Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Mạc Thành chỉ nói một câu không đầu không đuôi nhưng trong nháy mắt La Thiếu Hằng đã có thể hiểu được ý hắn.
Nếu Trần Trạm có thể tra được thông tin của Thẩm Mạc Thành thì Thẩm Mạc Thành cũng có thể tra được tin tức của mình, nhưng anh thật sự không ngờ rằng Thẩm Mạc Thành lại nghĩ chính mình là một người khác.
Hai người một đứng một ngồi, Thẩm Mạc Thành hoàn toàn là tư thái từ trên cao nhìn xuống, hắn nhếch môi, đáy mắt kiềm chế lửa giận sắp bộc phát.
Cằm truyền tới đau nhức khiến La Thiếu Hằng khẽ nhíu mày: “Anh buông ra trước đã…”
La Thiếu Hằng còn chưa nói xong, trước mắt bị bóng đen bao trùm, ngay sau đó đã bị Thẩm Mạc Thành dùng miệng chặn lại.
Cả người La Thiếu Hằng bị Thẩm Mạc Thành đặt ở trên ghế salong, lực niết cằm càng thêm dùng sức, khiến anh khẽ há miệng, đầu lưỡi Thẩm Mạc Thành không hề kiêng kị đi vào khoang miệng La Thiếu Hằng.
Khác hẳn với nụ hôn dịu nhẹ tối qua của La Thiếu Hằng, nụ hôn của Thẩm Mạc Thành phi thường hung ác, đầu lưỡi càn quấy khắp khoang miệng, hai ngón tay bấu chặt hai khóe miệng khiến La Thiếu Hằng không thể cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng thừa nhận nụ hôn.
Đó là một nụ hôn không hề ôn nhu, thậm chí còn mang theo cơn tức giận sấm rền gió dữ, ngang nhiên công thành chiếm đất trong miệng anh.
La Thiếu Hằng trừng lớn hai mắt, miệng phát ra thanh âm ưm ưm, bởi vì Thẩm Mạc Thành quá mức thô bạo nên đôi môi vừa ngứa vừa đau, anh muốn vươn tay đẩy Thẩm Mạc Thành ra nhưng tay vươn ra giữa không trung rồi cuối cùng lại luyến tiếc đổi thành ôm lưng hắn.
Anh khát vọng người này đã lâu, mười năm qua, La Thiếu Hằng tựa như một cái giếng nước, theo thời gian trôi qua, hơi nước trong cơ thể từng chút từng chút bị rút đi, nội tâm khô cạn, vô vọng, chỉ có ở trước mắt người này, anh mới có thể sống lại lần thứ hai.
Cảm giác có cánh tay vòng qua lưng mình, động tác Thẩm Mạc Thành khẽ dừng lại, trong lòng như bị cái gì khẽ cào, lực đạo niết cằm La Thiếu Hằng cũng buông lỏng ra, nụ hôn vốn thô bạo cũng chậm rãi trở nên mềm nhẹ.
Nụ hôn này diễn ra thực lâu, hai người đều luyến tiếc buông nhau ra, thẳng tới khi cả hai đều cảm thấy khó thở mới tách ra một chút.
Thẩm Mạc Thành cầm hai tay La Thiếu Hằng đang đặt trên lưng mình giữ chặt lên đầu anh, một tay chống xuống bên cạnh mặt La Thiếu Hằng, cúi đầu nhìn anh.
Ánh mắt La Thiếu Hằng có chút mê mang, khóe mắt vì động tình mà đỏ ửng, đôi môi vừa bị chà đạp trên làn da trắng nõn càng trở nên dị thường hồng nhuận.
Hai mắt La Thiếu Hằng mang theo hơi nước lăng lăng nhìn Thẩm Mạc Thành, ngữ khí tựa như nỉ non: “…Mạc Thành.”
— Mộ (慕- Mù) Thành.
— Thẩm Mạc (幕- Mù) Thành.
Thẩm Mạc Thành cho rằng cái tên này vốn là gọi mình, mỗi lần La Thiếu Hằng mang theo quyến luyến gọi cái tên này, nội tâm hắn đều có một loại thỏa mãn khó hiểu, nhưng hiện tại, khi nghe được cái tên này từ miệng La Thiếu Hằng, cả người hắn đều cảm thấy khó chịu.
Không được, không cho phép nhìn tôi mà nghĩ tới người khác!
“Lúc hắn hôn cậu, cậu cũng gọi tên hắn ta như thế sao?” Thẩm Mạc Thành vươn tay, ngón cái khẽ vuốt ve môi dưới của La Thiếu Hằng, nơi đó xúc cảm mềm mại khiến hắn tâm sinh dục niệm, con ngươi cũng dần trở nên thâm sâu.
Vừa nghĩ tới La Thiếu Hằng cũng từng nằm dưới thân người khác, dùng ánh mắt không chút phòng bị nhìn người khác, mà tên đó cũng từng hôn môi La Thiếu Hằng như hắn vừa làm, thậm chí còn làm rất nhiều lần, nội tâm hắn tựa như bị ma ám, muốn hủy diệt tất cả những dấu vết người khác đã để lại trên thân thể La Thiếu Hằng, khiến người trước mắt chỉ thuộc về một mình hắn.
Ôm chặt cậu ta, chiếm hữu cậu ta, khiến cậu ta không thể nhớ được bất cứ ai ngoài mình.
Nội tâm bị ma ám tựa như được kích phát, từng chút bành trướng, lúc sắp không thể khống chế được bản thân, hắn cố gắng áp chế dục vọng trong người, buông hai tay đang áp chế La Thiếu Hằng ra, mặt lạnh lùng xoay người đi.
Thẩm Mạc Thành vừa mới đi được một bước đã bị La Thiếu Hằng kéo lại, quay đầu nhìn cái tay La Thiếu Hằng đang túm vạt áo mình, nhìn La Thiếu Hằng nói: “Cậu từng điều tra tôi?”
Ánh mắt La Thiếu Hằng trở nên thanh tỉnh hơn, sương mù trong đáy mắt từ nụ hôn vừa rồi mà cũng dần tán đi, vẻ mặt anh thực trấn định, hoàn toàn không thấy bối rối vì bị vạch trần, tựa như không chút để ý chuyện coi hắn trở thành thế thân của người khác bị bại lộ, điều này càng khiến Thẩm Mạc Thành tức giận hơn.
Con người này đã trơ tráo đến mức này rồi sao?
Thấy sắc mặt Thẩm Mạc Thành càng ngày càng kém, La Thiếu Hằng không chỉ không thất vọng vì bị hiểu lầm mà đáy lòng còn cảm thấy vui sướng vô cùng.
Thẩm Mạc Thành có phản ứng thế này liệu có phải dù anh ấy không nhớ gì nhưng vẫn để ý chuyện của mình như trước nên mới tự ăn dấm chua của chính mình không?
Nghĩ tới đây, La Thiếu Hằng không khỏi mỉm cười, lồng ngực rung động, cơ hồ muốn ôm chặt Thẩm Mạc Thành mà hoan hô sung sướng.
Đối với phản ứng của anh, sắc mặt Thẩm Mạc Thành càng lúc càng âm hàn: “Cậu cười cái gì?”
La Thiếu Hằng dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn hắn: “Nổi giận đùng đùng trở về chất vấn em coi anh trở thành người khác, giờ còn chưa nghe lời giải thích của em đã muốn bỏ chạy lấy người sao? Thẩm Mạc Thành, từ khi nào thì anh trở nên nhát gan như vậy chứ?”
Là gia chủ đương nhiệm của Thẩm gia, bị người ta nói là nhát gan đúng là một loại thể nghiệm kỳ lạ.
“Cậu muốn nói gì?” Thẩm Mạc Thành hỏi lại.
La Thiếu Hằng nắm tay hắn, từ ghế sa lông đứng lên, đối diện mặt hắn. Hai người hơn kém nhau khoảng 10cm, La Thiếu Hằng khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Ý em là, anh chỉ cảm thấy người kia giống hệt anh thôi sao? Vì sao anh không nghĩ rằng, người kia và anh là cùng một người?”
Nếu Thẩm Mạc Thành đã bắt đầu điều tra chuyện của mình, thì La Thiếu Hằng cũng không cần thiết phải giấu diếm mọi chuyện nữa, trước đây, sợ tùy tiện nói ra sẽ khiến Thẩm Mạc Thành phòng bị, nhưng hiện tại, anh ấy đã chủ động tìm hiểu, vậy thì mình cũng không cần phải quanh co lòng vòng nữa.
“Trùng họ trùng tên, bộ dạng lại giống hệt nhau, anh cho rằng thật sự có chuyện trùng hợp đến thế sao?”
Đối với câu hỏi của La Thiếu Hằng, Thẩm Mạc Thành ngốc lăng: “Ý cậu là gì?”
“Trước kia em đã từng nói, em không coi anh là ai hết, em biết rất rõ anh là Thẩm Mạc Thành, bởi vì là chính anh cho nên em mới có thể tới tìm anh.” La Thiếu Hằng nhìn hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Người mà anh nói, không phải người khác mà chính là anh.”
La Thiếu Hằng kéo gần khoảng cách giữa cả hai, cơ hồ dán thân thể lên người Thẩm Mạc Thành, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thẩm Mạc Thành, chẳng lẽ anh không thấy hoài nghi một chút nào sao? Vì sao em lại ngàn dặm xa xôi chạy tới đây tìm anh, vì sao em lại biết rõ khẩu vị của anh như lòng bàn tay? Vì sao em biết cách làm bánh rượu sữa dừa đông?”
Sao có thể không hoài nghi, từ lần đầu tiên gặp La Thiếu Hằng cho tới giờ, hắn đều cảm thấy không thích hợp, rõ ràng trong trí nhớ không hề có chuyện nào liên quan tới La Thiếu Hằng, thế mà hết lần này tới lần khác đều có ngoại lệ, rõ ràng không biết rõ lai lịch của La Thiếu Hằng mà lại nhịn không được sinh ra cảm giác muốn thân cận với người ta, loại cảm giác này rất vi diệu khiến lòng hắn bất giác mềm mại xuống mà đáp ứng người ta vô số chuyện.
Nội tâm hắn không hề kháng cự với người này, bất tri bất giác đã buông bỏ mọi phòng bị với người này, điều này chính hắn cũng không thể giải thích là vì sao.
Nhưng nếu nói người năm đó ở cùng La Thiếu Hằng là hắn thì hắn càng không tin. Bởi vì trong trí nhớ của hắn không hề có một thông tin gì liên quan tới La Thiếu Hằng, cho nên khi nhìn bức ảnh kia, hắn đã không coi người kia là mình mà theo bản năng nghĩ tới việc người giống người mà thôi.
La Thiếu Hằng biết Thẩm Mạc Thành sẽ không tin tưởng mình ngay lập tức, đổi là anh, cũng thế thôi, bởi vì trong kí ức, hai người bọn họ vốn là người xa lạ.
La Thiếu Hằng không nói thêm nữa, cầm tay Thẩm Mạc Thành kéo hắn lên lầu với mình.
“Em có nói nhiều hơn nữa cũng không hữu dụng, bởi vì căn bản anh không nhớ rõ, nhưng em có thứ để chứng minh.” La Thiếu Hằng buông hắn ra, lấy ra một cái khung ảnh đưa cho Thẩm Mạc Thành xem.
Đó là một bức ảnh chụp chung của hai người, trong ảnh, hai người đối diện thẳng với ống kính, hình dáng khuôn mặt phi thường rõ ràng.
Ánh mắt Thẩm Mạc Thành khẽ co rút lại, nhìn người trong ảnh tới thất thần.
Quá giống, so với bức ảnh chụp mơ hồ lúc trước, bức ảnh này quả thực rõ nét hơn rất nhiều, hắn tinh tường nhìn thấy rõ diện mạo của nam nhân kia, không chỉ ngũ quan mà ngay cả vết sẹo trên lông mày cũng giống y hệt mình.
“Em đoán anh điều tra thấy được ảnh chụp rồi đúng không?” La Thiếu Hằng cầm một quyển album trong tay quơ quơ trước mặt hắn: “Nếu anh muốn xem, bao nhiêu em cũng có, đương nhiên còn có cả cái này nữa.” nói xong La Thiếu Hằng lấy ra một cái máy quay phim, đưa cả cuốn album và máy quay phim cho hắn.
“Nè, xem anh và người trong ảnh giống nhau thế nào? Có đáng giá để em tự mình tìm tới cửa hay không?” La Thiếu Hằng khi nói những lời này có mang theo chút trêu tức, hất cằm lên, ý bảo hắn xem hình và máy quay phim đi.
Thẩm Mạc Thành còn đang đắm chìm trong bức ảnh, hắn nhìn nhìn đống đồ vật trong tay, lại nhìn nhìn La Thiếu Hằng, không nói một lời cầm đống đồ ngồi xuống một bên, La Thiếu Hằng cũng đi theo ngồi lên tay vịn ghế ngồi, thúc giục hắn: “Mau xem đi, không phải vừa rồi rất lo lắng sao?”
Thẩm Mạc Thành nhìn La Thiếu Hằng một cái, La Thiếu Hằng lại giục: “Nhìn em làm gì? Nhìn tụi nó kia kìa.”
…Gan lớn thật đấy!
Thẩm Mạc Thành trong lòng thầm nghĩ, dưới sự thúc giục của La Thiếu Hằng mở cuốn album ra trước.
Trong cuốn album có ảnh chụp chung của hai người bọn họ, cũng có ảnh chụp cá nhân từng người, phần lớn là ở trong nhà và cả phòng vẽ.
Ánh mắt Thẩm Mạc Thành dừng ở bức ảnh đầu tiên của La Thiếu Hằng.
Trong ảnh, La Thiếu Hằng đang mải mê vẽ, anh mặc một chiếc áp sơ mi trắng, tay áo sắn tới khuỷu tay, một tay cầm cọ vẽ màu trắng, một tay cầm bảng màu đang chăm chú vẽ tranh, khóe miệng mang theo một độ cong nhợt nhạt, tựa như đang vẽ một vật tuyệt đẹp nhất thế gian.
Thẩm Mạc Thành đột nhiên có xúc động muốn vươn tay chạm lên mặt La Thiếu Hằng, hắn chăm chú nhìn thiếu niên đang vẽ tranh kia, tựa như giây tiếp theo người đó sẽ quay đầu mỉm cười với mình nói: “Nè, Thẩm Mạc Thành, anh thấy em vẽ thế nào?”
— Nè, Thẩm Mạc Thành, anh thấy em vẽ thế nào?
Trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói kia, khiến tinh thần hắn náo loạn, cơn đau đầu vốn đã uống thuốc để áp chế đi giờ lại quay trở lại, ngón tay cầm cuốn album không khỏi hơi dùng sức.