Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Lâm Cẩn Ngôn lái xe đến bệnh viện đã là 11 giờ trưa.
Hôm nay cuối tuần vốn nên nghỉ ngơi thì một tiếng trước nhận được điện thoại từ anh họ hẹn anh đi ăn trưa. Lâm Cẩn Ngôn đỗ xe xong thì gọi điện cho anh họ, điện thoại vang lên hai hồi chuông có người bắt máy
Anh chưa kịp lên tiếng đầu giây bên kia có giọng nữ lọt vào:" bác sĩ Chu, bệnh của cháu không có gì nghiêm trọng chứ ạ? Tim cháu trước đây chưa bao giờ đau như vậy"
"Chú lần trước đã nói với cháu, bệnh của cháu phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không sẽ càng nghiêm trọng... cháu chờ chút, chú đi nghe điện thoại một lát".Chu Kỳ nói xong cầm điện thoại đến bên của sổ:"tới rồi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn:"ừ, anh tan làm chưa?"
" Anh còn có một bệnh nhân nữa, chú chờ anh chút"
"Bệnh nhân của anh tên là gì vậy?" Chu Kỳ vừa dứt lời Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi một câu.
Chu Kỳ sửng sốt theo bản năng quay đầu lại chỗ Giản Vi nhìn thoáng qua rồi hạ giọng:" làm sao vậy?"
Lâm Cẩn Ngôn:" không có gì, chỉ là giọng nói có chút quen tai".
Anh ngừng lại hai giây rồi lại hỏi một câu:" có phải tên là Giản Vi?"
Chu Kỳ kinh ngạc:" làm sao em biết cô bé đó vậy?"
Quả nhiên là cô bé đó.
" Không có gì, em ở dưới chờ anh" nói xong liền cúp máy.
Chu Kỳ từ bệnh viện ra đã là 12 giờ trưa. Lâm Cẩn Ngôn cho xe dừng lại ở ven đường, thấy Chu Kỳ ra tới liền hạ kính xe xuống gọi anh. Chu Kỳ đi đến ngồi bên ghế lái phụ.
Lâm Cẩn Ngôn liền khởi động xe hỏi anh:" muốn ăn cái gì?"
" Tùy chú"
" Gần đây quảng trường Thế Kỷ mới mở một nhà hàng cũng không tệ lắm".
"Được đến chỗ đó đi".
Lâm Cẩn Ngôn lái xe hướng về phía quảng trường, trên đường anh thuận miệng hỏi:"cô bé đó tìm anh có việc gì vậy?"
" Tìm anh thì có thể làm gì ngoài khám bệnh chứ?"
" bệnh tim?" Lâm Cẩn Ngôn hỏi
" ừ, tim bẩm sinh".
" Nghiêm trọng lắm không?"
Chu Kỳ ừ một tiếng rồi nói tiếp:" nghiêm trọng cần phải được phẫu thuật gấp".
Dừng lại vài giây rồi Chu Kỳ bổ sung thêm:" nhưng cô bé đó lại không muốn làm phẫu thuật".
Lâm Cẩn Ngôn kỳ quái hỏi:" vì lý do gì?"
"Không đủ tiền. Mẹ mất sớm, cha lại là con bạc, bệnh tình kéo dài từ nhỏ tới lớn cũng không ai quan tâm".
Lâm Cẩn Ngôn nghe được, mày nhíu lại, trong đầu tức khắc hiện lên ánh mắt bi thương đó.
Chu Kỳ lại tiếp tục nói:" nghe nói cô bé đó vì tích góp tiền làm phẫu thuật đã làm không biết bao nhiêu công việc, cũng không biết đến bao giờ mới tích góp đủ".
Lâm Cẩn Ngôn liền nhớ tới hai công việc của cô đều hai lầm tiêu tan trong tay mình, nhất thời không mở lời được. Một lúc lâu sau mới nói được một câu:"... cô bé đó vẫn còn là trẻ vị thành niên thì có thể làm được công việc gì?"
" Chú nghĩ cô bé đó can tâm bôn ba vất vả sao? Nếu có tiền ai không nghĩ đến tương lai sáng ngời ở trường học chứ. Hơn nữa theo anh thấy cô bé đó có thành tích học tập không tồi, chỉ có điều vì cha bài bạc thiếu tiền mà vay tiền bọn cho vay nặng lãi, nên bọn chúng mỗi ngày đến trường học quấy rối, trường học bất đắc dĩ phải cho cô bé đó thôi học."
Lâm Cẩn Ngôn nghe đến đây mày gắt gao nhăn lại, hồi lâu không nói gì.
Không khí trong xe trở nên ngiwng trọng, Chu Kỳ buông một tiếng thở dài:" không nói đến chuyện của người khác nữa, nói chuyện của chú đi, biết vì sao anh lại hẹn chú ra ngoài không?"
Lâm Cẩn Ngôn:" em làm sao biết được!"
"Mẹ chú gọi điện cho anh bảo anh khuyên chú tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nên kết hôn rồi".
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, nghiêng đầu liếc một cái nhìn ông anh họ:" như thế nào? mẹ em gọi anh để nhờ anh làm thuyết khách? anh chuyện mình chưa xong đã đi khuyên người khác vậy".
"Chú... "
" Em nói sai à?"
"...." Chu Kỳ á khẩu không biết nên đáp lại như thế nào.
10 giờ tối.
Lâm Cẩn Ngôn mới đàm phán một hạng mục từ quán trà đi ra.
Tài xế đã đem xe ở ven đường đợi anh, thấy anh xuống dưới vội vàng cung kính mà đem cửa xe mở ra.
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng người, ngồi vào trong xe.
Xe chậm rãi khởi động, Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vốn dĩ là muốn ngủ một lát, kết quả nhắm mắt lại đột nhiên nhớ tới những lời Chu Kỳ nói với anh lúc sáng.
Ngủ không được liền đem cửa sổ xe mở ra để gió lùa vào.
Đã 10 giờ tối, nhưng trên đường người vẫn còn rất đông, khắp nơi đều sáng đèn.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn ngoài cửa sổ xe, thuận miệng hỏi:" Hôm nay là ngày lễ gì sao?"
Phía trước tài xế nghe thấy vội trả lời:" hôm nay là đêm Bình An, thưa tiên sinh".
Lâm Cẩn Ngôn "à" lên một tiếng không nói thêm gì nữa.
Hôm nay là đên Bình An trên đường còn rất nhiều người. Giản Vi vừa tan làm ở tiệm cơm Tây, không nghỉ ngơi vội ôm hoa hồng cô lấy từ chợ hôm qua đến bán ở quảng trường. Quảng trường rực rỡ ánh đèn, đâu đâu cũng là hình ảnh những đôi trai gái tay trong tay.
Giản Vi giọng ngọt ngào tươi cười hướng đến một đôi tình nhân:" anh, hôm nay đêm Bình An, anh mua hoa hồng cho chị gái xinh đẹp này đi, một bông mười đồng còn được tặng kèm bóng bay nữa".
Giản Vi một tay xách giỏ hoa hồng tay còn lại cầm một chùm bóng bay đủ loại màu sắc. Bóng bay là do cô thổi không bán lấy tiền tặng kèm cùng hoa hồng.
Đêm Bình An, nơi nơi đều bán hoa, nhưng cô lại bán hoa tặng kèm bóng bay, mọi người đều nguyện ý mua, chưa đến một lát đã bán hết nữa giỏ hoa.
Giản Vi tâm tình vui vẻ, tìm một chỗ không người ngồi xuống, cho hết số tiền cô vừa kiếm được vào một túi nhỏ mang theo bên người.
Lâm Cẩn Ngôn liền cho xe dừng lại ở ven đường cách chỗ cô ngồi không xa, tầm mắt dừng ở trên người Giản Vi, ánh mắt thật thật sâu mà nhìn cô.
Tài xế nhìn theo hướng của anh chi rằng Lâm Cẩn Ngôn muốn mua hoa vội hỏi:" tiên sinh, ngài muốn mua hoa sao?".
Lâm Cẩn Ngôn không đáp trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lấy ví tiền từ trong túi quần lấy ra, bên trong vú toàn bộ tiền mặt đều lấy ra đưa cho tài xế:" đi đi, mua toàn bộ số hoa còn lain trong giỏ của cô ấy". Tài xế liền nhận lời, cầm lấy tiền thấy những một nghìn vội hỏi:" tiên sinh không cần nhiều tiền như vậy".
" Cứ đi hết cho cô ấy". Dừng lại một lúc rồi nói tiếp:" đừng nói với cô ấy là do tôi đưa".
Tài xế không dám hỏi nhiều, liền cầm tiền vội vội vàng vàng xuống xe đến chỗ Giản Vi:" cô bé hoa này bán bao nhiêu?"
Giản Vi thấy có người muốn mua hoa vội đem số tiền kiếm được cất đi, nở một nụ cười nhiệt tình nói:" mười đồng một bông thưa bác. Mua một bông tặng một bóng bay, bác muốn mua bao nhiêu ạ?".
"Mua hết chỗ hoa còn lại".
Giản Vi kinh ngạc mở to hai mắt:" bác muốn mua hết chỗ này sao ạ."
" Đúng vậy, vợ chú rất thích hoa hồng, chú muốn mua về tặng cho cô ấy." Giản Vi vừa mừng vừa sợ cao hứng nói:" bác đối với bác gái thật tốt, bác gái nhất định sẽ rất vui". Lão Lý cười cười nói:" cháu đưa giỏ hoa cho bác đi".
" Dạ, để cháu đếm giúp bác" nói xong liền cúi đầu nghiêm túc đếm số hoa còn lại:" còn 36 bông, của bác hết 350 đồng, bóng bay còn lại toàn bộ đều là của bác".
" Bác chỉ nhận hoa thôi chứ không lấy bóng". Lão Lý nói xong liền đưa tiền cho cô. Giản Vi vui vẻ nhận lấy đem giỏ hoa đưa cho đối phương. Lão Lý cầm hoa xong liền rời đi.
Giản Vi đếm số tiền vừa nhận được, thấy không đúng, vôin vàng đuổi theo:" bác à, tiền thừa của bác". Nào ngờ cô vừa đi được vài bước, đột nhiên một đám người không biết từ đâu vây quanh cô.
Giản Vi thấy vậy, sợ tới mức mặt trắng bệch, theo bản năng đem tiền trong tay mà xiết chặt rồi lùi lại vài bước đột nhiên có người phía sau đẩy mạnh cô một cái.
"A!" đối phương sức lực rất mạnh, khiến cho cô loạng choạng rồi ngã xuống.
Còn chưa kịp bò dậy, đột nhiên bị người khác túm tóc kéo lên:" con ranh con, may tưởng là mày có thể trốn sao!"
Giản Vi tưởng như da đầu tróc ra, khuôn mặt nhăn lại, liều mạng giữ lấy tay hắn, muốn trốn thoát:" buông tôi ra... ông tôi ra."
"Buông mày ra? Bảo cha của mày trả tiền trước đã! nếu không đừng trách ông đây vô tình đêm cô em mà bán đi!"
Giản Vi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người mồ hôi lạnh đều toát ra, lớn tiếng nói:" tôi không có tiền,tôi nếu có tiền đã sớm trả cho các ông rồi!"
:" Bớt nói nhảm đi! mày tối nay chẳng lẽ lại không kiếm được đồng nào, nếu không đưa đây đừng trách bọn ông đây không khách khí".
" Tôi thật sự không có tiền!" Giản Vi sợ hãi kêu to, liều mạng giãy giụa, tóc bị túm đau cảm tưởng muốn rách da đầu, đau đến ứa nước mắt.
Bọn chúng thấy cô không giao tiền ra, hung tợn nói:" vậy thực xin lỗi, đành phải đem cô em tới chỗ Long ca rồi".
Tiếng nói vừa dứt, mấy tên đó liền vây quanh cô.
" Không cần... không cần! Đừng chạm vào tôi!có ai không! cứu mạng!". Giản Vi liều mạng cố thoát, tên kia thấy vậy bắt lấy tay cô, Giản Vi liền cắn vào tay hắn.
Cô cắn làm hắn không kịp phòng bị đột ngột buông tay.
Cô chưa kịp chạy trốn, đã bị một tên khác túm tóc kéo lại, chửi ầm lên:" con nhóc đáng chết này!". Tên đó trừng mắt nhìn cô như muốn" ăn tươi nuốt sống", muốn cho cô một cái bạt tay.
Nhưng mà bạt tai chưa kịp giáng xuống đã bị chặn lại, tay hắn đột nhiên bị người khác bắt lấy, đối phương sức lực rất lớn, tên kia đau quá vội kêu lên:" đau! đau đau!"
Lâm Cẩn Ngôn lạnh lẽo nhìn hắn một cái, lúc này đem hắn ném ra. Tên kia lảo đảo 2 bước, suýt nữa té ngã, mấy tên còn lại vội đỡ lấy hắn.
Đám người toàn bộ đứng bên trái cảnh giác nhìn Lâm Cẩn Ngôn. Chỉ trong nháy mắt tên đồng bọn của mình có thể bị hạ, xem ra hắn không phải người dễ đối phó.
" Mày... mày rốt cuộc là đứa nào?"
Lâm Cẩn Ngôn toàn thân tỏa ra một sự lạnh lẽo, áp bách, khiến cho tên cầm đầu không rét mà run khiến hắn lắp bắp.
Nhưng mà Lâm Cẩn Ngôn nhìn bọn chúng không để ở trong mắt, nhìn Giản Vi tiếng nói trầm thấp bình thản mở miệng:" lại đây".
Giản Vi lúc này đã hoàn toàn ngốc, nghe thấy hắn gọi mình, vội vàng chạy đến trước mặt hắn. Cô nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì.
Cô nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được hôm nay hắn lại cứu mình, cứ tưởng rằng hắn sẽ giống như hai lần trước khiến cô mất việc.
" Vào trong xe chờ tôi",Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô nói.
Giản Vi ngơ ngẩn nhìn hắn, không rõ hắn vì cái gì mà cứu mình nhưng giờ này khắc này, trong lòng tất cả đều là sự cảm kích, nhưng lại không dám rời đi sợ hắn sẽ vì mòn mà gặp nguy hiểm:" anh phải cẩn thận..."
"Mau lên xe! Đừng phí lời!" Lâm Cẩn Ngôn to tiếng làm cho cô sợ đến nỗi bả vai run lên, không dám không nghe, vội vàng dặn dò hắn cẩn thận, theo lời hướng xe hắn mà rời đi.
Lão Lý đang chờ, thấy Giản Vi lại gần vội vàng mở cửa sau xe.
Đám người kia thấy Giản Vi rời đi định đuổi theo bắt người nhưng còn chưa đi đi được 2 bước, Lâm Cẩn Ngôn đã chắn trước mắt bọn chúng.:" cô ấy thiếu các người bao nhiêu tiền?"
Tên cầm đầu sửng sốt nhưng nhạn chóng phản ứng lại:" như thế nào? Mày muốn giúp con bé đó trả tiền sao?"
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn không trả lời.
Tên cầm đầu tức khắc cười lớn:" được,mày đã tự nguyện trả tiền thay con bé đó, bọn tao cũng không làm phiền nó nữa, 100 vạn, nhận tiền xong bọn tao liền đi".
Giản Vi ở trong xe nghe thấy, chui ra ngoài cửa xe hô to:" không có nhiều như vậy cha tôi chỉ mượn có 20 vạn!"
" 20 vạn? cô bé à, không biết tín lãi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô 1 cái, sau đó liền kí vào tờ chi phiếu 30 vạn đưa cho đối phương.
Tên cầm đầu nhíu mày trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng:" chú em, là 100 vạn, chú em tưởng 30 vạn là xong rồi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt lại lạnh lùng nói:"30 vạn, nếu như không nhận liền đến gặp cảnh sát".
Tên đó nhăn mặt lại cảnh giác nói:" mày nói thế là có ý gì?"
" Các người cho vay phi pháp, nói xem nếu tôi tố cáo mấy người thì các người phải ngồi tù mấy năm?"
Tên kia sắc mặt trắng nhợt tưởng đe dọa được Lâm Cẩn Ngôn nhưng bị dọa sợ không nói nên lời.
Bọn chúng thương lượng một chút cuối cùng vẫn là quyết định"hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt", trước cứ nhận 30 vạn, số còn lại sẽ nghĩ cách khác.
Một đám người cầm tiền rời đi, Giản Vi lập tức từ trong xe chạy ra, ngơ ngẩn nhìn hắn một lúc lâu không biết nói gì.
Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, rồi bước qua hướng xe mìn đi tới.
Cô lấy lại tinh thần, xoay người chạy đến xe của hắn, một lúc lâu sau mới nói:"cảm ơn anh, tiền của anh tôu sẽ mau chóng trả lại".
"Lên xe!", Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, Giản Vi hoài nghi bản thân nghe nhầm, hỏi lại lần nữa:"nhà cô ở đâu?"
Buổi chiều anh liền cho người điều tra, cô vì trốn nợ đã lâu không dám về nhà,mỗi ngày không phải ngủ ở công viên thì cũng là ở gầm cầu.
Giản Vi vội gật đầu:" nhà tôi ở trong một khu dân cư cũ".
"Cô định sẽ về nhà?"
Giản Vi gật đầu. Cô hiện tại vừa trả tiền cho chúng, đám người kia hẳn là sẽ không còn ở trước cửa nhà cô mà đòi nợ. Đang mải nghĩ ngợi, lại nghe Lâm Cẩn Ngôn nói:" tôi không cam đoan đám người kia sẽ không đến tìm cô gậy sự, cô hiện tại không nên trở về nhà".
Giản Vi:"..."
"Lên xe!", Giản Vi hơi di dự chung quy vẫn là sợ hãi bọn chúng lại đến gây rối,vì thế nghe Lâm Cẩn Ngôn nói xong, kéo cửa xe ra ngồi xuống.
Xe chậm rãi khởi động, Lâm Cẩn Ngôn dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giản Vi trong lòng bất an ngồi trong xe, mười phút sau,rốt cuộc vẫn là nhịn không được liền hỏi một câu:" chúng ta đi đâu vậy?"
Lâm Cẩn Ngôn không mở mắt nhàn nhạt đáp:" nhà tôi".