Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
EDITOR: JIN XUAN
Trong nhà có tiền có thế tại Đức Tân Cao Trung cũng có không ít, nhưng mà bên trong này lại chia làm hai nhóm, một là trong nhà có thế, những đứa trẻ trong gia đình này bởi vì gia giáo khắc nghiệt, đều bị quản thúc cẩn thận, ngày thường rất ít khoe khoang, tránh chọc tới người khác.
Còn có một nhóm chính là trong nhà có tiền, hơn nữa còn là loại đại gia mới nổi, trong thời gian ngắn phất lên, đứa trẻ ở loại gia đình này do trước kia chịu quá nhiều ức hiếp, hiện tại có chỗ dựa vào, liền tác oai tác quái trong trường, khi dễ kẻ yếu, nhưng nếu thật sự gặp phải lão đại, ngự tỷ kiêu ngạo của loại gia đình số một ấy, bọn họ cũng không dám quá phận, đều tránh đi.
Diêu Vũ được tính vào loại thứ hai, mềm nắn rắn buông, ngày thường cậu ta rất không quen nhìn Tạ Tùy, Tạ Tùy trong nhà cái gì cũng không có, chỉ dựa vào quyền đầu cứng, sợ hắn cái rắm, trong nhà mình có tiền, khi dễ chết hắn!
Nhưng mà chuyện lần này lại làm cho Diêu Vũ hiểu rõ, Tạ Tùy kiêu ngạo, không chỉ dựa vào nắm đấm, cũng bởi vì bên người hắn có nhiều huynh đệ nghĩa khí đồng lòng, mà trong những huynh đệ này, không ít người có gia cảnh rất tốt, cho dù Tạ Tùy rơi xuống hoàn cảnh nào, bọn họ đều sẽ vô điều kiện đứng ở bên cạnh hắn.
Mà Diêu Vũ chỉ có một mình, những "bạn tốt" theo cậu ta ăn uống thác loạn trong quá khứ, thời điểm cậu gặp chuyện không may, không một người nào đứng ra nói giúp cậu.
Lúc Tạ Tùy gọi cậu đi đến sân thượng, những "bạn tốt" kia sợ hãi rụt rè nói mình có chuyện, không dám cùng cậu đi lên, vẫn là Diêu Vũ phải đưa ra điều kiện, ai cùng cậu đi đều sẽ có tiền, mới miễn cưỡng kêu được mấy người đi chung.
Sân thượng, gió điên cuồng gào thét, Tạ Tùy đứng ở cầu thang, trên cao nhìn xuống cậu, tựa như nhìn một chú chó nhà có tang.
Mấy người Tùng Dụ Chu bên cạnh hắn, ngồi ở trên lan can, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
"Tạ Tùy, không muốn giải thích cũng được."
Diêu Vũ biết tính cách của Tạ Tùy, tuyệt đối sẽ không giải thích, cho nên cậu đã sớm nghĩ xong chiêu cuối để chỉnh chết hắn ——
"Nghe nói mày chơi đua xe rất lợi hại, chúng ta đánh bạc một ván, mày thắng, chuyện này xóa bỏ, nếu mày thua, về sau mày có thấy tao, đều phải đi đường vòng."
Bọn Tùng Dụ Chu nở nụ cười: "Mày còn chưa sợ hay sao, còn muốn đua xe với Tùy ca của tụi tao?"
"Có dám hay không, một câu."
Tạ Tùy đi đến trước mặt cậu, mặt không chút thay đổi nói: "Có thể, nhưng sửa một chút."
Diêu Vũ hỏi: "Sửa cái gì?"
"Nếu mày thua, chuyển ban, trong trường học thấy tao thì đi đường vòng, đừng có mà lắc lư ở trước mặt tao."
Diêu Vũ đã sớm bày âm mưu, cho nên miệng đáp ứng.
Sau khi cậu ta rời đi, Tùng Dụ Chu nói với Tạ Tùy: "Tình huống không thích hợp, thằng đó lại dám đùa, nói muốn đua xe với cậu, khẳng định không có ý tốt lành gì, không chừng phía sau có tính kế mờ ám gì đó."
Tạ Tùy thầm nghĩ: "Đó giờ làm gì thiếu người bày kế sau lưng lão tử?"
Mấy năm nay lăn lộn, chiêu gì mà hắn chưa từng lĩnh ngộ qua, còn không phải như vậy đã tới, Tạ Tùy hắn sợ ai ư, hắn còn không sợ cái gì.
Tan học, Tạ Tùy và mấy tên bạn đi ra từ dãy lớp học.
Tịch Bạch đẩy xe ra, đứng ở dưới cây ngô đồng, hiển nhiên là đang đợi hắn.
Nhìn bộ dáng cắn môi dưới muốn nói rồi lại thôi của cô, Tạ Tùy liền quay đầu lại hỏi: "Việc đua xe, ai nói cho cậu ấy biết?"
Tương Trọng Ninh lấy khuỷu tay đẩy đẩy Tùng Dụ Chu, Tùng Dụ Chu trừng mắt nhìn hắn một cái, giải thích: "Không phải, Tùy ca, chủ yếu là tại công phu ăn nói khách sáo, miệng lưỡi lưu loát của Tịch Tiểu Bạch, nói hai ba câu liền bị cậu ấy dụ nói ra sự thật, thật sự không có biện pháp, Tùy ca, nha đầu kia không đơn giản, cậu nhất định phải dùng hết trăm phần trăm công lực để trông nom cậu ấy mới được."
Tạ Tùy trợn trắng mắt, một tiểu nha đầu, lẽ nào còn có thể ăn trọn hắn?
Mấy nam sinh xô xô đẩy đẩy rời đi, Tạ Tùy thoải mái đi bộ đến dưới cây ngô đồng, thuận tay đẩy xe Tịch Bạch đi: "Việc đã quyết định, sẽ không cần lời khuyên, tôi sẽ không nghe."
Tịch Bạch mím môi, còn chưa mở miệng, lại thấy hắn nheo mắt nhìn ngọn cây, ôn nhu nói ra: "Tôi chỉ nghe lời bạn gái của tôi, làm bạn gái tôi, tất cả mọi thứ đều nghe theo cậu."
"..."
Hắn lòng vòng chỉ để nói ra chuyện này thôi đúng không!
"Tạ Tùy, một câu liền có thể giải quyết vấn đề, vì sao muốn ầm ĩ như vậy."
Có đôi khi Tịch Bạch thật sự không thể hiểu được Tạ Tùy, hắn luôn luôn đem vấn đề đơn giản biến thành vấn đề phức tạp.
Tạ Tùy không lên tiếng, cô tiếp tục nói: "Ba chữ "thật xin lỗi", có khó khăn như thế sao?"
"Đinh!" Tạ Tùy bóp tiếng chuông xe trong trẻo: "Cậu còn nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ tức giận đấy."
Tuy giọng nói hắn bình tĩnh nhưng đáy mắt đã tràn đầy bất mãn.
Tịch Bạch nắm chặt tay rồi lại chậm rãi buông ra, cuối cùng, vẫn là nhịn không được thấp giọng nói thầm: "Nếu cậu cảm thấy không hạ thấp mặt mũi được, tôi... tôi đi giải thích giúp cậu, có được không."
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Tạ Tùy hung hăng ném xe đạp ở ven đường: "Cậu nghe không hiểu lời tôi nói sao, vẫn cảm thấy lão tử không nỡ mắng cậu, để con gái đi giải thích giúp tôi, tôi thành cái gì!"
Chung quanh có không ít học sinh, đều bị động tĩnh thình lình xảy ra này làm kinh ngạc, quẳng ánh mắt tò mò đến bọn hắn.
Tịch Bạch bị hắn đột nhiên hung dữ, ánh mắt lập tức đỏ, cô không một lời dựng xe đạp lên.
Ghế xe đã bị lệch, ngồi cũng không ngồi được, cô đẩy xe thở phì phì đi về phía trước.
Cô không yên lòng hắn nơi nơi đi đua xe cùng người, sợ hắn thật sự xảy ra ngoài ý muốn, hiện tại lại thành cô không hiểu chuyện...
Tịch Bạch cảm giác mình thật là mù quáng bận tâm, ốc còn không mang nổi mình ốc, trong nhà có vấn đề còn đi quản chuyện người khác, người ta căn bản không để ý, còn hung dữ với cô.
Yêu thì sao, cho dù có chuyện, cũng không liên quan tới cô, cô lại không phải lão bà (vợ) của hắn, uổng công lo lắng sự cố kia có xảy ra hay không!
Tạ Tùy đứng tại chỗ vài giây, sờ trán, tâm tình khó chịu đến cực điểm.
Nhìn ánh mắt của cô phiếm hồng, hắn nháy mắt liền hối hận, đau lòng, hận không thể cho mình một bàn tay.
Đáng chết!
Hắn rối rắm một lát, vẫn là chạy chậm đuổi theo, đoạt lấy xe đạp trong tay cô, kiểm tra đệm, trầm giọng nói: "Còn chưa quá nghiêm trọng, tôi sửa lại cho cậu."
"Tránh ra!"
Tịch Bạch cũng không thèm nhìn hắn, đoạt xe muốn đi, nhưng Tạ Tùy cũng không chịu buông tay, hai người giằng co không ngừng.
"Tiểu Bạch, cậu biết tính tình tôi không tốt, cậu tha thứ cho tôi một lần đi, được không."
Tịch Bạch dồn dập thở, cúi đầu không nói lời nào, cũng không biết vì sao, đột nhiên chỉ thấy ủy khuất.
Tịch Phi Phi ở nhà làm trời làm đất, uy hiếp cô, nói xấu cô, cô cũng chưa bao giờ ủy khuất, nhưng đối mặt với Tạ Tùy, cho dù có một chút xíu không trôi chảy, đều sẽ làm tâm tư cô phá lệ mẫn cảm.
Tạ Tùy cầm cổ tay thon dài của cô, dùng lực nắm chặt, thấp giọng khẩn cầu: "Về sau tôi sẽ không, sẽ không bao giờ, con mẹ nó nếu tôi còn như vậy, tôi..."
Hắn lấy dao nhíp từ trong balo ra, đưa tới trong tay cô: "Thì cậu cứ đâm tôi một đao cho hả giận."
"..."
Bệnh thần kinh!
Tịch Bạch cầm dao nhíp và xe đạp đẩy vào trong lòng hắn: "Sửa xong đưa tôi, sau đó không cần xuất hiện ở trước mặt tôi."
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại rời đi.
Tạ Tùy cúi đầu nhìn yên xe đạp cong cong vẹo vẹo, hơi hơi nhíu mày, chửi thề một tiếng.
Phía sau, mấy tên xem náo nhiệt đạp xe đi tới: "Ơ, Tùy ca mắng ai đó!"
"Ông đây tự mắng mình."
Tùng Dụ Chu nở nụ cười: "Tùy ca, tư thế nhận sai này của cậu, còn mẹ nó động tới đao, thật sự kiêu ngạo, bọn tớ phục sát đất."
"Muốn chết phải không."
"Tùy ca, theo đuổi con gái không phải như vậy, không làm đúng thì nhất định không thành công đâu, đầu tiên là cậu tuyệt đối không được hung dữ, cậu mà hung dữ một cái, người ta sẽ khóc, cuối cùng đau lòng còn không phải là bản thân cậu sao, cậu chọc người ta tức giận, cậu liền phải tặng quà, nhận lỗi giải thích."
"Tặng quà?"
"Đúng vậy, cậu xem những nữ sinh kia tặng quà cho cậu còn không phải vì muốn cậu thích hay sao."
Tạ Tùy đăm chiêu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, đẩy xe nhanh hơn rời đi: "Tối nay đi phòng quyền anh, không cần chờ tôi."
...
Sáng sớm hôm sau, trước nửa giờ vào học, Tịch Bạch đi bộ đến trường, xem như là rèn luyện thân thể.
Ngày đông, sáng sớm tràn ngập sương trắng, trong không khí khắp nơi nhàn nhạt hơi nước, đây cũng không phải là không khí ô nhiễm, mà như là làn khói khí ẩm ướt, nhẵn nhụi cùng mềm mại phun ra, làm người ta tinh thần sảng khoái.
Thời điểm Tịch Bạch đi vào sân trường, mặt trời từ phía đông đã từ từ dâng lên trên mái nhà.
Cô đi qua chỗ đậu xe, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn bên trong, dãy thứ hai trên vị trí cô cố định dừng xe, xe đạp trắng quy củ đứng ở đó, thân xe sạch sẽ như mới, ngay cả dây thép lốp xe đều được chà lau sáng loáng.
Cô đi đến bên cạnh xe đạp kiểm tra một chút, đệm đã được điều chỉnh bốn bề ngay ngắn, xích xe cũng đã bôi dầu trơn, săm lốp xe được bơm hơi căng đầy.
Toàn bộ xe đạp rực rỡ hẳn lên.
Cô coi như hài lòng vỗ vỗ đệm xe.
Trong rổ xe giống như chứa vật gì, Tịch Bạch thò tay cầm lấy đồ vật nhỏ trong rổ, hóa ra là một hộp kẹo cầu vồng.
Trên hộp dán một tờ giấy ghi chép, viết ba chữ ——
"Thật xin lỗi."
Nét chữ của thiếu niên cũng giống như tính cách của hắn, một chú ngựa bất kham.
(*)Ngựa bất kham: là con ngựa bướng bỉnh, không thuần hóa được <=> người có tính cách ngang bướng, không chịu theo khuôn khổ, phép tắc.
Thì ra hắn có thể nói ra ba chữ này, còn tưởng rằng xương cốt cứng rắn lắm chứ.
Tịch Bạch lấy một viên kẹo cầu vồng từ trong hộp ra, kẹo cầu vồng có tên như nghĩa, viên kẹo bảy màu sắc, giống hình dạng viên thuốc, mỗi màu mỗi hương vị.
Tịch Bạch biết, Tạ Tùy thích ăn món ngọt, nhưng chỉ duy nhất thích thứ kẹo cầu vồng này. Kiếp trước, hắn nói qua, kẹo cầu vồng trước lúc ăn vào miệng, vĩnh viễn sẽ không biết đó là vị gì, là chua, ngọt, dứa hay vẫn là vị dâu tây...
Cuộc đời ngắn ngủi, ngẫu nhiên cũng cần một điểm kinh hỉ, không phải sao.
Tựa như buổi chiều ngày đó, hắn trong lúc vô tình lại rẽ vào con đường 24, đi ra từ tiệm tạp hóa, mua bao thuốc lá, điếu thuốc ngậm lên miệng còn chưa châm lửa, không sớm một khắc cũng không chậm một khắc, Tịch Bạch mặc đồ bệnh nhân, vô tri vô giác nhào tới, té xỉu ở bên chân của hắn.
Cuộc đời bình thường như nước lã trong vài năm nay của hắn, đó là lần hắn ăn được viên kẹo cầu vồng đầu tiên, vị dâu tây.
Sau này, hắn rất thích cho cô ăn kẹo cầu vồng, cho dù là lúc cô kéo đàn, hay là lúc xem truyền hình, thậm chí, thời điểm cô hấp hối...
Hắn cho cô ăn một viên kẹo cầu vồng cuối cùng, cũng là vị dâu tây.
Tịch Bạch nhìn hộp kẹo cầu vồng trong tay, ánh mắt có chút hồng, cô biết mình không nên hồi tưởng quá nhiều chuyện kiếp trước, bởi vì đối với những người trên thế giới này, những việc kia đều là những việc chưa từng phát sinh, cảm xúc khắc sâu mà bi thương, cũng chỉ là tự cô lo sợ không đâu mà thôi.
Tịch Bạch dụi dụi mắt, đem hộp kẹo cầu vồng cẩn thận từng li từng tí cất vào trong balo, xoay người đi tới lớp học.
Mái nhà, Tạ Tùy cùng bọn Tùng Dụ Chu ghé vào trên ban công, quan sát dưới lầu.
Quanh mình khắp nơi là sương sớm, nhìn thấy không phải đặc biệt rõ ràng, Tùng Dụ Chu thật hưng phấn mà vỗ bờ vai của hắn nói: "Xem ra, Tịch Tiểu Bạch đã nhận, cái này có thể yên tâm rồi, Tùy ca."
Tạ Tùy nhai kẹo cao su, mày nhíu chặt, con ngươi đen nhánh thâm trầm.
Không biết có phải là hắn nhìn lầm hay không, cô gái lúc xoay người, giống như là lau nước mắt, sương mù quá mờ ảo, hắn nhìn không rõ.
Hắn thở ra một ngụm sương trắng, từng tia từng sợi đau lòng tràn nhập ngũ tạng lục phủ.