Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Tạ Tùy gia nhập cửa hàng 4S của Đái Tinh Dã, công việc cũng trở nên bận rộn hơn, thế là mấy ông chú độc thân bắt đầu thay phiên nhau đón Tạ Anh Đào tan học, dẫn cô bé tới cửa hàng 4S ông ba đang làm việc.
Đái Tinh Dã thậm chí còn đưa phòng tổng giám đốc cho cô bé con làm bài tập.
Tạ Anh Đào tính tình tinh quái rất đáng yêu, cùng mấy nhân viên kết thành một hội, thành đoàn cưng sủng 4S, tất cả mọi người đều yêu thích cô bé.
Tạ Tùy hết giờ làm thì đã rất trễ, Tạ Anh Đào đã ngủ sấp trên bàn làm việc.
Anh nhẹ nhàng đặt cô bé lên vai mình, đi ra ngoài có mấy người tạm biệt anh, anh sẽ dùng khẩu hình ra hiệu cho bọn họ đừng làm ồn đánh thức con gái anh dậy.
Về đến nhà đã là mười hai giờ đêm, Tạ Tùy đặt Tạ Anh Đào lên giường, vò khăn lau khuôn mặt nhỏ của cô.
Tạ Anh Đào thoáng tỉnh một chút, dịu dàng hỏi ba: “Ba, về nhà rồi hả?”
“Về nhà rồi, nhanh ngủ đi.”
Tạ Anh Đào dụi dụi mắt, còn buồn ngủ nhìn anh: “Thật vất vả rồi.”
Tạ Tùy vỗ vỗ gáy cô bé: “Thấy đi theo ba trẻ vất vả quá hả?”
“Không phải.”
Cô gái nhỏ chu chu mỏ, ngồi dậy nói với Tạ Tùy: “Anh Đào sinh ra cái gì cũng có, nhưng trước giờ không biết ba cực khổ vậy mới cho Anh Đào cuộc sống tốt. Bây giờ Anh Đào biết rồi, con rất tình nguyện cùng ba trẻ cố gắng phấn đấu.”
Tạ Tùy cười cười, ôm mặt cô bé nói: “Con gái nhà ai mà ngoan hiểu chuyện như vậy chứ.”
“Chính là con gái của đại soái ca siêu cấp trước mặt con nha!”
Tạ Anh Đào cũng xoa xoa mặt to của anh, cười hì hì.
“Được rồi, nhanh đi ngủ.” Tạ Tùy kéo chăn đắp cho cô bé, đặt gấu nhỏ bên cạnh gối cô, cùng nhau đi ngủ.
Tạ Anh Đào ôm gấu bông, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Quan Âm nương nương, xin cho con mộng thêm chút nữa hãy tỉnh dậy.”
———-
Thời gian như thoi đưa, nhoáng cái đã bốn năm, Tạ Anh Đào đã 12 tuổi, học lớp 6.
Sự nghiệp của Tạ Tùy cũng càng làm càng lớn, cửa hàng 4S trải khắp toàn thành, Đái Tinh Dã cũng được xem là boss cấp tai to mặt lớn rồi.
Gần đây Tạ Tùy tương đối khẩn trương, con gái anh sắp thi chuyển cấp, anh dồn hết sức lực vào chuyện học hành của con.
Có đậu được trường trung học lý tưởng hay không là phụ thuộc vào sự cố gắng của hai ba con mấy tháng này.
Tháng ba mùa xuân học kỳ một lớp 6, cô bé con nghênh đón sự trưởng thành đầu tiên trong đời.
May mắn lúc ấy cô bé đã tan học, đang làm bài tập trong văn phòng cha cô trong cửa hàng 4S, về sau thấy ghế ngồi có máu, cô bé sờ quần mình thấy ướt sũng một mảng.
Cô bé bị dọa tới hoảng hồn, vội vã chạy xuống dưới lầu gọi ba, nói cô sắp chết rồi! Thật sắp chết rồi!
Tạ Tùy mặc đồ vest đi giày da, đang dẫn khách đi xem xe, thấy cô nhóc vẻ mặt bối rối chạy tới, la to: “Ba, con bị chảy máu rồi! Có phải con bị bệnh nan y rồi không?”
Tạ Tùy liếc nhìn vết máu đỏ dính đằng sau váy của cô bé, nói một tiếng xin lỗi với khách hàng, đi qua bế cô bé lên, bước nhanh về phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh, có nữ nhân viên nhiệt tình giúp Tạ Anh Đào giải quyết ‘chuyện phiền toái’, ra nói với Tạ Tùy, “Tạ tổng, không sao rồi, có điều dọa bé sợ một trận, anh phải an ủi cô bé một chút.”
“Cảm ơn cô.”
Sau khi nữ đồng nghiệp rời đi, Tạ Anh Đào mặc quần mới mua tạm, lề rề đi ra khỏi phòng vệ sinh, hai gò má xấu hổ đỏ bừng, cũng không dám nhìn Tạ Tùy.
Giờ phút này Tạ Tùy mới phát hiện, con gái anh thật sự lớn rồi, hình dáng mảnh mai thon thả, đã bỏ đi dáng vẻ mập mạp của con nít, ngũ quan từ từ nảy nở, hiện ra vẻ thanh lệ, không thể dùng chữ xinh đẹp để hình dung, vì vầng trán cô bé mang theo vẻ khí khái hào hùng của Tạ Tùy lúc trẻ, được xưng tụng là mỹ nhân anh tuấn.
Tạ Tùy đi qua, muốn ôm cô giống như hồi bé, có điều cô bé lùi về sau, khuôn mặt càng đỏ ửng hơn.
Cô nhóc lớn rồi, cũng biết thẹn thùng rồi.
Anh đưa tay vuốt tóc cô bé, lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”
Tạ Anh Đào không phục nói: “Còn lâu á, ba mới ngốc, còn không nhắc trước cho con, hại con sợ muốn rụng tim luôn.”
Tạ Tùy còn trẻ không hiểu làm cha của đứa trẻ tám tuổi thế nào, trong mắt anh, cô bé này vẫn là cô bé lúc anh mới gặp, căn bản anh không nghĩ xa, lại bận rộn xây dựng sự nghiệp, càng thêm không lo lắng.
Tạ Tùy quả thực tự trách là mình không làm tròn trách nhiệm làm cha. Buổi tối anh đưa cô bé đi siêu thị lựa băng vệ sinh, đồng thời tỉ mỉ hỏi nhân viên bán hàng cách dùng hình dạng khác biệt của mỗi hãng. Nhân viên là một bác gái trung niên, vừa nhìn bộ dạng Tạ Tùy là biết không có kinh nghiệm làm cha, cho nên kiên nhẫn dạy cho anh một lượt.
Tạ Tùy cầm theo một túi đầy băng vệ sinh và quần ngủ, nắm tay Tạ Anh Đào ra khỏi siêu thị.
“Lớn rồi.”
Anh nhìn đường phố sáng đèn ngựa xe như nước, bỗng nhiên nói: “Anh Đào cũng nên tỉnh rồi.”
Tạ Anh Đào bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy, kéo dài giọng gọi: “Ba!”
“Sau này sống chung có thể có nhiều bất tiện.”
Tạ Anh Đào ôm chặt lấy eo Tạ Tùy: “Nhưng ba là ba con mà!”
“Rất nhiều chuyện nên là mẹ dạy con.” Tạ Tùy cúi đầu nhìn Tạ Anh Đào, đôi mắt đen như mực không nỡ: “Mấy năm nay đối với ba mà nói như hạnh phúc của cả đời dằng dặc, nếu đây quả thực là giấc mơ của Anh Đào, ba cũng muốn cảm ơn Tạ Anh Đào.”
“Con không muốn xa ba! Hu hu, con không muốn tỉnh lại.”
Trong hơi lạnh đêm xuân, Tạ Tùy nắm tay cô bé về nhà.
Anh mơ hồ có dự cảm, thời gian cô bé ở cùng với anh không còn nhiều.
Tháng sáu, Tạ Anh Đào thuận lợi thi vào trường trung học với thành tích ưu tú. Lúc nghỉ hè, Tạ Tùy cùng mấy chú đưa cô đi Thương Nam Sơn một chuyến, lại còn bắt cho cô rất nhiều đom đóm.
Tháng 9, lúc cảnh sát Trình đến thăm Tạ Anh Đào, có nói một sự kiện.
“Chuyện anh và Tạ Anh Đào làm tôi bối rối rất nhiều năm. Về sau tôi đưa chuyện này nói với một vị giáo sư, anh ấy cảm thấy rất hứng thú với chuyện này. Những năm này anh ấy vẫn đang nghiên cứu về vũ trụ song song.”
“Vũ trụ song song?”
“Chính là kiểu cùng một thời gian nhưng phân ra nhiều không gian, trong nhiều không gian này đều tồn tại ‘chúng ta’, nhưng vì mỗi lựa chọn của chúng ta đối với mỗi sự kiện trong cuộc đời sẽ dẫn đến vô số kết cục khác biệt, rất nhiều ‘chúng ta’ tồn tại trong không gian khác biệt này, hoặc may mắn hoặc bất hạnh.”
Tạ Tùy nghe như lọt vào sương mù, đương nhiên cảnh sát Trình giải thích cũng rất mập mờ, bản thân anh ấy cũng không hiểu rõ, chỉ hiểu đại khái.
“Giáo sư nghe sự việc của anh và Tạ Anh Đào, suy đoán Tạ Anh Đào có phải con gái của anh trong một chiều không gian song song khác hay không, vì chút nguyên nhân, rơi ra khỏi khe thời gian không gian, tới không gian hiện tại của anh?”
“Cái này cũng quá huyền ảo đi.”
Tạ Tùy không tin trên đời lại có chuyện quỷ quái như vậy.
“Giáo sư cho tôi đưa cách thức liên lạc với anh ấy cho anh, có lẽ anh sẽ đồng ý nói chuyện với anh ấy.”
———–
Hai ngày sau, Tạ Tùy đi một chuyến tới đại học S, thấy vị giáo sư Từ trong miệng cảnh sát Trình.
Giáo sư Từ tầm 30 tuổi, tương đương là học giả trẻ rồi, từng học tiến sĩ tại đại học Colombia, vẫn đang chịu trách nhiệm nghiên cứu cơ sở vật lý.
Thời điểm Tạ Tùy tìm đến anh, anh đang dạy cho sinh viên môn tự chọn, nội dung chương trình học liên quan đến vũ trụ song song.
“Khái niệm vũ trụ song song đến từ lượng tử cơ học, vì lượng tử cơ học không có sự chắc chắn, trong lượng tử cơ học tồn tại nhiều thế giới song song. Mỗi thế giới có một kết quả khác nhau, vì vậy, khác biệt lịch sử sẽ tạo ra vũ trụ song song khác biệt.”
Tạ Tùy ngồi ở cuối phòng học, nghe giáo sư Từ giảng xong, tuy rất nhiều khái niệm vật lý anh nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái cũng hiểu được vũ trụ song song là gì.
Sau tan học, Tạ Tùy tìm tới giáo sư Từ, hai người đi trong sân trường tháng chín lá vàng thu, nói kỹ hơn với anh chuyện này.
“Anh gặp con gái mình lúc nào, ở đâu, anh có nhớ rõ không?”
Tạ Tùy đương nhiên nhớ được, hôm đó là sinh nhật anh, anh lựa chọn ngày mình sinh ra để kết thúc sinh mạng mình, xem như lời tạm biệt chính thức.
Hôm đó cũng chỉ là trò truyện đơn giản, Tạ Tùy cũng không trông mong thu được manh mối nào giá trị, dù sao cái gọi là ‘vũ trụ song song’ chỉ là lý thuyết, không có chứng cứ thiết thực chứng minh sự tồn tại của nó, chỉ thuộc về tưởng tượng phỏng đoán.
Mấy tuần sau, giáo sư Từ lại liên hệ với Tạ Tùy, giọng nói tương đối kích động.
“Anh Tạ, lần trước anh nói với tôi thời gian cụ thể và địa điểm gặp con gái, tôi tìm đọc tài liệu liên quan, phát hiện mấy ngày nay lỗ đen hoạt động tạo gợn sóng lớn dị thường, mà vị trí kinh tuyến anh gặp Anh Đào vừa khéo là lúc mặt trời chiếu thẳng.”
“Có liên quan gì?”
“Không có chứng cứ trực tiếp chứng minh mối quan hệ với vũ trụ song hành này, nhưng anh không cảm thấy mọi thứ rất trùng hợp sao?”
Tất cả trùng hợp đụng vào nhau biến thành tính tất yếu của vận mệnh.
“Anh Tạ, còn một chuyện tôi muốn nói cho anh biết, vài ngày sau, ngày 23 tháng 9, cũng chính là ngày anh gặp được con gái cách đây bốn năm, lỗ đen hoạt động lại bắt đầu xuất hiện gợn sóng lạ thường, có lẽ anh có thể dẫn con gái đến nơi gặp đầu tiên đi dạo.”
“Cái này có trợ giúp gì?”
“Nếu quả thật chính là thời không xuất hiện kẽ hở, khiến con anh ngã xuống từ một vị trí không gian khác, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để thay đổi, cơ hội lần sau chính là 50 năm sau.”
Tạ Tùy cúp điện thoại, nhìn con gái đang nằm sấp làm bài tập trên bàn.
Cô bé thật sự đến từ một thế giới song song khác sao?
Tạ Tùy đã từng nghe trong những câu chuyện đứt quãng của cô bé, hiểu rõ cuộc sống của mình và Tiểu Bạch, hiểu rõ tình cảm của bọn họ lúc niên thiếu rất sâu đậm, biết bọn họ sau buổi hôn lễ lớn thế kỷ cùng nhau sống mười năm mỹ mãn ngọt ngào.
Nếu như có một thế giới khác, Tiểu Bạch có thể sống hạnh phúc, trái tim Tạ Tùy cũng được trấn an.
Ngày 23 tháng 9 đúng vào cuối tuần, sáng sớm, Tạ Tùy dựng Tạ Anh Đào dậy, rửa mặt chải đầu cho cô bé xong, thay quần áo mới, lại nhét vào túi cô rất nhiều quà ăn vặt cùng nước quýt, đầy ắp.
Tạ Anh Đào ngáp dài, bất mãn nói: “Hôm nay không đi học mà!”
“Ra ngoại thành chơi với ba.”
Nghe được ‘ra ngoại thành chơi’, Tạ Anh Đào nháy mắt lên tinh thần, nhanh chóng thu dọn xong cùng Tạ Tùy ra ngoài, còn mang theo chiếc mũ vàng dạo chơi của cô.
Vì địa điểm gặp nhau ở vùng ngoại thành cần đi một đoạn đường nhỏ chật hẹp, vì vậy Tạ Tùy không lái xe mà chọn đi xe máy, chở con gái tới bên cạnh đường ray.
Hai cha con ngồi trong một cánh rừng nhỏ bên ngoài cạnh đường sắt.
Tạ Anh Đào lấy ra khăn trải picnic, trải trên cỏ, nói với cha: “Ba, ba chắc chắn muốn chúng ta ở đây dã ngoại hả?”
Trong khu rừng đằng trước không có thôn đằng sau không có cửa tiệm, thỉnh thoảng còn có tiếng xe lửa gào rít mà qua, phát ra tiếng ầm ầm.
Đây cũng không phải bầu không khí dạo chơi ngoại thành chứ.
Tạ Tùy nhìn đồng hồ, tính toán lúc anh gặp Tạ Anh Đào là tầm 3 giờ trưa, hiện tại 2 giờ 30 phút rồi.
Anh không chắc như thế này thì xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện duy nhất anh xác định được là anh không nỡ xa con gái.
Thấy sắc mặt Tạ Tùy ngưng trọng, trong lòng Tạ Anh Đào có chút hoảng, cô kéo tay Tạ Tùy: “Ba, sao ba lại dẫn con tới đây?”
Tạ Tùy không trả lời, mà lấy con gấu nhỏ trong túi xách ra đặt trong lòng cô bé.
Sau khi cô nhóc lớn rồi thì không còn dính với con gấu bông này nữa, hôm nay Tạ Tùy cố tình lôi nó ra từ trong rương.
Con gấu cũng đã thành màu vàng ố.
Tạ Anh Đào dần dần dự cảm chuyện không thích hợp, cô bé ném gấu con xuống đất, sau đó hờn dỗi quay lưng đi, len lén lau nước mắt.
Tạ Tùy thấy thời gian sắp tới rồi, mặt anh không thay đổi chút nào, anh kéo tay cô nhóc đi về phía đường ray.
Tạ Anh Đào giãy dụa, khóc lớn: “Con không đi! Con không, không đi!”
“Nghe lời.” Anh trầm giọng nói: “Con nên trở về rồi.”
“Con hứa ở cạnh ba rồi, con không đi, hu hu, ba không nên đuổi con đi.”
“Con có cuộc sống của mình, con không thuộc về ba của hiện tại, hiểu chưa.”
Tạ Tùy ngồi xổm xuống, ôn hòa hiền hậu vỗ về gương mặt đầy nước mắt của con gái: “Ba với mẹ sống rất hạnh phúc, con là bảo bối của họ, con nên trở về.”
“Con không!”
Tạ Anh Đào gào khóc, không ngừng lắc đầu, nức nở nói: “Con không đi!”
Tạ Tùy ôm cô bé, hôn lên khuôn mặt cô, nhẹ giọng bên tai cô: “Nói cho Tiểu Bạch, nói ba rất nhớ mẹ.”
“Không.”
Cô gái rơi nước mắt không ngừng, nắm chặt góc áo Tạ Tùy, “Ba, con không đi, ba đừng bắt con đi.”
Tạ Tùy chịu đựng cơn chua xót dâng lên trong lòng, dùng sức kéo tay cô bé ra, quyết xoay người bỏ đi.
Cô bé lảo đảo đuổi theo sau anh, nhưng cô không đuổi kịp tốc độ của anh, dần dần khoảng cách càng xa, tiếng khóc của cô cũng xa dần.
Tạ Tùy đi vào trong rừng, nhặt con gấu Brugine nhăn nheo lên.
Anh dựa lưng vào gốc đại thụ, ước chừng nửa tiếng, quay trở lại nhìn đường ray nơi xa, khắp nơi toàn cỏ hoang, đã không thấy bóng dáng con gái.
Hẳn là cô bé đã trở về.
Tạ Tùy cầm con gấu, ngồi một bên đường ray, nghiêng đầu nhìn về phía đường ray xa xăm, cố bình tĩnh cơn đau xót và bi thương liên tục xông tới trong lòng.
Khi còn sống con người đều gặp phải rất nhiều lựa chọn, mỗi một lựa chọn đều dẫn đến kết cục khác nhau, may mắn hoặc bất hạnh.
Cuộc sống khác, chính là thời gian không gian vũ trụ khác.
Nhưng Tạ Tùy tin, có một thứ không thay đổi, bất kể là trong thời gian không gian nào, tình cảm của anh với Tiểu Bạch, tình yêu với Anh Đào sẽ vĩnh viễn không đổi.
————
Sắc trời dần muộn, Tạ Tùy đứng dậy, nặng nề rời khỏi đường ray, đẩy xe gắn máy, không chút sức lực về nhà.
Anh biết, mình không thể ích kỷ, để cô bé trở về là lựa chọn chính xác nhất, cô sống dưới tình yêu của cha mẹ, mà không phải chỉ có mình anh.
Anh trong vũ trụ này vĩnh viễn thuộc về sự cô độc.
Bên cửa nhà, Tạ Tùy đưa tay vào túi tìm chìa khóa, lại phát hiện hình như mình lại quên đem theo.
Trước kia mỗi lần quên đem chìa khóa, anh đều gọi điện thoại cho Tạ Anh Đào, nói cô bé mở cửa cho anh, mà lần nào Tạ Anh Đào cũng sẽ oán trách: “Ba thật là cẩu thả mà, cứ như vầy hoài sao được chứ!”
Bây giờ, sẽ không có ai mở cửa cho anh rồi.
Tạ Tùy đưa tay miết chân mày, lấy điện thoại tính gọi cho thợ mở khóa, đúng lúc này, chỉ nghe ‘cạch cạch’ một tiếng, cửa phòng mở ra, để lộ ánh đèn vàng ấm bên trong.
Như một tia hi vọng lần nữa chiếu sáng thế giới của anh.
Giọng nói trong trẻo từ cửa truyền ra: “Ba thật quá cẩu thả rồi!”
Tạ Tùy khó có thể tin mở cửa phòng, nhìn thấy Tạ Anh Đào đang buộc tạp dề đứng trước mặt anh, trong tay còn cầm cái nồi dính hành băm, tức giận nói: “Lần sau ba còn muốn quăng con ra ngoại ô, con sẽ không bao giờ mở cửa cho ba nữa.”
Niềm vui sướng mất đi mà có được càn quét Tạ Tùy, anh không cách nào suy nghĩ, bỗng nhiên bổ nhào qua, ngồi xổm xuống ôm con gái vào lòng, ôm chặt lấy cô bé: “Sao con…”
“Tại sao không đi, phải không?”
Tạ Anh Đào ôm eo Tạ Tùy, buồn buồn nói: “Vì hôm nay là sinh nhật ba, con đã sớm nói rồi, con muốn tặng ba một món quà.”
Món quà cô bé tặng anh chính là mãi mãi ở bên cạnh anh, cùng anh lớn lên cùng anh già đi.
Tạ Tùy nhếch miệng cười, nhéo nhéo mặt cô bé, nhéo cô đau kêu lên: “Ba xấu quá đi.”
Tạ Tùy nhìn cái nồi trong tay cô: “Con đang nghịch cái gì thế.”
“Con đang nấu mì trường thọ cho ba.”
Tạ Tùy lấy cái nồi trong tay cô bé, nghi hoặc cùng cô bước vào phòng bếp, nhìn sợi mì sền sệt trong nồi.
Biết ngay là như vậy.
Anh rửa sợi mì sền sệt qua nước, thêm nước nấu lại một lần nữa: “Đưa ba trái trứng.”
“Tuân lệnh!”
Cô nhóc hấp tấp đi lấy trứng gà trong tủ lạnh, đưa tới tay Tạ Tùy, lấy lòng nói: “Ba, sau này mỗi ngày ba đều nấu cơm cho con đi.”
“Nghĩ hay quá, ông đây nuôi con tới 18 tuổi rồi cuốn gói mà đi.”
“Ah, biết thế nãy con về luôn cho rồi! Trở về dù sao con cũng là người thừa kế tập đoàn Tịch thị.”
Tạ Tùy cầm cái nồi gõ gõ đầu cô bé: “Bây giờ hối hận đã muộn rồi.”
Tạ Anh Đào xoa đầu, mỉm cười ngọt ngào với anh: “Không bao giờ hối hận.”
———-
Tạ Anh Đào không hối hận lựa chọn của mình. Cô chọn bầu bạn với ba trẻ, nhìn người đàn ông này từng bước leo lên đỉnh sự nghiệp, nhìn ông tuổi trẻ không được như ý đến lúc thành thục, nhìn ông bước vào những năm tháng đầy đủ nhất của cuộc đời, sau đó nhìn ông bước vào tuổi xế chiều, an tường ngủ say như một tờ báo cũ ố vàng.
Tuổi già rồi chết, vĩnh biệt cõi đời, Tạ Anh Đào một lần nữa hôn lên hàng mi trên gương mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn anh tuấn, tạm biệt ông.
Ngày 23 tháng 9, 50 năm sau, lúc đi cùng giáo sư Từ tóc trắng xóa, Tạ Anh Đào một lần nữa đến đường ray lúc mới gặp, ngồi xuống, ngắm nhìn bầu trời xanh ngắt ở xa.
Cô biết, cô nên tỉnh mộng rồi.
Lúc cô tỉnh dậy lần nữa, Tạ Anh Đào vẫn là cô bé 8 tuổi, ôm con gấu Brugine ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập của Tạ Tùy: “Con nhóc chết tiệt mau dậy đi, đi học bảng cửu chương!”
Tạ Anh Đào bật dậy, mở cửa kinh ngạc nhìn anh.
Anh cao lớn, tuổi trẻ anh tuấn, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy bả vai cô bé, nhấc cô bé lên cao, “Hôm nay mà còn không thuộc, ông đây đánh con thật đấy!”
Tạ Anh Đào ôm lấy eo Tạ Tùy, không ngừng cọ mặt vào người anh.
Tạ Tùy nhíu mày, cúi đầu nhìn cô bé, “Này, nếu con tưởng nũng nịu là không cần học bảng cửu chương là con sai hoàn toàn rồi nhé.”
“Ba, con yêu ba.”
“…”
Tạ Tùy đặt tay lên vai cô bé, dùng sức ôm, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang một hướng: “Vậy hôm nay không học nữa.”
“Ba, sinh nhật vui vẻ.”
“Một câu sinh nhật vui vẻ là miễn quà rồi, ông ba này có vẻ không được lợi lắm.”
“Còn lâu á, quà con đã sớm tặng cho ba rồi!”
“Con tặng cho ba trong mơ à?”
“Ba thiệt là thông minh nha!”
Tạ Tùy ôm con gái, đưa cô bé tới cạnh bàn cà phê. Tịch Bạch đang lấy túi bơ, hết sức chăm chú làm bánh gato.
Tạ Anh Đào ngồi giữa cha và mẹ, cùng mẹ làm bánh gato.
“Đi rửa tay.”
“Rửa sạch rồi.”
Tịch Bạch lại hơi liếc Tạ Tùy, “Anh cũng thế, đi rửa tay!”
Tạ Tùy nhún vai, nghe lời đi vào bếp rửa tay.
Nhân lúc anh rời đi, Tạ Anh Đào ghé vào tai Tịch Bạch, cô bé rất muốn rất muốn nói cho mẹ biết, ba trong mộng không chết, lúc xe lửa chạy qua, là cô bé cứu ba.
Nhưng Tạ Anh Đào cuối cùng cũng đổi ý, cô bé không muốn quấy nhiễu cuộc sống hạnh phúc bình yên hiện tại của mẹ.
“Ba nói ba rất yêu mẹ nha!”
Tịch Bạch cười trét bơ lên mặt cô nhóc: “Nhỏ mà ghê quá nha.”
Trong phòng bếp, Tạ Tùy huýt sáo.
Tạ Anh Đào nhớ, đây là ‘ám hiệu’ bí mật của cô và ba trẻ.
Nhịp tim Tạ Anh Đào tăng tốc điên cuồng, chạy như một cơn gió vào bếp: “Ba! Ba là ông ấy sao!”
Tạ Tùy đưa tay ôm cô bé đặt lên trên thành bếp: “Ba là ai?”
“Ông ấy á! Ba trẻ! Ba là ổng đúng không, ba nhớ ra được đúng không!”
Tạ Tùy gọi Tịch Bạch: “Tiểu Bạch, con gái em hôm nay lại ngớ ngẩn rồi.”
Tạ Anh Đào thất vọng lải nhải: “Ba không phải thì huýt sáo cái gì chứ!”
Tạ Tùy cười cười thâm trầm, trước khi đi còn nhéo nhéo vành tai cô bé.
Nhưng… động tác này, cũng chỉ thuộc về ba trẻ thôi!
“Rốt cuộc ba có phải không!”
“Nói cho con đi ba, ba có phải không!”
“Nếu ba không nói, coi như người lạ luôn!”
Tạ Tùy vẫn cười không nói.
Tịch Bạch không hiểu hỏi: “Có phải cái gì không là sao, hai ba con đang làm chuyện thần bí gì đó?”
Tạ Tùy hờ hững nói: “Con gái em ngày thường cứ ngơ ngơ, không phải đã thành thói quen sao.”
….
Ba rốt cuộc có phải ông ấy hay không.
Cả cuộc đời Tạ Anh Đào cứ hỏi mãi vấn đề này. Nhưng ông ba cũng rất xấu, không nói đáp án cho cô biết.
Dù vậy, Tạ Anh Đào vẫn cảm thấy thật hạnh phúc, bởi vì mình còn thời gian cả đời có thể bầu bạn bên cạnh họ.