Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng
  3. Chương 4
Trước /80 Sau

Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sơ Đỉnh Văn mặt không biểu cảm, cầm thuốc nhìn Mục Thu.

Tuy rằng tình cảnh hiện tại không thích hợp, nhưng Mục Thu vẫn phát huy hết mức sức tưởng tượng của mình. Yên tĩnh trước cơn giông, cô sẽ bị ‘giận chó đánh mèo’ sao? Hay là…

“Ực…” tiếng nuốt nước miếng.

Sơ Đỉnh Văn vẫn chậm rãi đi về phía Mục Thu. Tiếp đó ngồi xổm xuống trước mặt Mục Thu.

“….” Cả người Mục Thu cứng ngắt, mở to mắt nhìn Sơ Đỉnh Văn ngồi tháo giày thay cô. Cô giật mình, cô khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi, tuy rằng giờ phút này, tư thế bọn họ, giống như cảnh tượng  chỉ có trong chuyện cổ tích mà đa số các thiếu nữ đều khao khát.

“Cô không phải khẩn trương.” Anh ta cúi đầu, cẩn thận thoa thuốc vì Mục Thu, cảm giác lành lạnh từ mắt cá chân truyền lên, Mục Thu nghe anh ta nói. Tên tiểu mỹ nhân là Sơ Đông, năm nay mới 11 tuổi, vì từ nhỏ mẹ đã qua đời, nên Sơ Đỉnh Văn rất cưng chiều cô bé, liền làm hư cô bé. Cũng nghe anh ta, Sơ Đông là Thần đồng(nguyên van là tiểu thiên tài), rất thông minh, học bất kì cái gì, cũng đứng nhất toàn trường, lúc anh ta nói thế, trong giọng nói mang theo niềm tự hào cưng chiều, tựa như giờ phút này anh ta không phải chủ một công ty oai phong trên thương trường, mà chỉ là một người cha bình thường, cưng chiều con gái mình.

Nhưng thời gian anh ta nói không lâu, trên mặt đã lộ ra nét cô đơn đau buồn.

“Nhưng con bé không thể chấp nhận tiểu Yên. Có phải vì thế, Tiểu Yên mới bỏ đi?” thậm chí lúc nói còn run run. Trong giọng nói dường như lộ ra nỗi sợ hãi nhàn nhạt.

Anh ta muốn bảo vệ hai người con gái quan trọng nhất trong sinh mệnh anh ta. Nhưng hiện thực luộn ép anh ta lựa chọn.

“Không thể có cả cá và tay gấu.” Mục Thu nghĩ, nhưng lại không biết vô tình đã nói ra miệng. cảm giác được bàn tay đang xoa thuốc cho mình dừng một chút, mới giật mình biết bản thân đang nói gì, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Không có gì, cô nói đúng, là tôi quá tham, tiểu Yên không gả cho tôi, cõ lẽ đối với cô ấy mà nói là điều rất tốt.” anh ta buông tay, đứng dậy: “Được rồi, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi ở đây, chân cô bị sưng, tiệc tối nay có thể không cần tham dự.”

“Sơ tiên sinh…” Mục Thu thiệt áy náy biết bao, cô nhìn tấm lưng người đàn ông vốn thẳng tắp, giớ phút này lại hơi cong mình. Cô muốn nói gì đó, mặc kệ là cái gì, chỉ cần có thể an ủi người đàn ông này thôi, nhưng mà không nghĩ ra được lời gì. Chỉ phí công ngồi đó, nhìn người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Cô có thể nói gì? Nói tiểu Yên nhất định sẽ về. vì em ấy còn nợ anh ta 500 sao? Hay là nói, tiểu Yên vì một người rất quan trọng mất tích, mới  không thể kịp đám cưới? cả chính cô cũng không biết, tiểu Yên bằng lòng gả cho Sơ Đỉnh Văn, rốt cuộc là vì tình yêu, hay là vì 500 vạn này, bây giờ cô phải làm thể nào để an ủi người đàn ông trước mặt này?

Lúc con người đang vội vã muốn bày tỏ tình cảm bản thân, mới phát hiện, bản thân nghèo túng về vốn từ như thế.

Tiệc tối tiếp đó Mục Thu không có tham dự, một mặt là vì cô không quen đi giày cao gót, bàn chân bị giày vò cả ngày này thật sự không chịu được, còn mặt khác, dù sao bản thân cũng không phải Mục Yên, buổi sáng có thể lừa dối, thì đã may mắn rồi, ra ngoài nhiều thêm giây nào, sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm.

Nhưng một mình cô ở trong này cũng thật căng thẳng, cô đã rất mệt, đương nhiên muốn nghĩ ngơi thật tốt, nhưng áo cưới trên người cô thật sự là một gánh nặng không nhỏ. Hơn nửa tóc cũng thế, điều này khiến cô không thể nằm xuống nghỉ ngơi, cô muốn tắm, nhưng nơi này cũng xa lạ, lại thật ngại nếu quá tùy tiện.

Hơn nữa, cô cũng không có quần áo tắm rửa, tuy rằng Mục Thu không phải nữ sinh ngoan hiền mấy, nhưng có nhiều quy tắc cô rất tuân thủ, tuân thủ đến có chút cứng ngắt. quần áo ở đây có lẽ thiết kế cho Mục Yên, nhưng không được sự đồng ý của người trong nha, Mục Thu luôn không có thói quen tùy tiện đụng vào đồ của người đó.

Cô ngồi ở đó, không biết phải làm gì, lại lo cho tình cảnh của Mục Yên, do dụ một chút, vẫn quyết định gọi một cú về nhà trước.

Điện thoại vang một chút liền kết nối.

“Tiểu Yên?!” bên kia điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của mẹ. Mục Thu vừa nghe, liền biết, Mục Yên không có về nhà.

“Mẹ, là con.”

“Tiểu Thu?! Ai da tiểu Thu con sao rồi? Để lộ…chưa? Con nói xem con bé tiểu Yên chết tiệt kia rốt cuộc có chuyện gì chứ! Sao đến giờ vẫn không cho chúng ta chút tin tức nào!”

“Bên con ổn, tạm thời không bị lộ.” Mục Thu nói cực kỳ bình tĩnh, trong lòng lại đang bồn chồn. là.tạm thời chưa có lộ, chứ không chứng tỏ sẽ không lộ, nếu Mục Yên không xuất hiện, cô thật sự không biết phải làm sao.

Nhà họ Sơ tốt lắm, nhưng nơi này khiến Mục Thu khó thở, cô không chút nào muốn đứng ở trong này.

“Tiểu Thu à, bây giờ tiểu Yên còn chưa về, con nói chúng ta phải làm gì đây?”

“Mẹ, tiểu Yên nhất định sẽ về. mẹ yên tâm, trước khi em ấy còn chưa về….con cứ ở nhà họ Sơ trước.”

“Được được…..tiểu Thu con cứ chịu đựng trước, mẹ sẽ kiếm tiền cho con, kiếm tiền cho con, nhất định mau chóng trả 500 vạn lại cho Sơ tiên sinh. Nếu Sơ tiên sinh làm bậy, con cứ bỏ chạy.”

“Tiểu Yên nhất định trở về, mẹ cứ yên tâm đi. Em ấy nhất định sẽ về.” cô nói như vậy, không biết là đang thuyết phục mẹ mình, hay đang thuyết phục chính mình.

Cuối cùng Mục Thu vẫn không nhịn được ngủ thiếp đi. Lúc Sơ Đỉnh Văn trở về phòng, đã là giữa đêm khuya. Vừa vào phòng liền thấy Mục Thu nằm trên giường, trên người còn mặc chiếc áo cưới ban sáng, chiếc áo cưới này hẳn là nên mặc ở trên người Mục Yên.

Anh ta ngồi bên giường, nhìn gương mặt có tám phần giống Mục Yên, gương mặt này, trước kia luôn ngập tràn ánh mặt trời, luôn nở nụ cười tươi đẹp, ở những lúc anh ta khổ sở, sẽ khiến anh ta an tâm và yên tĩnh, lúc anh ta do dự, sẽ cho anh ta dũng khí. Giờ phút này anh ta lại có chút không phân biệt được, rốt cuộc bây giờ là em gái Mục Yên, hay là chị gái Mục Thu.

Anh ta có chút thẫn thờ đưa tay, muốn chạm đến gương mặt này.

Ngón tay vừa mới chạm đến gò má, Mục Thu liền nhảy dựng lên, đôi mắt to mở thật lớn. nhìn thẳng vào anh ta.

“Sơ tiên sinh?” trong mắt lộ ra cảnh giác.

“…” là Mục Thu, không phải Mục Yên. Mục Yên chưa bao giờ nhìn anh ta như vậy: “Mệt thì cứ ngủ trên giường, cô yên tâm, đêm nay tôi ngủ ở phòng sách.” Anh ta rút tay lại, nhìn áo quần trên người Mục Thu, bổ sung: “Đêm nay tắm rửa, quần áo lát nữa tôi sẽ bảo nữ giúp việc mang đến.”

“Sơ tiên sinh….tiểu Yên…”

“Tôi đã cho người đi tìm rồi.”

“Tiểu Yên không phải cố ý đâu, nhất định là có việc gấp nên mới bỏ đi…” Mục Thu gấp gáp nói, cô muốn nhanh chóng nói rõ hết tất cả mọi chuyện. lai sợ Sơ Đỉnh Văn căn bản không có tâm tình nghe mình giải thích.

Nhưng mà Sơ Đỉnh Văn đã nghe rồi.

“Tôi biết.” anh ta cười nói: “Người tôi yêu, tôi có thể hiểu cô ấy.”

“…” Mục Thu giật mình, nhưng cô không dám biểu hiện vẻ giật mình của mình lên trên mặt.

Biết? anh ta biết gì?

Là biết nguyên nhân Mục Yên bỏ đi? Hay là biết nguyên nhân Mục Yên gả cho anh ta?

Mục Thu nhìn Sơ Đỉnh Văn chậm rãi rời khỏi phòng, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, gần như muốn chảy máu.

Sơ Đỉnh Van dịu dàng, lịch thiệp, ít nhất thì lúc này Mục Thu hiểu Sơ Đỉnh Văn, luôn như vậy. Sơ Đỉnh Văn như vậy hẳn là người yêu lí tưởng nhất của các cô gái, nhưng Mục Thu lại cảm thấy lúc ở cùng anh ta, sẽ không thở nổi.

Bởi vì anh ta quá hoàn mỹ? cho nên bất giác bản thân muốn thể hiện tốt nhất, kiểu này, ngược lại khiến bản thân không thở nổi.

Nhưng mà, cảm giác hít thở không thông mà Sơ Đỉnh Văn mang đến cho Mục Thu rất nhanh bị một chuyện khác thay thế. Bởi vì, chỉ cần so sánh với kẻ phiền phức khác của nhà này, thì cảm giác hít thở không thông mà Sơ Đỉnh Văn mang đến cho người ta, quả thật chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Mà kẻ phiền phức kia, ngày hôm sau đã để Mục Thu thật sự mở rộng tầm mắt thấy được uy lực của ẽm.

Tuy rằng không có người gọi mình dậy, nhưng vì kiếp sống đọc sách mười mấy năm, nên đồng hồ sinh học của Mục Thu vô cùng chính xác, mỗi ngày thức dậy đúng 6:45, mặc kệ hôm trước có mệt thế nào, đúng giờ này, Mục Thu đều sẽ tỉnh dậy.

Vì thế, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nữ sinh vội vàng rời giường, nhớ đến sáng sớm bản thân còn có một lớp sáng, nhưng sau khi từ trên giường đứng dậy, vệ sinh chuẩn bị ổn thõa, mới phát hiện, lúc này mình không phải ở nhà mình, thân phận hiện tại của mình cũng không phải Mục Thu không có tiếng tăm gì. Một phát hiện nghiêm trọng, mình muốn rời khỏi nhà họ Sơ, hình như cũng không dễ dàng, vậy mình làm sao đi học?!

Nhưng càng nghiêm trọng hơn là, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, mình không có xin phép nhà trường, cũng không kịp thông báo một tiếng đến bạn bè. Khi không vắng nhiều tiết, là chuyện rất nghiêm trọng ở đại học Anh, không biết Tô Thiến có lo lắng hay không, tuy rằng dựa theo tính cách không tim không phổi của cậu ta, khả năng này có lẽ sẽ không lớn lắm….

Cuộc sống của cô….cuộc sống bình thường, có quy luật của cô, dường như đã dần dần lệch quỹ đạo rồi..... ~~~~(>_<)~~~~

Nếu như có thể, Mục Thu rất không muốn xuống lầu. nhưng cô phải ăn cơm, cho nên cô không thể không xuống lầu. mà cô vừa xuống lầu liền nhìn thấy…..một mớ hỗn loạn.

“......” 囧 vô biên.

Tuy rằng ngày hôm qua lúc bản thân nhìn thấy phòng ăn, nhiều người, không thiếu gì cả, nhưng ít ra biết, phòng ăn này rất sạch sẽ, mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn có thứ tự, hơn nữa, đầu bếp nhà họ Sơ đều rất biết nấu ăn.

Nhìn mấy món như cám heo, cái bàn bừa bộn, chén đĩa vỡ trên đất. cuối cùng Mục Thu vô cùng bái phục người đã sáng tạo ra hết thảy này. Rốt cuộc là muốn giày vò chết ở bên trong thế nào, mới có thể tạo nên một chiến tích huy hoàng như thế?

Nhóm nữ giúp việc đáng thương tội nghiệp đang thu dọn, nhìn dáng vẻ hẳn là đã tập quen với mọi thứ này. Một cô nữ giúp việc nào đó đang dọn chén vỡ trong lúc vô tình ngẩng đầu, đúng lúc thấy Mục Thu đang đứng ở cầu thang.

“Xoảng.” chén đĩa vỡ trong tay rơi xuống đất, còn suýt làm ngón tay mình bị thương. Cô ta vội vàng lúng túng hô: “Bà chủ, bà lên đi.”

Bà chủ?

Mục Thu hoa hoa lệ lệ đen mặt. có loại cảm giác giấc mộng ngàn năm, giống như bản thân trong một đêm già đi rất nhiều vậy.

Đả kích này quá lớn, lớn đến khiến Mục Thu không nhìn mớ hỗn loạn trước mặt, hóa đá tại chỗ. Mãi đến khi giọng nói lạnh như băng lộ ra vẻ tức giận từ phía sau truyền đến, mới khiến Mục Thu nháy mắt tỉnh táo lại.

“Sao lại thế này?”

“Tiên sinh.” Nhóm nữ giúp việc vội vàng chào cung kính

“Xảy ra chuyện gì? Nơi này sao lại trở thành như vậy?” Sơ Đỉnh Văn cau mày, giọng nói cứng ngắt.

“Tiểu thư cô ấy…” nhóm nữ giúp việc ấp a ấp úng nói.

Sơ Đỉnh Văn lập tức hiểu ra. Cau mày hỏi: “Tiểu thư đâu?”

“Tiên sinh….tiểu thư đã đi học rồi.”

“…..” hai hàng mày của Sơ Đỉnh Văn vốn đã nhăn giờ lại càng nhăn hơn. Mục Thu đứng ở bên cạnh nhìn. Nói đến chuyện này, không tránh khỏi có dính dáng đến mình. Nhà bếp thành thế này, đa phần là do Sơ Đông không ưa mình. Cô ở một bên rất không đúng lúc tưởng tượng ra nét mặt động tác lúc tiểu quỷ kia đập đống đồ này.

Trò con nít đơn thuần, đương nhiên Mục Thu sẽ không chấp nhất. dù sao, cô cũng không tính ở lại đây, luôn muốn rời khỏi, nếu có thể không trêu chọc đại tiểu thư này, Mục Thu tuyệt đối không muốn trêu chọc.

Nghĩ đến nếu bây giờ đổi thành Mục Yên, không biết sẽ xảy ra tình cảnh gì. Tính khí Mục Yên cũng không được tốt. sẽ làm lớn sao? Có lẽ còn có thể đánh nhau. Nhưng Sơ tiên sinh ở đây, lại rất không có khả năng.

Sơ Đỉnh Văn nhíu mày một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dỉ thở dài nói: “Nhà bếp còn điểm tâm không?”

Nữ đầu bếp bên cạnh lập tức trả lời: “Còn, nhà bếp còn giữ một ít món ăn.”

“Vậy mang thức ăn lên đi.” Nói xong tự mình dọn một chỗ ở trên bàn cơm, dời hai chiếc ghế dựa. sau đó kéo một chiếc ghế trong số đó ra nói với Mục Thu: “Thật xin lỗi, điểm tâm hôm nay chỉ có thể để cô chịu thiệt.”

“Không, tôi không để ý.” Mục Thu cười lễ phép, đến trước ghế dựa đó, ngồi xuống.

Quảng cáo
Trước /80 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cổ Chân Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net