Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có chút buồn chán.
Không hiểu vì sao nhóm nữ giúp việc vẫn đứng ở một bên. Sau khi mỉm cười ý bảo bọn họ không cần phải ở đây với mình (cứ đi làm việc phải làm đi), Mục Thu tìm một chiếc ghế dựa gần cửa sổ, nhìn núi, gió, cây trong sân nhà. Bắt đầu ngẩn người.
Trời dần âm u, cô bé giúp việc vừa nãy đi thay trà bưng ấm trà đến, đặt một bàn trà nhỏ ở bên cạnh Mục Thu, rồi đặt trà lên.
“Bà chủ, trà của bà.”
“Ừ, cảm ơn.” Mục Thu cầm tách trà, nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi uống.
Trà ngọt lành, là Thiết Quan Âm.
Trà Ô Long, rất êm dịu. Cô bé giúp việc này thật tinh tế gần gũi.
“Một ngày lại trôi qua rồi.” cô chợt nói. Nhìn sắc trời dần tối, tâm trạng vốn không tệ do chiến thắng Sơ Đông, lại trở nên ảm đạm.
Lại qua một ngày, không có tin tức gì của Mục Yên, mình cũng không được về trường. Thật sự không biết phải còn ở lại đây bao lâu mới có thể trở về.
Bởi vì mới cưới, nhân viên có mặt trong công ty đều phá lệ chăm sóc Sơ Đỉnh Văn, vừa đến 5 giờ chiều, thư ký của mình đã mỉm cười nhắc nhở mình có thể về nhà theo ‘vợ yêu’ rồi.
Không còn cách nào, Sơ Đỉnh Văn đành phải trở về nhà dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ, tuy rằng anh không muốn về nhà một chút nào.
Về nhà sẽ nghĩ đến chuyện người vợ thật sự của mình không rõ tung tích, về nhà liền không thể không thể chịu được bầu không khí đè nén trong nhà giờ phút này.
Không tìm được cô vợ thật sự, còn không ngừng giả vờ như vợ mình ở ngay trong nhà.
Sơ Đỉnh Văn không hiểu Mục Yên mà anh quen thuộc kia, Mục Yên mà anh cho rằng thật rất yêu mình kia, rốt cuộc có thật sự yêu mình hay không. Nếu yêu, vì sao ngày đám cười đó đi mà không nói? Nếu không yêu, vì sao lại đồng ý gả cho mình? Hay là, thật sự chỉ là vì 500 vạn? Nhưng anh không quan tâm 500 vạn này, thật sự không quan tâm.
Tâm trạng Sơ Đỉnh Văn dọc đường đi vô cùng đè nén, trong đầu đều nghĩ đến Mục Yên, một cái nhíu mày một nụ cười của cô, lời cô từng nói với mình…
tiếp đó anh xuống xe, liếc mắt căn nhà kia của mình, liền thấy người nọ ngồi ở cửa sổ.
Ngực ngẩn ra, trong nháy mắt Sơ Đỉnh Văn thậm chí cho rằng Mục Yên đã về.
Anh ta nóng lòng bước vài bước về trước, mới phát biện người kia là Mục Thu, chị gái Mục Yên.
Cô ấy cầm tách trà, nhàn nhã ngồi ở cửa sổ, cô ấy lẳng lặng nhìn bên ngoài, cô ấy nhìn thấy mình, tiếp đó buông tách trà trong tay, từ trên ghế đứng dậy, đi đến cửa. Lễ phép có chút không lưu loát lại mang theo chút xa cách chào hỏi mình: “Ngài đã trở về, tiên sinh.” cô ấy không gọi Sơ tiên sinh, vì xưng hô như thế với thân phận hiện tại của cô mà nói, dù sao cũng có chút không ổn, đó có vẻ quá xa lạ rồi. Nhưng cũng không gọi ‘Đỉnh Văn’ vì dù sao người nọ và bản thân mình vẫn xa lạ, càng không cần nói đến xưng hô là ‘chồng’, đoán chừng dù Mục Thu rối loạn tâm thần, cô ấy cũng sẽ không kêu. Cho nên cô ấy gọi ‘tiên sinh’ là xưng hô lựa chọn tốt nhất, bình thường nhất. Trong lúc này đối với họ, cũng là thích hợp nhất.
Sơ Đỉnh Văn gật đầu với Mục Thu. Tiếp đó nhìn nữ sinh trước mặt. Gương mặt tương tự Mục Yên, cùng tuổi với Mục Yên, thậm chí sinh cùng một ngày, trưởng thành trong một gia đình như Mục Yên, nhưng hai cô quả thật là hai người khác nhau hoàn toàn.
Mục Yên hoạt bát, nhiệt tình hơn, bao giờ cùng tràn đầy tự tin, chưa từng e ngại chuyện gì. Cô ấy có giấc mơ rất cao, mặc cho lúc nào cũng không thể ngăn cô hướng tới giấc mơ của chính mình, hơn nữa cô bằng lòng biểu hiện ra giấc mơ của bản thân, để bản thân không cách nào quên. Mục Yên rất kiên cường, thêm chút dứt khoát, thỉnh thoảng rất tùy hứng, tính tình không hẳn là tốt.
Còn Mục Thu, anh không ở chung thời gian dài với cô, nên không cách nào nói ra tính cách của Mục Thu, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác nhau giữa hai người. Cô ấy sẽ để nổi sợ hãi trong mắt, nhưng nổi sợ hãi của cô ấy sẽ biến mất rất nhanh, nổi sợ hãi của cô ấy cũng sẽ nhanh chóng bị vẻ lịch sự thay thế. Cô lịch sự, lịch sự mang theo xa cách. Nụ cười của cô ấy là lịch sự, quan tâm của cô ấy là lịch sự, hành động của cô ấy là lịch sự, cách xưng hô của cô ấy, cũng là lịch sự hết khả năng.
Mà thông thường, người lịch sự, tuy rằng khiến người ta yêu thích hơn người thành thật, nhưng sẽ không làm người ta có ý định tiếp xúc sâu thêm một bước, người lịch sự, sẽ khiến người ta cảm thấy không cách nào tiếp cận.
Sơ Đỉnh Văn nhìn mình như vậy, khiến Mục Thu có chút khó chịu, cô nghiêng người sang bên, để Sơ Đỉnh Văn tiến vào.
Sơ Đỉnh Văn nhìn thoáng qua phòng khách, quay đầu nói với Mục Thu: “Đông Đông chưa về sao?”
“Đã về rồi, đang ở trong phòng.”
Bọn họ bình tĩnh đối thoại, tận lực tỏ ra như là vợ chồng. Một cặp vợ chồng lịch sự nho nhã.
Hơn 5 giờ, chính là thời điểm cho cơm chiều. Nhóm nữ đầu bếp đã chuẩn bị tốt cơm chiều, chỉ chờ Sơ Đỉnh Văn về.
“Sơ tiên sinh, muốn ăn cơm lúc này sao?”
“Ừ, gọi cô chủ xuống đây.”
“Vâng.”
Sau khi Sơ Đỉnh Văn ngồi xuống Mục Thu cũng ngồi vào. Cùng Sơ Đỉnh Văn chờ Sơ Đông xuống.
Sau khi Sơ Đỉnh Văn ngồi xuống lại cố ý căn dặn nữ đầu bếp bên cạnh: “Sau này tôi có về trễ, loại chuyện này chỉ cần nói với bà chủ là được.”
“Vâng, Sơ tiên sinh.”
“Con không thèm ăn cơm với người phụ nữ kia! Tất cả các người ra ngoài hết cho tôi!” rất nhanh, trên lầu truyền đến tiếng Sơ Đông tranh cãi.
Sắc mặt Sơ Đỉnh Văn trầm xuống.
Mục Thu ngồi một bên, méo miệng, không nói gì, thấy Sơ Đỉnh Văn liếc mắt nhìn mình, lịch sự đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
“Con bé đã không muốn ăn, chúng ta không cần chờ nó nữa. Ăn cơm đi.” anh ta ngồi thẳng, nói.
Nhóm nữ đầu bếp mở đống nắp đậy món ăn ra. Trên chiếc bàn cực lớn chỉ có hai người là Mục Thu và Sơ Đỉnh Văn dùng cơm, có vẻ trống vắng lạnh lẽo vô cùng.
Bữa tối cũng nặng nề như bữa sáng.
“Ở trong này quen rồi chứ?” sau khi ăn xong, hai người ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, Sơ Đỉnh Văn hỏi.
Không quen, nhưng không thể nói.
“Cũng được.”
“Hôm nay Đông Đông có gây phiền phức cho cô không?”
“Con bé luôn ở trường, thời gian chúng tôi chạm mặt không lâu.” Mục Thu quay đầu trả lời một câu xong, lại tiếp tục nhìn chằm chằm TV siêu bự trước mắt mình đáp.
“Xin lỗi.”
“…” Mục Thu không trả lời.
“Chân của cô, đỡ rồi chứ?”
Vì câu này, mặt Mục Thu lại đỏ lên, cô ngượng ngùng quay đầu, nói khẽ: “Đỡ nhiều lắm…” tiếp đó không nói gì nữa.
Sau một lúc trầm mặt, Sơ Đỉnh Văn ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Sơ Đông.
“….tiên sinh.” sau khi Mục Thu nhìn theo Sơ Đỉnh Văn, cuối cùng thận trọng lên tiếng nói: “Trong bếp, còn giữ lại một phần thức ăn.”
“Xin lỗi.”
“Là tôi gây phiền phức cho ngài.” cô không rõ, anh ta rõ ràng là nhân vật tài giỏi biết bao, vì sao luôn tỏ ra bất lực?
Sơ Đỉnh Văn gật đầu xin lỗi Mục Thu, bỏ đi, đến nhà bếp.
“Phù…” cuối cùng cũng đi.
Thở phảo nhẹ nhõm một hơi, Mục Thu đứng dậy rời đi. Vẫn nên trở về phòng mình.
………
……….
Tiểu quỷ thối này!
“….” lúc này người nhìn đống quần áo hỗn loạn, chăn mềm đều nằm trên đất trong phòng mình, thì da mặt run rẩy, vô cùng muốn ngửa mặt lên trời gào thét.
Không cần nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của ai.
Sao cô không có được một phút bình yên vậy? Ngồi xổm xuống thu dọn đống áo quần lộn xộn bị giẫm lên dưới đất, vứt vào toilet, dọn giường tốt, vì mới nãy phút chốc cảm thông mà tự miệng mình một trăm cái.
Chẳng lẽ vì tiểu quỷ biết ba mình tối ngủ ở phòng sách, nên mới ở dám làm xằng làm bậyở trong phòng này? Hay là vì chắc chắn rằng mình nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ trước khi Sơ Đỉnh Văn về? Hay chỉ đơn giản là không suy nghĩ, ỷ vào ba mình thương mình, cảm thấy dù bản thân có gây rối đến thế nào đi nữa cũng sẽ không có người trách phạt?
Ngày thứ hai là một ngày mưa, Chủ nhật. Thật sự là một ngày đau khổ. Có lẽ mình và tiểu quỷ kia phải ở chung cả ngày.
Buổi sáng thức dậy xuống lầu ăn cơm, nhưng chén đĩa không nằm trên đất như lần trước. Sơ Đông đúng lúc ngồi bên dưới. Rất không may là hai người đối diện.
“Hừ!” tiểu quỷ thấy Mục Thu, ngẩng đầu, bày ra một tư thể khiêu khích.
“….” Mục Thu không nhìn. Gật đầu với nữ giúp việc bên cạnh.
“Chào, bà chủ, bữa sáng muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Mục Thu ngồi, chọn một vị trí cách xa Sơ Đông nhất.
Không biết vì sao hôm nay tâm trạng tiểu quý có vẻ rất tốt, cũng không có ầm ĩ ‘Đây là ghế của XXX không cho cô ngồi’ vân vân.
Hay là, làm bẩn toàn bộ quần áo của mình, thấy mình mặc bồ đồ hôm qua, đoán chừng giờ phút này trong lòng còn đang hả hê đây.
“Hừ! Thời tiết hôm nay thật tốt.” ngày mưa, chứng tỏ không thể giặc quần áo, nói cách khác, Mục Thu phải tiếp tục mặc quần áo như vậy.
Người không biết bản thân phải mặc bộ đồ này mấy ngày, giờ phút này cảm thấy thật thể thảm.
Mục Thu tiếp tục lựa chọn không nhìn. Nữ giúp việc mang điểm tâm lên, Mục Thu nếm một miếng: “Ăn ngon lắm.”
“Mẹ Lý nghe xong sẽ rất vui mừng.” cô bé giúp việc cười trả lời.
“Hừ! Khó ăn muốn chết, không dễ ăn chút nào!” thấy mình thế nhưng ăn bữa sáng giống với Mục Thu, Sơ Đông đột nhiên kêu lên, đẩy tất cả điểm tâm trước mặt mình ra: “Tôi muốn đổi điểm tâm!”
“Cô chủ, cô muốn đổi món gì?”
“Tôi muốn ăn bánh mousse.”
“Sáng sơm ăn kiểu đó không tốt cho thân thể.” Mục Thu không nhịn được lên tiếng.
“Ai cần cô lo! Tôi là thích sáng sơm ăn bánh mousse.” trả lời kiêu ngạo.
“….” khiến mình ngậm miệng.
Bánh ngọt được bưng lên, Sơ Đông ăn vài miếng rồi ăn không nổi nữa. Mục Thu ở một bên nhìn thoáng qua sau đó tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Nhìn đi, đã nói sáng sớm ăn cái đó không tốt mà.
“Bữa sáng ăn ngon lắm.”
“Lúc ăn không được nói chuyện!” Sơ Đông khó chịu, hô.
“….” chẳng phải bé cũng đang nói à? —_—|||
Rồi sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Chỉ cần ăn trong này, thì không bao giờ tránh khỏi nặng nề. Ăn bữa này thật muốn tự sát.