Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đừng thấy bà tuổi đã lớn như vậy rồi, lại trải qua thời kỳ khó khăn đó, do những đứa trẻ trong gia đình vẫn có triển vọng, bà đã nhìn thấy rất nhiều điều tốt đẹp. Ví dụ như sữa bột mà Dương Từ đang nói đến, bác hai đi lấy chồng xa bên ngoài của Dương Từ đã mấy lần gửi cho bà.
Đáng tiếc bà đã quen tiết kiệm, mỗi lần nhận được đồ tốt như vậy đều không nỡ dùng tới, đem chia cho mấy đứa cháu trong nhà, trong đó nguyên chủ chính là một trong những người hưởng lợi nhiều nhất từ các món ăn ngon. Đây cũng là lý do tại sao Dương gia có thể nuôi dưỡng nguyên chủ trở nên "mềm mại non nớt" trong thời điểm khó khăn như vậy.
Khi bà nghe nói rằng trong cái lon là sữa bột, phản ứng đầu tiên của bà cũng giống như hai chị em của Dương Từ, nghĩ rằng Dương Từ đã làm điều gì đó tồi tệ bên ngoài. ngôn tình sủng
"Sữa bột? Sữa bột ngươi lấy ở đâu? Chắc không phải là làm chuyện xấu đó chứ?"
Nghe vậy, Dương Từ đặt đồ đạc sang một bên, vòng tay ôm cánh tay bà giải thích hồi lâu, sau đó bà bán tín bán nghi mà nhìn anh. Dương Từ bị bà nhìn đến có chút chột dạ, cuối cùng, để đánh tan nghi hoặc trong mắt bà, anh chỉ còn cách bắt chước thói quen của nguyên chủ chìa tay ra với đối phướng.
Mỗi lần nguyên chủ đối tốt với người nhà của hắn, đều là lúc hắn thiếu tiền và phiếu. Sau khi thể hiện sự ngoan ngoãn trước mặt gia đình, hắn sẽ không biết xấu hổ nói rằng mình đã tiêu hết tiền cho họ rồi, rồi lấy lý do này để xin người nhà thêm tiền và phiếu.
Dương Từ đỏ mặt và đưa tay ra, "Con thực sự không làm gì xấu cả, những thứ này thực sự được mua bằng tiền. Con đã tiêu hết số tiền mà bà và ông đưa cho con lúc trước, vì phần lòng hiếu thảo như này của con dành cho bà, bà vẫn phải đưa cho con thêm tiền với phiếu mới được."
Dương Từ nói ra câu này đã xấu hổ đến sắp phát điên lên rồi, trước khi xuyên không cả đời anh đều là dựa vào chính mình, huống chi là đi xin tiền người thân trong nhà, họ không đến xin anh tiền thì đã tốt lắm rồi.
Cho nên anh sống hơn 20 tuổi rồi đây là lần đầu tiên anh mặt dày mà đi xin tiền của người lớn tuổi như vậy. Vì không để cho lão nhân nghi ngờ, anh liền bắt buộc chính mình giống như nguyên chủ mà đòi tiền.
Quả nhiên, khi nghe thấy anh lại giơ tay đòi tiền, nghi hoặc trong mắt bà lão đã thay bằng bất đắc dĩ. "Ngươi nha, ngươi nha, nhiều tiền như vậy đều sài hết rồi? Từ khi đến công xã đi học, mỗi lần đều tiêu nhiều tiền như vậy, cũng không biết mỗi lần ngươi mua cái gì?"
Bà lão không ngừng than thở nhưng vẫn nhặt hộp sữa bột dưới đất lên rồi chậm rãi bước vào phòng trong. Cái lon này trước đây bà đã đưa cho Dương Từ, bà nghi rằng Dương Từ đã pha trộn đồ giả vào cái lon này, những thứ bên trong chắc chắn không phải là sữa bột.
Lon sữa bột này dù sao cũng rất mắc đó, chỉ khi thằng nhóc đó xin tiền bà mới nỡ chi tiền mua thứ gì đó cho bà, trong này nhất định không phải toàn là sữa bột.
Nhưng cho dù Dương Từ có thật sự trộn lẫn đồ giả, nhiều lắm cũng sẽ pha chút bột mì gì đó, bà biết Dương Từ là một đứa cháu trai nhiều tâm tư, nhưng cũng chưa bao giờ dám hại người nhà.
Đoán là anh thực sự đã mua một lon sữa bột, lại không nỡ đưa cho bà cả hộp. Vậy là một nửa là sữa bột và một nửa là bột mì, nửa còn lại anh để dành cho mình, nếu không thì tại sao anh lại phải lấy một cái lọ mới để đựng chứ?
Bà cho rằng mình đã nhìn rõ đứa cháu trai nhỏ, vừa tức giận lấy chiếc lon sắt đựng tiền ra, vừa không khỏi nhìn lon sữa bột một lần nữa. Bất kể trong lon có trộn bột mì hay không, trong mắt bà vẫn luôn là lòng hiếu thảo.
Cho nên sau đó khi bà lão đưa cho Dương Từ những tấm phiếu và tiền, bàđã rất hào phóng đưa cho Dương Từ hai tở nhân dân tệ*, còn đưa cho anh một vài giấy công nghiệp sắp hết hạn.
(* nhân dân tệ: ở đây gọi là đại đoàn kết, một tên gọi khác của tiền tệ TQ vào những năm 1966 đến năm 2000 đã ngừng phát hành, 1 tờ thường có giá là 5 tệ hoặc 10 tệ)
Thấy vậy, Dương Từ không khỏi vui mừng khôn xiết, vừa đúng lúc anh đang thiếu giấy công nghiệp, không ngờ bà nội lại tốt bụng cứ như vậy liền cho anh rồi, vậy anh liền có thể mua được một cây bút máy tốt.
Đối với hai tờ nhân dân tệ, Dương Từ cũng không khách khí mà nhận lấy nó. Bởi vì khi bà nội đi lấy tiền, Dương Từ đã tự mình nghĩ thông rồi.
Bà nội bọn họ cả đời vất vả nên đã hình thành thói quen rất tiết kiệm. Cho dù gia cảnh hiện tại của Dương gia cũng không tệ, cho dù trong tay bà nội có rất nhiều gia sản, nhưng họ thà để tiền và phiếu của họ bị mọt đục cũng không nỡ mà sử dụng chúng.
Nhưng mặc dù bà nội bọn họ tự mình rất tiết kiệm, nhưng họ lại rất hào phóng với cháu trai Dương Từ này. Ngay cả khi tiền lương hưu của họ bị dùng sạch, lão nhân bọn họ cũng không sẵn lòng để cháu trai của họ không có tiền trong túi.
Dương Từ cảm thấy rằng thay vì để tiền và phiếu ở đó, khiến nhiều phiếu hết hạn, còn không bằng là nên tiêu chúng dưới danh nghĩa của anh để lão nhân có thể ăn nhiều thức ăn ngon hơn và giữ cho cơ thể khỏe mạnh. Dù sao danh tiếng hiện tại của anh cũng không tốt, lại có thêm một danh tiếng háo ăn cũng không sao.
Trước khi xuyên không, Dương Từ không thiếu tiền, theo anh nghĩ dù tiền có nhiều cỡ nào cũng không có thể sánh được với người thân của anh. Đó là lý do tại sao anh mạo hiểm lấy ra những thứ như sữa bột.
Vừa đúng lúc bây giờ anh lấy tiền của bà nội, sau này anh sẽ có lý do để lấy xương sườn hay thứ gì đó. Khi đó, bà nội nhiều nhất sẽ nói anh thèm ăn, biết đâu vào thời điểm mấu chốt bà còn có thể giúp Dương Từ làm chứng chứ.
Ví dụ, Lưu Tiêm Mai chất vấn Dương Từ lấy tiền ở đâu để mua thịt. Dương Từ liền nói rằng anh đã đổi nó với các bạn cùng lớp của mình và đổi hai phiếu công nghiệp lấy phiếu thịt. Đúng lúc bà nội vừa đưa tiền và vé cho Dương Từ, để tránh cho Dương Từ bị vợ chồng Lưu Tiêm Mai đánh, bà chỉ có thể đứng ra làm chứng cho Dương Từ thôi.
Dương Từ không thể không giơ ngón tay cái trong lòng, quả nhiên là mình, sự lưu loát này quả thật là quá hoàn hảo.
Dương Từ thu tiền và phiếu lại, bắt chước dáng vẻ vừa chân chó vừa ân cần trong trí nhớ sau mỗi lần nguyên chủ lấy được tiền, đầu tiên pha một cốc sữa bột cho bà, sau đó dỗ bà ăn một miếng bánh bông lan gà. Bà lão được Dương Từ dỗ cười liên tục, không ngừng kéo Dương Từ gọi anh là cháu ngoan.
Thời đại này không có chuyện bài xích đường, đa số người đều thiếu đường thiếu dầu, cho nên người già ăn ngọt một chút cũng không sao. Nhưng bà lão đã quen với những ngày gian khổ từ lâu, chỉ ăn xong một miếng bánh bông lan gà, liền giục Dương Từ đưa ra ngoài ruộng.
"Đi đi, ngươi đem chỗ này mang cho các anh chị của ngươi đi, máy thứ này đều là bọn trẻ con các ngươi thích ăn đấy."
Một cân bánh gà cũng không nhiều, trên đường đi Dương Từ ăn một nửa, còn lại không tới bốn miếng, vẫn là một miếng tương đối nhỏ mà thôi. Nhưng dù vậy, bà nội cũng không muốn giữ lại cho mình ăn, nhất quyết bắt Dương Từ mang ra ruộng cho anh ba và chị hai.
Dương Từ cảm thấy hơi khó chịu và muốn lớn lên thật nhanh. Chỉ khi anh lớn lên nhanh chóng, anh mới có thể quang minh chính đại khiến gia đình mình sống một cuộc sống tốt hơn. Cũng không cần giống như bây giờ vì lấy ra một lon sữa bột mà hao tâm tổn sức như vậy.
Dương Từ cũng không bướng bỉnh với bà mà thành thật lấy bánh bông lan gà đem đi. Nhưng có điều kiện anh mới có dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, anh dỗ bà nội ăn một viên kẹo sữa, thậm chí còn đút vào tay bà hai viên kẹo sữa, sau đó anh mới cười haha mà chạy ra ngoài.
Bà lão nhìn viên kẹo sữa còn được bọc trong lớp vỏ gạo nếp, trong đôi mắt lộ vẻ thăng trầm thoáng qua một tia nhẹ nhõm, "Dù sao cũng đã lớn rồi, cuối cùng... cũng biết yêu thương người rồi. "
Bà lão lấy chiếc khăn tay sạch sẽ cẩn thận gói hai viên kẹo vào trong lòng, trở về muốn ông nhà cũng nếm thử mùi vị, kẹo của cháu bà đưa nhất định sẽ ngon hơn kẹo mua ở bên ngoài.
Khi Dương Từ mang bánh bông lan gà ra ngoài, anh tình cờ gặp Tạ Nghiễn Thanh, người đi phát nông cụ. Phản ứng đầu tiên của Dương Từ là chào cậu, nhưng ngay khi nhìn thấy anh Tạ Nghiễn Thanh đã tránh mặt đi.
Dương Từ nhìn thấy điều này có chút không vui, nhưng nghĩ về những gì đã xảy ra với họ trước đó, sau khi anh liếm đôi môi nứt nẻ mới đi về phía ruộng lúa cách đó không xa.
Bây giờ thời gian trồng vội gặt vội đã trôi qua, điều đó có nghĩa là thời gian bận rộn nhất đã qua. Vài ngày nữa sẽ đến thời điểm giao thuế nông nghiệp mỗi năm một lần, cho nên nhiệm vụ của đại đội bây giờ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đầu tiên Dương Từ đưa một mảnh cho anh ba, sau đó mang phần còn lại đến sân phơi thóc. Lúc này, sân phơi thóc đang rất nhộn nhịp, rất nhiều người đang tất bật phơi thóc để chuẩn bị cho đợt giao thuế công nghiệp sau này.
Vốn dĩ bây giờ thời tiết rất nóng, giữa trưa lớn như vậy, thóc lúa bị phơi nắng, khắp nơi đều bốc khói bụi mù mịt.
Hầu hết những người trên sân phơi thóc là phụ nữ và trẻ em, các chị thì lật lúa đuổi chim sẻ, trẻ con thì chạy nhảy nô đùa xung quanh; Một số đứa hiểu chuyện thì đang nhặt hạt gạo, còn có một nhóm khác đang đá cầu bên bãi đất trống.
Dương Từ giấu mấy miếng bánh bông lan gà trong một chiếc mũ rơm để không thu hút ánh nhìn của mọi người, rồi chậm rãi đi qua sân phơi thóc hướng về phíaDương Mộng Liên mà đi qua.
Dương Mộng Liên và một vài chị em đang tụ tập cùng nhau để bóc hạt ngô. Số ngô này đều là ngô xuân, sau khi phơi nắng cho khô nước, liền rất dễ dàng mà đem hạt ngô tách ra. Nhưng dù vậy, tách ngô lâu như vậy thì tay cũng chịu không nổi, một bàn tay lành lặn bị ma sát đến sưng đỏ.
Ngay khi Dương Mộng Liên nhìn thấy em trai mình đến, cô đã ngẩng đầu lên cười hỏi anh đang làm gì vậy, Dương Từ đưa cho cô cả cái mũ rơm, vốn dĩ cái mũ này cũng là mang cho cô.
"Này, bên trong là cái gì đây? Hả? Bánh bông lan trứng?"
Thấy vậy, Dương Mộng Liên lập tức hạ giọng, sau khi ném công việc trong tay cho Dương Từ, cô kéo hai chị em vốn có quan hệ tốt với nhau thần bí mà chạy vào một góc nhỏ.
Những cô gái khác nhìn thấy cảnh này thì không nghĩ ngợi gì, nhưng ghen tị là điều không thể tránh khỏi. Khi Dương Từ ngồi xổm xuống giúp Dương Mộng Liên tách ngô, một cô gái có vết bớt dài trên mặt ngồi đối diện với anh nhịn không được bĩu môi liếc về một phía khác. Nếu không có sự hiện diện của người em trai Dương Từ này, có lẽ đối phương sẽ nói điều gì đó khó nghe.
Dương Mộng Liên bọn họ đi không bao lâu, dù sao thì Dương Từ mang bánh bông lan trứng cũng chỉ dư lại hai miếng, ba người mỗi người chỉ được ăn vài miếng. Nhưng dù vậy, ba cô gái nhỏ vẫn rất vui vẻ, vẻ mặt hớn hở chạy lại, sau đó đẩy Dương Từ đang ngồi xổm trên mặt đất ra xa.
Dương Mộng Liên đẩy Dương Từ một cái, không muốn em trai mình bị phơi nắng nên vội vàng giục Dương Từ rời khỏi đây. "Em về trước đi, bọn chị rất nhanh liền tan làm rồi."
Dương Từ không sợ mệt hay phơi nắng, nhưng thấy xung quanh mình toàn là phụ nữ, một đại nam nhân chen chút ở đây cũng không ổn, đành phải rất ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Ở thời đại này, quan hệ nam nữ rất nhạy cảm, anh có thể ở bên mẹ và chị gái của mình, nhưng không thể luôn chen chút trong đám đông phụ nữ, nếu không sẽ rất dễ bị cho là lưu manh.