Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Mật Kết-
Sau khi Phí Lập nói xong cũng chẳng giải thích gì thêm, đại khái phân phó mọi người một chút rồi giải tán.
Nhưng nhiều người biết thì bí mật khó giữ, giữa những thiếu niên với nhau, chuyện này ngấm ngầm được lan truyền, không ít người biết.
Một bên khác.
Tăng Lý nghe thấy thế, bỗng chốc trong đầu cậu trở nên trắng xóa, trầm mặc một lúc lâu mới khô khốc trả lời một tiếng: "...Ừm."
Kiều Nhiên nhìn cậu một lúc lâu, cười khổ nói: "Xin lỗi."
Tăng Lý muốn rời đi, cơ thể cậu run rẩy, cậu muốn cách xa người này. Kiều Nhiên sao lại không biết những suy nghĩ trong lòng cậu chứ, chỉ cần nhìn vẻ mặt cậu thôi là có thể nhìn ra rồi.
"Uống không?" Kiều Nhiên đưa chai trà sữa đến trước mắt cậu, gượng cười, "Lần này không bị bỏ mấy thứ linh tinh đâu. Không tin thì tôi có thể uống một ngụm trước."
Tăng Lý nhớ lúc ấy, Kiều Nhiên mở miệng ra là chửi tực, dáng vẻ rất hung dữ, đầy ác ý. Nhưng so với lúc ấy cậu lại càng sợ Kiều Nhiên trước mặt mình lúc này hơn...
Không biết hắn lại định làm gì.
Cậu đứng dậy lùi lại, cúi đầu không nhìn Kiều Nhiên, giọng nói run rẩy, "Không cần."
"Tôi... không biết sao cậu lại đến đây, nhưng... xin cậu đừng, lại gần tôi nữa...."
Tăng Lý gần như là van xin nói, "...Xin lỗi."
Cậu nói xong là đi, khao khát muốn tự bảo về chính mình, không nhìn thấy không nghe thấy, là an toàn.
wtp Mật Kết
Kiều Nhiên đại diện cho quá khứ của cậu, đại diện cho ác mộng và tối tăm, đó chính là một nút thắt không bao giờ phai mờ trong tim Tăng Lý.
Lúc Phí Lập quay lại không nhìn thấy người trên khán đài, bèn tiện đường đến máy bán hàng tự động mua một chai nước, chuẩn bị về phòng học tìm Tăng Lý.
Thế như hắn lại nhìn thấy một con thỏ nhỏ ở máy bán hàng tự động.
Một tay Phí Lập túm lấy gáy con thỏ nhỏ kia, kéo cậu quay lại hỏi, "Cậu lén lút ở đây làm gì đấy?"
Thật ra Tăng Lý nhìn thấy trà sữa cũng muốn mua một chai mang về cho Phí Lập, "Mua... mua nước."
Nghe thấy thế ánh mắt Phí Lập chuyển xuống, lúc này mới chú ý đến trà sữa Assam trong tay cậu, có hai chai.
Phí Lập cười, đôi mắt cong cong, kéo cậu vào lòng mình, cúi đầu dùng mặt cọ cọ lên mái tóc mềm mại của Tăng Lý, "Mua cho tôi à?"
Tăng Lý đỏ mặt: "Ừm... ừm."
Phí Lập nghe thế thì mở miệng dở trò vô lại: "Tốt với tôi như vậy sao? Vậy cậu mở ra đút cho anh uống đi, được không?"
Mặt Tăng Lý càng đỏ hơn, hơi nóng trên người Phí Lập đốt cả người cậu, Tăng Lý hoảng hốt đẩy hắn ra.
Xung quanh không một bóng người.
Cậu vội vàng mở nắp chai trà sữa ra, bối rối đưa cho Phí Lập, yếu ớt nói: "...Đây."
A a a, rốt cuộc cậu bị sao vậy?
Sao cậu lại hoang mang như vậy, không bình tĩnh nổi...
Không giống cậu tí nào.
Phí Lập nhướng mày, cúi người, không đưa tay ra nhận mà đưa miệng đến trước miệng chai, tiến lại gần nói một cách vô lại: "Đút cho tôi, thỏ nhỏ. A...."
Tăng Lý: "...?!"
Sau đó Phí Lập bị đổ đầy nước lên người.
wtp Mật Kết
Tay Tăng Lý run run, không cầm chắc nên nước bị đổ ra.
Trà sữa chảy dọc theo áo khoác đồng phục, làm cái áo ba lỗ màu đen bên trong cũng bị ướt, Phí Lập vội tránh ra, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng loạn của Tăng Lý.
Thôi được rồi được rồi...
Hắn bất đắc dĩ kéo khóa áo xuống, lườm Tăng Lý, "Nhìn cậu là biết cậu cố ý. Đúng là đồ xấu xa. Mẹ... tôi không mang áo để thay."
Hắn đau đầu cào cào tóc, nhưng nhìn Phí Lập thế này Tăng Lý lại bật cười, cậu cảm thấy Phí Lập rất gần gũi, cũng rất thú vị.
"Xin giáo viên nghỉ rồi về nhà thay áo đi." Tăng Lý kéo lại cái áo hắn định cởi ra, bắt lấy tay hắn rồi nói: "Thời tiết này cởi áo ra ốm đấy... càng đừng nói đến, cậu mặc ít thế này."
Phí Lập lại lườm cậu, nghiến răng nghiến lợi, muốn cắn cậu, "Không phải là do cậu à, cậu còn cười tôi, cười cười cười, cái đồ không có lương tâm."
Vốn dĩ Tăng Lý không cười nữa nhưng nghe thấy thế lại không nhịn được bật cười, "Ha ha... ha ha ha...."
So với lúc nãy càng vui hơn.
Phí Lập hết cách với con thỏ nhỏ này, hắn cào cào tóc, cảm thấy cả người mình dính dính, "Ờ, đi đi đi đi, tôi đi rửa cái đã, cậu quay lại lớp lấy cho tôi túi giấy. À, tôi để trong ngăn nhỏ của cặp ấy."
Sau khi hai người cùng nhau quay lại lớp học bèn phân nhau ra hành động, Tăng Lý quay lại lớp lấy giấy, Phí Lập đến phòng vệ sinh rửa.
Hắn vắt áo khoác lên lan can bên ngoài sau đó vào nhà vệ sinh, nhanh chóng lột cái áo ba lỗ màu đen ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn trên người, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy tràn đầy sức lực.
Phí Lập thở dài, bỏ những chỗ dính trà sữa vào bên dưới vòi nước để giặt.
Dù sao cũng ướt rồi, so với cảm giác dính dính của trà sữa vẫn tốt hơn.
"Thì ra cậu còn mang cả một túi khăn giấy to thế này cơ à...." Không lâu sau Tăng Lý bước vào cửa, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy dáng người cao lớn của Phí Lập, làm cậu hơi sững sờ.
Tuy lần trước đã nhìn thấy nhưng lần này nhìn thấy vẫn...
Vẫn đẹp.
wtp Mật Kết
Tăng Lý ngại ngùng đặt túi khăn giấy lên bồn rửa tay, Phí Lập nhận lấy rồi nhìn cậu một cái, "Gần đây mới mang. Mùa đông mũi tôi hay bị viêm, bây giờ vẫn ổn, nhưng cứ mang đi phòng trước."
Hắn nhìn vòi nước một cách nghiêm túc, giặt sạch vết trà sữa dính trên áo, lấy mấy tờ giấy ra lau những chỗ bị ướt.
Lúc Phí Lập làm việc có một thói quen, hắn sẽ luôn nhíu mày, rất nghiêm túc, cực kỳ hấp dẫn.
Sự chú ý của Tăng Lý bị hắn thu hút, quên luôn trả lời, lúc ánh mắt cậu lướt xuống thì hơi thở hơi cứng lại.
Trà sữa cũng chảy lên lồng ngực Phí Lập, nhìn có vẻ dính dính.
Tăng Lý theo bản năng rút giấy ra lau, "Ngực...."
Nhưng lúc chạm vào nhau động tác của hai người đều dừng lại.
Tiếng nước càng ngày càng to, rào rào rào rào.
Nhưng xung quanh lại im lặng một cách kỳ lạ.
"Ặc...." Tăng Lý lên tiếng trước, cậu cúi đầu, mặt hơi nóng lên, giọng nói ngoan ngoãn: "Lau đi."
Cậu rút tay khỏi ngực Phí Lập.
Yết hầu Phí Lập lăn lăn, trên mặt cũng xuất hiện một màu đỏ khả nghi, hắn không nói gì, sửng sờ lấy nước rửa đi rồi lại lấy khăn giấy lau.
Tiếng nước vang lên rào rào, che đi tiếng trái tim đập loạn nhịp của hai người.
Phí Lập không dám nhìn Tăng Lý, Tăng Lý cũng không dám nhìn hắn, nhìn nhau lúc này quá nguy hiểm, giống như đang liều chết tranh đấu với ma quỷ vậy. Phí Lập nghĩ nếu nhìn thì hắn sẽ không nhịn được mà nói ra những suy nghĩ trong lòng mình mất, còn Tăng Lý lại nghĩ lúc ấy sẽ xảy ra một chuyện không hay.
"Không sao đâu," một lúc sau Phí Lập nói một cách cực kỳ tự nhiên, "Tối nay ăn bí đao đi."
Tăng Lý phản ứng lại, nửa câu trước là đang trả lời chuyện vừa nãy.
Cậu gật đầu, không hỏi thêm gì chỉ nói: "...Được."
Nên ăn bí đao.
Hạ hỏa.
wtp Mật Kết
Buổi chiều tan học, Tưởng Tu Vũ đạp xe quay lại tiểu khu Dung Thụ.
Đi qua chỗ ngoặt cậu ta nghe thấy một tiếng mèo kêu, rất nhỏ, nhưng cậu ta vẫn có thể nghe thấy.
Tưởng Tu Vũ sửng sốt, dừng xe đi lên phía trước kiểm tra, đó là một chú mèo nhỏ, có vẻ như mới ra đời không được bao lâu.
Chắc là do chủ nhân không nuôi nổi nên vứt bỏ, cậu ta nghĩ.
Mèo cho mở đôi mắt trong veo như nước nhìn cậu ta, cũng không sợ hãi, mà còn muốn đến cọ cậu ta.
"Sao lại chẳng có tí cảnh giác nào với con người thế...." Tưởng Tu Vũ cụp mắt muốn vuốt lông nó, nhưng lúc chạm vào chú mèo nhỏ lại tránh đi.
Cậu ta đã hiểu.
Cho đồ mới được sờ, không tôi sẽ cào cậu.
Ầy, ngay cả mèo cũng thực dụng như vậy.
Gia đình cậu ta bây giờ vẫn đang trong thời gian đặc biệt, không hợp với chuyện nuôi mèo.
Cậu ta trầm mặc một lúc lại nói, "Tao mua cho mày chút đồ ăn, mày ở đây đợi một lúc, đừng chạy đấy."
Cậu ta nghĩ một lúc rồi đeo cặp đứng dậy, lấy điện thoại ra lên baidu tìm kiếm, sau đó lên xe đi mua đồ ăn cho mèo.
Mèo nhỏ cũng không đi theo, nó trốn vào một góc của xe rác nhìn cậu ta.
Nhìn bề ngoài thì sẽ khiến người ta thấy hai bọn họ khá giống nhau, ấm u lầm lì.
Không lâu sau, Tưởng Tu Vũ quay lại.
Nhưng cậu ta lại nhìn thấy một người ngoài dự đoán ở đó, Thái Khang.
Thái Khang ngồi xổm ở đó, chỉ để lộ tấm lưng, rất khó để tưởng tượng ra Thái Khang lạnh lùng như vậy, một người khó ở chung như hắn thế mà lại ngồi xổm ở đó... cho mèo ăn.
Tưởng Tu Vũ ngẩn ngơ, đối phương rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, mang theo cả đồ ăn cho mèo đến.
Cậu ta không đi đến mà trốn đằng sau bức tường, im lặng ăn hộp cá hộp mà cậu đã mua ở cửa hàng tiện lợi.
Thái Khang cho mèo ăn xong, chuẩn bị đi, ngay lúc hắn xách cặp đứng lên, gương mặt vốn đang dịu dàng lại biến thành lạnh lùng.
Mèo con bước đến kéo lấy ống quần hắn không cho hắn đi.
Tưởng Tu Vũ đứng đằng sau bức tường gặm cá hộp.
wtp Mật Kết
Thái Khang bất đắc dĩ quay người, mím chặt môi, một lúc lâu sau mới nói: "...Đừng đi theo tao, tao không thể nuôi mày."
Hắn nói xong thì ôm bé mèo lên đặt nó vào trong ngõ nhỏ, rồi bước đi không quay đầu lại.
Tưởng Tu Vũ chú ý đến đồ ăn cho mèo trên mặt đất cũng chưa ăn hết, chắc là đã ăn no rồi, cậu im lặng gặm xong cá đóng hộp, nhìn theo Thái Khang đang rời đi, cảm thấy bản thân cũng hơi hơi no.
"Là do anh ấy nuôi sao?" Tưởng Tu Vũ lại nhớ đến chuyện Thái Khang mắc chứng rối loạn lưỡng cực thì thở dài một hơi, ai cũng không dễ dàng.
Cậu đạp xe, không sang đó nữa mà đi luôn.
Trước khi vào tiết tự học tối, Phí Lập chở Tăng Lý đến trường, vừa mới dừng xe thì có một bạn nữ cùng lớp cười chào bọn họ.
"Hai cậu lại đến cùng nhau." Cô bạn kia cười nhấc cặp xách lên, ngại ngùng, "Quan hệ tốt thật."
Tăng Lý nhận ra cô bạn kia là lớp phó học tập lớp cậu, Nhậm Nghiên Đình.
Tăng Lý gật đầu, được người ta nói mình và Phí Lập có quan hệ tốt cậu vừa vui vừa hơi ngại ngùng, "Thế... thế sao. Cảm ơn."
"Cái này thì có gì mà phải nói cảm ơn chứ." Nhậm Nghiên Đình cười, cực kỳ tự nhiên đi đến bên cạnh Tăng Lý, khóe mắt lén lút liếc sang Phí Lập.
Ánh mắt cẩn thận mang theo chút mến mộ ấy, Tăng Lý biết là gì.
Mối tình đầu của thiếu nữ.
wtp Mật Kết
Phí Lập chẳng thể hiện gì, khoác lên vai cậu rồi kéo cậu về. Toàn bộ quá trình đều là vẻ mặt lạnh lùng xa cách.
Nhậm Nghiên Đình lén nhìn Phí Lập, cố gắng tìm kiếm chủ đề, "Đúng... đúng rồi, các cậu nghe gì chưa?"
"Buổi chiều, à, khoảng thời gian sau khi tan học... có người đánh đàn dương cầm ở tòa nhà D đấy."
"Trên QQ của tôi mọi người đều đang nói... đáng sợ phết."
Tòa nhà D là một toàn nhà bị bỏ hoang, mấy trăm năm không có người dám đến, là một truyền thuyết được lưu chuyền trong trường cấp ba Dung Thành.
Không hiểu vì sao Tăng Lý cũng không muốn nói chuyện nhiều với Nhậm Nghiên Đình, cậu cụp mắt ngoan ngoãn đeo cặp sách, lặng lẽ dịch lại gần Phí Lập.
"...Ừm."
Cậu không giỏi nói chuyện mọi người đều biết, Nhậm Nghiên Đình cũng không nghĩ nhiều, nhưng Phí Lập hiểu cậu, cảm nhận được Tăng Lý dịch lại gần mình Phí Lập bỗng cong khóe môi cười, thầm vui sướng trong lòng.
Nhậm Nghiên Đình không chú ý đến, lén lút nhìn Phí Lập một cái, đỏ mặt nói: "Tôi luôn cảm thấy hai người không cùng một kiểu người, mọi người đều nghĩ hai cậu có thể chơi chung với nhau như thế này... nếu Phí Lập, cậu có bạn gái thì cô ấy có ghen không?"
Lông mày Phí Lập chẳng thèm nhúc nhích, biết cô bạn này đang thăm dò hắn lười nhác ngáp một cái, nhấc mí mắt lên nói: "Bạn gái có ghen hay không thì tôi không biết, nhưng nếu là người tôi thích, chắc chắn sẽ ghen."
Nhậm Nghiên Đình hơi mất mát, cười nói, "Ồ... thế sao."
Bỗng Tăng Lý cảm thấy thịt ở lòng bàn tay bị véo nhẹ, cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy Phí Lập đang cười với mình, cực kỳ đắc ý, còn có ý tranh công nữa.
Tâm tình của Tăng Lý chẳng hiểu vì sao lại tốt lên.
wtp Mật Kết
Tiết tối đầu tiên là do Trình Thu Hoa dạy, trong phòng học im lặng như tờ, luồng hơi ấm chuyển động, cửa sổ ngăn cách tất cả không khí lạnh bên ngoài.
Tăng Lý đang nghiêm túc làm bài tập, Phí Lập cũng đang làm, hắn vò đầu bứt tóc vì đề toán, cực kỳ khổ não, nhưng vẫn kiên trì tự giải.
Trình Thu Hoa dừng động tác chữa bài lại, ngước mắt lướt qua một vòng lớp học, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại ở một vị trí ngồi nào đó.
Một lúc sau, Trình Thu Hoa lặng lẽ bước đến, nhỏ giọng hỏi: "Vương Dụ, bạn cùng bàn của em đâu?"
Vương Dụ: "Em không biết, không thấy cậu ấy đâu."
"Đã vào học được mười phút rồi...." Trình Thu Hoa lẩm bẩm.
Tăng Lý và Phí Lập quay đầu lại, người không vào lớp là Hàn Đông, cả lớp chỉ có mình hắn trốn tiết.
Trình Thu Hoa ra ngoài gọi điện cho phụ huynh của hắn, Phí Lập chậc chậc hai tiếng, quay đầu nói với Tăng Lý, "Gần đây tên nhóc kia ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không sợ nữa, nghỉ cũng chẳng thèm xin phép lấy một câu."
Tăng Lý nói không phải cậu cũng không xin nghỉ mà trốn tiết à, Phí Lập chột dạ nói: "Cái đó... cái đó không giống nhau. Tôi lén chạy đi, với lại bây giờ tôi hoàn lương rồi."
Ánh mắt rất chân thành.
Tăng Lý cười, nhìn sang phía chỗ ngồi của Hàn Đông, "Có khi nào... bị ốm không? Quên không xin cô nghỉ... cặp của cậu ấy cũng mang về nhà rồi. Gần đây cậu ấy... vẫn ổn chứ?"
Phí Lập hiểu Tăng Lý đang hỏi chuyện cãi nhau giữa Hàn Đông và Thái Khang, "Chắc là đi đâu chơi rồi, cái tên nhóc Hàn Đông này, không cần lo lắng cho nó đâu. Ai có chuyện chứ nó sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ờm, chắc là vậy, hai đứa nó vẫn đang chiến tranh lạnh." Phí Lập không nói với cậu chuyện Thái Khang mặc chứng rối loạn lưỡng cực.
Tăng Lý gật đầu, không hỏi thêm gì, nhấc bút lên tiếp tục viết lên tờ nháp.
Hơn một tháng nữa là được nghỉ học rồi...
wtp Mật Kết
Tìm thời gian thảo luận với Phí Lập một chút về chuyện ký túc xá thôi?
Phí Lập ngáp một cái, đề toán làm hắn phải nghi ngờ cuộc đời này, không cẩn thận một cái là sai ngay, làm hắn hơi buồn phiền.
"Tôi quyết định làm vật lý," Phí Lập quả quyết từ bỏ toán, thò tay vào gầm bàn lục quyển sách luyện tập, "Làm toán sau."
Tăng Lý bất đắc dĩ: "Làm một mạch hết luôn đi... cứ lặp đi lặp lại nhiều lần..."
Không... không đúng!
Phí Lập bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng quay đầu nhìn chỗ ngồi của Hàn Đông.
Bên cạnh bàn học không cheo cặp sách!
Hàn Đông là một tên lười học, trừ những ngày cần thì mới giả vờ mang cặp về nhà ra thì bình thường sẽ không mang cặp về nhà, giống với đa số mọi người, hắn cũng sợ chủ nhiệm, sợ bị chủ nhiện bắn được mình trốn tiết rồi nói với ba mẹ... sao Hàn Đông có thể vô duyên vô cơ không xin nghỉ học mà lại nghỉ chứ?
Bị ốm sao?
Không biết vì sao, ngay phút giây này một dự cảm không được tốt bao chùm lên người Phí Lập, cảm giác lạnh buốt đang chiếm lấy đầu óc hắn, rồi lan ra chân tay và các khớp xương.
Đúng lúc này, Trình Thu Hoa nhíu mày bước vào từ cửa sau hỏi Phí Lập: "Phụ huynh em ấy không có ai ở nhà... chị em ấy cũng đang đi làm, Phí Lập, em biết nhà Hàn Đông ở đâu không? Có thể đến xem tình hình của em ấy giúp cô được chứ? Cô lo em ấy xảy ra chuyện gì đó."
Phí Lập cũng không ngồi yên được nữa, hắn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, vội vàng gật đầu, chạy đến nhà Hàn Đông tìm.
Thế nhưng, cửa nhà đóng chặt, trong nhà không mở một ngọn đèn nào, Phí Lập gọi thế nào cũng không có người trả lời.
Hàng xóm bên cạnh nhìn thấy hắn, dừng động tác tưới hoa lại, ló đầu ra nói, "Tối nay A Đông vẫn chưa về, có khi nào đi đánh bóng chưa về không? À, nhưng bây giờ là giờ học mà... nó xảy ra chuyện gì sao?"
Phí Lập sững người.
wtp Mật Kết
Chiều hôm nay đồ Hàn Đông mặc không phải là quần áo đánh bóng.
"Không... không có chuyện gì ạ. Cảm ơn cô." Phí Lập nói xong thì vội vàng quay lại trường học, trong đầu hắn rất rối, mạch suy nghĩ bị cơn gió thổi bay mất.
Rốt cuộc là sao?
Buổi tối một ngày nào đó đầu tháng một, Hàn Đông mất tích.