Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng khi Lâm Cảnh Nhàn nói như vậy, để rơi vào trong tai của một vài người quan tâm, thì lại mang hương vị khác.
Trong Châu Thành này, Lâm gia cũng là dòng họ có mặt mũi, cho nên đối với chuyện của nhà họ Lâm, thì ai ai cũng biết, bao gồm cả chuyện Vương thị không có ở trong phủ, và người chịu trách nhiệm việc nội trợ trong nhà họ Lâm chính là vị di nương này.
Thật ra mà nói, mấy vị phu nhân này, trong lòng vẫn có chút ít khinh thường Trần di nương.
Bởi vì, bọn họ đều là dòng chính thất, cho nên đối với những người được gọi là di nương ấy, luôn mang lại cho bọn họ cảm giác có chung một kẻ thù.
Không một ai muốn nhìn thấy chính thất bị người coi thường, những năm trước, tất nhiên các nàng sẽ không nói gì với bên ngoài. Đây nói cho cùng cũng là chuyện gia đình của người khác, bọn họ không cần phải xen vào, mà có xen vào cũng không tiện. Hai là, Lâm gia cũng đâu phải dễ chọc vào, không ai muốn mang phiền phức đến cho mình.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện dường như đã khác trước.
Các vị phu nhân nhìn màn này trước mắt, nghe thấy Lâm Cảnh Nhàn tựa như vô tình nói ra những lời đó, đột nhiên nghĩ đến, Trần di nương không còn được sủng ái nữa, mà trái lại Vương thị lại được sủng ái rồi.
Lúc này, có một vài vị phu nhân căm ghét bọn tiểu thiếp đến tận xương tủy, liền bước về phía Vương thị, nắm tay thân mật, trìu mến nói:"Lâm phu nhân, tỷ muội chúng ta đã nhiều năm không gặp, nhất định phải cùng nhau tâm sự chuyện nhà thật vui đó."
Còn có một số vị phu nhân không muốn chen vào, nên đã lựa chọn bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Trần di nương đứng đó, nhìn thấy mấy vị phu nhân đang cùng Vương thị thân thiết trò chuyện với nhau, chợt thần sắc trên mặt đã trở nên khó xử.
Nhưng dù sao, thì Trần di nương cũng đã quản lý Lâm phủ nhiều năm như vậy, không thể không có bạn bè, đúng không? Lúc này, có hai vị nữ tử đi ngang qua.
Trong đó là phu nhân của Hứa gia, là thương hộ, Hứa phu nhân tuổi ước chừng khoảng ba mươi, hơi gầy, mang dáng vẻ như bị suy dinh dưỡng lâu ngày, cái cằm vô cùng nhọn, sắc mặt có chút hơi tai nhợt, nhìn trông như là loại người cay nghiệt.
Một người nữa, là phu nhân của Lưu gia, cũng trạc tuổi nhau, hơi mập, trên đầu đeo một cây trâm màu vàng, thoạt nhìn giống như là người giàu mới nổi.
Hai vị phu nhân này đều là phu nhân của gia đình thương nhân, trước kia thường lui tới nịnh bợ Trần di nương, thông qua Trần di nương thu được rất nhiều lợi ích, bây giờ, đương nhiên sẽ đứng về phía Trần di nương.
Lúc này, vị Hứa phu nhân kia nhìn Vương thị, cười nói:"Lâm phu nhân, những ngày cô ở Ngọc Từ am, chắc là rất khổ sở nhỉ?"
Hứa phu nhân muốn nhắc nhở Vương thị đoạn hồi ức tồi tệ khi đó.
Vương thị lại dửng dung nói:"Dù có khó khăn đến đâu, rồi cũng sẽ qua."
Hứa phu nhân cảm thấy xấu hổ khi nghe Vương thị nói như vậy. Lúc này, Lưu phu nhân lại nói:"Ô kìa, Hứa muội muội, muội thật đúng là, cái hay thì không nói, lại đi nói cái xấu, loại chuyện này làm sao có thể nhắc đến một cách tùy tiện như vậy chứ?"
Lúc này, Vương thị còn chưa lên tiếng, thì Đào phu nhân Bạch Thị đứng ở bên cạnh Vương thị đã mở miệng nói chuyện:"Lâm phu nhân, bà có nghe thấy tiếng chó sủa bậy bạ ở đây không?"
Nghe thấy câu này, Lâm Cảnh Nhàn thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng, Bạch Thị này thực sự đủ thẳng thắn, đủ kiêu ngạo nha!
Nàng cố ý quan sát Bạch thị một cái, đây là một người phụ nữ sáng sủa và xinh đẹp, nàng ấy hoàn toàn khác với những kẻ dung chi tục phấn kia.
Lưu phu nhân sắc mặt run lên, lập tức nói:"Ngươi!"
Nhưng Bạch thị chỉ chậm rãi, ung dung nói:"Ta sao hả? Cô tốt hơn hết là nên tôn trọng ta, nếu không cẩn thận, ta mà sơ ý, sẽ đi nói với lão gia nhà ta rằng, ta đến Lâm phủ liền bị chó cắn đó."
Nhà chồng Bạch thị, cũng không phải là một gia đình bình thường,mà là quan gia.
Tuy không thể so sánh với nhà họ Lâm, nhưng cũng không phải là chỗ để cho Lưu phu nhân có thể đắc tội.
Lâm Cảnh Nhàn liếc mắt nhìn vài lần, cảm thấy mẫu thân có thể làm tốt, ở đây cũng không cần cô nữa, vì vậy nàng liền xoay người rời đi.
Lúc này, mới đi được vài bước, đã bị một người chặn lại, người đó không phải ai khác, chính là Trình Tri Hiểu.
Trình Tri Hiểu si ngốc đứng nhìn người nữ tử mắt ngọc mài ngày ở trước mặt mình. Lại nghĩ đến, tại sao mình lại dính phải cao dán chó gì mà để cho Lâm Cảnh Nguyệt bám dính mình như thế. Lúc này, hắn vô cùng cảm thấy hối hận.
Nếu có thể để hắn được lựa chọn lại lần nữa, hắn nhất định sẽ chọn Lâm Cảnh Nhàn.
"Cảnh nhàn……" Trình Tri Hiểu trầm giọng gọi.
Lâm Cảnh Nhàn nhướng mày, ơ hay, lại là Trình Tri Hiểu, hắn chưa bị đả kích đủ hay sao?
Lại đến tìm nàng gây chuyện nữa.
Lâm Cảnh Nhàn hừ lạnh một tiếng hỏi:"Chẳng hay Trình đại công tử kiếm ta là có chuyện gì?"
"Cảnh Nhàn, nàng có nhất thiết phải nói chuyện với ta như thế không? Ta biết, chuyện xảy ra ngày hôm đó, là ta có lỗi với nàng, ta thực lòng xin lỗi nàng.Bây giờ, cơn bực bội của nàng hẳn phải tan hết đi rồi, phải không?" Trình Tri Hiểu tha thiết nói, rồi tiến lên phía trước một bước.
Lập tức, Lâm Cảnh Nhàn liền lùi lại phía sau một bước, nơi này có rất nhiều người, nếu để người khác nhìn thấy,nói không chừng sẽ bị bọn họ đàm tếu.
Nàng không muốn chỉ vì một người như Trình Tri Hiểu mà hủy đi danh tiếng của nàng.
Trình Tri Hiểu vẻ mặt đau lòng nhìn Lâm Cảnh Nhàn, nói:"Cảnh Nhàn, ngày đó ta không còn cách nào khác, ta không thể không có trách nhiệm với muội muội nàng, nhưng trong lòng ta, nàng chính là duy nhất."
Lâm Cảnh Nhàn nghe được những lời này, lạnh lùng cười, phải a, nàng là người duy nhất, tiền của nàng cũng là duy nhất trong lòng hắn!
Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt đang đi tới, sau khi Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy, khóe môi hơi cong lên, nhìn Trình Tri Hiểu nói:"Nếu huynh có thể từ hôn, ta sẽ suy xét lại thử."
Lâm Cảnh Nhàn biết, Trình Tri Hiểu nhất định sẽ không từ hôn, nàng nói lời này, là bởi vì nàng muốn Lâm Cảnh Nguyệt phải cảm thấy ghê tởm, chán ghét hắn.
Chẳng phải Lâm Cảnh Nguyệt rất muốn gả qua đó sao? Nàng muốn cho Lâm Cảnh Nguyệt biết rằng, người nam nhân mà ả vốn một lòng luôn nghĩ về. Vào lúc này, đang bày tỏ nỗi lòng với nàng. Nàng muốn cho Lâm Cảnh Nguyệt nếm trãi mọi đau khổ mà kiếp trước nàng đã trải qua.
Trình Tri Hiểu có chút sửng sốt, sau đó mở miệng nói:"Cảnh Nhàn, nàng đừng gây khó xử cho ta….Ta không thể làm như vậy."
"Vậy huynh thích Cảnh Nguyệt sao?Nếu đã thích cô ta đến như thế, vì sao còn dây dưa với ta?" Lâm Cảnh Nhàn vẻ mặt oán trách nhìn Trình Tri Hiểu
Trình Tri Hiểu nhìn thấy biểu hiện của Lâm Cảnh Nhàn như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, thầm nói có triển vọng, vì vậy liền vội vội nói:"Ta nói này, trong lòng ta chỉ có nàng. Trong lòng ta, nàng so với muội muội còn tốt hơn rất nhiều, ta muốn cưới nàng, còn chuyện kia vốn chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!"
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Trình Tri Hiểu cảm giác được có gì đó kỳ lạ, khẽ quay đầu lại, thì hắn đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Cảnh Nguyệt, nàng đang nhìn hắn.
Khi Trình Tri Hiểu nói những lời này, Lâm Cảnh Nguyệt đã nghe được, trong lòng hắn có chút chột dạ, vội vàng ho khan một tiếng:"Cảnh Nguyệt, sao nàng lại đến đây?"
Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt đã nổi điên, nàng có thể không tức sao? Nhìn thấy vị phu quân tương lai của mình đang thông đồng với tỷ tỷ mình! Nàng thích Trình Tri Hiểu đến như vậy, vậy mà, hiện giờ lại nghe được những lời này của hắn, thật khiến Lâm Cảnh Nguyệt đau lòng vô cùng.
Vốn dĩ là một trái tim rực lửa bừng bừng cháy, trong nháy mắt, liền bị dội xuống một gáo nước lạnh.