Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ông nhìn Lâm Cảnh Nhàn, thần sắc có chút mất tự nhiên.
Qua một hồi lâu, ông mới mở miệng nói ra: "Nhưng Vương thị..."
Lâm Cảnh Nhàn mím môi, vẻ mặt tủi thân nói: "Tuy Vương thị không tốt, nhưng về khía cạnh này, lòng bà sẽ hướng về con..."
Tiếp theo, nàng liền thanh thanh nhẹ nhẹ bồi thêm một câu: "Thường ngày, mẫu thân đều phải phụ trách và trông coi tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở trong phủ. Hiện giờ, còn phải lo chuyện xuất giá cho nhị muội nữa, con không muốn mẫu thân vì con mà lo âu quá độ, lại sinh bệnh. Nếu Vương thị có thể trở về chia sẻ một ít với mẫu thân, chắc hẳn mẫu thân sẽ nhẹ nhõm hơn phần nào."
Lâm Cảnh Nhàn mờ mờ ảo ảo, ám hiệu cho Lâm Tân Mẫn rằng, hiện tại, Trần di nương đã một tay che trời ở quý phủ rồi, thậm chí còn có thể mặc kệ thể diện của Lâm gia chỉ để vì muốn an bài cho nữ nhi mình thật tốt!
Và tất nhiên, khi Lâm Tân Mẫn nghe được điều này, thì lại đối với Trần di nương tăng thêm vài phần buồn bực, phải cắt giảm một chút quyền lực của nàng, ít nhất, cũng phải để nàng biết mà nhớ lâu một chút, phép tắc một chút.
Hơn nữa, đối với đứa con gái này, ông cũng có chút đau lòng.
Hiện giờ, nó lại đưa ra yêu cầu như thế, ông cũng không tiện cự tuyệt.
Làm nữ nhi, đã chịu nhiều tủi thân, ủy khuất nhiều như vậy. Lúc này, chẳng qua nó cũng chỉ muốn mẫu thân nó trở về nhìn nó xuất giá một lần, loại yêu cầu nho nhỏ này, cũng là lẽ thường của con người, cũng hợp tình hợp lý.
Lâm Tân Mẫn nghĩ vậy, liền gật đầu nói: "Vậy cứ dựa theo lời ngươi nói mà làm."
Lâm Cảnh Nhàn quỳ ở dưới đất, dập đầu với Lâm Tân Mẫn: "Đa tạ phụ thân, ngày mai A Nguyên sẽ đi đón Vương thị trở về, chuyện còn lại phụ thân không cần lo lắng, A Nguyện tự biết làm tốt chuyện!"
Ngay lập tức, nàng phải giành quyền chủ động vào chính tay mình.
Không thể để cho Lâm Tân Mẫn giao việc dàn xếp chuyện của mẫu thân cho Trần di nương được. Nếu không, đến lúc đó, không biết Trần di nương sẽ làm gì mẫu thân nàng.
Lâm Tân Mẫn nhìn thấy nàng hiểu chuyện như thế, liền bùi ngùi nói thêm một câu: "Tính tình ngươi xưa nay thiện lương, nhu hòa, thật khác xa với Vương thị, ngươi thật giống nhị nương."
Trong lòng nàng cười cười trào phúng. Phải thôi, cả đời này, nàng sẽ cho phụ thân nàng biết rõ, Trần di nương, bản tính là như thế nào!
Cái gọi là khẩu phật tâm xà, lời đẹp giấu kim châm! Khiến người ta khó lòng mà phòng bị!
...
Ngày hôm sau, Lâm Cảnh Nhàn liền ra khỏi phủ.
Lần này ra phủ, là quang minh chính đại. Có điều, Trần di nương cũng chưa hề hay biết, đơn giản là vì, vào lúc này, Trần di nương đang an bài, lo lắng cho nữ nhi của mình rồi!
Mặc dù, chuyện phát sinh ngoài ý muốn. Nhưng mục đích của hai mẹ con nàng cuối cùng cũng đã đạt được. Cho nên, hai người điều đem 'kẻ hy sinh' là Lâm Cảnh Nhàn, quên đi mất.
Trần di nương và Lâm cảnh Nguyệt còn chưa nghĩ tới chuyện, ly rượu có thuốc kia chính là Lâm Cảnh Nhàn đã đổi. Còn cho rằng, đó là chuyện ngoài ý muốn.
Dù gì, tính tình của Lâm cảnh Nhàn quá lương thiện nhu hòa, nhu hòa thiện lượng đến độ có thể bị người đạp xuống một cước. Căn bản, Trần di nương và Lâm Cảnh Nguyệt đâu có đặt Lâm Cảnh Nhàn vào trong mắt.
...
Mà vào lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã mang người đi đến Ngọc Từ Am.
Đợi đến khi nhìn thấy Vương thị một thân váy trắng đang đứng trước cửa Ngọc Từ Am, Lâm Cảnh Nhàn liền nghiêm túc nói ra: "Mẫu thân, con đến đón người về nhà."
Vương thị nghe vậy, nơi hốc mắt đã đỏ hẳn lên: "Nguyên nương...Nguyên nương, mấy năm nay nương đã để con phải chịu ủy khuất. Bây giờ, con còn vì nương làm ra những chuyện này, trong lòng nương rất hổ thẹn!"
Hai mẹ con đứng ôm nhau, khóc không thành tiếng. Nàng mới là người bất hiếu, bản thân thì ở trong phủ ăn sung mặc sướng, còn mẫu thân thì phải ở tại nơi hoang vu, sống cực khổ qua ngày, mà nàng lại chẳng quan tâm gì đến mẫu thân mình.
Từ sớm, Vương thị đã quyết định cùng Lâm Cảnh Nhàn trở về, cho nên cũng không nói gì thêm, đi vào bên trong bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một tiểu ni cô liên tục đi theo bên cạnh Vương thị, giúp đỡ Vương thị bận bịu tứ phía, nhìn Vương thị khuân đồ, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy tiểu ni cô này tuổi tác so với mình cũng nhỏ hơn một chút, liền đi qua, hỏi: "Tiểu ni cô tên gọi là gì?"
"Pháp danh của ta là Tĩnh An." Tiểu ni cô thấp giọng trả lời.
Lâm Cảnh Nhàn cười hỏi: "Tuổi của ngươi còn nhỏ như vậy, vì sao lại xuất gia?"
Lúc này, Vương thị đi tới, thở dài một tiếng: "Tĩnh an, đứa hài tử này cũng là một người có số khổ, mẫu thân của nàng...Aizz, từ khi ở Ngọc Từ Am sinh hạ nàng, liền đã chết, Ngọc Từ Am liền nuôi nấng nó cho đến bây giờ."
Trực giác của Lâm Cảnh Nhàn mách bảo rằng, hài tử Tĩnh An này làm việc có nề nếp. Nàng nhìn Tĩnh An, rồi lại nhìn sang Vương thị, hỏi: "Tĩnh An, ngươi có nguyện ý đi theo chúng ta không?"
Ánh mắt của Tĩnh An liền sáng lên, nhìn sang Vương thị.
Lâm Cảnh Nhàn vừa cười, vừa nói:" Nương, bên cạnh người, còn chưa có ai là lanh lợi thông mi cả, con thấy Tĩnh an này cũng không tệ. Hãy cho phép nàng về phủ đi, dù sao chúng ta cũng không thể tin dùng người của họ được!"
Trong miệng của Lâm Cảnh Nhàn nhắc đến từ 'họ', chính là Trần di nương.
Vương thị ấm giọng nói:" Tĩnh An, nếu con muốn đi theo ta, theo danh phận, con cũng chỉ là đầy tớ của Lâm gia, thật khó cho con rồi, không biết con có nguyện ý không?"
Ánh mắt Tĩnh An sáng bừng, liền quỳ gối xuống đất, mở miệng khẩn cầu: "Phu nhân, tiểu thư, con được hai người mang đi, không cầu thân phận gì. Chỉ cần có thể rời khỏi Ngọc Từ Am, đừng nói là nha hoàn, có làm trâu làm ngựa, con đều nguyện ý!"
Lâm Cảnh Nhàn nhìn thoáng qua Tĩnh an mà thương xót, một đóa hoa thiếu nữ, làm sao có thể nguyện ý ở Ngọc Từ Am được?
Vương thị gật đầu, nói: "Con mau đứng lên, chỉ cần con thật lòng đi theo ta, đợi đến lúc con xuất giá, ta tất nhiên sẽ không để con phải chịu ủy khuất!"
Bởi vì Vương thị chỉ ở nơi này tịnh dưỡng, cũng không có quy y. Vì thế, Thái Liên đang giúp Vương thị chải đầu búi tóc.
Trong trí nhớ của nàng, mẫu thân xưa nay đều là váy đỏ như lửa. Lúc nào, trong người cũng mang khí chất cao ngạo, luôn thích gây sự với người khác. Hiển nhiên, trang phục ngày trước đã không còn thích hợp với Vương thị hiện giờ.
Vương thị ở Ngọc Từ Am đã nhiều năm như thế, tâm cảnh cũng đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ, cũng đã nghĩ ra vì sao bản thân mình lại thua Trần di nương đến thảm bại.
Cũng bởi vì nàng quá ngạo khí, quá khoe khoang.
Đích nữ nhà họ Vương của kinh thành, gả cho một nhi tử của thương hộ nhỏ trong thành Thanh Châu. Tất nhiên, nàng luôn có một loại cảm giác cao cao tại thượng rồi.
Nhưng xác thực rằng, người như Lâm Tân Mẫn cũng không xứng với Vương thị.
Có điều, có nam nhân nào lại tự nguyện ý thừa nhận, bản thân mình không bằng một nữ tử đâu? Đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hai người bọn họ ly tâm.
Một nam nhân, không cần một người nữ tử muốn áp chế quản lý hắn, mà cần một đóa hoa hiền diệu, hiểu biết lý lẽ.
Vương thì là một ngọn lửa hồng liên, thì Trần di nương chính là đóa hoa trắng tinh khiết, thông tình đạt lý.