Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thái hậu mỉm cười nhìn cô nương nhỏ tuổi ngồi phía dưới. Bà đoán không sai mà, đứa nhỏ này quả thật không chịu ở lại hoàng cung dư thêm một ngày nào.
Nhìn Lạc Trường An, đôi mắt đã trải qua bao năm phong trần của Thái hậu đượm cười. Bà đang nhớ đến mẫu thân của nàng - Thái Bình Quận chúa.
"Trường An đã làm phiền Thái hậu mấy ngày qua rồi!" Lạc Trường An khách khí nói.
"Con nói vậy tức là không xem bổn cung là thân nhân rồi." Giọng nói Thái hậu từ tốn khiến Lạc Trường An cứ nghĩ bà ấy như vị một tổ mẫu nhân ái nhà bá tánh thường dân: "Dù gì thì mẫu thân con cũng gọi bổn cung một tiếng nghĩa mẫu. Nếu tính ra thì Trường An cũng là tôn nữ của bổn cung. Làm gì có chuyện tôn nữ ở lại chỗ ngoại tổ mẫu bị gọi là làm phiền chứ?"
Lạc Trường An cười duyên: "Được Thái hậu thương yêu là phúc phần của Trường An."
"Trường An à, nếu bổn cung nhớ không lầm thì cũng sắp đến sinh thần mười sáu tuổi của con rồi đúng không?" Nhấp một ngụm trà, Thái hậu nói tiếp.
"Vâng, thật không ngờ Thái hậu vẫn còn nhớ đến." Lạc Trường An cảm thấy có chút bất ngờ.
"Mười sáu tuổi. Mới đây mà Trường An sắp đã đến tuổi cập kê, sắp gả đi được rồi."
Gả đi sao? Khóe môi Lạc Trường An bất giác cong lên. Nàng đang nhớ đến một ai đó.
Thái hậu vẫn đang chìm trong câu chuyện của chính mình mà không thấy một tầng mây ửng hồng hiện trên gò thiếu nữ phía trước.
"Phải rồi, sao ngày thường bổn cung ít khi nghe thấy Trường An xuất hiện trong vòng quý tộc mà mỗi lần Hầu phủ nhà con tham dự yến tiệc bổn cung đều chỉ nghe đến cái tên... Ai nhỉ?... Lạc Thanh An. Đúng rồi, là Lạc Thanh An."
Câu hỏi của Thái hậu đã kéo Lạc Trường An về với thực tại. Nàng chỉ đành cười khổ khi nói đến vấn đề này: "Thái hậu có điều không biết từ nhỏ thân thể Trường An vốn đã ốm yếu vì thế nên thần nữ cũng không thường ra ngoài xã giao. Người cũng thấy rồi, Trường An chỉ rơi xuống hồ một lát nhưng lại hôn mê suốt một buổi lại còn phiền Thái hậu phải bận tâm chăm sóc mấy ngày qua. Dù sao thì Hầu phủ có Trường An hay Đại tỷ ra mặt thì cũng như nhau cả thôi."
"Con nói như vậy là không đúng. Trường An à, thân là đích nữ Hầu phủ thì đương nhiên thân phận của con sẽ càng thích hợp hơn thứ nữ kia. Huống hồ Trường An cũng sắp đến tuổi cập kê, con không thể suốt ngày núp bóng nơi khuê phòng mà phải thường xuyên lộ diện bên ngoài giao thiệp với các quý nữ mệnh phụ. Thanh danh của một quý nữ không chỉ phụ thuộc vào sự cao thấp của gia tộc, của phu gia mà còn là danh tiếng tự thân con tạo nên. Con có biết mẫu thân của con cũng chính là một trong tam đại tài nữ Lương Kinh năm xưa không? Chính bởi vì nàng có một thanh danh tốt như thế mới có thể xứng với bậc anh hùng như phụ thân con." Thái hậu đẩy cao giọng.
Lạc Trường An không biết vì sao Thái hậu lại đột nhiên quan tâm đến chuyện giao thiệp của nàng nhưng nghe ra cũng chẳng hề sai: "Vâng, Trường An nhất định sẽ nghe theo lời Thái hậu dạy dỗ."
"Được. Vậy thì đợt săn bắn mùa xuân hằng năm sắp tới bổn cung sẽ ở bãi săn hoàng gia chờ Trường An đến." Thái hậu vui vẻ lên tiếng.
"V... vâng!?" Lạc Trường An kinh hãi đáp ứng trong vô thức. Sao nàng lại có cảm giác như mình vừa bị gài bẫy vậy?
"Ai... mới đó mà đã trôi qua mười sáu năm. Nhìn bọn hậu bối các con ngày càng trưởng thành bổn cung lại thấy bản thân ngày càng già đi. Thời gian lạnh lẽo quả thật không chịu chờ đợi ai. Thiển Lan, ngươi thấy bổn cung nói có đúng không?" Thái hậu đột nhiên cảm thán.
Thiển Lan đứng bên cạnh liền cung kính: "Thái hậu khỏe mạnh minh mẫn. Thời gian sao dám bạc đãi quý nhân như người. Nô tỳ thiết nghĩ tìm khắp Lương triều này cũng không ai có thể có được quý khí như Thái hậu nương nương."
Thái hậu bật cười vui vẻ: "Ngươi đấy, có phải đã bôi mật lên miệng rồi không?"
Lạc Trường An rùng mình khi nghe hai chủ tớ cung Vĩnh Hoà mèo khen mèo dài đuôi. Nàng cầm một miếng bánh bỏ vào miệng che đi biểu cảm trên mặt.
"Bẩm Thái hậu, Ngũ Công chúa và Bát Hoàng tử đến." Một cung nữ tiến vào bẩm báo.
Thái hậu cảm thấy bất ngờ, ý vị thâm trường nhìn Lạc Trường An: "Hiếm khi thấy hai đứa trẻ này cùng nhau xuất hiện. Trường An à, con cũng có thanh thế lắm đấy!"
"Thái hậu đừng trêu chọc Trường An. Thần nữ làm gì có năng lực đó chứ. Có chăng cũng là do hai vị Công chúa, Hoàng tử có lòng hiếu thuận nhớ đến Thái hậu mà thôi."
Nếu là để gặp nhị vị tôn thần này thì nàng tình nguyện không có thứ thanh thế đó.
Thái hậu nghe chỉ cười chứ không đáp.
Hai người họ, một người giọng điệu sắc bén sâu cay một người lại thích vòng vo đưa đẩy. Điểm chung duy nhất là đều không phải loại nữ nhân dễ trêu chọc nhưng đúng lúc lại là loại nữ nhân thông minh mà bà yêu thích.
Nếu bầu không khí trong điện quỷ dị kì lạ thì ngay bên ngoài chính điện lại căng cứng như dây đàn.
Âu Dương Oanh Ca âm thầm tức giận trong lòng.
Mới sáng sớm mẫu phi đã bắt nàng đến cung Vĩnh Thọ gặp Lạc Trường An thì thôi đi, cớ gì khi tới đây lại còn gặp phải tên ôn thần này nữa chứ?
Vừa tức giận, Âu Dương Oanh Ca cũng vừa nơm nớp lo sợ nam hài bên cạnh.
"Ngũ hoàng tỷ..." Âu Dương Ngung khẽ gọi, giọng nói lí nhí.
Vừa nghe ba chữ "Ngũ hoàng tỷ" Âu Dương Oanh Ca liền giật bắn cả người. Nàng nhanh chóng tránh sang một bên tạo một khoảng cách an toàn với Âu Dương Ngung: "Thôi đi nha... ta không muốn nghe đệ nói gì hết."
Âu Dương Oanh Ca lập tức tiếp lời, chặn ngang mấy lời chưa kịp thốt ra của Âu Dương Ngung: "Ta không muốn nghe đệ nhắc tới Chu Tần gì đó. Ta không biết mẫu phi đệ là ai. Ta cũng không đưa đệ đến gặp mẫu phi của ta được. Đệ cũng biết mẫu phi của ta mà đúng không? Đệ biết bà khó đến cỡ nào rồi. Ta xin đệ đừng hại ta nữa có được không? Coi như ta năn nỉ đệ đó làm ơn đừng suốt ngày lởn vởn trước mặt ta nữa có được không? Ta không giúp được gì cho đệ đâu!"
Sau một thoáng ngơ ngác, đôi mắt Âu Dương Ngung đầy vẻ thất vọng.
"Đệ... đệ đừng có làm gương mặt đó." Âu Dương Oanh Ca kinh hãi, nàng cắn răng cương quyết: "... Cũng đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta. Ta đã nói rồi ta sẽ không giúp đệ nữa đâu."
Đúng vậy! Âu Dương Oanh Ca đã từng bị Bát hoàng đệ làm cảm động mà đưa hắn đến gặp mẫu phi. Ai ngờ đâu làm ơn mà mắc oán. Mẫu phi không chỉ đuổi hoàng đệ đi mà còn tức giận bắt nàng chép sách hai trăm lần còn cấm nàng sau này không được tiếp xúc với Bát hoàng đệ nữa.
Kí ức cũ chỉ thoáng hiện lên thôi mà đã khiến Âu Dương Oanh Ca thấy tê tay rồi. Nhớ lại ánh mắt của mẫu phi nàng khi đó... thật sự rất lạnh lẽo.
Cũng chính từ lần đó về sau hễ gặp Âu Dương Ngung là Âu Dương Oanh Ca lại tránh như tránh tà nhưng chả hiểu vì sao tiểu hoàng đệ này cứ như âm hồn không tan lúc nào cũng chặng đường làm phiền nàng. Đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Âu Dương Oanh Ca tức giận. Có phải nàng không muốn giúp đâu? Nhưng vấn đề là nàng không thể giúp được!
"Chẳng lẽ tôn nhi của mình bổn cung lại không hiểu sao? Nếu bọn chúng biết yêu thương bà lão này thì đã sớm đến thăm rồi." Dừng một lát, Thái hậu tiếp lời: "Thôi được rồi, mặt trời cũng lên cao, bổn cung không giữ Trường An ở lại nữa. Con đi đi. Sau này có thời gian thì thường xuyên tiến cung bầu bạn với bổn cung là được."
Lạc Trường An nghe lệnh đứng dậy hành lễ rồi lui ra ngoài. Sau khi nàng đi, chính điện cung Thọ Ninh lại trở về dáng vẻ tĩnh lặng ban đầu. Yên tĩnh đến mức Thái hậu có thể nghe được tiếng một con muỗi bay ngang.
"Thiển Lan ơi Thiển Lan, ngươi nói xem sau này bổn cung còn có thể tìm thấy được thêm bao nhiêu thú tiêu khiển như vậy nữa đây?"
Thái hậu âm thầm tặc lưỡi thương tiếc cho những ngày tháng sắp tới.
Hậu cung này buồn tẻ như vậy cũng chỉ có Chu Tuyết Vân chơi với bà. Đám nữ nhân kia thì... thôi bỏ đi. Chướng khí mù mịt chẳng có gì thú vị. Hiếm khi mới xuất hiện một Lạc Trường An lại để chạy mất. Nếu Hạ Đình cũng ở đây thì tốt biết mấy. Có Chu Tuyết Vân, có Hạ Đình,...
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc!
Bỗng, đôi mắt Thái hậu lạnh đi: "Phải rồi, ngươi cho người đi trông chừng cung Tuy Hòa đi. Có vài kẻ sống nhàn rỗi quá liền bắt đầu không biết trời cao đất dày rồi!"
Nói đoạn, Thái hậu khoan thai bước vào sau bức bình phong trở về dáng vẻ ngả ngớn lúc trước. Bà dựa lưng ra tấm đệm phía sau nhắm mắt dưỡng thần: "Còn nữa, nhanh chóng cho người đến bắt muỗi. Suốt ngày cứ vo ve vo ve, ồn ào chết đi được!"
"Vâng!" Thiển Lan lĩnh mệnh lặng lẽ lui ra ngoài.