Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bảo Thoa Vương thị nhìn nữ nhi mà lòng đau như cắt.
Vương Bảo Thoa không phản ứng cứ chết lặng đứng đấy.
Tất cả là tại ngươi, tên súc sinh này, ngươi hại Bảo Thoa nhà ta ra nông nỗi này, ta đánh chết ngươi Vương Đại Tài mất bình tĩnh lao về phía Trần Tiêu.
Trần Tiêu chưa kịp phản ứng đã bị Vương Đại Tĩnh kéo ra sau lưng, một tay hắn giơ lên nắm lấy cánh tay của Vương Đại Tài.
Tên nghiệt tử còn không buông tay, ngươi không thấy nó hại muội muội ngươi thế nào, ngươi không giúp muội muội ngươi đòi lại công đạo còn bảo vệ hắn Vương Đại Tài giận dữ mắng.
Ta nghe nói Vương đại ca đã bị Vương đại thúc đuổi khỏi Vương gia, từ con, không nhận huynh ấy nữa, sao bây giờ thúc lại bảo Vương đại ca giúp thúc đòi lại công đạo, huống chi Trần Tiêu là phu lang của huynh ấy, Vương đại ca bảo vệ còn không kịp nào nỡ ra tay, gia gia ngài thấy con nói đúng không? Trần Hàn hỏi Trần đại phu.
Trần đại phu phụ họa gật đầu:
Đúng vậy, Vương Đại Tài, ngươi đã từ Đại Tĩnh, thương thân phụ lão nơi đây đều biết
Này,...!Vương Đại Tài méo miệng, ông không phản bác được, vì đây là sự thật.
Vương Siêu, chăm sóc cho nhị tỷ ngươi Vương thị giao Vương Bảo Thoa cho Vương Siêu, Vương Siêu đỏ hốc mắt gật đầu.
Vương Đại Tĩnh, ngươi không cảm thấy thẹn với lương tâm sao, Bảo Thoa là muội muội ngươi, muội muội ngươi bị ủy khuất ngươi thân là đại ca lại ngoảng mặt làm ngơ, bao che cho người ngoài, đúng là lần trước đuổi ngươi ra khỏi Vương gia là Đại Tài sai, ông ấy chỉ là nhất thời tức giận, sau khi nguôi giận, Đại Tài rất hối hận.
Ngươi thân làm con sao có thể chấp nhất với phụ mẫu thân sinh của mình, đây là bất hiếu, ngươi còn mặt mũi đi gặp mẫu thân mình sao?
Vương thị giọng điệu khổ sở chiếm được đồng tình của một số thôn dân, suy cho cùng suy nghĩ của thôn dân rất đơn giản, dù phụ mẫu thân sinh có sai đến đâu đi nữa thì thân làm con cháukhông được trách cứ phụ mẫu.
Trần Tiêu đứng phía sau Vương Đại Tĩnh biểu cảm có phần lạnh lẽo.
Bà không xứng nhắc đến mẫu thân ta, từ ngày rời Vương gia ta không nghĩ sẽ trở lại, Vương Đại Tĩnh ta không thân không thích chỉ có một phu lang là Trần Tiêu, nếu ai làm tổn thương phu lang của ta dù thí cái mạng này ta cũng sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần, cứ thử xem Vương Đại Tĩnh nhãn thần lạnh lẽo, giọng nói lại đầy tàn nhẫn, hắn nói để Vương thị nghe cũng là để người ở đây nghe, đụng đến Trần Tiêu dù thí cái mạng này hắn cũng không tiếc.
Tĩnh ca Trần Tiêu nhẹ giọng gọi.
Vương Đại Tĩnh xoay người lại, ánh mắt lại một mạt ôn nhu, xoa đầu y.
Đừng sợ, có huynh ở đây
Ừ, ta không sợ Trần Tiêu cười nói.
Trần Hàn đứng xem lại một phen nổi nóng, hiếp người quá đáng.
Các người thật trơ trẽn, lúc đuổi Vương đại ca khỏi Vương gia thì làm đến tuyệt tình, ngay cả cây củi cũng không cho, là ai giúp Vương đại ca, là ai bên cạnh huynh ấy, là Trần Tiêu, bây giờ phu phu người ta hạnh phúc các người lại ngứa mắt, nói một câu khó nghe là ghen ăn tức ở
Vương thị bất mãn nhìn Trần Hàn:
Trưởng bối nói chuyện khi nào đến phiên tiểu bối như ngươi chen vào, vô lễ, không gia giáo
Cháu của ta không phiền Vương phu nhân dạy bảo, Vương phu nhân vẫn nên dành thời gian dạy bảo nữ nhi của mình thì hơn, dạy nàng phải thành ý khi nhận lỗi Trần đại phu nghe Vương thị mắng cháu mình liền tức đến thổi râu mép.
Trần đại phu, ông đây là bụng dạ nhỏ, Bảo Thoa chỉ là hiểu lầm cũng đã xin lỗi, Trần đại phu hà cớ không buông Vương thị nói.
Lão đây chính là bụng dạ nhỏ, cháu ta bị đánh oan uổng Vương phu nhân bảo ta phải rộng lượng bỏ qua, thế gian này nào có đạo lý như thế Trần đại phu lạnh giọng nói.
Vương gia các người đúng thật là cực phẩm, trở mặt còn nhanh hơn bánh nướng, ta phải khen da mặt các người quá dày hay khen các người quá độ vô liêm sỉ Trần Tiêu không nhịn được nữa triệt để bùng phát.
Hiện trường lại một phen nháo nhào hóng chuyện.
Trần trưởng thôn ấn ấn trán, thật đau đầu, Vương gia, Trần gia, haiz.
Trần Tiêu, ngươi là phu lang của Vương Đại Tĩnh, xem như là người Vương gia, sao ngươi lại ăn nói bất kính với trưởng bối như thế? Một vị thôn dân bất bình nói.
Sao ta lại không biết mình là người Vương gia nhỉ? Lúc bái cao đường, ta cúi đầu với Trưởng thôn, từ đầu tới cuối người Vương gia chưa hề xuất hiện, lúc đuổi huynh ấy đi Vương gia cũng làm đến ngoan tuyệt, giống như Trần Hàn nói, một cây củi cũng không cho huynh ấy, thư khế cũng đã nêu rõ Tĩnh ca tay trắng rời Vương gia, từ đây về sau cùng Vương gia không quan hệ, thư khế vẫn còn đó, vị thẩm thẩm này lại nói ta bất kính trưởng bối, xin hỏi ta là bất kính thế nào? Trần Tiêu hướng vị đại thẩm đó nói.
Đây,...!Bà ta ấp úng không đáp được.
Không phải chuyện của mọi người nên mọi người nói gì cũng được, chỉ khi vào hoàn cảnh của chúng ta mọi người mới hiểu rõ, ta thiết nghĩ cách xử lý của mọi người cũng không kém chúng ta đâu
Nghe Trần Tiêu nói thế thôn dân vây xem có phần chột dạ, y nói đúng tâm tư của họ, đụng tới lợi ích ai không bất chấp chứ.
Hôm nay mọi người tập trung tại đây vốn dĩ là để Đinh gia cùng Vương Bảo Thoa giải thích và xin lỗi ông cháu Trần đại phu, Đinh gia đã xin lỗi cùng bồi thường nhưng người trực tiếp phạm lỗi là Vương nhị tiểu thư đây lại không thành ý, chỉ qua loa ứng phó, hiện tại lại dây đến trên người Tĩnh ca, Tĩnh ca có thể nhẫn nhưng ta thì không, muốn cùng nhau xấu mặt, ta đây phụng bồi, không phải chỉ là mở mồm mắng người sao, ta đây giỏi nhất là mắng tiểu nhân cùng người vô liêm sỉ.
Trần Tiêu nói.
Hiện trường lại một phen im lặng như tờ, lời nói của Trần Tiêu gợi lại kí ức của họ, cũng không lâu lắm về trước họ còn chứng kiến những màn đấu đá võ mồm nảy lửa giữa Trần Tiêu cùng Trần lão thái, quả thật Trần Tiêu rất độc miệng, mắng người khác đến á khẩu, ngay cả Trần lão thái nổi tiếng trong thôn cũng phải thua thiệt với hắn.
Bảo Thoa cũng đã thành ý xin lỗi, chỉ là con bé bị thương nên tâm tình hơi khó chịu, Trần đại phu mong ngài rộng lượng bỏ qua Vương thị nhẹ giọng nói đỡ cho Vương Bảo Thoa.
Trần đại phu im lặng không lên tiếng cho thấy thái độ của ông.
Trần Hàn cũng hầm hừ không đồng ý.
Ăn phải canh bế ngôn Vương thị có phần xấu hổ nhưng rất nhanh lại chấn định, bà lại hướng Trần đại phu nói: Trần đại phu, ta đưa Bảo Thoa về nghỉ ngơi, đợi con bé khỏe lên, ta sẽ đích thân dẫn con bé đến tạ tội với Trần đại phu
Trần đại phu vẫn im lặng không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Vương thị trầm mặt, đi về phía Vương Bảo Thoa cùng Vương Siêu.
Về trước đã Bà nói.
Vương Siêu gật đầu, đỡ Vương Bảo Thoa đi về.
Nhân vật chính không còn thôn dân cũng tự tan ra.
Trần Tiêu nói vài câu với Trần đại phu liền cùng Vương Đại Tĩnh về nhà.
- ---------------
Tại nhà Trần Tiêu.
Vương gia không đáng để đệ tức giận như vậy Vương Đại Tĩnh rót cho Trần Tiêu ly trà.
Trần Tiêu uống một ngụm trà giương mắt nhìn Vương Đại Tĩnh.
Sao lại nhìn huynh như vậy?.
Truyện Trọng Sinh
Huynh có muốn nhận họ không? Dù sao đó cũng là phụ thân của huynh mặc dù nói là đoạn tuyệt nhưng trong huynh vẫn chảy dòng máu Vương gia
Trần Tiêu hỏi ra thắc mắc trong lòng, nói thế nào thì đó cũng là phụ thân của huynh ấy, Vương gia bất nghĩa đừng trách y bất nhân, chỉ là y lo lắng cho tâm tình của Tĩnh ca.
Không cần thiết, nếu sau này Vương gia thật sự xảy ra chuyện huynh sẽ giúp họ một lần, từ nay về sau Vương gia là Vương gia, huynh là huynh Vương Đại Tĩnh trả lời không cần suy nghĩ.
Trần Tiêu mỉm cười, uống trà.
Vương gia tạo nghiệp, vốn dĩ có một hài tử tốt như thế, họ lại đuổi đi, may mắn y bắt được.
Sự việc ban sáng vẫn chưa kết thúc, y tin chắc Vương gia sẽ lại náo đến đây, lần này cho các người biết thế nào là mắng người.
Tiểu hoàng, ngươi phải mau lớn, đến lúc đó giúp chủ nhân ngươi mắng người biết không? Trần Tiêu vỗ đầu cún con, tiểu hoàng âu âu lật bụng.
Ha ha ha, chó ngốc Trần Tiêu cười phá lên.
Vương gia.
Sau khi về nhà, Vương Bảo Thoa vẫn trong trạng thái mất hồn như thế.
Vương thị nói thế nào nàng cũng không trả lời.
Chỉ tại tên súc sinh Trần Tiêu, hại con gái ta bị như vậy Vương Đại Tài đập bàn mắng chửi.
Nói gì cũng vô ích, ông mau cho người đi trấn trên điều tra, rốt cục là việc gì, thiếp không để yên việc này đâu, những kẻ hại Bảo Thoa một người thiếp cũng không bỏ qua Vương thị ác độc nói..