Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Tiêu chớp mắt ngóng ra sân, thật lạ đã ba ngày trôi qua, sau đến cái bóng cũng không thấy thế.
Ngươi đang nhìn gì vậy? Trần Hàn cũng nghiêng đầu nhìn ra sân.
Không có gì, chỉ là ta thấy rất lạ Trần Tiêu nói.
Trần Hàn khó hiểu nhìn y: Lạ chuyện gì?
Ngươi nói xem, mặc dù không phải ta ra tay nhưng Vương Bảo Thoa bị như thế một phần cũng liên quan đến ta, Đinh gia từ ngày đó vẫn không đến thôn đón Vương Bảo Thoa, chắc Vương gia hận ta lắm, từ sau buổi sáng ngày đó, ta đoán chắc chắn Vương gia sẽ không để yên cho ta nhưng nay đã ba ngày trôi qua đến cái bóng của Vương gia ta đều không thấy, ngươi nói có lạ không? Trần Tiêu chống cằm nói.
Trần Hàn nhăn mày suy nghĩ: Đây vốn dĩ là lỗi của họ, do Vương Bảo Thoa gây ra, ngươi là giúp ta, nếu muốn gây chuyện cũng phải kiếm ta chứ, sao lại kiếm ngươi?
Trần Tiêu lắc đầu: Ngươi không biết Vương gia nên không hiểu, ta đã chung đụng vài lần, rất hiểu độ vô liêm sỉ của họ, mà ngươi nói làm ta sực tỉnh, ngươi cùng Trần thúc dạo gần đây cũng phải cẩn thận, đừng đi một mình nơi vắng người biết chưa, có câu kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, ta dám chắc chắn với ngươi người Vương gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đề phòng trước vẫn hơn
Trần Hàn không hiểu cho lắm nhưng vẫn gật đầu: Ngươi cũng phải cẩn thận
Gần đây ngươi có lên trấn bán hàng cùng Vương đại ca không?
Ta với huynh ấy dự định ngày mai sẽ bày sạp lại, có việc gì sao?
Trần Hàn gật đầu: Ngày mùa đã đến, thảo dược gia gia trồng đã trưởng thành, đã đến kì hạn nộp thảo dược cho hiệu thuốc, ta định cùng ngươi và Vương đại ca lên trấn, gia gia lớn tuổi ta không muốn ngài đi đường vất vả, cho ta đi nhờ có được không?
Trần Tiêu liếc xéo hắn, giọng đùa giỡn: Không cho có được không?
Trần Hàn cười ha ha lắc đầu:
Không cho phép từ chối, ta hứa với ngươi một đường từ thôn lên trấn và từ trấn quay về ta sẽ luôn luôn nhắm mắt, không nhìn lén ngươi cùng Vương đại ca tình chàng ý chàng đâu
Đúng rồi, ta nói với ngươi cái này, chuyện ngươi nói lần trước ta đã có đáp án rồi Trần Tiêu thần bí nói.
Trần Hàn nhìn vẻ mặt thần bí của Trần Tiêu hơi khó hiểu một chút, suy nghĩ một lát, y liền hiểu, tim không hiểu sao đập liên hồi, y hồi hộp hỏi: Có,...có đáp án rồi sao?
Trần Tiêu gật đầu, vỗ vai y: Ngươi đừng hồi hộp, hắn ở tại quán trọ Bồng Lai, hiện tại đã hòa ly
Hòa ly Trần Hàn hỏi.
Đúng vậy, ngươi phải nhanh chóng ra tay nếu không lỡ hắn bị người khác câu mất, đến lúc đó ngươi có muốn khóc cũng không kịp
Nhưng,...nhưng ta, mặt ta vẫn còn bầm tím, làm sao có thể đi gặp hắn Bị Trần Tiêu ảnh hưởng Trần Hàn cũng gấp lên.
Không sao, chẳng phải ngươi có đấu lạp sao? Đội lên, bảo đảm hắn không thấy mặt ngươi, đợi qua vài ngày khỏi hẳn, ngươi lại quang minh chính đại đi gặp hắn Trần Tiêu nói.
Nhưng song nhi không được tự ý gặp mặt nam nhân với lại ta sợ huynh ấy sẽ chê ta xấu Trần Hàn mím môi nói.
Trần Hàn, ta biết lo lắng của ngươi, nhưng đời người ngắn ngủi, gặp được người ngươi thích rất khó muốn người đó thích ngươi lại càng khó, ngươi cam tâm bỏ qua cơ hội này sao? Trần Tiêu hỏi.
Trần Hàn lắc đầu: Ta không cam tâm
Nếu vậy thì ngươi phải cho mình một cơ hội cũng như cho đối phương một cơ hội, ngay cả bắt đầu cũng không có làm sao ngươi biết được đối phương không thích ngươi, can đảm một lần để sau này ngươi không phải hối hận Trần Tiêu nói.
Ừ, ta sẽ cố gắng, cảm ơn ngươi Trần Hàn mỉm cười nói.
Như vậy mới là Trần Hàn ta biết chứ, tiến lên phía trước, chứng tỏ cho bản thân thấy ngươi làm được.
Ta sẽ luôn ủng hộ ngươi Trần Tiêu cười nói.
Trần Tiêu, những suy nghĩ này ngươi học từ đâu vậy.
Ta thấy rất hay.
Trần Hàn thắc mắc hỏi
Tự ta nghĩ thôi Trần Tiêu cười nói.
Ngươi giỏi thật, hay ngươi nhận ta làm đồ đệ đi, dạy cho ta
Trần Tiêu: ...!
Nhà Trần đại phu.
Gia gia, cơm trưa con nấu xong rồi, người nhớ hâm nóng lại rồi mới ăn, chiều về con sẽ mua món ngon về cho gia gia.
Trần Hàn phân loại thảo dược để vào sọt tre, miệng không quên dặn dò Trần đại phu.
Gia gia biết rồi, lên trấn nhớ đi theo hai đứa Trần Tiêu cùng Vương Đại Tĩnh, giao thảo dược xong thì phải mau chóng quay lại chỗ hai đứa, phụ hai đứa bán đồ Trần đại phu không yên lòng dặn dò.
Từ sự việc lần trước ông có bóng ma tâm lý, không yên tâm Trần Hàn đi một mình.
Dạ, con nhớ rồi, à đúng rồi, hôm nay con sẽ đến nhà trọ Bồng Lai tìm người đã giúp đỡ chúng ta lần trước, con sẽ mời huynh ấy một bữa cơm để cảm tạ, gia gia ngài thấy thế nào? Trần Hàn hồi hộp hỏi ý kiến ông.
Trần đại phu gật đầu: Người ta đã giúp đỡ chúng ta, mời cơm là chuyện hiển nhiên, tiền thảo dược lấy được con cứ mời hắn một bữa thịnh soạn, chuyển lời đa tạ giúp ông luôn
Dạ Trần Hàn vui vẻ gật đầu, đội đấu lạp lên đầu.
Gia gia con đi đây Trần Hàn quay lại tạm biệt ông rồi cõng sọt tre lên đi ra sân.
Ừ, đi đường cẩn thận Trần đại phu tiễn Trần Hàn ra cửa.
Dạ, trời còn sớm, gia gia vào ngủ thêm lát đi, nhớ uống trà rừng cho ấm, con đi đây, gia gia vào nhà đi kẻo lạnh Trần Hàn vẫy tay chào ông.
Trần Hàn đến nhà Trần Tiêu, giúp họ chuyển đồ ra xe, thuận tiện uống ké bát canh nóng, xe trâu chở ba người liền lắc lư đi lên trấn.
Đến trấn trời đã tờ mờ sáng, hiệu thuốc vẫn chưa mở cửa, Trần Hàn giúp đỡ hai người bày hàng.
Đến khi hiệu thuốc mở cửa y liền nói với hai người một tiếng liền rời đi.
Trước khi đi Trần Tiêu ra hiệu cho y cố lên, Trần Hàn thể hiện quyết tâm, cười gật đầu.
Vương Đại Tĩnh nhìn hai người mà bất đắc dĩ lắc đầu.
Một là phu lang hắn nâng trên tay ủng trong lòng chỉ sợ yêu thương không đủ, hai là Trần Hàn - hắn xem như đệ đệ, sẽ bảo hộ y, nhìn hai người tụ lại thì thầm to nhỏ, hắn cười một cái, quay lại sạp hàng.
Đa tạ chưởng quầy
Rời hiệu thuốc, Trần Hàn liền hỏi thăm đường đến nhà trọ Bồng Lai, khi đi qua tửu lầu, y dừng lại ghé vào mua hai phần điểm tâm.
Nhà trọ Bồng Lai.
Nhìn sảnh của nhà trọ đầy người, Trần Hàn hơi lo lắng, do dự một lát y liền đi vào.
Tiểu nhị thấy y đội đấu lạp che mặt tuy hiếu kì nhưng vẫn tiến lên chào hỏi: Khách quan ngài ăn cơm hay ở trọ?
Ta muốn tìm người.
Xin hỏi tiểu nhị ca, ở đây có người nào tên Vu Hoài Minh không? Trần Hàn hỏi.
Người tên Vu Hoài Minh đã trả phòng rời đi rồi Tiểu nhị trả lời.
Rời đi rồi? Trần Hàn thất vọng hỏi.
Tiểu nhị gật đầu: Đúng vậy, sáng nay đã trả phòng rời đi
Tiểu nhị ca có biết huynh ấy đi đâu không?
À, ta nghe vị khách quan đó nói với hài tử của hắn là rời trấn đi nơi khác sống Tiểu nhị trả lời.
Đa tạ tiểu nhị ca Trần Hàn thất vọng rời tửu lầu..
Đi rồi sao? Là ta đến muộn? Nhìn hai gói điểm tâm trên tay, Trần Hàn cúi đầu ưu buồn quay lại chỗ Trần Tiêu.
Bên ngoài trấn Vu Hoài Minh bế Đô Đô trên tay, một tay xách tay nãi lớn.
Phụ thân, châu chấu của Đô Đô rơi mất rồi Đô Đô mếu máo nói.
Phụ thân mua cho con một cái khác nhé Vu Hoài Minh yêu thương hỏi bé.
Đô Đô lắc đầu: Đó là quà đại ca ca tặng con, con rất thích, phụ thân, chúng ta quay lại tìm được không?
Được Vu Hoài Minh xoa đầu bé, dắt Đô Đô theo đường cũ quay lại trấn tìm.
Trần Hàn đang thơ thẩn bước đi, đột nhiên chân dẫm phải thứ gì đó, y cúi đầu nhìn, thì ra là một con châu chấu gỗ.
Trần Hàn cúi người nhặt lên, châu châu đã phai màu, không biết đã bị bao người đạp qua, cánh châu chấu đã gãy, bỗng nhiên y nhớ đến lần đầu gặp Đô Đô, bé con lấm lem bùn đất nhưng rất ngoan.
Không biết Đô Đô thế nào rồi? Trần Hàn cầm theo châu chấu tiếp tục thơ thẩn bước đi.
Bên này Đô Đô cùng Vu Hoài Minh vẫn đang cố gắng tìm kiếm châu chấu gỗ, hai bên đi ngang qua nhau nhưng vì Trần Hàn vẫn cúi đầu nên không thấy hai người Vu Hoài Minh, còn hai người Vu Hoài Minh vì Trần Hàn đội đấu lạp nên cũng không nhận ra y.
Trần Hàn quay về chỗ Trần Tiêu, y ủ rũ kể cho Trần Tiêu cùng Vương Đại Tĩnh nghe chuyện hai người Vu Hoài Minh đã rời nhà trọ.
Đừng buồn nếu có duyên ắt sẽ gặp lại Trần Tiêu cũng không biết nên an ủi y thế nào, bao nhiêu kế hoạch giúp y câu Vu Hoài Minh điều vì Vu Hoài Minh rời đi mà thất bại.
Trần Hàn gật gật đầu.
Trần Tiêu để y an tĩnh lại nên không làm phiền y, cùng Vương Đại Tĩnh ngồi một bên, tâm trạng kéo khách bán hàng theo đấy tuột dốc.
Sắp đến thời gian dọn hàng, Trần Hàn nói với hai người một tiếng liền đi tửu lầu mua chân giò hầm cho Trần đại phu, dạo gần đây khẩu vị của ông không tốt, Trần Hàn hơi lo lắng cho sức khỏe của ông.
Giờ cơm trưa nên tửu lầu rất đông khách, Trần Hàn bước vào liền khiến họ chú ý bởi vì y mang đấu lạp.
Tiểu nhị, một phần chân giò hầm Trần Hàn gọi món.
Có ngay, khách quan đợi một lát Tiểu nhị nhanh chân chạy đi.
Phụ thân, đó là gì? Đô Đô chỉ đấu lạp trên đầu Trần Hàn.
Vu Hoài Minh liếc mắt một cái liền trả lời bé: Là đấu lạp đội trên đầu dùng để che nắng
Nhưng trong đây đâu có nắng Đô Đô khó hiểu hỏi.
Vu Hoài Minh cũng không biết nên giải thích thế nào, hắn liền nói:
Phụ thân không biết, Đô Đô mau ăn cơm, ăn xong chúng ta còn phải lên đường
Mặc dù hiếu kì nhưng Đô Đô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, và cơm vào miệng.
Của khách quan đây, ba mươi đồng Tiểu nhị đưa chân giò cho Trần Hàn.
Trần Hàn nhận chân giò, lấy túi tiền ra thanh toán, vì một tay bận xách chân giò nên y chỉ có thể dùng tay còn lại móc tiền, không cẩn thận túi tiền liền rơi xuống đất.
Trần Hàn phản ứng nhanh liền khom người chụp lại nó, mạng che vì thế bị sốc lên một góc, chỉ trong tích tắc nhưng vẫn đủ để Vu Hoài Minh đúng lúc nhìn qua nhận ra y là ai.
Xin lỗi, tiền đây Trần Hàn đưa tiền cho tiểu nhị liền rời đi.
Đi mấy tên ăn mày ngoài tửu lầu thấy y đi ra liền bám theo sau.
Vu Hoài Minh nhíu mày nhìn mấy tên ăn mày lại nhìn bóng lưng vội vã của thiếu niên.
Phụ thân, người nhìn gì thế ạ? Đô Đô thấy phụ thân cứ nhìn chằm chằm bên ngoài liền hiếu kì hỏi.
Đô Đô no chưa? Vu Hoài Minh không trả lời ngay mà hỏi bé.
Đô Đô gật đầu ngoan ngoãn trả lời: No rồi ạ
Vậy chúng ta đi thôi Vu Hoài Minh gọi tiểu nhị thanh toán tiền liền bế Đô Đô rời tửu lầu theo hướng Trần Hàn vừa đi.
Trần Hàn đang đi đột nhiên có cảm giác lạ lạ, y quay đầu lại, không thấy gì ngoài mấy người qua lại, y hơi khó hiểu rồi đi tiếp.
Mấy tên ăn mày ra hiệu cho nhau nhân lúc người trên đường ít đi, không ai chú ý bên này liền xông ra chặn đường y.
Bên này Trần Tiêu cùng Vương Đại Tĩnh đang chuẩn bị dọn sạp hàng liền có một vị khách nhân ghé vào.
Phụ nhân ăn mặc giản dị nhưng rất có khí chất, bà hiền lành hỏi: Chỗ hai vị có nhận làm trang sức bằng gỗ không?
Có thưa phu nhân, không biết phu nhân định làm trang sức gì? Kiểu dáng thì thế nào? Trần Tiêu cười trả lời.
Thấy Trần Tiêu lễ phép đối đáp, phụ nhân rất tán thưởng, bà cũng cười nói: Sắp tới là thọ lễ của mẫu thân, bà không thích trang sức hoa lệ, ta định tặng mẫu thân một bộ châm cài cùng vòng tay, kiểu dáng ngụ ý trường thọ, không biết hai vị có nhận không?
Việc nhận đơn hàng thường là Trần Tiêu ra mặt, Vương Đại Tĩnh phụ trách làm ra đồ vật là được cho nên hắn chỉ im lặng đứng cạnh Trần Tiêu, vị phụ nhân nọ cũng nhận ra điểm này, bà có phần ngạc nhiên nhìn đôi phu phu trước mặt, song nhi ra chủ ý trong gia đình rất hiếm gặp.
Ta mạn phép hỏi phu nhân một câu được không? Trần Tiêu không trả lời ngay mà cung kính hỏi.
Phụ nhân gật đầu: Cứ hỏi
Chỗ chúng ta chỉ là sạp hàng nhỏ, trên trấn có rất nhiều cửa hiệu danh tiếng, phu nhân tuy ăn mặc giản dị nhưng rất có khí chất, đến sạp hàng nhỏ của chúng ta là có lý do đi Trần Tiêu nói.
Nghe Trần Tiêu hỏi vị phụ nhân liền không nhịn được bật cười.
Tiểu phu lang không cần lo lắng, sở dĩ ta chọn nơi này là vì từng thấy một món trang sức bán ra từ đây, kiểu dáng rất độc đáo, chế tác tinh tế, điêu khắc tỉ mỉ, nói rõ người làm ra nó rất dụng tâm, rất hợp tâm ý ta, hỏi thăm mới biết là tay nghề của hai vị nên ta liền đến đây Phụ nhân giải thích cho hai người.
Xin lỗi phu nhân, là ta mạo muội rồi Trần Tiêu áy náy nói.
Không sao, thế bây giờ hai vị đã an tâm nhận đơn hàng của ta chưa? Phụ nhân hỏi.
Trần Tiêu gật đầu: Chúng ta sẽ nhận đơn hàng này nhưng quy tắc nhận hàng của chúng ta phu nhân chắc chưa biết, ta xin nói rõ.
Chúng ta sẽ viết một bản cam kết giao hàng và nhận hàng, phu nhân phải đặt cọc cho đơn hàng của mình, chúng ta kí tên mỗi người giữ một bản cho đến khi hoàn thành mua bán, không biết ý phu nhân thế nào?
Vị phụ nhân nọ không do dự liền gật đầu.
Trần Tiêu liền lấy giấy bút ra viết, đây là y tốn một khoảng thời gian nhờ Trần thúc dạy một số chữ, đa số là những chữ để viết bản cam kết mua bán này.
Chữ y xấu như gà bới nhưng Trần Tiêu không cảm thấy xấu hổ, học vài ngày mà viết được như thế này đã là thiên tài, phải biết y mù tịch chữ thời đại này.
Phu nhân có thể nói họ tên cho ta được không? Trần Tiêu ngẩng đầu hỏi.
Ta họ Mễ, Mễ Tuyết Ly Phụ nhân trả lời.
Viết xong bản cam kết, Trần Tiêu liền kí tên sau đó đưa Mễ phu nhân một bản: Phu nhân xem thử có chỗ nào không thích hợp cứ nói, chúng ta sẽ thỏa thuận lại
Mễ phu nhân đọc sơ qua, bà không có ý kiến, kí tên, sau đấy đưa một lượng bạc theo cam kết cho Trần Tiêu.
Ta là Trần Tiêu, phu quân ta Vương Đại Tĩnh, hợp tác vui vẻ Trần Tiêu cười nói.
Mễ phu nhân cười nói: Hợp tác vui vẻ, mười tám tháng tới là thọ lễ của mẫu thân, nhà ta ở phía đông, trước cửa có hai đầu sư tử vàng
Trở về ta cùng Tĩnh ca sẽ nghiên cứu kiểu dáng, phác họa ra giấy sẽ đem đến cho phu nhân lựa chọn Trần Tiêu nói.
Mễ phu nhân để bản cam kết vào tay áo, bà gật đầu: Được, ta đợi tin tốt từ hai vị, cáo từ
Phu nhân đi thong thả Trần Tiêu tiễn bà.
Mễ phu nhân vừa rời đi Trần Tiêu liền nhảy cẳng lên: Tĩnh ca, đây là đơn hàng đầu tiên của chúng ta tại trấn
Đúng vậy, huynh sẽ cố gắng làm thật đẹp Vương Đại Tĩnh gật đầu, giọng điệu cũng bị lây vui vẻ từ Trần Tiêu.
Hay quá Trần Tiêu vui vẻ nói.
Ơ mà khoang đã, sao Trần Hàn đi lâu vậy rồi còn chưa về Trần Tiêu bỗng sực nhớ đến Trần Hàn: Không phải xảy ra chuyện gì rồi chớ? Phi, bậy bậy, Tĩnh ca mau thu dọn đồ chúng ta đi tìm Trần Hàn
Cả hai nhanh chóng thu dọn sạp hàng..