á? Không cần uống, chỉ cần ngửi thôi đã có tác dụng rồi. Nếu nhỏ vào nến, mùi của nó sẽ lan càng nhanh càng nồng đậm, tác dụng càng mạnh.
Cậu nhịn không được bật cười:
- Anh với Chính Phong dùng cái này sao? Hai người tình cảm thật mãnh liệt nha! Còn mang theo bên mình, đừng nói nghỉ trưa muốn đánh một trận nhé!
- Cậu cái tên bại hoại này! - Lương Vỹ cốc nhẹ đầu Chu Đinh - Mới vừa nãy còn nói xấu hổ, giờ lại nói mấy câu này. Để Tiêu Thần nghe được khẳng định sẽ có chuyện đó. Này, có muốn tôi cho anh ta thứ này để dùng với cậu không?
Lương Vỹ còn làm bộ muốn ra khỏi xe thật, Chu Đinh vội vã níu anh lại. Không được nha! Tiêu Thần mà biết sẽ trêu chọc cậu đến chết mất!
- Cậu không cho tôi đi cũng không sao, khi nào anh ta quay lại tôi sẽ đưa.
- Không được! Anh đừng đùa dai nữa Vỹ Vỹ.
- Ai đùa cậu? Tôi nói thật, tôi là thấy tình cảm hai người rất tốt, cậu cũng thích anh ta mà đúng không? Chi bằng dùng thứ này, anh ta có nói cậu dâm đãng cũng có cớ để đổ lỗi. Ha ha ha.
Chu Đinh xấu hổ vô cùng, quay sang đánh Lương Vỹ. Lương Vỹ cũng đón ý cùng cậu đùa nghịch náo loạn, hai người quyền cước tới lui đấm đá trong xe. Cái lọ trên tay Lương Vỹ rơi xuống lúc nào không biết, chỉ khi nghe cộp một tiếng. Chu Đinh thấy hình như mình dẫm phải cái gì, cúi xuống nhấc chân lên nhìn. Một đám mảnh thủy tinh vụn vỡ dưới chân cậu, chất lỏng trong lọ chảy ra ướt một vùng trên sàn xe. Một mùi hương dịu nhẹ lan tỏa dần trong không khí.
Lương Vỹ mặt biến sắc vội đẩy cửa xe chạy ra. Chu Đinh không biết làm sao lại không phản ứng, cứ đơ ra ngồi yên. Lương Vỹ đứng ngoài lấy hai tay quạt lấy quạt để: “Hờ, may quá! May chưa có hít vào! Nguy hiểm nguy hiểm!” Rồi thấy Chu Đinh vẫn im lặng, anh nhíu mày đập cửa kính xe:
- Sao cậu còn chưa ra? Ngồi đó làm gì vậy?
- Tôi... tôi... nhưng mà... tôi làm bẩn xe Tiêu Thần rồi, phải dọn trả anh ấy nếu không anh ấy sẽ tức giận với tôi! Không sao, không ngửi là được!
- Cậu điên à? Đi ra đây mau! Đừng có chạm vào nó!
Cách một lớp kính, hai người gần như là nhìn khẩu hình miệng mà đoán lời nói. Nhưng lúc Lương Vỹ nói thì Chu Đinh đã cúi xuống nhặt mảnh vỡ dưới sàn xe nên căn bản không biết anh nói gì.
Đúng lúc đó, Tiêu Thần từ xa chạy tới:
- Xin lỗi bắt hai người chờ lâu. Tại Lưu Kỳ chậm chạp quá! Này, Vỹ Vỹ, cậu đứng ngoài làm gì? Sao không ở trong xe?
- Tôi...