Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạc Cố và Mạc Phong đều bị tin tức này làm cho chấn kinh. Mạc gia đi đến bước này đều là người thân ban cho...?
"Hoàng hậu... có tham gia vào chuyện này không?"
Mạc Cố đối với vị biểu muội của mẹ, đã thực sự xem là người thân.
"Chúng ta không điều tra vào hoàng cung được, nhưng mà chắc chắn không tránh khỏi có liên can, bè phái của thừa tướng chính là đứng về phía nhị hoàng tử - nhi tử của hoàng hậu."
Mạc Cố hơi đau đầu, nàng đưa hai tay lên xoa xoa chỗ tráng.
"Được... ta đều biết rồi, tạm thời giữ yên lặng, tình hình trong cung ta sẽ âm thầm quan sát. Hai vị vất vả rồi, đa tạ."
"Không có không có, việc này cũng may ngươi nhanh trí bảo chúng ta điều tra nếu không thì nguy to rồi."
"Đúng vậy, sau này nếu có việc gì cần cứ đến tìm chúng ta."
"Đa tạ, nếu không còn việc gì thì bọn ta đi trước đây."
"Ừm, ngươi mau đi đi, tránh để kẻ khác nghi ngờ."
Rời khỏi tiểu lâu, Mạc Cố đứng yên một lát, ngước mặt lên nhìn trời thở ra một hơi.
Rõ ràng...
Mới trong ngày, nàng đối với người có dung mạo tám phần giống mẫu thân mình kia, phải gọi là vô cùng, cực kì yêu quý. Vậy mà đến tối đã bị dội cho một gáo nước lạnh đến không thể lạnh hơn.
''Phong ca! Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ những gì bà ta nói đều là giả, sự quan tâm bà ấy đối với ta cũng đều là diễn kịch sao?"
"... Người thân của cha, nương...Người mà họ xem như tri kỉ đối đãi lại có thể hại chết họ, hại chết chúng ta sao?"
Mạc Phong nhìn Mạc Cố mà lòng chua xót. Chung quy người này trước giờ vẫn hay mềm lòng, giống y hệt mẫu thân nàng - Vân Phi.
Điểm này Mạc Bắc Ly cũng từng chú ý đến nhưng lại không chỉnh được. Lực bất tòng tâm. Chỉ đành nhắc nhở Mạc Phong ở bên cạnh khuyên răn nàng ta một chút.
Mạc Phong kéo lấy vai Mạc Cố, kéo nàng ta xoay về nhìn thẳng vào mắt mình. Kiên định nói:
"Bọn họ không phải người thân của chúng ta. A Cố, đau lòng vì người ngoài như họ không đáng đâu."
Mạc Cố nén lại cảm giác khó nói trong lòng, né tránh khỏi Mạc Phong, như có như không xí xóa qua chuyện khác.
"Cũng đúng...Thôi bỏ đi, đã lâu rồi ban đêm không dạo phố, ở kinh thành thật náo nhiệt, mau đi thôi."
Mạc Phong im lặng đi theo sau Mạc Cố, nàng đi rất chậm, khác xa ngày nào đó ở Đô thành, chạy nhanh thoăn thoắt.
Mạc Cố tấp vào mấy quầy hàng, mua vài cái bánh lạ mắt, lại cầm thêm hai ba cái bánh bao trắng trắng mềm mềm nhưng tựa như buổi chiều ăn đã no, mới cắn một hai ngụm liền đẩy hết cho Mạc Phong. Y cũng không nói gì, yên lặng theo sau, không biết sao lại cười cười vài cái, ngoan ngoãn ăn hết.
Cả hai dạo phố một lát sau đó mua hai vò rượu, xách lên một cái mái nhà nào đó vừa uống vừa ngắm trăng.
"Này, hai tên nhỏ nhen các ngươi lén đi uống rượu không gọi chúng ta sao?"
Tư Mã Kỳ và La Du đứng phía dưới tình cờ nhìn thấy hai người. Tư Mã Kỳ gọi xong cũng chạy đi mua hai vò rượu rồi kéo La Du nhảy lên nóc nhà ngồi cạnh bọn họ.
Tư Mã Kỳ vẫn là muốn chọc ngứa Mạc Phong, nhảy lên ngồi ngay bên cạnh Mạc Cố còn La Du thì ngồi ngoài cùng với Tư Mã Kỳ.
Mạc Cố tâm trạng vốn dĩ không tốt liền không nể mặt, uống một hơi rượu khàn khàn nói: "Không muốn chết thì tránh ra."
Tư Mã Kỳ: "Ấy, đâu phải chưa ngồi gần nhau bao giờ đâu, hôm nay ngươi sao vậy?"
Mạc Phong bắt được trọng điểm. Đâu phải chưa ngồi gần nhau bao giờ?
"Huynh lại nói hươu nói vượn cái gì!?"
"Thì là lúc trước ở Hắc Thủy Cát, buổi tối chúng ta hay ngắm trăng như thế này này, chỉ thiếu rượu thôi."
Thật ra là giả bộ ngắm trăng để bàn kế hoạch, Tư Mã Kỳ cố ý khiêu khích tên tiểu tử bên kia cho y biết mùi.
"Sao nào? Ngươi ghen sao? Hahaha, ta kể ngươi nghe này, lúc muội ấy mới đến La Du còn dẫn muội ấy đi tắm rửa sạch sẽ nữa kìa, có lần chúng ta còn ngủ chung phòng nữa nha."
Đạt được mục đích hắn không khỏi cười ha hả, Mạc Phong ngồi bên kia mặt đen như đít nồi. Chỉ có La Du cùng Mạc Cố cứ yên lặng uống rượu.
"Huynh đừng nghĩ nhiều."
Không nghĩ rằng Mạc Cố sẽ mở lời giải thích, Tư Mã Kỳ sặc luôn ngụm rượu ho khù khụ, La Du bên cạnh phải nhíu mày vỗ lưng hắn.
Mạc Phong: "Xin lỗi, lúc đó ta nên đi chung với muội. A Cố, để muội chịu khổ rồi."
Tư Mã Kỳ: "Này, hai người các ngươi lúc nào cũng tình cảm thắm thiết vậy à?"
Mạc Cố không nói gì lại tiếp tục nốc rượu giống tên bên kia. Lần này lại đến lượt Mạc Phong gãi ngứa Tư Mã Kỳ.
"Từ lúc tám tuổi ta và muội ấy đã như hình với bóng rồi, thậm chí còn ngủ cùng nhau trong hang động, trong núi. Ta và muội ấy cùng nhau luyện kiếm, săn bắn, nấu ăn,...À, còn bôi thuốc lúc bị thương nữa. Những chuyện ngươi nói ở Hắc Thủy Cát đã là gì."
Tư Mã Kỳ: "Ngươi, các ngươi..."
La Du ngồi im nãy giờ cũng lên tiếng: "Hai ngươi còn nhỏ vậy sao lại ở trong núi, còn săn bắt, nấu ăn, bị thương?"
Tư Mã Kỳ: "Đúng nha. Thì ra là bốc phét!"
Mạc Cố: "Huynh ấy không có bốc phét. Năm ta lên bảy tuổi, cha đã bắt đầu cho ta khổ luyện rồi. Khi ta lớn hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ đem chúng ta vào núi hoang đánh nhau với thú dữ, tự sinh tự diệt trong đó. Săn bắt nấu nướng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nếu cả hai không bị thương nặng đến suýt chết thì ông ấy cũng sẽ không xuất hiện đem chúng ta về."
Người ta hay nói tửu nhập sầu tràng, rượu vào lời ra. Cũng có lẽ vậy mà Mạc Cố bất giác nói nhiều hơn thường ngày.
Mạc Phong: "Lúc đó muội còn trách ông ấy bỏ rơi muội, còn khóc lóc một trận."
Mạc Cố phì cười, không đến mức tươi tắn. Trông giống như là cười bất đắc dĩ hơn. Ánh mắt có chút hoài niệm.
"Ừm, thật ngốc."
La Du: "Xin lỗi. Các ngươi còn nhỏ đã phải chịu khổ nhìu như vậy rồi."
Tư Mã Kỳ: "Chúng ta còn thảm hơn, từ lúc có ý thức đã ở trong Hắc Thủy Cát cùng đám ác nhân đó rồi còn chưa nói bị chúng đánh cho bầm dập đối đãi như một con chó cũng không bằng..."
"Mà...trong Hắc Thủy Cát làm gì có chó chứ..."
Cuối cùng cũng có được một khoảnh khắc cả bốn người cùng nhau cười nói rôm rả. Đêm trăng gió mát, có bằng hữu, có rượu ngon, có cả một bầu trời rộng lớn. Thời niên thiếu có một đoạn thời gian đẹp như vậy thì còn gì bằng.
Nốc hết bình rượu, Mạc Cố ngửa lưng xuống, đưa một tay ra kê đầu, nhắm mắt lại cảm thán. Mùi rượu nồng thoang thoảng trong không khí, lan ra khắp nơi, cuối cùng theo làn gió bay đi.
"Xem ra đều là đồng bệnh tương liên rồi..."
Cả ba tên còn lại cũng đồng dạng nằm xuống từ từ uống rượu, đem chuyện cũ chuyện mới từ từ bới móc ra một lượt...
"Trăng đêm nay thật đẹp."