Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Để ý đến ánh mắt của anh, Nguyễn Khinh Hoạ nhíu mày, vô thức liếm liếm môi dưới.
Cô dời ánh mắt, mím chặt môi, giọng nói đầy lúng túng: “Không được.”
Giang Hoài Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhướng mày trêu chọc: Anh còn chưa nói là muốn cái gì.”
Nguyễn Khinh Hoạ:”….”
Nghe câu nói của anh, cô biết mình đã bị anh lừa.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Hoạ liếc anh một cái, không muốn cùng anh nói chuyện nữa.
Giang Hoài Khiêm cười nhẹ, cầm lấy notebook của cô, cúi đầu nhìn xuống, thực sự chỉ có ba từ “ Bản kiểm điểm”.
Anh dở khóc dở cười, thấp giọng hỏi: “Thạch Giang giao cho em viết?”
Nguyễn Khinh Hoạ gật đầu:” Đúng vậy.”
Cô không khỏi than thở: “Chúng ta đều hơn hai mươi tuổi đầu rồi, còn phải tự tay viết bản kiểm điểm, giống như học sinh cấp ba vậy.”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm liếc nhìn cô, cầm quyển sổ nhẹ nhàng gõ lên đầu cô, khẽ nói: “Hơn hai mươi tuổi rồi mà còn làm cho chính mình bị thương?”
Nghe được những lời này, Nguyễn Khinh Hoạ lập tức cảm thấy chột dạ.
“Cũng đâu phải là em muốn như vậy.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Giang Hoài Khiêm không nói thêm nữa, suy nghĩ một chút, anh thấp giọng hỏi: “Khi nào thì nộp?”
“Ngày mai, trước giờ làm việc.”
Nguyễn Khinh Hoạ nhìn anh trông mong: “Anh có thể viết cho em được không?”
Giang Hoài Khiêm trầm mặc nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Nếu em không viết được thì để anh viết”.
Nguyễn Khinh Hoạ hai mắt sáng ngời, lập tức nói: “ Vậy em giao hết cho anh.” Anh đáp lại, cô liền cười khanh khách nói: “Cảm ơn Giang tổng.”
Nhìn vẻ mặt vui mừng của cô, Giang Hoài Khiêm không nhịn được giơ tay nhéo lấy: “Chỉ cảm ơn vậy thôi sao?”
Nguyễn Khinh Hoạ im lặng một hồi, nhẹ chớp chớp mắt nói: “Mời anh ăn tối được không?”
Giang Hoài Khiêm: “Không.”
Nguyễn Khinh Hoạ nhìn anh, suy nghĩ một chút nói: “Vậy… Em mời anh uống cà phê?”
“……”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
Nguyễn Khinh Hoạ bị anh nhìn đến chột dạ, ánh mắt mơ hồ: “Vậy anh nói đi, anh muốn em làm cái gì cho anh?”.
Giang Hoài Khiêm cười, nhẹ nhàng nói: “ Để lần sau đi.”
Nguyễn Khinh Hoạ vội vàng nói: “Ồ, được thôi.”
Cô nhìn vào notebook của mình: “Anh định viết bây giờ à.”
Giang Hoài Khiêm nói: “Buổi tối gửi em được không?”
Cô gật gật đầu: “Được.”
Dù sao có người chịu viết dùm mình là được, cô cũng không thèm để ý tới chuyện xong sớm hay muộn.
Nhưng mà
Ánh mắt cô dừng lại trên người Giang Hoài Khiêm, tò mò hỏi: “Vậy hiện giờ anh kêu em lên đây để làm gì?”
“…..”
Giang Hoài Khiêm híp mắt, nhìn vào bàn tay còn đang quấn băng gạc của cô, trầm giọng hỏi: “Hôm nay em thấy thế nào?”
Nguyễn Khinh Hoạ ngẩn ra, liền hiểu được ý của anh.
Cô cười cười, niềm nở nói: “So với ngày hôm qua thì đã tốt hơn nhiều rồi. Đoán chừng hai ngày nữa là em đã có thể tháo băng.
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Nguyễn Khinh Hoạ gật đầu, “Anh đừng lo lắng quá.”
Giang Hoài Khiêm trầm tư không lên tiếng.
Nhìn anh như vậy, Nguyễn Khinh Hoạ đưa tay nhè nhẹ kéo áo của anh.
Anh cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của cô, tương phản rõ rệt với màu áo trên người mình.
Giang Hoài Khiêm hơi dừng lại, ánh mắt thâm trầm.
“Em thấy làm việc ở văn phòng cảm giác thế nào?”
“ Khá tốt”. Nguyễn Khinh Hoạ nhìn anh. “Sao vậy?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm một lúc, mới dừng lại hỏi: “Em có nghĩ muốn đi công tác không?”
“?”
Nguyễn Khinh Hoạ sửng sốt, bất ngờ nhìn anh: “ Nghiên cứu thị trường?”
Anh gật đầu.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Nếu Nguyễn Khinh Hoạ muốn đi, anh có thể một lần này sắp xếp cho cô. Nhưng chỉ khi nào cô sẵn lòng.
Cô nhìn anh, suy tư vài giây hỏi: “ Em là người duy nhất trong bộ phận thiết kế được đi sao?”
Giang Hoài Khiêm nói: “ Đúng vậy, năm nay không sắp xếp cho bộ phận thiết kế đi cùng.”
Nguyễn Khinh Hoạ có chút dao động, nhưng khi nghĩ đến nhiều nguyên nhân khác nhau, cô nghĩ vẫn nên từ chối.
“ Không được.”
Cô ngước nhìn anh, giải thích: “ Em chỉ có thể đi bằng cửa sau, nhưng không thể quang minh chính đại mà đi, đúng không?”
Giang Hoài Khiêm: “….”
Anh mỉm cười, xoa xoa tóc cô, cũng không miễn cưỡng thêm.
“Vậy em ở lại công ty làm việc, nhưng nếu có chuyện gì thì phải lập tức báo anh biết.”
Nguyễn Khinh Hoạ: “Vâng.”
Cô dở khóc dở cười nhìn chằm chằm vào mắt anh, nhẹ nhàng nói: “Đồng nghiệp trong công ty chúng ta đều là người quen, em có thể xảy ra chuyện gì chứ.”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn tay cô.
Nguyễn Khinh Hoạ lúng túng, sờ sờ chóp mũi: “Anh yên tâm, em cùng và Đàm Diễm sẽ không xảy ra xung đột gì nữa đâu.”
Giang Hoài Khiêm ừ một tiếng: “Thời gian không còn sớm, chuyện kia anh sẽ giải quyết sau khi trở về.
Cô vừa định hỏi “chuyện kia” là chuyện gì nhưng sau khi ngẫm nghĩ, cô đã đoán ra được liền gật đầu: “ Chuyện giống như em đang nghĩ?”
Giang Hoài Khiêm hơi nhướng mày: “ Chuyện em đang nghĩ là chuyện gì?
“ Là trưởng phòng”. Nguyễn Khinh Hoạ không dấu giếm, trực tiếp nói: “Anh cũng định đối phó với ông ta?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Từ sau khi biết những sự việc đó, anh bắt đầu chuẩn bị xuống tay.
Chẳng qua Thạch Giang vào công ty đã lâu, gốc rễ quá sâu. Hơn nữa lai lịch của hắn ta không đơn giản, Giang Hoài Khiêm không thể tùy tiện xử lý ngay lập tức được.
Hiện tại còn giữ hắn ở công ty, đơn giản là anh đang chờ đợi một cơ hội hợp lý để ra tay.
Nguyễn Khinh Hoạ nghiêm túc nhìn anh, cũng không nói thêm câu nào.
Mặc dù tò mò, nhưng cô cũng biết rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
–
Ở trên sân thượng một lát rồi mới trở lại văn phòng, Nguyễn Khinh Hoạ cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Trợ lý Tiểu Huyên thấy vậy liền nhìn cô cười hỏi: Chị Khinh Hoạ, bảng kiểm điểm của chị đã viết xong rồi sao?”
Nguyễn Khinh Hoạ: “…. à, vẫn chưa xong.”
Tiểu Huyên sửng sốt, kinh ngạc nói:” Em còn tưởng chị đã viết xong nên tâm trạng chị mới tốt như vậy.”
Nghe vậy, cô giật mình, chỉ tay vào người mình hỏi: “ Nhìn thấy rõ lắm sao?”
“Dạ đúng vậy.”
Tiểu Huyên đang bận rộn tô màu cho bản thiết kế, nói một cách thản nhiên: “Chính chị cũng không tự mình nhìn ra sao?”
“…..”
Về điểm này, Nguyễn Khinh Hoạ thật đúng là không nhìn ra được.
Cô ôm đầu ở một bên suy nghĩ, mãi sau mới phát hiện ra trạng thái của bản thân đã thực sự tốt lên rất nhiều.
Mặc dù lên sân thượng, cô và Giang Hoài Khiêm cái gì cũng chưa làm, nhưng giống như chỉ cần ở bên cạnh anh, hít thở chung bầu không khí với anh, cô tự nhiên sẽ thả lỏng và tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Nhận ra sự thay đổi này, Nguyễn Khinh Hoạ bị chính mình làm cho ngạc nhiên. Không biết từ bao giờ Giang Hoài Khiêm đã trở thành người có sức ảnh hưởng lớn đối với cô.
“Chị Khinh Hoạ.”
Tiểu Huyên gọi vài tiếng: “Chị Khinh Hoạ.”
“Hả?” Nguyễn Khinh Hoạ định thần lại, vô thức sờ soạng day day lỗ tai:” À có chuyện gì sao?”
Tiểu Huyên chỉ vào bản thiết kế: “Cái này, chị thấy dùng màu nào thì đẹp hơn?”
Sau khi xem qua bản thiết kế, Khinh Hoạ chọn cho cô ấy hai màu: “Thử phối hợp 2 màu này với nhau, nhìn nó sẽ đặc biệt hơn.”
Tiểu Huyên mắt sáng lên, ngạc nhiên sau khi tô màu vào: “ Đúng thật, chị Khinh Hoạ nhìn đôi giày này xem, rất hợp, mà hai màu này lại hiếm khi dùng trộn lẫn với nhau.
Nguyễn Khinh Hoạ bật cười, nhìn đôi giày cao gót tràn ngập màu sắc trên màn hình máy tính, khoé môi cong lên: “Chà, chị cũng rất thích.”
……
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chiều, Nguyễn Khinh Hoạ nhận được bản kiểm điểm do Giang Hoài Khiêm viết giúp.
Cô nhìn vào thứ anh gửi, có chút muốn cười.
Nguyễn Khinh Hoạ cầm di động click mở, không thể không thừa nhận anh đúng là Giang Hoài Khiêm, cho dù chưa bao giờ viết bảng kiểm điểm, nhưng đối với lần đầu tiên anh vẫn có thể viết một cách sắc sảo như vậy.
Cô mím môi, nhắn cho anh: [ Vậy em cứ dùng cái anh viết mà nộp lên.]
Giang Hoài Khiêm: [ Ừ]
Nguyễn Khinh Hoạ: [ Đây có được tính là gian lận không?]
Giang Hoài Khiêm: [ Không tính]
Nguyễn Khinh Hoạ: [ Nhưng hành vi này của anh, không phải hỗ trợ em gian lận thì cũng được tính là bao che.]
Giang Hoài Khiêm: [Đều không tính.]
Nguyễn Khinh Hoạ: [?]
Giang Hoài Khiêm: [ Tính là bất công.]
Nhìn thấy những lời thẳng thắn của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Hoạ đột nhiên không biết phải trả lời anh như thế nào.
Cô gục đầu xuống bàn, tay cầm điện thoại dần siết chặt, khoé môi không tự chủ cong lên.
Làm cho nụ cười trên mặt bớt lộ rõ, cô chậm rãi trả lời anh: [ Ồ ]
Anh có lẽ đang bận nên không kịp trả lời lại.
Nguyễn Khinh Hoạ cũng không quá để ý, cẩn thận xem lại bản kiểm điểm đã được viết xong và tiếp tục xử lý công việc.
Khi tan sở, cô nhìn điện thoại di động có tin nhắn của Giang Hoài Khiêm gửi đến.
Giang Hoài Khiêm: [ Hiện tại có việc, buổi tối anh phải ra ngoài, nếu em về tới nhà thì báo cho anh biết.]
Cô cúi đầu trả lời: [ Được rồi, tối nay anh đi công tác à?]
Giang Hoài Khiêm: [ J&A ở Lâm Thành gặp phải một vấn đề nhỏ, anh phải qua đó để xử lý, em không cần lo lắng.]
Giang Hoài Định bị điều ra nước ngoài, bố của Giang Hoài Khiêm vẫn còn đang ở Paris, ở Lâm Thành xảy ra chuyện thì nên tìm anh để ra mặt xử lý là thích hợp nhất.
Mặc dù ban lãnh đạo cấp cao của J&A có thể xử lý được nhưng nếu Giang Hoài Khiêm đi, những ảnh hưởng tiêu cực có thể được giảm thiểu đến mức tối đa.
Nguyễn Khinh Hoạ không biết nhiều về tình hình, nhưng cũng không hỏi nhiều.
[ Được rồi, anh có thể kể cho em nghe khi nào anh rảnh, đi đường chú ý an toàn.]
Giang Hoài Khiêm: [ Ừ]
_____
Sau giờ làm, Mạnh Dao kéo cô ra ngoài ăn tối.
Để chúc mừng cho chuyến công tác sắp tới, cô đã chọn một nhà hàng lẩu. Nhưng Nguyễn Khinh Hoạ vì để tay có thể sớm khoẻ lại một chút nên chỉ có thể ăn đồ ăn với canh cà chua không có tí hương vị nào.
Cô bồn chồn không yên đến nỗi Mạnh Dao phải nhìn chằm chằm vào cô vài lần.
Cuối cùng không nhịn được nữa, Mạnh Dao nhìn cô nói: “Người đẹp Khinh Hoạ à.”
Nguyễn Khinh Hoạ nhướng mi nhìn Mạnh Dao.
Mạnh Dao lẩm bẩm: “Cậu không vui khi đi ăn cùng với tớ sao?”
Nguyễn Khinh Hoạ: “…..”
Cô lắc đầu: “Không có.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Mạnh Dao khịt mũi nhìn cô: “Cậu vẫn luôn nhìn chăm chăm vào điện thoại, đang chờ tin tức từ Giang tổng phải không?”
“Không phải.” Nguyễn Khinh Hoạ im lặng một hồi, nhẹ giọng nói: “Tớ cảm thấy có chút không yên tâm.”
Mạnh Dao nhướng mày:” Sao vậy? Cậu không yên tâm cái gì?”
Nguyễn Khinh Hoạ không giấu diếm, nói: “Trước khi tan làm anh ấy gửi cho tớ một tin nhắn, nói rằng J&A đã xảy ra vấn đề, anh ấy muốn đích thân đi giải quyết.”
Cô dừng lại, nhìn Mạnh Dao, suy đoán nói: “Cậu nghĩ xem chuyện có thể làm cho Giang Hoài Khiêm đích thân ra mặt, liệu đây có được xem là một chuyện nhỏ hay sao?”
“….”
Mạnh Dao suy nghĩ, dĩ nhiên đây không thể là một vấn đề nhỏ.
Thân phận của Giang Hoài Khiêm là một trong những người thừa kế, anh được điều động trở lại từ SU để xử lý khẩn cấp vấn đề phát sinh. Điều đó có nghĩa là mọi việc không hề đơn giản.
Mạnh Dao suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Cậu không hỏi anh ấy có chuyện gì sao?”
Nguyễn Khinh Hoạ lắc đầu: “Tớ sợ anh ấy bận cho nên không dám hỏi thêm.”
Mạnh Dao giật mình, bỗng chốc cười khi nghe được câu trả lời của cô.
Nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Hoạ một lúc lâu, Mạnh Dao buồn cười nói: “Cậu biết hiện giờ cậu trông giống ai không?”
Nguyễn Khinh Hoạ theo bản năng đáp: “Giống ai?”
Mạnh Dao nhìn cô chằm chằm, nghẹn cười nói: “Giống hệt như một người bạn trai đang lo lắng cho bạn gái vậy.”
Nguyễn Khinh Hoạ: “….”
Mạnh Dao chống cằm nhìn cô, gật đầu nói: “Không tin cậu tự nhìn lại mình đi?”
Nguyễn Khinh Hoạ nhìn Mạnh Dao, dời ánh mắt nói: “ Ờ”
Mạnh Dao: “???”
Nghe được lời cô nói ra, Mạnh Dao sững sờ: “ Cậu chỉ ờ thôi sao? Cậu đây là thừa nhận thích Chủ tịch Giang đến mức… có thể làm bạn trai anh ấy được luôn à.”
“…”
Nguyễn Khinh Hoạ hơi trầm giọng nói: “ ậu đừng nói khoa trương quá.”
Cô suy nghĩ một hồi, thở dài cho số phận của mình: “ hưng tớ thừa nhận rằng tớ thực sự đang rất lo lắng, cũng như tớ rất là thích anh ấy.”
Mạnh Dao nhướng mày nói: “Thần kỳ nha.”
Nguyễn Khinh Hoạ liếc mắt: “Đừng nói lung tung nữa, cùng tớ tìm hiểu nguyên nhân tình hình đi công tác của Giang tổng đi.”
Mạnh Dao ừ một tiếng, chống cằm nói: “Vấn đề này tớ tạm thời chưa trả lời cậu được. Nếu không thì có cần tớ tìm người hỏi giùm cho cậu không?”
Mạnh Dao có một tiền bối làm việc trong bộ phận tiếp thị của J&A. Bức ảnh mà Khinh Hoạ cùng Giang Hoài Khiêm vẽ lúc trước cũng là của tiền bối đó gửi tới.
Nguyễn Khinh Hoạ đồng ý nói: “Được.”
Mạnh Dao ra dấu ngón tay “Ok”, mặt dày giúp cô thu thập thêm tin tức.
Sau khi ăn xong nồi lẩu, tin tức từ Mạnh Dao rốt cục cũng đến.
Mạnh Dao sửng sốt, nhét điện thoại cho Khinh Hoạ, nói: “Cậu nhìn đi.”
Nguyễn Khinh Hoạ vừa xem thấy, cũng giật mình kinh ngạc: “Thật sao?”
Mạnh Dao: “Tớ không biết, nhưng anh ấy nói rằng Giang tổng đã trở lại J&A vào buổi chiều, một cuộc họp tạm thời được tổ chức vừa mới kết thúc không lâu. “
Nguyễn Khinh Hoạ mím môi dưới, không suy nghĩ nhiều liền gọi điện cho Giang Hoài Khiêm.
Ngay cả khi cuộc gọi này có thể làm phiền anh, nhưng cô vẫn muốn thử.
Điện thoại vừa kết nối một lúc, bên kia đã có người nhấc máy.
“Alo”. Giọng nói trầm thấp của Giang Hoài Khiêm vang lên bên tai cô, có một sự ấm áp khó tả.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Khinh Hoạ sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Không có, em chỉ muốn hỏi anh đã lên máy bay hay chưa?”
Giang Hoài Khiêm ngẩn ra, nhẹ nhàng nói: “Còn chưa.”
Không nghe thấy cô trả lời, anh hỏi: “Có chuyện gì sao? Tay em có phải lại đau không?”
“Không có.”
Nguyễn Khinh Hoạ kim nén cảm xúc đang trào dâng, cắn chặt môi dưới hỏi: “Anh đặt chuyến bay nào thế? Đã đến sân bay chưa?”
“Vừa chuẩn vị rời khỏi công ty.”
Giang Hoài Khiêm đi về phía bãi đậu xe, trầm giọng nói: “Anh sẽ gửi thông tin chuyến bay cho em sau.”
“Vâng.”
Nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở đầu bên kia, Nguyễn Khinh Hoạ không nhiều lời: “Anh cứ làm tiếp đi, em vừa mới cùng Mạnh Dao đi ăn lẩu, tiện thể hỏi thăm anh một chút.”
Giang Hoài Khiêm bật cười:” Ừ.”
Cúp điện thoại xong, Mạnh Dao nhìn cô:” Giang tổng còn chưa đi?”
“Vừa chuẩn bị ra sân bay.”
Nguyễn Khinh Hoạ nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ rưỡi. Điều đó cũng có nghĩa là vấn đề của J&A rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức Giang Hoài Khiêm khi trở về có thể phải cùng các nhân viên bên đó tổ chức họp kéo dài thêm vài giờ đồng hồ.
Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên, đó là thông tin chuyến bay do Giang Hoài Khiêm gửi đến.
Nguyễn Khinh Hoạ vừa thấy liền click mở, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Dao Dao”
“ Hả?” Mạnh Dao liếc mắt thăm dò, nhìn chằm chằm cô ngây ngốc: “Cậu muốn ra sân bay tiễn Giang tổng sao?”
Nguyễn Khinh Hoạ gật đầu.
Cô bĩu môi nói:” Lần này anh ấy đi công tác, cũng không biết chắc khi nào trở về, tớ muốn đi tiễn anh ấy.”
Mạnh Dao bật cười: “Đi thôi, tớ đi cùng cậu.”
“Cậu về nhà trước đi.” Nguyễn Khinh Hoạ dở khóc dở cười: “Tớ đi một mình là được rồi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Ừm.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Mạnh Dao gật đầu: “Cũng được, vậy để tớ tiễn cậu ra xe.”
Nguyễn Khinh Hoạ không từ chối.
Theo như thông tin Giang Hoài Khiêm gửi cô, chuyến bay của anh tầm khoảng 1 tiếng rưỡi nữa là cất cánh.
Nguyễn Khinh Hoạ từ bên này chạy tới sân bay, nếu may mắn có thể sẽ đuổi kịp trước khi anh vào cửa kiểm tra an ninh.
Khi cô đến sân bay, vẫn còn tận năm mươi phút nữa mới đến giờ cất cánh.
Cô nhìn quanh, loay hoay một lúc rồi gọi cho anh.
Điện thoại vừa kết nối, Nguyễn Khinh Hoạ liền vội vàng nói: “Anh đã qua cửa kiểm tra an ninh rồi sao?”
Giang Hoài Khiêm: “Vẫn chưa, anh vừa đến.”
Nguyễn Khinh Hoạ: “Oh, vậy anh còn ở bãi đậu xe sao?”
Giang Hoài Khiêm ừ một tiếng, nhận thấy sự khác thường của cô, anh nhẹ giọng nói: ”Không có chuyện gì lớn xảy ra, em đừng quá lo lắng.”
Anh mở miệng trêu đùa cô: “Nếu thấy không yên tâm, vậy em có muốn đi Lâm Thành với anh không?”
Nguyễn Khinh Hoạ:” ….”
Cô im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Anh đừng dụ dỗ em nữa.”
Giang Hoài Khiêm ngẩn người.
Nguyễn Khinh Hoạ khịt khịt mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sức chống cự của em không cao, nếu như anh nói lại thì em thật sự sẽ đồng ý đấy.”
“….”
Giang Hoài Khiêm cứng họng, không ngờ cô lại thẳng thắn mà nói với anh như vậy.
Bước chân của anh hơi chậm lại, yết hầu khẽchuyển động, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Im lặng một lát, anh thấp giọng an ủi:” Được rồi, chúng ta đừng nói lung tung nữa.”
Anh thì thầm:” Em đã về tới nhà…”
Lời còn chưa nói xong, Giang Hoài Khiêm đã nghe thấy tiếng từ sân bay phát ra giống hệt với tiếng cô đang nói chuyện với anh.
Nhìn thấy người, Giang Hoài Khiêm sải bước về phía cô.
“Đến một mình?”
Nguyễn Khinh Hoạ ngẩng đầu nhìn anh:” Ừm”
Bị ánh mắt như thiêu đốt của Giang Hoài Khiêm nhìn, cô quay đầu lại nói:” Em thấy thời gian còn sớm nên em đến tiễn anh một chút.”
Giang Hoài Khiêm không nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn cô.
Nguyễn Khinh Hoạ mím môi, ánh mắt mơ hồ:” Anh nên vào đi.”
Vừa dứt lời, Giang Hoài Khiêm đột nhiên duỗi tay đem cô kéo vào trong lòng ngực của mình.
Mùi hương quen thuộc bao lấy cô, lông mi Nguyễn Khinh Hoạ run run. Cô có thể cảm nhận được anh đang ôm chặt lấy cô. Chật đến mức cô không cách nào thở được.
Nguyễn Khinh Hoạ để anh ôm một lúc, ước chừng thời gian liền nhắc nhở:” Giang tổng.”
“Đổi kiểu xưng hô.”
Nguyễn Khinh Hoạ:” …. Giang Hoài Khiêm.”
“Ừm.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Cô dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói:” Em thật sự tới đây để tiễn anh, không có chuyện gì khác.”
Cô dụi đầu vào ngực anh, nói: “Anh đi kiểm tra an ninh đi. Đừng để mọi người phải đợi.”
“….”
Giang Hoài Khiêm bật cười:” Sẽ không đâu.”
Anh vùi đầu vào cổ cô hít sâu một hơi, sau đó buông cô ra.
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách rất gần.
Anh nhìn cô chằm chằm: “Chỉ đơn giản là tới đây tiễn anh thôi sao?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Khinh Hoạ nói: “Không có ý gì khác.”
Nghe được câu trả lời này, Giang Hoài Khiêm mỉm cười: “Nhưng anh sẽ hiểu lầm.”
Nguyễn Khinh Hoạ sửng sốt
Giang Hoài Khiêm nhắm chặt hai mắt lại, ghé sát vào người cô: “Em như thế này……Anh thật không muốn đi nữa.”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào khiến Nguyễn Khinh Hoạ hô hấp căng thẳng.
Cô hé môi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh còn có việc phải giải quyết mà.”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, đột nhiên hỏi:” Anh muốn nhận được phúc lợi trước, em cảm thấy sao?”
Nguyễn Khinh Hoạ: “Hả?”
Cô không kịp phản ứng, ngẩn người nói: “Cái gì…”
Lời còn chưa nói xong, Giang Hoài Khiêm cúi đầu, áp lên đôi môi mềm mại của cô.
Giống như chuồn chuồn đạp nước.
Chỉ chạm nhẹ vào một chút, anh đã lùi lại.
Nguyễn Khinh Hoạ sững sờ.
Tuy chỉ thoáng qua nhưng cô vẫn cảm nhận được rất rõ.
Cô có thể cảm giác được môi mình dường như đang nóng lên. Nơi được anh hôn có một luồng nhiệt ổn định lan toả khắp cơ thể.
Giang Hoài Khiêm theo dõi sự thay đổi trong vẻ mặt của cô, nhỏ giọng nói: “Chính là loại phúc lợi này.”
Nguyễn Khinh Hoạ: “Anh…”
“Giận sao?”
Nguyễn Khinh Hoạ có chút nghẹn ngào, hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái.
Giang Hoài Khiêm rũ mắt cười, giơ tay nhẹ nhàng ấn lên khoé môi mềm mại của cô, trầm giọng nói: “Anh phải đi rồi.”
“Ừm.”
Nguyễn Khinh Hoạ nhấp môi: “Chú ý an toàn.”
Giang Hoài Khiêm đáp lại, nhéo nhéo vành tai đỏ bừng của cô, dặn dò nói: “Đợi anh về.”