Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nguyên nương, con tính xử trí Ngọc Oanh như thế nào?" Vương thị ở trước mặt nữ nhi mình, giọng nói vẫn luôn dịu dàng.
Lâm Cảnh Nhàn nói:"Chờ Thải Liên trở về trước."
Vương thị gật đầu, lúc này Vương thị đã nhìn ra, nữ nhi của bà so với bà ngày trước còn thông tuệ và có chủ kiến hơn bà rất nhiều, rất nhiều việc, đã có thể tự mình làm chủ được.
Vương thị lại hỏi:"Ngày hôm qua, ta nghe Thải Liên nói, con và Trình nhị công tử…"
Lâm Cảnh Nhàn gật đầu, nàng biết chuyện này nàng không thể nói dối được, mẫu thân nàng sẽ biết, cho nên, nàng mới không căn dặn Thải Liên đừng nói cho mẫu thân biết.
Nàng mở miệng nói:"Ngày hôm qua, hắn gặp phải chút chuyện, con không thể không giúp."
Vương thị thở dài, nói:"Hôm nay, nhìn hắn so với huynh trưởng của hắn vẫn tốt hơn rất nhiều, chỉ đáng tiếc, lại mang bệnh trong người!
Lâm Cảnh Nhàn đưa tay nắm lấy cánh tay của Vương thị, làm nũng nói:"Nương, dù sao bệnh của hắn so với cái dạng người trong tâm có bệnh, vẫn tốt hơn nhiều."
Lời này, là Lâm Cảnh Nhàn ám chỉ Trình Tri Hiểu, hắn là loại người có lòng dạ đen tối.
Vương Thị đưa tay ra điểm điểm lên trán của Lâm Cảnh Nhàn, cười nói:"Vì con đã thích, mọi chuyện cũng đã trở thành như thế, nương cũng không cản trở nữa, ta tin, hắn là một người có phúc phận, có lẽ bệnh tình của hắn sẽ ngày một khá hơn."
Vừa rồi Vương thị cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của Trình Tri Quân, trông bộ dạng của hắn bây giờ, bệnh tình cũng không đến nỗ nghiêm trọng như người đã đồn đại, trong lòng của bà cũng có mấy phần yên tâm.
Vương thị lại nói:"Nếu vạn nhất thật sự xảy ra chuyện…Nương cũng đã chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, nửa đời sau của con, có thể an tâm cả đời mà không lo không nghĩ rồi."
Cảm nhận được tình cảm của Vương thị, Lâm Cảnh Nhàn cảm thấy có chút ấm lòng.
(Mẹ của tỷ tuy là người không biết cách ăn nói dịu dàng, nhưng vẫn là người mẹ ấm áp nhất nha ( ̄ω ̄))
Kiếp trước, vào những ngày gian nan khó khắn ấy, mẫu thân cũng chưa dùng đến những thứ hồi môn này, mục đích của bà cũng chỉ vì để lại cho nàng.
Nàng từng cho rằng mẫu thân không yêu thương nàng, nhưng bây giờ nghĩ lại, mẫu thân rõ ràng đã dốc hết sức mình để yêu thương nàng nha.
Không mất bao lâu, Thải Liên đã trở về.
Nàng thì thầm nói với Lâm Cảnh Nhàn lời gì đó.
Chờ nghe xong, sắc mặt của Lâm Cảnh Nhàn liền đen lại.
Lâm Cảnh Nhàn hừ lạnh một tiếng, âm u nói: "Thì ra là vậy."
Tiếp theo, Lâm Cảnh Nhàn cũng không vội vàng đi xử lý Ngọc Oanh, chỉ dặn dò, bất luận như thế nào cũng không để Ngọc Oanh suy nghĩ nông cạn mà tìm đến cái chết.
Chuyện của Ngọc Oanh vừa mới hạ màn, trong phủ liền truyền đến tin tức Như Ý của nhà họ La đã mang theo Bình nhi vào phủ.
Vương thị biết, Lâm Cảnh Nhàn đã hoàn thành tốt công việc mà bà đã giao, vì vậy mới khiến cho Như Ý chịu mang Bình Nhi nhập phủ, người đã tới Tịnh viện.
Chuyện này Trần di nương đã biết, nhưng cũng không có cách gì ngăn trở.
Vì dù gì Như Ý vẫn là nha hoàn hồi môn của Vương thị, hiện giờ nha hoàn hồi môn này muốn gặp chủ tử mình một lần, cũng không tính là quá đáng, huống hồ bọn họ đều là nữ quyến, lại càng không có cớ gì để bắt.
Trần di nương chỉ cho rằng Vương thị muốn tuyển cho Lâm Cảnh Nhàn một nha hoàn hồi môn, nên bà cũng không để ý lắm đến chuyện này.
Mặc dù làm vậy, rất khó để sắp xếp an bà một người ở bên cạnh Lâm Cảnh Nhàn, nhưng mục tiêu lớn nhất của bà, là để nữ nhi của mình gả cho Trình Tri Hiểu, mong muốn đã đạt được, những thứ còn lại cũng không khiến bà khó khăn gì.
Khi Vương thị nhìn thấy Bình Nhi, hiển nhiên trăm chiều đều thấy hài lòng.
Bình Nhi này quả thực là đúc từ khuôn mẫu của Như Ý, thậm chí, khí chất do liên* còn muốn hơn cả mẫu thân nó.
(*kiểu như là loại phụ nữ đung đưa, yếu đuối để người thương tiếc vậy á)
Bằng cách này, Bình Nhi đã được giữ lại ở bên cạnh Vương thị.
Phải biết rằng, La Bình Nhi chỉ là người hầu, hiện giờ khế ước bán thân cũng đều bị Vương thị nắm giữ trong tay, nên cũng rất dễ khống chế bọn họ.
Vương thị vừa mới trở về phủ, trên người lại không có xiêm y gì đẹp, trái lại Lâm Cảnh Nhàn, từ trong tủ quần áo của mình tìm được một bộ váy màu hồng nhạt, đưa cho La Bình Nhi, còn tỉ mỉ trang điểm cho nàng.
Như thế, La Bình Nhi nghiễm nhiên đã trở thành một đóa hoa mỏng manh kiều diễm, đang mùa nở rộ chỉ còn chờ người đến hái mà thôi.
Vương thị mang theo La Bình Nhi đi thỉnh an Lâm Tân Mẫn.
Hôm nay, bởi vì chuyện của Lâm Cảnh Nhàn, mà tâm tình của Lâm Tân Mẫn có vài phần không vui.
Hiện giờ nhìn thấy Vương thị đến, trong lòng hiển nhiên cũng có vài phần không hài lòng, vốn dĩ hắn muốn đuổi Vương thị đi, nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của La Bình Nhi.
La Bình Nhi cũng nhìn thấy Lâm Tân Mẫn, ở trước mặt nàng, là một nam tử văn nho tao nhã, so với cái gả nam nhân mà nàng muốn gả kia vẫn khá hơn nhiều.
La Bình Nhi chỉ cúi đầu, nở nụ cười e lệ thẹn thùng.
Một màn này, thực khiến trái tim của Lâm Tân Mẫn có chút men say.
Vương thị liền thuận thế nói: "Lão gia, đây là Bình nhi."
Lâm Tân Mẫn thấy Vương thị giới thiệu Bình Nhi, có hơi sững sốt trong giây lát, hắn có vẻ không tin Vương thị lại có thể trịnh trọng giới thiệu một người nha hoàn cho hắn…Đây không chỉ đơn giản chỉ muốn giới thiệu cho hắn biết tên mà thôi.
Nó không phải là phong cách của Vương thị, ban đầu, hắn nhìn trúng bên cạnh nàng một đứa nha hoàn, Vương thị liền đem nha hoàn đó gả cho người nhà họ Hứa… Vương thị chính là một người nữ nhân rất hay ghẹn tị với người khác.
Lâm Tân Mẫn vốn không biết, khi một nữ nhân đố kị, đó là lúc, trong lòng nàng ta còn có hắn, nhưng hôm nay, nàng đã nhìn rõ, chỉ muốn từ người nam nhân này lấy được lợi ích, cho nên, càng không cần phải quan tâm đến nó nữa.
Hơn nữa, hiện giờ Vương thị không muốn hầu hạ Lâm Tân Mẫn.
Hôm nay, lấy Bình Nhi làm tấm gỗ che chắn cho nàng, nghĩ đến thôi, bà cũng đã hài lòng vui sướng.
"Bình Nhi ra mắt lão gia." Bình Nhi nhẹ nhàng nói.
Vương thị cười nhìn Bình Nhi, mở miệng nói:"Lão gia, chàng cũng vất vả cả ngày rồi, cho nên, ta mới gọi Bình Nhi qua đây, xoa vai, đấm chân cho chàng."
Nói rồi Vương thị liền tươi cười rời đi, cũng không quên đóng cửa lại.
Là một người nam nhân, đặc biệt là một người nam nhân như Lâm Tân Mẫn, làm sao hắn có thể cưỡng lại một vị cô nương chủ động đưa tới cửa đây?
Phải biết, Trần di nương cho dù có khá hơn, nhưng tổng thể hắn cũng sẽ phát ngán vì không có gì mới lạ.
Vì vậy, khi Vương thị trở về, trong lòng hắn, thậm chí vẫn còn có ý nghĩ đó đối với Vương thị.
Suy cho cùng, món ăn dù có ngon đến đâu, cũng đã hơn mười năm, ăn mãi trong một ngày cũng ngán, cho nên hắn muốn nếm thử món gì đó tươi mới hơn thôi.
Phần sau đó, nước chảy thành sông.
La Bình Nhi bồi Lâm Tân Mẫn từ giữa trưa cho đến ngày hôm sau.
Bên đây, Trần di nương lại nãy sinh chuyện cái miệng do nóng mà bị bỏng rộp, cho nên không dám gặp người.
Trân di nương không muốn gặp người, trái lại rất thuận lợi cho Vương thị.
Chờ đến ngày hôm sau, Vương thị liền chủ động đi tìm Lâm Tân Mẫn, mỉm cười nói:"Lão gia, Bình Nhi vẫn luôn ở trong thư phòng của chàng, việc này cũng không tiện lắm, hay là, như vậy đi, sân viện Mẫu đơn vẫn còn trống, thiếp và Bình Nhi chuyển đến đó ở, cũng tiện thể cùng nhau chăm sóc cho lão gia thật tốt."
Bây giờ, Bình Nhi vẫn còn là nha hoàn của Vương thị, cho nên, không thể lập tức trở thành di nương được, chỉ có thể là nha hoàn thông phòng.
Đi theo bên cạnh Vương thị, cũng không thích hợp cho lắm.
Nếu là trước kia, có lẽ Lâm Tân Mẫn sẽ đi trưng cầu ý kiến của Trần di nương một chút.
Nhưng trong chuyện này, hắn có chút hụt hẫng, Trần di nương không chủ động tới nói, hắn càng cảm thấy, trong lòng Trần di nương hơn nửa phần hẳn là không vui, tỏ vẻ khó chịu, cho nên, trong lòng hắn liền không muốn để Trần di nương đến xử lý chuyện này.