Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nơi mà Bạch Ngọc Đường nói rất tuyệt chính là phòng tập võ riêng của anh. Lúc trước vì nâng cấp thiết bị mới nên vẫn chưa mang Triển Chiêu tới đây, hôm nay là lần sử dụng đầu tiên sau khi tu sửa, Bạch Ngọc Đường không thể chờ được muốn đưa Triển Chiêu đến xem nơi này.
Quen biết Triển Chiêu càng lâu, càng không nhịn được muốn gần gũi hơn. Hai người có rất nhiều sở thích chung. Mấy tháng nay, ngắm sao đã đi mấy lần, viện bảo tàng đã dạo mấy lượt, golf tennis cũng đã chơi hết thảy, cuối cùng, Bạch Ngọc Đường lại phát hiện ra Triển Chiêu là một cao thủ taekwondo. Đối mặt với nghi vấn này, Triển Chiêu thản nhiên nhún vai một cái, đưa ra giải thích là: Khi còn bé thân thể không tốt, vận động chút chút coi như là cường thân kiện thể, lâu dần sinh ra thích thú. Nghe giải thích vậy, Bạch Ngọc Đường trợn tròn mắt. Hừ! Con mèo kỳ quái lại còn hung hăng!
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào đạo trường rộng rãi. Bạch Ngọc Đường nhìn chàng trai trước mặt, đổi trang phục taekwondo cậu lại mang một phong thái khác hẳn. Cậu đi chân trần, mặc đạo phục màu trắng, đai lưng màu đen quấn quanh chiếc eo mảnh dẻ. Cậu đứng ở đó, ánh mặt trời nghiêng nghiêng vương vãi trên mái tóc cậu, rọi vào khuôn mặt thuôn dài tuấn tú, xung quanh cậu tản mác những tia sáng chói lọi. Không, dường như chính cậu mới là vật phát sáng, không cần phải mượn ánh mặt trời kia, cũng làm cho người ta ấm áp, khiến người ta muốn đến gần.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cúi người chào nhau, rồi bắt đầu đấu võ. Hai chàng trai ưu tú như nhau cùng giằng co, nhất thời khó phân thắng bại. (Mỗ Tô ấp ủ nửa giờ, vẫn là không có cách nào viết nổi cảnh đấu võ kịch liệt này, tha thứ cho mỗ Tô đi! Đoạn này xin mọi người tự tưởng tượng trong đầu mình nha~~~~)
Sau khi kết thúc một trận vật lộn đầy sảng khoái, hai người sóng vai nhau nằm trên tatami. Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu cầm một bình nước đổ lên mặt mình, theo những giọt nước lăn xuống, cậu lắc lắc đầu. Do vừa vận động nên trên gương mặt đỏ hồng của cậu mang theo một tầng hơi nước mỏng manh, tóc cậu cũng ướt đẫm mồ hôi, từng lọn tóc đen nhánh, bám vào trán, có một chút rải rác trên sàn nhà. Đôi môi hồng căng mọng hơi cong lên, mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.
Khi Triển Chiêu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, tim bỗng dưng đập mạnh. Trong mắt Bạch Ngọc Đường dường như đang muốn nói điều gì đó. Là điều gì? Quá nhanh, cậu không kịp bắt được. Ngay lúc Triển Chiêu đang thất thần, Bạch Ngọc Đường dùng cánh tay đẩy người lên, nhìn xuống cậu. Tay nhẹ nhàng đặt lên gò má cậu, cúi đầu, hôn lên đôi môi mình đã khao khát bấy lâu nay, in xuống đó một dấu ấn thật sâu.
Triển Chiêu chỉ cảm thấy trong đầu “Oành” một tiếng, rồi mất đi hết thảy tri giác. Đợi đến khi Triển Chiêu cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, Bạch Ngọc Đường đã kết thúc nụ hôn dịu dàng triền miên ấy, đôi mắt thâm tình nhìn Triển Chiêu hãy còn sững sờ nằm trên mặt đất thở hổn hển.
“Mèo con~” Bạch Ngọc Đường cất tiếng khẽ gọi.
Triển Chiêu nhất thời cảm thấy cả người đều đỏ bừng. Không biết là vì tức giận hay vì xấu hổ, cậu giơ nắm đấm lên, vung tới: “Bạch Ngọc Đường! Anh tên khốn này!”
Bạch Ngọc Đường không hề phòng bị, trúng ngay một cú trời giáng, ngã ngửa ra đất. Triển Chiêu mượn cơ hội này bò dậy, chạy trối chết…
——————————————————————————
Đúng vậy, Bạch Ngọc Đường thích Triển Chiêu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã bị Triển Chiêu cuốn hút mạnh mẽ. Ánh mắt anh luôn không tự chủ được dõi theo cậu, không nhịn được đến tìm hiểu, đến tiếp cận.
Mỗi khi nhìn thấy con mèo kia, anh lại ao ước được vùi vào mái tóc cậu thưởng thức hương thơm ngào ngạt; nhìn đôi vai gầy guộc của cậu, lại khao khát được ôm vào lòng khắc sâu vào tận xương tủy; nhìn đôi môi hồng hào, lại mong được đặt lên đó dấu ấn của chính mình; mỗi lần chia tay nhau, nhìn bóng lưng cậu rời đi, lại muốn giữ cậu lại thật chặt… Thông minh của cậu, tinh nghịch của cậu, tao nhã của cậu, mềm yếu của cậu, mơ màng của cậu, kiên cường của cậu, kiêu ngạo của cậu, tất cả tất cả của cậu, Bạch Ngọc Đường đều muốn chiếm lấy giữ cho riêng mình. Không muốn để người khác nhòm ngó, không muốn cùng người khác sẻ chia…
Khi Bạch Ngọc Đường ý thức được tình cảm của mình, cũng vô cùng hoảng sợ. Lần đầu tiên anh cảm thấy mê hoặc cùng hoảng loạn. Rốt cuộc đã sai ở điểm nào, lại khiến mình rơi vào trong mớ hỗn độn này? Trước tiên Bạch Ngọc Đường có thể khẳng định, mình không thích đàn ông, nhưng khi đối mặt với thứ tâm tình không sao giải thích nổi này, mình lại có chút mờ mịt.
Để kiểm tra bản thân, Bạch Ngọc Đường đã thử tìm đến quán bar đồng tính, song nhìn những gã đàn ông muôn hình vạn trạng ở nơi đó, anh không hề thấy hứng thú. Bạch Ngọc Đường cũng thử hẹn hò với nữ sinh, nhưng lại cảm thấy những cô gái này thật nhạt nhẽo vô vị. Sau khi trải qua nhiều lần thất bại, cuối cùng Bạch Ngọc Đường thừa nhận một sự thật ——- anh yêu Triển Chiêu! Không liên quan gì đến giới tính, chỉ vì cậu là Triển Chiêu mà thôi.
Bạch Ngọc Đường luôn là một người tiêu sái tùy tính, yêu thì yêu, không có gì không dám thừa nhận. Điều làm anh khó dễ chính là, nên thổ lộ như thế nào với Triển Chiêu. Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường mới phát hiện, bản thân đã từng tự cho là phong lưu tiêu sái mà giờ đây thật nực cười biết bao. Bởi vì Bạch Ngọc Đường phát hiện, anh dĩ nhiên không có kinh nghiệm theo đuổi, cũng không có kinh nghiệm thổ lộ…
Thế là, Bạch Ngọc Đường nghĩ đến một biện pháp mà ngay cả mình cũng khinh bỉ ——- quấn lấy Triển Chiêu.
Từ quấn lấy cậu ăn trưa, cho đến ăn tối, ăn khuya…
Từ quấn lấy cậu ngắm sao, cho đến nghe hòa nhạc, đi dạo bảo tàng…
Từ quấn lấy cậu đi đánh golf, cho đến chơi tennis, tập taekwondo…
Từ quấn lấy cậu gọi mỗi ngày một cuộc điện thoại, đến mỗi ngày ba cuộc, nấu cháo hàng giờ…
Bạch Ngọc Đường càng quấn càng khinh bỉ chính mình, quyết đoán dũng cảm của mình đứng trước mặt con mèo kia, đều bay sạch chẳng sót lại chút gì cả. Cứ mỗi lần lấy hết dũng khí muốn nói ra yêu thương trong lòng, lại như đang nhìn thấy cặp mắt sáng long lanh kia khi nghe xong sẽ khiếp đảm. Nếu như cậu không chấp nhận thì phải làm sao đây? Con mèo nhỏ kiêu ngạo kia, sẽ cong đuôi lên đi mất hay sẽ xòe vuốt sắc ra cào người. Bạch Ngọc Đường cũng muốn đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, hừ! Bạch gia gia đã bao giờ hèn nhát như này đâu? Nói thì nói! Có cái gì ghê gớm? Cứ cho là mèo con kia sau này không để ý đến mình nữa, như người dưng nước lã, cũng vẫn tốt hơn là cố gắng kìm nén thế này! Vậy mà Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy Triển Chiêu, lại đột nhiên cảm thấy, anh thà rằng cứ lặng lẽ bảo vệ như lúc này, chịu đựng dục vọng khó nén như lúc này, cũng không thể chịu được việc Triển Chiêu và mình như người dưng nước lã.
Bạch Ngọc Đường có cảm giác mình như một con thiêu thân. Biết rõ rằng càng thân cận sẽ càng hãm sâu, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn đến gần hơi ấm kia.
Mãi cho đến ngày hôm đó, anh mất khống chế!
Nhìn người mình tâm tâm niệm niệm nằm đó. Ánh mặt trời bao phủ hai người, như ảo như thật. Bạch Ngọc Đường cảm giác trái tim mình muốn vọt ra khỏi lồng ngực, nó kêu gào, muốn nắm giữ lấy người từ lâu đã bén rễ sâu trong lòng. Bạch Ngọc Đường không có cách nào khác, chỉ có thể thuận theo tim mình, hôn lên đôi môi đã ao ước bấy lâu…
Trong hội trường đại học nào đó, các sinh viên lưu luyến rời đi. Vừa kết thúc một bài diễn thuyết sôi động đặc sắc ở đây. Triển Chiêu thu dọn giấy tờ cẩn thận, giao cho trợ lý, để anh ta về trước. Còn mình thì ở lại, hàn huyên cũng hiệu trưởng Công Tôn Sách một hồi. Khéo léo từ chối lời mời dùng bữa trưa của Công Tôn Sách, vô tình đi đến mảnh rừng sau trường. Cậu muốn ở nơi yên tĩnh này, bình phục lại tâm tình của mình.
Ngồi dựa vào một thân cây, Triển Chiêu nhìn tay phải mình một chút, vết bầm trên đốt ngón tay vẫn chưa tan hết đi. Tay của mình còn vậy, mặt người kia, chỉ sợ sẽ càng tệ hơn mất? Nghĩ tới đây, Triển Chiêu ảo não nhắm hai mắt lại. Cậu lại nhớ đến chuyện hôm đó.
Ở phòng tập taekwondo chan hòa ánh nắng, Triển Chiêu cảm thấy lòng ấm áp vô cùng. Cậu rất vui vì có thể quen biết Bạch Ngọc Đường…
Cũng không có nhiều người có thể trở thành bạn của Triển Chiêu. Gia cảnh ưu việt, thành tích kinh người, khiến mối quan hệ của Triển Chiêu với những người xung quanh luôn chỉ dừng ở mức xã giao. Người nhà, bạn học, thầy cô, đồng nghiệp… Cuộc sống của cậu cũng không cô đơn, bởi cậu đối xử với người ngoài rất chân thành, nên mọi người đều muốn thân thiết với cậu, chỉ là, Triển Chiêu luôn cảm thấy như thể mình thiếu mất thứ gì đó. Mãi đến tận khi gặp gỡ quen biết Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mới nhận ra, thì ra có một người bạn lại tuyệt vời đến vậy.
Nhưng vì sao, sự tình lại phát triển thành như này?
Triển Chiêu không thể nào chấp nhận được người bạn mà mình tín nhiệm lại đối xử với cậu như vậy. Đầu của cậu lập tức trở nên rối loạn, không sao suy nghĩ được, chỉ có thể dựa vào bản năng, vung tới một quyền, rồi vội vàng bỏ chạy…
Đã qua một tuần, Triển Chiêu không tìm đến Bạch Ngọc Đường nữa, cậu làm một con đà điểu.
Triển Chiêu cũng không phải một người không muốn đối mặt với vấn đề, với tính cách của cậu, chuyện này thật ra có thể xử lý một cách lý trí hơn, cậu có thể đến nói chuyện với Bạch Ngọc Đường một chút, cũng cần phải nói chuyện với anh một chút. Vậy nhưng lần này, không biết vì sao, cậu chỉ muốn trốn tránh. Triển Chiêu cảm thấy, đời này cậu chưa từng nhu nhược đến vậy, cậu rơi vào một loại tâm tình không giải thích nổi. Cậu không dám gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Đường, thậm chí ngay cả điện thoại cũng tắt máy, rất sợ người kia gọi tới. Ngồi trong phòng làm việc của mình, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng quá mức, luôn cảm thấy như có người sẽ đẩy cửa mà vào. Đi ăn trưa với đồng nghiệp, thì lại mất tập trung, ngay cả ớt xanh mình ghét nhất cũng quên bỏ ra ngoài. (Chiêu Chiêu tiêu đời rồi! Mỗ Tô chẩn đoán bệnh, chính là bệnh tương tư!)
Loại tâm tình này hành hạ Triển Chiêu đến kiệt sức, hại người nhà cho rằng cậu lại sinh bệnh, lập tức bị nhét vào bệnh viện kiểm tra. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu càng thêm ảo não.
Hôm đó ở bệnh viện Chiêu Hoa, cậu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường. Có vẻ như anh hơi tiều tụy, trên người mặc áo blouse, tay đút vào trong túi áo, hơi cúi đầu đi trong bệnh viện. Triển Chiêu đầu óc trống rỗng, lần đầu tiên hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, khi cậu phát hiện ra hình như Bạch Ngọc Đường cũng nhìn về hướng này, ngay lập tức cậu lại chạy trốn…
Triển Chiêu thật sự rất giận bản thân mình, cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng giải quyết được vấn đề! Cậu biết! Nhưng nên đối mặt như thế nào đây? Cậu lại không có chút manh mối nào, cậu ghét bản thân mình dùng dằng, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Triển Chiêu thở dài, nhìn mặt trời ngả về tây, mới phát hiện ra mình đã ngồi ở đây một buổi chiều. Cậu đứng dậy, bỗng nghe thấy có người gọi cậu: “Triển Chiêu!”