Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Nam Cung Hiệu nháy mắt thay đổi, thì ra nhà họ Nhan luôn giấu diếm báu vật, chỉ biết hưởng thụ một mình, đúng là không xem người đứng đầu như hắn ra gì.
"Nhan gia có băng hồ, còn mọc thêm cả Tuyết Liên Hoa nữa sao, thật làm ta mở mang tầm mắt!"
Liễu phu nhân căm hận nghiến răng, toàn thể Nhan gia trầm mặc quỳ gối, không ai dám hít thở mạnh.
"Không dám dấu gì bệ hạ, sơn trang này là Nhan gia nhận được từ một người họ hàng xa, người này thân phận thần bí, nên mọi người cũng ái ngại ít khi đến chơi. Nay do Mạc Y bị bệnh, mà không khí ở sơn trang lại rất trong lành nên chúng ta mới đưa nó về. Còn chuyện băng hồ, ngay cả thần và lão gia cũng không hề biết."
"Nói như vậy, băng hồ là do Mạc Y vô tình tìm được?"
"Thần nghĩ có lẽ là thế!"
Thành công chuyển vấn đề qua cho Tiêu Lâm, Liễu phu nhân vui vẻ ra mặt. Băng hồ này chắc chắn không có thực, nếu hoàng đế tra ra thì nàng sẽ chết chắc.
"Mạc Y, ngươi nói đi, vị trí của Băng hồ ở đâu, Nhan gia sẽ không phiền mà đem nó giao lại cho ta chứ ?"
"Không phiền, không phiền." Để xem nàng tìm ra ở đâu.
Tiêu Lâm dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Nam Cung Hiệu, làm cho hắn một trận ngứa ngáy.
"Chuyện này..."
Nàng bày ra vẻ khó xử, đuôi lông mày kéo dài duyên dáng.
"Thật ra hôm đó ta đi dạo ngắm cảnh một chút, không ngờ trượt chân té xuống vách núi, may thay gặp được một vị tiên nhân, người đó đã tặng cho ta tuyết liên hoa, còn hồ băng thì ta không rõ."
Lời nói thập phần có tính thuyết phục, ở đế đô ai cũng có một lòng tôn kính riêng đối với tu chân giả, vị tiên nhân trong lời nói của Tiêu Lâm chắc chắn phải là đại cao thủ ở ẩn, nếu hồ băng là của người đó, thì hoàng đế cũng phải kiêng dè mấy phần.
"Dù sao Mạc Y cũng đã tặng ta lễ vật lớn như vậy, ta sẽ không truy cứu nữa. Nhan gia đứng lên hết đi."
Nam Cung Hiệu ra lệnh cho lão công công tiếp tục đọc danh sách, còn mình thì trở về long ỷ, tiếp tục ôm ấp mỹ nhân.
Tiêu Lâm đang định lui về chỗ của Nhan gia thì Lạc quý phi đã vẫy nàng lại, sai đặt một chiếc ghế khác ngay cạnh để cùng trò chuyện.
Hoàng đế cũng rất tán thành ý kiến này, hai người họ là dì cháu, phải dành chút thời gian để bồi bổ tình cảm.
Tiêu Lâm rất vui vẻ an tọa nơi quyền quý, để lại phía dưới là những ánh mắt ghen ghét của Nhan gia.
Để mặc cho nghi thức nhàm chán tiếp diễn, ở Tiêu Lâm và Lạc Ngọc Nhi là một vùng trời riêng.
Lạc quý phi nắm chặt tay nàng, thử cảm nhận người con gái mà nàng từng vứt bỏ, nàng ta không bao giờ hối hận trước việc làm ấy, cũng chưa có ý định bù đắp, nàng đang thăm dò xem con gái mình có thể lợi dụng nó được bao nhiêu lần. Nàng phải giữ gìn cuộc sống sa hoa này suốt đời, nàng không muốn trở thành một kỹ nữ mà người đời chê cười.
"Mạc Y a, đã mười sáu năm rồi kể từ khi mẹ con rời đi, con biết không, dì rất nhớ con, mẹ con bệnh càng nặng, nhưng vẫn luôn kể cho ta về con. Giờ chị ấy mất rồi, ta sẽ thay nàng chăm sóc con."
Lạc quý phi diễn thực sâu, nước mắt lã chã rơi xuống như hạt chân châu, dung nhan e lệ khiến ai ai cũng phải nao lòng.
Nàng đã có cảm xúc như vậy, thì Tiêu Lâm cũng không tiện mà làm nàng tụt hứng.
"Mẫu thân con mất rồi sao? Con thật bất hiếu, chưa cung phụng bà được lần nào."
Tưởng ta không khóc được chắc, ta khóc cho bà xem nè. Tiêu Lâm bắt đầu tưởng nhớ đến những kỉ niệm đau buồn nhất trong cuộc đời mình.
Chỉ cần nghĩ đến hai tháng lương bị lão sếp hói trừ vì đi muộn, Tiêu Lâm lập tức cảm thấy lòng đau quặn thắt nước mắt trào dâng.
Vì thế trên gương mặt yêu mị chảy ra từng giọt chân châu đều vô cùng chân thật. Đều là do uất ức ngưng tụ bao nhiêu năm tạo thành.
Lạc quý phi ghen tức nhìn biểu hiện của những nam nhân trong đại điện, ai ai cũng như hổ rình mồi điên cuồng muốn đứng bật dậy lau nước mắt cho mỹ nhân. Ngay cả Nam Cung Hiệu cũng không nhị được mà táy máy tay chân.
Chưa để Lạc quý phi diễn vở kịch cháu khóc ta lau thì hắn đã nhanh chóng đem ngón ta quệt nhẹ đi làn nước mắt, cảm giác mềm mại trên gò mắt làm tim hắn rạo rực.
CMN lão kia!!!!
Tiêu Lâm không ngờ tên này lại háo sắc như thế, nàng gào thét trong lòng. Dù Nam Cung Hiệu vẫn đang còn hình dáng của tuổi 24, vẫn rất trẻ trung anh tuấn, nhưng Tiêu Lâm vẫn cảm thấy rùng mình.
Từ khi nhìn thấy nàng, tên này cứ như muốn nuốt trọn nàng luôn vậy.
Chính hắn cũng nhận ra hành động thất lễ của mình, đành tiếc nuối rút tay trở về.
Lạc quý phi như cố tình không chú ý đến chuyện này, nàng tiếp tục hỏi chuyện Tiêu Lâm, muốn nói mình rất yêu thương nàng.
Lễ tặng quà đã kết thúc, hoàng đế cho người đưa tiễn từng gia tộc về biệt viện đã được sắp xếp trước. Hàng người tấp nập rời khỏi, bắt đầu chuẩn bị cho yến tiệc tối nay.
Nam Cung Hiệu để Tiêu Lâm ở lại tẩm cung của Lạc quý phi, còn mình thì trở lại phòng công văn làm việc, tối nay sẽ có nhiều khách quý, hắn phải chuẩn bị kĩ càng.
Từ ngoài cổng thành, Lăng Ngạo Quân ngồi trên xe kéo của tuần lộc thú cấp 17, uy nghi oai vệ ngắm hoàng cung từ xa.
Mạc Ly, ta đến gặp nàng đây.
Đồng thời, hệ thống cũng lạnh lẽo thông báo.
"Nhiệm vụ chính tuyến: ẩn."
"Khi đến thời điểm thích hợp sẽ báo cáo chi tiết!"