Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lạc Lối Trong Men Say - Hạ Giang
  3. Chương 4: Gặp lại
Trước /51 Sau

Lạc Lối Trong Men Say - Hạ Giang

Chương 4: Gặp lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Tôi ngâm mình một hồi lâu sau đó leo lên giường năm ngủ. Thế nhưng tôi chưa kịp chợp mắt lại nghe điện thoại đổ chuông. Là cuộc gọi Messenger của Ngọc Thái. Hiện tại ở Việt Nam là một giờ chiều, bên nước Anh là sáu giờ sáng có lẽ anh ta vừa ngủ dậy. Tôi bắt máy để xem anh ta diễn thế nào.

Giọng của tôi vẫn ngọt ngào như thường lệ nói với anh ta:

"Em đây. Anh ngủ dậy rồi à?"

"Anh vừa ngủ dậy nhớ em quá nên gọi cho em liền."

"Hôm nay chủ nhật được nghỉ nhưng em không muốn đi đâu chút nào, em nhớ anh quá chỉ muốn nắm ở nhà ngủ để mơ về anh thôi."

"Anh cũng nhớ em nên vừa ngủ dậy liền gọi cho em đây này. Cuối tháng này anh về nước rồi, chúng mình sắp được gần nhau rồi."

"Anh nói nhớ em sẽ ôm con gấu em tặng anh ngủ, anh quay giường của anh xem anh để gấu của em ở vị trí nào?"

"Nó bị bẩn anh giặt rồi. Với lại giường của anh bừa bộn lắm, anh không muốn trong mắt em anh là một người bừa bộn đâu."

"Dù anh có bừa bộn thế nào thì em vẫn yêu mà."

"Ngày mai anh dọn dẹp qua anh sẽ quay cho em xem nhé.

Lúc này thì tôi không thể chịu đựng được sự lươn lẹo của Ngọc Thái nữa, tôi chơi bài ngửa với anh ta luôn.

"Có phải giường của anh đang bừa bộn thế này không?" Nói rồi tôi gửi cho Ngọc Thái một tấm hình hôm trước lúc tôi nói chuyện với cô bạn giường của anh ta tôi chụp màn hình lại được.

Nhìn thấy tấm hình tôi gửi, anh ta lập tức cứng miệng không nói được gì. Anh ta như vừa bị tôi cầm dao rạch đi tấm mặt nạ mà bấy lâu nay anh ta dày công tạo dựng.

Một hồi sau Ngọc Thái lắp bắp nói: "Em, em nghe anh giải thích đã."

"Anh định nói cho tôi chính xác ngày anh cắm sừng lên đầu tôi hay là anh sẽ giải thích đó chỉ là chuyện anh vui chơi qua đường?"

"Giang, em phải hiểu anh yêu em, rất yêu em. Những việc anh làm bên này cũng chỉ vì anh quá yêu em, quá nhớ em."

Nghe anh ta nói tôi bỗng nhiên cười lớn:

"Anh quá yêu tôi, quá nhớ tôi nên mới ngủ cùng cô gái khác để vơi bớt nỗi nhớ đúng không? Coi như hơn bốn năm qua tôi đã hao phí tâm tư vào một người không đáng, coi như đó là bài học đắt giá mà tôi phải trả."

"Xin lỗi em, xin em cho anh một cơ...." "Chúng ta chia tay đi."

"Em bình tĩnh lại nghe anh nói đã. Cuối tháng này anh về nước rồi, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới. Anh muốn em sinh cho anh những đứa con thật xinh đẹp, anh muốn..."

Tôi không thể tiếp tục nghe anh ta nói nữa liền trực tiếp cúp máy. Không những vậy tôi còn chặn anh ta trên mạng xã hội và chặn luôn điện thoại.

Tôi lục tất cả những bài viết trên mạng xã hội dành cho Ngọc Thái xóa hết, hình ảnh tôi lưu trong máy cũng xóa sạch, tấm hình lớn tôi và anh ta chụp chung treo trên tường tôi cũng lấy xuống xé nát. Tóm lại những dấu vết liên quan đến Ngọc Thái tôi đều xóa hết, tôi không muốn bất kỳ thứ gì liên quan đến anh ta còn tồn tại trong cuộc đời của tôi nữa. May mắn với tôi là hơn bốn năm qua yêu Ngọc Thái tôi chưa cho bố mẹ tôi biết.

Tuy nhiên tôi chăn chọc một hồi vẫn không tài nào chợp mắt được. Yêu nhau hơn bốn năm không thể muốn tẩy xóa là tẩy xóa được, không thể muốn buông bỏ là buông bỏ ngay. được. Những hứa hẹn, những lời nói yêu thương của Ngọc Thái đã ăn sâu vào tim tôi khiến hiện tại tôi cảm thấy vô cùng trống rỗng. Tôi lấy điện thoại gọi về cho mẹ của tôi. Mẹ vừa bắt máy tôi đã khóc lớn vào điện thoại:

“Mẹ, con nhớ mẹ."

"Cái con bé này, nhớ mẹ thì về với mẹ. Hải Phòng với Hà Nội cách nhau bao xa mà con khóc như vậy? Hay có chuyện gì xảy ra với con rồi?"

"Không, tại con nhớ bố mẹ, nhớ em trai của con nên con khóc thôi."

Tôi đoán thằng em trai của tôi nó đang ngồi gần đó nên nó nói leo vào điện thoại:

"Bật mí cho chị biết bố mẹ định đi Hà Nội để lên đời xe

đấy. Nghe em trai tôi nói tôi lập tức nín khóc.

"Ở Hải Phòng showroom của hãng xe nào chẳng có mà bố mẹ phải đi Hà Nội? Hay bố mẹ muốn mua xe ủng hộ con đấy?"

"Bố mẹ chỉ đi coi thôi. Cũng chưa biết mua loại nào cả, bố mẹ tính đi Hà Nội một chuyến nhờ con tư vấn rồi bố mẹ mới đưa ra quyết định."

"Khi nào thì bố mẹ đi ạ?"

"Tuần sau."

Bố tôi tên Hùng, mẹ tôi tên Mai còn em trai của tôi tên Sơn. Bố mẹ tôi có cửa hàng buôn bán đồ cổ lớn nhất thành phố Hải Phòng. Bố mẹ tôi đang chạy chiếc xe i10, hiện tại bố mẹ tôi muốn lên đời xe.

Tin tức bố mẹ nâng cấp đời xe lập tức đánh bật nỗi buồn. tôi bị Ngọc Thái cảm sừng.

Ngày hôm sau được lĩnh lương, buổi tối tôi rủ Phương Thanh và Quỳnh Chỉ đi ăn sau đó chúng tôi đi mua sắm.

Trước đây Ngọc Thái thích tôi ăn mặc kín đáo, kết quả trong tủ đồ của tôi toàn là quần áo kín như bưng. Nhiều khi tôi nghĩ mình ăn mặc giống như người già trước tuổi, nhưng vì Ngọc Thái nên tôi đều nghe theo. Phương Thanh và Quỳnh Chỉ thường nói tôi có một vóc dáng chuẩn như hoa hậu mà không biết đường show ra cho thiên hạ thấy.

Hiện tại tôi muốn thay đổi. Tôi chọn những bộ đồ xexy một chút, model một chút.

Tôi thử bộ nào Phương Thanh và Quỳnh Chi cũng khen: "Chiếc váy này hợp với mày này."

"Mày nhìn đi, chiếc này nó ôm trọn cơ thể của máy, tôn lên đường cong chuẩn không cần chỉnh của mày."

"Chiếc này không ngắn đâu, không bị lộ quá mà lại phô bày được cặp giò thẳng tắp dài miên man của mày, đến tao nhìn vào còn chảy nước miếng đây này."

"Mày có xương quai xanh và bờ vai gợi cảm như thế phải chọn mẫu váy trễ vai này mặc mới hợp."

Sau một hồi được hai đứa bạn tư vấn, số tiền lương tôi vừa lĩnh cũng bay vèo. Vì đồ tôi mua là những nhãn hiệu bình dân nên một tháng lương của tôi đem đi mua đồ phải nhờ cả Phương Thanh và Quỳnh Chi xách nữa mới hết.

Đi làm tôi không mặc đồ đồng phục của showroom nữa mà mặc tự do. Giám đốc showroom cũng không ý kiến thậm chí khi tôi thay đổi phong cách ăn mặc, người vui nhất phải là anh ta bởi từ ngày tôi đổi phong cách ăn mặc có vẻ như lượng khách đến với showroom của chúng tôi có vẻ đông hơn. Nhiều người tới showroom mua xe chỉ muốn tôi tư vấn cho. họ nên ngày nào tôi cũng trong tình trạng quá tải khách hàng do đó tôi không có thời gian để tang cho mối tình đầu của mình nữa.

Cái tên Ngọc Thái cũng bị gạt ra khỏi tâm trí của tôi lúc nào không hay.

Sáng thứ sáu tôi vừa tư vấn cho một khách thì bố mẹ của tôi xuất hiện khiến tôi rất bất ngờ.

"Bố mẹ lên Hà Nội sao không báo trước cho con?"

"Mẹ của con nói muốn cho con bất ngờ."

Mẹ của tôi đi quanh tôi một vòng rồi cười nói:

"Mẹ thích phong cách ăn mặc của con thế này. Rất đẹp."

Hôm nay tôi mặc một chiếc váy body ngăn tới nửa đùi màu đen có cổ váy xẻ khá sâu, tôi mang đôi boot cổ cao cùng màu rồi khoác thêm chiếc áo blazer màu trắng bên ngoài. Cặp chân thon dài miên man của tôi được phô bày hết cỡ, đường cong mê người và khe rãnh sâu hun hút như ẩn như hiện bên trong chiếc áo khoác thêm mái tóc dài của tôi để kiểu gì cũng thấy đẹp nữa. Hiện tại tôi nhuộm màu nâu đồng và uốn nhẹ phần đuôi. Nhiều người nhìn tôi còn nghĩ tôi là gái tây. Mặc bộ đồ này kết hợp với mái tóc xoăn dài buông xõa trông tôi vừa xinh đẹp vừa cá tính đến mẹ của tôi chưa từng khen ai đẹp cũng phải buông lời khen tôi.

Được mẹ khen tôi cũng không ngại nói sự thật cho mẹ biết.

"Con vừa lĩnh lương nhưng đã đốt hết tiền vào việc mua sắm rồi vì vậy tháng này con đang đói đây."

Mẹ tôi không nói không rằng lập tức lấy điện thoại ra bản vào tài khoản của tôi năm triệu đồng.

"Bao nhiêu đó là đủ tiền ăn một tháng chưa?” Tôi ôm mẹ cười tươi như hoa:

"Chỉ có mẹ là yêu con nhất. Thế bố mẹ muốn lên đời xe nào? Con dẫn bố mẹ đi tham quan một vòng showroom nhé?”

"Con xin nghỉ một buổi đi với bố mẹ đến chỗ này."

Chắc hẳn bố mẹ tôi đã tìm hiểu kỹ trước khi lên Hà Nội nên sau khi cùng bố mẹ ăn trưa tại một nhà hàng nhỏ, bố tôi nói với lái xe taxi địa chỉ cách showroom của tôi làm không xa lắm.

Bước vào showroom tôi như bị choáng ngợp. Toàn bộ showroom có diện tích rất lớn được trưng bày toàn những mẫu siêu xe được nhập nguyên chiếc từ nước ngoài. Điểm trừ của showroom này là mặc dù chúng tôi đi vào được hơn năm phút mà không thấy nhân viên nào ra tiếp đón cả. Ở showroom tôi đang làm việc, buổi trưa vẫn có nhân viên trực để tiếp khách.

Bố mẹ của tôi sợ bị nghỉ là kẻ trộm nên hai người cứ đứng im một chỗ. Còn tôi tò mò đi lượn khắp showroom để tham quan. Tôi nghĩ showroom này có lẽ thiếu nhân viên bán hàng vì vậy tôi chợt nảy sinh ra ý nghĩ nếu có xích mích với sếp thì tôi siêu xe. Tôi

ãn sàng nhảy chỗ làm việc vì dù sao tôi rất thích ết nhu cầu lên đời xe sang của dân rất cao, điển hình là bố mẹ của tôi là người tối cổ cũng biết đến showroom này nên doanh số bán ra của showroom này chắc chắn sẽ không hề nhỏ.

Tôi nhìn thấy trong showroom này cũng trưng bày một chiếc Maybach S450 giống chiếc xe của anh chàng trai bao buổi tối hôm đó phục vụ tôi. Nhìn xe lại nhớ đến người, tôi định mở cửa ngồi vào bên trong xe để khám phá kỹ nội thất bên trong. Không ngờ tôi chưa kịp mở cửa xe thì nhìn thấy anh chàng trai bao phục vụ tôi buổi tối hôm đó đang đi về phía tôi.

Tôi nghĩ anh ta theo dõi tôi, giờ có bố mẹ của tôi ở đây nếu hai người họ biết chuyện buổi tối hôm đó tôi đi với anh ta lại còn bùng anh ta tiền phòng nữa thì tôi chết chắc. Vì vậy lúc anh ta đi ngang qua người tôi, tôi nhanh chóng mở cửa băng ghế sau của chiếc xe Maybach S450 sau đó đẩy anh vào bên trong xe. Tôi cũng theo chân anh ta ngồi vào trong xe rồi đóng cửa xe lại. Vì có bục ngăn cách giữa hai ghế ngồi nên buộc tôi phải ngồi lên đùi của anh ta.

Ánh mắt ngạc nhiên của anh ta nhìn tôi hỏi:

"Mới sáng sớm em lại muốn anh phục vụ em sao? Anh không ngại phục vụ em nhưng trước hết em phải chứng minh cho anh xem tài chính của em có đáp ứng nhu cầu của anh hay không rồi anh mới nhận lời."

Bị anh ta hiểu lầm tôi quát lên với anh ta: "Anh đừng có mà ảo tưởng. Anh đi theo tôi là có ý gì?"

Anh ta ôm chặt lấy eo của tôi, gương mặt đẹp trai của anh ta áp sát gương mặt của tôi nói:

"Đương nhiên là để đòi nợ rồi."

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trâm 4: Chim Liền Cánh

Copyright © 2022 - MTruyện.net