Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại Dương không nói cũng không rằng ôm tôi kéo lên giường sau đó đè lên người t‹ áp môi anh lên môi tôi hôn lấy hôn để như thể người yêu xa cách lâu ngày gặp lại.
Tôi bị bất ngờ với hành động ngang ngược của Đại Dương cố gắng nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh nói:
"Anh uống trúng thuốc gì mà lại hành xử như vậy? Cảnh cáo anh hai bạn em đang ở ngoài phòng khách đó."
Đại Dương không đáp lại lời tôi mà tiếp tục áp mặt xuống cổ tôi hít một hơi thật sâu. Tôi cảm nhận được người anh ta rất lạnh, mái tóc còn ướt của anh ta còn ướt nhiễu xuống người tôi khiến tôi lạnh tới mức rùng mình:
"Sao người của anh lại lạnh như vậy?"
"Anh vừa tắm băng nước lạnh."
"Thời tiết mùa đông lạnh thế này mà anh lại tắm bằng nước lạnh, anh không sợ đông máu mà chết à?"
“Em lo cho anh à?”
"Em sợ anh chết ở trong phòng của em em sẽ bị liên quan thôi."
"Anh tắm nước lạnh như thế này người anh em của anh còn không chịu ngủ, em giúp anh đi."
Đại Dương vừa nói vừa thúc người anh em cứng rẳn của anh ta vào vị trí giữa hai đùi của tôi khiến nơi nào đó của tôi lập tức tê dại.
Dứt lời anh đưa tay xuống vén váy ngủ của tôi lên khiến tôi sợ hãi hét lớn.
"Anh dừng lại đi, cửa không đóng bạn em nhìn thấy hết bây giờ."
Đại Dương vẫn không chịu dừng động tác cởi váy của tôi ra, chiếc váy ngủ rộng thùng thình của tôi chỉ cần một động tác của anh ta đã thành công ném nó sang một bên.
"Anh sắp chịu hết nổi rồi, em giúp anh đi."
Trên người tôi lúc này chỉ còn hai mảnh đồ lót, tôi quên mất còn có Phương Thanh và Quỳnh Chi đang ngoài phòng khách mà quát lớn vào mặt Đại Dương:
"Anh xuống khỏi người em nhanh, em còn phải thay đồ đi làm, muộn giờ làm của em là em bắt đền đấy."
Đại Dương luồn tay vào áo ngực của tôi xoa nắn:
"Anh nhịn từ tối qua đến giờ khó chịu lắm. Anh sẽ cố gắng làm thật nhanh."
"Làm nhanh thế nào cũng không được, em muộn giờ làm đó"
Bỗng nhiên tôi nghe giọng của Phương Thanh và Quỳnh Chỉ nói vọng vào phòng của tôi:
"Bọn tao đi làm trước nhé."
Nghe hai đứa chúng nó nói tôi xấu hổ trút giận lên người Đại Dương, tôi đánh liên tiếp lên ngực của anh ta rồi lên án:
"Anh thấy chưa, bạn của em nấy giờ nghe hết rồi, em bắt đền anh đó."
Đại Dương để mặc cho tôi đánh kéo tôi đứng dậy khỏi giường sau đó chỉnh đồ lại đồ lót cho tôi ngay ngắn.
"Ai bảo em dám nói với họ anh yếu sinh lý? Anh cũng phải chứng minh cho họ biết anh không hề yếu chứ."
Thấy tôi không nói anh lại nói tiếp:
"Em mặc đồ vào anh chở em đi ăn sáng rồi anh chở đi làm luôn, khỏi đi xe buýt."
Thì ra anh ta hành động như người hãm hiếp tôi vừa rồi chỉ là để chứng minh với Phương Thanh và Quỳnh Chi anh ta không hề yếu sinh lý như lời tôi nói.
"Anh, anh..."
Thấy tôi cứ đứng im nhìn anh ta lắp bắp, Đại Dương nhéo. nhẹ hai má của tôi cười nói:
"Nếu em không ngại muộn giờ làm anh sẽ tranh thủ."
Tôi đẩy mạnh Đại Dương ngã xuống giường rồi lấy gối đánh liên tiếp vào người anh ta.
"Anh làm bạn em biết hết rồi. Em ghét anh."
Đại Dương cười tươi như hoa giật lấy chiếc gối trên tay tôi sau khiến tôi ngã xuống giường, anh ta nhanh tay ôm chặt lấy tôi nói: