Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 262: KHI MỘT CHUYỆN ĐI ĐẾN CỰC ĐIỂM THÌ SẼ TỰ NHIÊN RÕ RÀNG.
Tiếng chất vấn của Nguyễn Anh Minh đang văng vẳng bên tai, Thịnh Tâm Lan xiết chặt những ngón tay, móng tay cấu vào thịt, cố gắng làm mình bình tĩnh hơn, nhưng cô biết chỉ cần cô nói gì đó, giọng nói run rẩy của mình nhất định sẽ bán đứng cô.
“Yên tâm hơn nhiều rồi.” Nguyễn Anh Minh bỗng bật cười.
“Vậy xem ra sự cảnh giác của em với người ngoài trước nay vẫn rất lớn.”
Thịnh Tâm Lan đờ ra, theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Anh Minh, trên khuôn mặt anh rõ ràng là một nụ cười trêu đùa, trong lòng cô mới dần dần thở dài nhẹ nhõm.
“Ừ.”
Ánh mắt của cô có chút né tránh, cô nói nhỏ: “Lúc đó không thân thiết gì với anh lắm, không phải là chuyện gì cũng nói với anh được.”
“Hôm nay có thể trời sẽ mưa, ra ngoài nhớ đem theo dù.” Nguyễn Anh Minh lấy một chiếc dù từ trên giá ở lối vào đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Thịnh Tâm Lan cúi đầu mím chặt môi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sau khi đã ra khỏi nhà, tim cô vẫn còn đập thình thịch, cô có một linh tính gì đó, nếu như cô còn không nói thật, với sự thông minh của Nguyễn Anh Minh, rất nhanh thôi anh sẽ biết chân tướng của việc này, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể lường trước được.
…
Tần Ba đột nhiên gọi điện thoại cho Thịnh Tâm Lan là vì chuyện đấu thầu của tập đoàn Kiều An.
Hai ngày nay, trên mạng đột nhiên xuất hiện rất nhiều tin đồn, tung tin Thịnh Tâm Lan là người kế thừa hợp pháp duy nhất của tập đoàn nhà họ Thịnh, đồng thời sẽ được nhận rất nhiều tài sản do Thịnh Thanh Sơn để lại, trong số tài sản này, có một phần lớn đến từ lỗ hổng tài vụ của tập đoàn nhà họ Thịnh, đồng nghĩa với việc lúc đầu Thịnh Thanh Sơn sử dụng quyền mưu để âm thầm dùng một cách hợp pháp nhưng không hợp lý mà để lại tài sản cho cô.
Tập đoàn nhà họ Thịnh là một tập đoàn lớn có cả mấy nghìn người, vốn dĩ đột nhiên ngừng hoạt động để sửa đổi đã dẫn đến rất nhiều người phải đợi việc, cả tập đoàn bởi vì việc tính toán rành mạch chuyện tài vụ đã phải dừng hơn hai tháng, một đồng tiền lương cũng không phát.
Không chỉ là những công nhân đang làm ầm ĩ ở công trường, đến cả những người làm trong văn phòng cũng không ngồi yên được nữa, tin đồn vừa được tung ra, tất cả cũng đều hùa theo, cũng may trước mắt chưa liên lụy đến Thanh Vân, chỉ đang chửi rủa mỗi Thịnh Tâm Lan thôi.
Trên phòng họp tầng hai của Thanh Vân, Thịnh Tâm Lan đang sững sờ nhìn cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, âm thanh bên tai cô cứ như là một trận gió.
“Đối với những tin đồn trên mạng mấy ngày gần đây, chúng ta phải kêu gọi những mạng xã hội đó, những tin tức này phải được ngăn lại, nếu không vào lúc quan trọng như thế này, rất có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến phiếu bầu của tập đoàn Kiều An dành cho chúng ta, lúc này chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi.”
Công ty vừa được thành lập không lâu, người phụ trách về quan hệ xã hội – Tưởng Tuấn, là một người trẻ, dường như là cũng đợi lâu lắm rồi, mới có cơ hội thể hiện mình, thậm chí nhìn có vẻ như máu anh ta đang sôi, chuyện Thịnh Tâm Lan bị chửi rủa, anh ta là người đầu tiên phát hiện ra.
“Tổng giám đốc Thịnh, cô thấy thế nào?”
Giọng nói của Khương Khải vang lên trong phòng họp, Thịnh Tâm Lan thẫn thờ một lát mới bình tĩnh lại, cô có chút ngờ vực: “Sao?”
Lúc nãy cô vẫn luôn nghĩ về chuyện trước lúc ra khỏi nhà, không hề chăm chú nghe về cuộc họp.
Tần Ba đang ngồi bên tay trái cô, thấy thế liền nhắc nhở: “Ý của giám đốc Tưởng là khi cư dân mạng vẫn chưa xoi mói về Thanh Vân thì nhanh chóng ngăn những tin đồn này lại, tránh ảnh hưởng đến cuộc đấu thầu của tập đoàn Kiều An, nhưng tôi thấy rằng nếu chỉ làm việc với các mạng xã hội để che đậy đi những tin đồn, e rằng sẽ có tác dụng ngược lại, thể hiện rằng chúng ta có tật giật mình.”
Những lời này đến rất đúng lúc, cũng không nhìn ra là cố tình nhắc nhở, chỉ là Tần Ba muốn bổ sung ý kiến của mình thôi.
Thịnh Tâm Lan cũng hiểu rồi, cô bình tĩnh lại: “Đúng là như vậy, chỉ làm việc với các mạng xã hội thì không được, tôi cần một kế hoạch phương án về xử lý truyền thông, nước lũ đến rồi muốn chặn cũng không chặn được, phải nghĩ cách cho nó thoát đi.”
Sau năm phút động não, rốt cuộc vẫn là Tưởng Tuấn trẻ tuổi nên đầu óc nhanh nhẹn: “Tổng giám đốc Thịnh, hay là chúng ta làm như thế này, để các mạng xã hội chặn đi một số tin tức nhìn như đúng nhưng thực ra là sai, để lại những gì mà đáng ăn chửi, những gì được phóng đại nhất đi.”
Anh vừa dứt lời thì mọi người đầu tiên là không hiểu, nhưng rất nhanh thì đã rõ ý của anh.
Tưởng Tuấn đang muốn dùng cách ngược lại, khi một chuyện gì đó đi đến cực điểm thì nó tự nhiên sẽ rõ ràng.
Những gì mà cư dân mạng tin đa phần đều là những tin đồn nhìn có vẻ đúng nhưng thực ra là sai, hơn nữa những chuyện này đem ra giải thích thì rất nực cười, lại còn chưa chắc đã có hiệu quả, chi bằng cứ tung ra một tin thật hot, để mọi người xào xáo, để mọi người chú ý, sau khi những tin đồn bị phóng đại quá mức, thì những người có đầu óc bình thường tự nhiên sẽ không tin nữa.
Cách làm của Tưởng Tuấn được thông qua.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thịnh Tâm Lan quay về phòng làm việc, người trợ lý mới tuyển vào tên Na Na đang ở phía sau cô đem tài liệu cần cô xử lý và kí tên vào phòng làm việc, sau đó để một tấm thiệp mời lên bàn của Thịnh Tâm Lan.
“Tổng giám đốc Thịnh, cái này là thiệp mời thử rượu vào cuối tháng của tập đoàn AW, sáng nay vừa nhận được.
Tấm thiệp mời màu xanh nhạt, trên đó in hai chữ AW bằng font chữ bay bổng, nếu như không nói là lời mời của bữa tiệc rượu, nói là thiệp mời cưới cũng có người tin.
“Ai đưa đến vậy?”
“Là trợ lý của tổng giám đốc Lâm.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan hơi sững ra, Lâm Mộ Nham cũng rảnh quá nhỉ, còn bảo trợ lý chạy sang đây đưa thiệp mời, gần đây có vẻ sống rất tốt?
Cô mở thiệp mời ra, trên đó là mấy chữ như rồng bay phượng múa được viết bằng bút máy, ý nghĩa rất sâu xa.
“Tiểu An càng có yêu cầu cao hơn, thì tôi càng không hi vọng cô sẽ đến.”
Thịnh Tâm Lan bật cười.
“Tổng giám đốc Thịnh?” Người trợ lý có chút không hiểu, trên mặt đầy sự ngờ vực: “Chị có đi không ạ?”
“Đi, tất nhiên là đi.” Thịnh Tâm Lan gấp tấm thiệp lại để sang một bên, cô nhướng mày: “Người ta đã có thành ý mời tôi như vậy rồi, không đi thì không hay lắm.”
Cho dù là không đi kết giao với một số con người tài giỏi trong giới này, thì cũng đến chọc tức Lâm Mộ Nham, cũng thú vị lắm mà.
Thanh Vân vừa thành lập không lâu, tất cả mọi hợp đồng hợp tác đều phải đích thân đi thương lượng, ngoài hợp đồng với tập đoàn Kiều An ra, Thịnh Tâm Lan còn định nói chuyện với Lâm Mộ Nham xem sao, dù sao trong giới làm ăn này, mối làm ăn của anh ta rất nhiều.
Trợ lý vừa đi khỏi thì Tần Ba gõ cửa bước vào.
“Có chuyện gì sao?”
“Lần này chuyện có tin đồn trên mạng, cô không cảm thấy quá trùng hợp rồi sao?”
Tần Ba đặt một xấp bản thiết kế vừa in ra lên bàn của Thịnh Tâm Lan: “Cô xem đi, Thiên Ân vừa gửi vào mail của tôi đấy.”
“Đây không phải là lúc trước anh thiết kế…không đúng.” Thịnh Tâm Lan xem xong vài bức thì lập tức cau mày.
“Đây không phải là…”
“Giống những bản thiết kế mà chúng ta gửi cho tập đoàn Kiều An đến trên 70%, nếu như những bản mẫu của họ cũng nhìn theo bản thiết kế này làm ra, thì bản mẫu mà họ gửi sang đó với bản thiết kế mà chúng ta gửi đi gần như là không có gì khác biệt lắm.”
“Là công ty nào?” Thịnh Tâm Lan hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm nghị.
“Đây là ăn cắp ý tưởng.”
“Không có chứng cứ, hơn nữa dường như họ gửi cho tập đoàn Kiều An sớm hơn chúng ta.”
Tần Ba nghiêm mặt: “Là Ất Bạch.”
Phục trang Ất Bạch, top 3 trong các công ty thời trang của Đông Lăng, giỏi nhất trong việc bán hàng qua mạng, lần này cũng tham gia vào buổi đấu thầu của tập đoàn Kiều An, thủ đoạn cạnh tranh mà bọn họ hay dùng nhất chính là đi lôi kéo nhân tài của những công ty nhỏ, copy ý tưởng của những công ty nhỏ, những công ty này vốn là không thể đụng vào bọn họ, trước nay đều phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Lần này bọn họ nhắm vào chúng ta sao?” Thịnh Tâm Lan cau mày.
“Tập đoàn Kiều An là do chủ biên của tạp chí Vi Vi giới thiệu cho cô, Thanh Vân là một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì, thật ra bây giờ chỉ coi như là một phòng làm việc, thế mà lại có thực lực tham gia lần đấu thầu này, bọn họ kiêng kị chúng ta.”