Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mục Thu nhìn chai 84 trong tay, một chai có đủ không? Hay là đủ rồi nhỉ? Có lẽ mua hai chai đi? Dù sao nhiều quần áo như vậy, lo trước khỏi họa mà.
“Tiểu thư, lúc sử dụng 84 phải mang bao tay, rất tổn thương đấy ạ.” nhân viên phục vụ của siêu thị thật tình nhắc nhở.
“Vậy sẵn tiện lấy bao tay cao su đi.” nếu không mang bao tay, đổ nhiều 84 như vậy vào trong, có phải tay mình sẽ thối rửa hết hay không? Sau khi nghĩ xong Mục Thu lại vô cùng bội phục nhân viên phục vụ kia, nhìn nhìn, người ta chào hàng vô cùng giỏi.
“Được rồi, phiền ngài tính tiền!”
“Cảm ơn.”
“Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Cẩn thận cất kỹ 84, giờ phút này tiểu tổ tông kia hẳn là vẫn chưa về đâu nhỉ? Lần này, Mục Thu thế mà có chút mong tiểu tổ tông kia mang quần áo cho mình giặt.
Hơn bốn giờ chiều, Sơ Đông lại về rồi. Vừa về đến liền thấy Mục Thu ngồi nhàn nhả ở cửa sổ, uống trà.
“Con về rồi, dì.” mang theo nụ cười thiên sứ hồn nhiên ngọt ngào hô.
“Về rồi.” mang theo nụ cười thục nữ dịu dàng trả lời.
“Dì, dì giặt quần áo hôm nay con mặc nha.”
“Vậy, nếu Đông Đông vui vẻ, sau này mỗi ngày dì đều có thể giặt quần áo cho Đông Đông.”
“Thật sao? Dì thật tốt.”
Thật sự là một cảnh tượng hài hòa, ở trong đại sảnh cực lớn, hai cô gái một lớn một nhỏ, cười khiến lòng người ta không khỏi phát lạnh.
Vào đêm, Sơ Đông quả nhiên lại mang một đống lớn quần áo cho Mục Thu giặt.
“….” đứng trước thùng gỗ, nữ sinh tốt bụng được giải thích là vì quần áo sang quý, nên phải giặt bằng tay nhìn đống quần áo trước mắt, vẻ mặt không khỏi đen lại.
Tiểu quỷ này rốt cuộc thay bao nhiêu bộ quần áo mỗi ngày, mới có thể tạo ra một đống lớn thế nào?
Xả nước đầy thùng gỗ, dùng tay ép toàn bộ quần áo chìm trong nước, thấy quần áo đã ngâm đủ, Mục Thu mới cầm lấy bình 84 trên mặt đất, mở nắp ra. Mùi vị đậm đặc có phần cay mũi lập tức xông đến, khiến Mục Thu bị nghẹn ho khan không ngừng.
Xem ra một lọ chắc chắn đủ, còn một lọ vẫn nên giữ lại cho sau này đi.
Đổ toàn bộ 84 trong tay vào bên trong, sau đó mang bao ta da, cầm quần áo hòa trộn cùng 84. nhìn quần áo sang quý dần dần phai màu, trở nên không bàng hàng rẻ quán rong, thật ra Mục Thu cũng có chút áy náy.
Nhìn việc cô làm lúc này, xa xỉ biết bao nhiêu, hoàn toàn không hợp với Xã Hội Chủ Nghĩa kêu gọi tiết kiệm tiết kiệm. Lại nghĩ đến trước kia mình mua một bộ quần áo đắt một chút cũng phải hết sức dè chừng cẩn trọng, hiện tại….ai, lãng phí như vậy, xứng đáng bị trời phạt.
Thấy cũng đủ rồi, Mục Thu đổ nước bỏ, sau đó rót nước sạch vào, ngay sau đó, chờ sau khi phơi khô quần áo, là có thể cho ra lò một ‘tác phẩm nghệ thuật’ tươi mới.
Mục Thu vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình.
Lúc từ sân sau trở về nhà, đúng lúc thấy Sơ Đỉnh Văn tăng ca vừa trở về.
“Tiên sinh……ngài đã về.”
“Ừ…” Sơ Đỉnh Văn có chút ngoài ý mướn: “Sao chưa ngủ?”
“….không có, bây giờ sẽ ngủ.”
“Nên ngủ sớm một chút.”
“Cảm ơn, vậy tiên sinh, tôi lên lầu đây.” gật gật đầu, Mục Thu lịch sự lùi ra sau, lên lầu, trở về phòng mình. Âm thầm hi vọng Sơ Đỉnh Văn đừng đến sân sau, nếu không kiệt tác của mình đều bị thấy hết.
Đương nhiên, tối hôm đó Sơ Đỉnh Văn tuyệt đối không có đến sân sau.
Tiếp đó, ngày hôm sau, lúc Sơ Đông tâm trạng vô cùng tốt tuần tra sân sau, phát ra tiếng thét chói tay đủ để giết chết người ta.
Thứ bảy, giữa ban ngày, sáng sớm trần đầy tươi tắn, Mục Thu ngồi trên bàn cơm, nghe tiếng thét chói tai bên ngoài, lẳng lặng thưởng thức bữa sáng.
Tiếng bước chân dồn dập.
“Rốt cuộc cô đã làm gì?!” tiểu quỷ thở hổn hển vọt đến trước mặt Mục Thu, ngón tay chỉ về sân sau, kêu lên.
Mục Thu thả tách trà trong tay, vẻ mặt nghi hoặc ủy khuất nhìn Sơ Đông hỏi: “Lời này là có ý gì đây? Dì có thể làm gì chứ?”
“Cô đừng giả vờ đáng thương với tôi!”
Đại khái là vẻ mặt Sơ Đông giờ phút này rất đáng sợ, nhóm nữ giúp việc bên cạnh, thật sự đã có một khoảng thời gian không gặp qua vẻ mặt Sơ Đông như vậy, lúc này đều bị Sơ Đông làm cho giật cả mình. Cả đám núp trong góc, bộ dạng muốn đi lên khuyên can lại không dám.
Mục Thu vẫn thản nhiên, dáng vẻ trời có sập cũng không sợ hãi, nhìn Sơ Đông nói: “Dì thật không hiểu con đang nói gì.”
Sơ Đông nắm lấy tay Mục Thu lôi kéo đến sân sau.
“Cô chủ! Cô chủ!” nữ giúp việc thấy thế, nhao nhao tiến lên muốn ngăn cản.
“Tránh ra! Tất cả các người tránh ra hết cho tôi! Không cho đi theo!” Sơ Đông bị vây quanh vung tay, không quan tâm rống đuổi đi.
Mục Thu không lên tiếng, để mặc Sơ Đông kéo mình, cả nhìn cũng không có nhìn nhóm nữ giúp việc phía sau một cái. Nhóm nữ giúp việc núp trong đại sảnh, thảo luận có nên gọi điện cho tiên sinh hay không.
Hai người đến sân sau. Sơ Đông chỉ vào đống quần áo bay màu treo trong sân, chất vấn: “Cô cố ý!”
Giờ phút này bốn bề vắng lặng. Mục Thu nhìn Sơ Đông, mặt không biểu cảm.
“Có phải không! Cô cố tình muốn làm thành thế này!”
Hồi lâu, Mục Thu mở miệng nói: “Phải.”
“Cô! Cô thật quá đáng! Tôi phải nói với ba.” tiểu quỷ tức đến mặt đỏ lên.
“Tôi quá đáng?” Mục Thu nhướng đuôi mầy: “Vậy bé để tôi giặt nhiều quần áo như vậy thì sao? Hơn nữa cho dù bé nói với tiên sinh, tôi cũng không ra cách đối phó sao?”
“Ba tôi không tin cô!”
“Người nghĩ ra cách này đối phó tôi là bé, cùng lắm tôi cũng chỉ được xem là tự vệ bản thân. Cho dù tiên sinh có biết sự thật.” cô đột nhiên nở nụ cười: “Chúng ta, ai sai hơn?”
“Cô căn bản không phải người phụ nữ tốt! Ba tôi bị cô lừa rồi!”
Mục Thu thả mí mắt xuống, phút chốc cười lạnh: “Người nói tôi tốt, trước giờ cũng không phải chính tôi.” cô nói xong xoay người, không thèm quan tâm tiểu quỷ sau lưng kêu gào, thản nhiên nói: “Nhưng, nếu bé muốn để tôi giặt quần áo nữa, sau này tất cả quần áo, đều sẽ có kết cục như vậy.”
“Cô! cô…..được!” Tiểu quỷ kêu to chí chót đột nhiên ngừng lại, sau một lúc lâu, trên mặt cô bé mang theo vẻ tươi cười hồn nhiên. Nhìn chằm chằm hướng Mục Thu bỏ đi.
“Dì, con nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách khác thôi.” cô bé đột nhiên kéo hết quần áo xuống đất, hung hăng dùng chân dẫm lên.
………
……..
Đại học Anh.
“Theo như cậu nói, trong một đêm cậu biến nhiều quần áo sang quý như thế thành….hàng rong?!” cuối tháng ba, hoa anh đào rực rỡ, dưới táng cây hoa anh đào, Tô Thiến buồn cười nhìn Mục Thu ngồi ăn cơm trưa bên cạnh mình.
“Đúng thế.” Mục Thu cắn bánh mì trong tay. Một cánh hoa bay xuống, vừa vặn rơi trên bánh mì của cô. Cô dừng lại, cẩn thận thả cánh hoa anh đào sang một bên.
“Tiểu Thu, nhìn không ra cậu thật hư.”
Mục Thu quay đầu nhìn Tô Thiến, lại ngẩng đầu nhìn cây anh đào rực rỡ, trong giọng có chút đau thương nói: “Đúng thế…..trước kia mình cũng không nghĩ đến. Hào môn sâu như biên. Trước kia không hiểu, hiện tại cũng hiểu ít nhiều.”
Tô Thiến nâng tay, lấy đi một cánh hoa trên tóc Mục Thu. Cười đùa nói: “Con người trưởng thành vốn không dễ dàng mà, quá đơn thuần, sau này bị người ta ăn tươi cũng không biết.”
“A….thật sự là cảm giác đáng ghét.”
Trong đại học hơi xôn xao.
Tô Thiến nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thanh, nói với Mục Thu bên cạnh: “Đúng rồi, cứ quên nói với cậu, năm nay hội học sinh của đại học lại bắt đầu tuyển cử đó.”
“Hả?”
“Hội học sinh năm nay, sẽ thêm vào rất nhiều sinh viên mới năm nhất, nhóm học trưởng năm ba, năm tư đều tính thoái lui rồi. Đai Hàn* cũng muốn thoái lui đó.”
*nhà họ Mạc có hai chị em: chị gái tên Mạc Ảnh Hàng được gọi Đại Hàn, em gái tên Mạc Thanh Hàn được gọi Tiểu Hàn truyện Thụy Mỹ Nhân là nói về tiểu Hàn ai thích có thể gg
“Mạc học tỷ muốn rút lui rồi sao?” Mục Thu kinh nghi.
“Đúng vậy, nói là muốn chuyên tâm chuẩn bị ra nước ngoài.” Tô Thiến nói, không chút để ý.
“Năm tư không nói, vì sao năm ba muốn thoái lui?”
“Vì sao à? Nghe nói là vì năm nhất lần này đều rất lợi hại, cho nên e ngại. Nếu đến lúc tuyển chọn năm ba so ra kém năm nhất thì sẽ rất mất mặt.”
“Năm nhất lần này lợi hại như vậy? Mọi người chưa nhìn thấy, sợ là tung tin đồn đi?”
Tô Thiến ưỡn thẳng lưng: “Cũng không phải là tung tin đồn, lần này đến canh tranh hội học sinh, đều là nhân vật nhất nhì của nhà họ Bản.”
“Nhà họ Bản? Vậy chủ tịch lần này sẽ là ai?”
Nhà họ Bản? Đúng rồi, đại học Anh này, chính là của nhà họ Bản đi? Khó trách….
“Lần này theo lý thuyết hội trưởng hẳn là Bắc Đường Nhược năm ba, nhưng mà nổi tiếng nhất….” cô nàng nói rồi hướng ngón tay về phía sáu giờ sau lưng, nói: “Chính là cô ấy! Công chúa của nhà họ Bản, Tang Linh!”
Mục Thu theo ngón tay Tô Thiến xoay người.
Giữa một đám người, kinh hoàng nhìn thoáng qua. Phía bắc có người đẹp.
Vẻ tươi cười hoàn mỹ hoa lệ, vóc người cao gầy, tóc dài nhẹ nhàng tung bay theo gió.
“Thế nào, đẹp chứ?”
Mục thu gật đầu: “Thật là đẹp, chưa thấy qua ai đẹp như vậy.”
Tô Thiến chậc chậc: “Thật muốn ăn cô ta.” Vì thế Mục Thu khinh bỉ.
…………
“Họ Cốc cô theo tôi làm gì?!” giọng nói tràn đầy tức giận khiến Mục Thu và Tô Thiến đều chấn động cả người run lên.
“À ~ ~ ai nói là tôi theo cô? Đường này cô đi được, tôi không đi được sao? Tôi cũng có nói là cô theo tôi đâu.” giọng nói có phần trêu tức.
“Cô đi theo sau lưng tôi chình là đi theo tôi!”
Ai vậy ta? Mục Thu chuyển hướng đến nơi phát ra tiếng nói. Lại thấy nữ sinh tóc ngang vai đang cãi nhau với một nữ sinh tóc quăn đeo kính.
“Tôi không để ý nếu cô đi theo sau lưng tôi nha.” nữ sinh tóc quăn cười rất tinh xảo.
“Tôi không muốn thấy cô không muốn thấy cô không muốn thấy cô không muốn thấy cô!!!!!”
“À ~ ~ tôi thấy Kinh Chập rồi.” nữ sinh tóc quăn đột nhiên nhìn về một phương hướng cười nói.
“………ở đâu thế…..” người còn lại lập tức yên lặng trở lại.
“…..ha ha……..tôi gạt cô đó…..”
“A a a a a! Cô khốn kiếp mà!”
…………
“Ừm, năm nay cũng là hai người này cạnh tranh hội học sinh.” Tô Thiến cười nói: “Rất người người rất thú vị.”
“Quả thật rất thú vị.” nhìn một người tương đối nóng nảy kia, cô bỗng nhiên nghĩ tới tiểu tổ tông trong nhà mình….ảo giác ảo giác ảo giác…..
“Có vài người không phải là người của nhà họ Bản, nhưng mà lần này tranh cử đều là mỹ nhân.”
“Xem bộ dáng sắc lang của cậu này….”
“Có ý kiến gì?”
“Không ~ có ~” Mục Thu nằm xuống, ngửa đầu nhìn một khoảng hồng phấn trên đầu mình.