Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nương, đây là chuyện gì, không phải đã nói là sẽ không để đại tỷ….. Tứ muội muội tỉnh rồi!”
Nghe được lời Thẩm lão thái nói, thiếu niên lạnh mặt bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Lâm thị dò hỏi tình hình, sau khi nhìn về phía Thẩm Bích Thấm xong thì hắn lập tức kinh hỉ hô thành tiếng, vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn ban đầu trong nháy mắt đều biến mất không còn nữa.
Thẩm Bích Thấm lập tức nhận ra thân phận của thiếu niên này, đây là nhị ca của nguyên chủ, Thẩm Trí Viễn.
Trước mắt nàng là một thiếu niên cao khoảng 1 mét 5, cơ thể gầy ốm, sắc mặt ám vàng, nhưng ngũ quan lại vô cùng anh tuấn, đoan chính, trên người hắn đang mặc một chiếc áo khoác thô màu nâu sẫm, bên dưới mặc một chiếc quần vải bố màu vàng nhưng đã được giặt đến trắng bệch, trên eo được thắt một chiếc thắt lưng màu xám, cẳng chân được thắt bằng dây mây cố định, dưới chân cũng được đeo một đôi giày đan mây cũ kĩ.Đằng sau đôi giày cũng dính toàn những vệt bùn cát, dáng vẻ dường như là mới từ trên đường trở về.
Thiếu niên này tuy rằng chỉ mới mười một tuổi nhưng trên người đã mang sự trầm tĩnh nội liễm mà chỉ người trưởng thành mới có, con nhà nghèo đã sớm phải gánh vác gia đình, điểm này đúng là được thể hiện nguyên vẹn trên người Thẩm Trí Viễn.
“Nương, Thấm Nhi đã tỉnh, nhà chúng ta không cần những thuốc men đó, việc hôn sự này, con dâu không đồng ý!”
Thẩm Trí Viễn cũng nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại an ủi vỗ lên tay Thẩm Bích Tuyết, Thẩm Lâm Thị lúc này cũng quay đầu lại dùng vẻ mặt kiên định nói với Thẩm lão thái.
“Tỉnh?”
Nghe đến đây, Thẩm lão thái chấn động, sao có thể, nàng rõ ràng là…..
“Sao lại có thể tỉnh dậy vừa khéo như vậy?” Nghe thấy Thẩm Bích Thấm tỉnh lại thì trong lòng Thẩm Lý thị tràn đầy buồn bực, bất mãn, rồi tự lẩm bẩm ra thành tiếng.
“Đại bá nương, lời này của người là có ý gì, chẳng lẽ không hy vọng Tứ muội muội của cháu tỉnh lại sao?” Nghe Thẩm Lý thị nói vậy thì Thẩm Trí Viễn tức giận quay đầu chất vấn nói.
“Ta… Sao ta lại có thể có ý kia được… Ngươi, đây là đang có thái độ gì, đối với trưởng bối thì có thái độ như vậy sao?” Bị Thẩm Trí Viễn chất vấn, Thẩm Lý Thị có chút chột dạ, nhưng ngay lập tức liền thay đổi thái độ, và trở nên vô cùng kiêu ngạo.
“Nương tử, nàng nói Thấm Nhi tỉnh, là thật sao!”
Thẩm Lý thị vừa dứt lời thì từ bên ngoài cửa truyền đến âm thanh vui sướng của nam nhân, ngay sau đó một bóng người cao lớn nhanh chân đi thẳng đến trước giường, khi thấy Thẩm Bích Thấm đúng là đã tỉnh lại thì đôi mắt của ông ấy lập tức đỏ lên, giọng nói còn mang theo sự vui mừng: “Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt, Thấm Nhi, con cảm thấy sao rồi?”
Thẩm Bích Thấm cẩn thận đánh giá người đàn ông đang nhìn mình bằng khuôn mặt từ ái này, đây cũng chính là phụ thân của nguyên chủ, Thẩm Thủ Nghĩa, về sau đây cũng sẽ là phụ thân của nàng.
Người đàn ông có thân hình cao lớn khỏe mạnh, khoảng một mét tám, nước da màu đen vàng, vẻ mặt tang thương nhưng ngũ quan lại vô cùng đoan chính, khuôn mặt tuấn lãng. Trang phục trên người thì cũng không khác Thẩm Trí Viễn cho lắm, chỉ là màu áo thì đã đổi sang màu xám, trên chân cũng dính bùn cát, dáng vẻ cũng như nhị ca nàng, gấp gáp trở về nhà.
“Lão nhị, ngươi và Nhị Lang không phải đang làm thủ công ở trên trấn sao, làm sao lại trở về giờ này!”
Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa đột nhiên trở về, Thẩm lão thái rõ ràng là sửng sốt, nhưng ngay lập tức bà ta tức giận chỉ vào Thẩm Lâm thị giận dữ hét lớn, “Lâm thị, ngươi nói đi, có phải hôm nay ngươi đã thúc giục lão nhị trở về không?”
Chủ trạch Thẩm gia có tổng cộng ba người con trai, Thẩm Thủ Nghĩa có hai người con trai là Thẩm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn, nhà đại bá Thẩm Thủ Nhân có ba đường ca, cho nên Thẩm Trí Viễn đứng ở hàng hai, và được gọi là Nhị lang.