Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Aubrey.
Dư Thanh Trạch vừa nghĩ đến cái gì?
Đó là bán món Quảng Đông!
Xíu mại, sủi cảo, sủi cảo chiên, bánh bao thịt, bánh đậu, bánh bao cuộn, bánh nếp cuộn nhân đậu, xôi gà, xôi mặn, cánh gà, xôi sườn, thêm vài món ăn sáng ngon miệng. Rau trộn mộc nhĩ, rau trộn rong biển,...
Còn nữa, lẩu Quan Đông, mì lạnh, bánh ướt, mấy món cháo, còn có thể thêm cơm chiên và vài món xào. Tất nhiên sẽ không làm mấy món mì, sẽ trùng với Lưu Ký.
Sau đó, làm thêm vài món điểm tâm ngọt.
Thực đơn phong phú, có nhiều sự lựa chọn, sau này có thể tuỳ thời tăng thêm hoặc bớt vài món điểm tâm. Như là bánh trung thu hoa sen, bánh bao nhân gạch cua, thật hoàn mỹ!
Các điểm tâm mỹ vị, thêm một tách trà, bán theo hình thức tự phục vụ, có thể tận dụng không gian trong quán ăn một cách trọn vẹn nhất.
Khách vào quán tự chọn món, chọn xong là có thể ăn, không cần phải chờ đồ ăn được bưng lên, tính tiền trước rồi ăn, ăn xong là có thể đi. Đối với những người đang có việc gấp, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian, đối với những ai không có việc gấp thì có thể ngồi xuống, chậm rãi nhấm nháp mỹ vị, cũng là một loại hưởng thụ.
Với hình thức kinh doanh mới này, nói không chừng sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Còn một việc quan trọng nhất, đó là dạy mọi người làm điểm tâm, cái này thì dễ hơn nấu nướng. Dư Thanh Trạch phát hiện, so với nấu nướng, Nhạc ca nhi học làm điểm tâm nhanh hơn. Bình thường, mỗi lần làm bữa sáng, Dư Thanh Trạch sẽ dạy cho Nhạc ca nhi rất nhiều điểm tâm, Nhạc ca nhi làm được hết.
Hơn nữa, sau cái lần Nhạc ca nhi và Gia Bảo phụ việc ở Triệu phủ, đã biết làm thêm ba loại điểm tâm. Đến lúc đó, nếu có thể mời cha và A ma của Sướng ca nhi đến quán phụ việc, vậy càng tốt. Chỉ là, trong hai người họ, chỉ có một người có thể tới, dù sao việc đồng áng vẫn cần có người làm.
Càng nghĩ càng thấy được, Dư Thanh Trạch hưng phấn bắt đầu sửa chữa không gian trong tiệm ăn vặt của mình.
Đầu tiên, lối vào bên phải sẽ bố trí thành khu lấy thức ăn, điểm tâm thì làm ở nhà bếp, sau đó sẽ bưng ra đây. Như vậy, ở đây phải bổ sung thêm hai cái bếp lò, hai cái kệ bếp, vào mùa đông thì có thể giữ ấm, còn phải mời người tới sửa lại nhà bếp... Ừm, phải sửa chữa nhà bếp cho đầy đủ công năng.
Tiếp theo, còn phải đặt bàn ghế, mua dụng cụ nhà bếp.
Sau đó là vấn đề thu tiền.
Kiếp trước, trong mấy quán bán đồ ăn sáng, có vài chỗ sẽ đặt bảng giá trên kệ đựng đồ ăn, như vậy tính toán sẽ rất tiện.
Dư Thanh Trạch cảm thấy hình thức này rất tốt, nhưng giấy ở nơi này rất đắt, hắn có thể dùng trúc làm thẻ bài, hoặc mộc bài nhỏ, viết giá lên. Đến lúc đó, khách có thể nhìn tên món ăn để chọn món, đến lúc tính tiền thì cứ dựa theo giá cả ghi trên mộc bài mà tính, tiểu nhị cầm mộc bài tính xong thì sẽ để lại chỗ cũ, cứ tuần hoàn như vậy.
Aiz! Thật nhiều việc, sợ đến lúc đó để sót, Dư Thanh Trạch dứt khoát khoá cửa lại. Trở về quán ăn vặt đưa một cuốn sổ cho Gia Bảo, hắn đi mua thêm một cuốn tập, rồi về quán bắt đầu vừa nghĩ vừa ghi ra danh sách những việc cần làm.
Từ nay về sau, ngoại trừ lúc quán ăn vặt đông khách nhất, kéo dài khoảng một canh giờ, Dư Thanh Trạch sẽ đến phụ. Thời gian còn lại, hắn sẽ tập trung vào việc mở tiệm ăn vặt.
Buổi chiều, hắn chợt nhớ ra một chuyện, lật đật chạy đến Triệu phủ. Nhờ Triệu quản gia hỏi chủ mặt bằng, hỏi ông ấy hắn có thể sửa lại nhà bếp không.
Vì không gian trong bếp hơi kín, hắn sợ lúc nhóm lửa sẽ làm đen trần nhà. Hơn nữa, có lẽ chủ mặt bằng sẽ nể mặt Triệu lão gia mà phê chuẩn cho hắn.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Dư Thanh Trạch yên tâm.
Buổi tối trở về, cơm nước xong, hắn lập tức nói ý tưởng của mình cho Thường gia gia và Nhạc ca nhi nghe, còn cho bọn họ xem bản thiết kế của tiệm ăn vặt mà hắn đã vẽ ra, nói tỉ mỉ từng kế hoạch cho bọn họ. Đến lúc đó nên bắt đầu như thế nào, nơi này đặt cái gì, nơi kia để cái gì,...
Nói xong, Dư Thanh Trạch hỏi: "Gia gia, Nhạc ca nhi, hai người thấy thế nào?"
Thường gia gia và hai huynh đệ Thường Nhạc khiếp sợ nhìn hắn.
Tiệm ăn vặt có thể mở theo hình thức này? Không cần tiểu nhị đi gọi món, còn trực tiếp cho khách tự đi lấy đồ ăn, sau khi lấy xong thì tính tiền?
Chờ bọn họ khiếp sợ xong, cẩn thận cân nhắc một hồi lâu, bọn họ cảm thấy nếu hình thức này có thể thành công, như vậy sẽ tiện rất nhiều thứ. Ít nhất, bọn họ không cần bưng đồ ăn.
Thường gia gia suy nghĩ, hỏi: "Lỡ có khách thừa dịp đang đông mà không trả tiền thì sao?"
Ngón tay của ông chỉ vào khu vực tính tiền.
Dư Thanh Trạch cũng chỉ tay lên khu vực đó, nói: "Gia gia, ngài xem, sảnh chính khá gần với cửa nhà bếp, chúng ta sẽ an bài nơi thu tiền nằm bên phải nhà bếp. Đến lúc đó, bọn họ chọn đồ ăn xong thì sẽ đi lại đây tính tiền, nếu có người không trả tiền, chỉ cần để tiểu nhị nhắc nhở là được. Nhiều người như vậy, bọn họ cũng không thể mặt dày đến mức không trả tiền, hoặc cứ để cho người đó ăn xong, rồi cho một tiểu nhị lanh lợi một chút đến nhắc nhở người đó là được."
"Hừm... Cũng được." Thường gia gia gật đầu, nói: "Thật mới lạ."
Dư Thanh Trạch cười, nhìn Nhạc ca nhi đang nhìn chằm chằm bản vẽ, hắn hỏi: "Nhạc ca nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Thường Nhạc ngẩng đầu, khoa tay hỏi: Có phải chúng ta sẽ cần thêm nhân công không? Khu để thức ăn cần có người, lấy mộc bài cũng cần người, tính tiền cũng cần người, ít nhất cần phải tuyển thêm năm sáu người.
Dư Thanh Trạch cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, ít nhất sẽ tuyển thêm bốn người nữa, còn phải là những người lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn, phụ trách đón khách. Hai người sẽ phụ trách lấy thức ăn và mộc bài, hai người còn lại thì phụ trách rửa chén và dọn bàn, thêm hai phụ bếp, còn phải tìm một người phụ trách tính tiền. Cuối cùng, người nào lanh lợi nhất thì có nhiệm vụ hỗ trợ những người khác, đến lúc đó, ta và Gia Bảo có thể thay phiên nhau."
Thường gia gia gật đầu: "Cách này rất tốt, nhưng sau khi tuyển người xong thì phải dạy cho bọn họ biết chữ, còn phải biết tính số."
Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Đúng vậy, ít nhất phải nhớ được mấy con số đơn giản. Hơn nữa, còn phải nhớ giá của từng món, ghi giá lên mộc bài rồi đặt trước món ăn, sau này quen việc rồi thì sẽ làm nhanh hơn."
Nghe vậy, Thường gia gia và Thường Nhạc cảm thấy rất ổn, hình thức này cũng không quá phức tạp. Thật ra, bọn họ chưa từng mở quán ăn bao giờ, càng chưa từng mở theo hình thức này, nên không thể đưa ra nhiều ý kiến. Có điều, bọn họ tin tưởng vào quyết định của Dư Thanh Trạch, hắn nói như thế nào, bọn họ chỉ cần phối hợp là được.
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, lại nói: "Gia gia, con muốn mời A ma của Sướng ca nhi đến làm phụ bếp, phụ trách làm điểm tâm. Không biết bọn họ có đồng ý không, dù sao việc trong nhà bọn họ cũng khá nhiều."
"Ngày mai ta sẽ đi hỏi." Thường gia gia lại hỏi: "Còn ba người khác thì sao? Tiếp tục tìm trong thôn hay tìm ở huyện thành?"
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: "Mời người trong thôn cũng được, bọn họ chủ yếu là phụ trách ở bên ngoài, không đáng ngại, chỉ cần tuân theo quy củ, đủ lanh lợi, đủ chăm chỉ là được. Trong bếp đã có con và Nhạc ca nhi, nếu A ma của Sướng ca nhi đồng ý tới làm việc, vậy thì càng tốt. Nhưng nếu ông ấy không tới được, bọn con không làm nổi nhiều việc cùng một lúc, thì sẽ để cho Sướng ca nhi đến nhà bếp làm điểm tâm, không thành vấn đề."
"Được! Vậy ngươi muốn ca nhi hay hán tử? Còn yêu cầu nào khác không?" Thường gia gia hỏi.
Dư Thanh Trạch nói: "Ca nhi hay hán tử cũng được, ngoại trừ những người tuổi còn quá nhỏ, tốt nhất là những thanh niên, trong độ tuổi từ mười tám đến ba mươi lăm. Có điều, phải nói rõ quy củ cho bọn họ nghe, nếu phạm vào bất kỳ quy tắc nào, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đuổi việc người đó. Giống như tiểu nhị trước kia của Lưu Ký, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được."
Thường gia gia gật đầu: "Được, ta sẽ suy nghĩ kỹ, xem trong thôn có ai không."
Bọn họ tiếp tục thương lượng những chuyện khác, vừa vặn ngày mai là ngày mười. Dư Thanh Trạch đề nghị bọn họ ngày mai cùng hắn đến tiệm ăn vặt quan sát, đến tận nơi thì dễ bàn bạc hơn.
Ngày hôm sau, sáng sớm, bọn họ đã đến phố Bắc Đại. Ở trong tiệm, Dư Thanh Trạch nói lại toàn bộ bố trí của tiệm một lần nữa, nhờ vậy bọn họ dễ tưởng tượng hơn.
Nói xong, bọn họ lập tức phân công, bắt tay vào làm việc.
Thường gia gia dẫn Thường Hạo về thôn tuyển thêm người, Thường Nhạc thì dựa theo phân phó của Dư Thanh Trạch, mua thêm bếp lò và một cái nồi, còn mua thêm một cái nồi to mà người ta thường dùng để nấu ăn tập thể.
Dư Thanh Trạch đi tìm Lưu lão bản, hỏi ông có biết loại gạch ngói nào tốt để sửa nhà bếp không, Lưu lão bản giới thiệu cho hắn một người thợ chuyên dùng gạch ngói để xây nhà.
Sau đó, Dư Thanh Trạch dẫn Thường Nhạc đến nhà người thợ kia, nói kích cỡ nhà bếp ở bên kia cho ông nghe, khoảng cách đặt như thế nào. Sau đó, bọn họ cùng ông đi mua vật liệu xây dựng, ước định hôm sau sẽ đến sửa lại nhà bếp.
Tiếp theo, Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc đến Lưu Ký ăn trưa, rồi đi đặt bàn ghế.
Bọn họ tham khảo diện tích của Lưu Ký, chỗ của Lưu Ký đặt được hai mươi bốn bàn. Còn tiệm ăn vặt của bọn họ, ngoại trừ khu lấy thức ăn ra, còn một khu có thể đặt mười bàn bốn người, khu khác thì có thể để bốn bàn mười người, bọn họ dựa theo những gì đã ước định, đến lúc đó không đủ thì bổ sung là được.
Lần này Dư Thanh Trạch không đặt bàn ghế ở nhà trưởng thôn, nhà bọn họ còn đang bận làm giường lúa, nhiều bàn ghế như vậy, chỉ sợ bọn họ phải tốn rất nhiều công sức. Hơn nữa, lần này kích cỡ của bàn ghế không giống nhau, còn phải tô sơn, hắn vẫn nên tìm một thợ mộc có tiếng trong thành đặt làm, dù sao cũng đã có sẵn thành phẩm, hắn chỉ cần yêu cầu thay đổi hình dáng một chút, bọn họ bảo đảm bảy ngày sau sẽ giao.
Đặt bàn ghế xong, trời cũng đã sắp tối, bây giờ hai người mới vội trở về.
Đi được nửa đường, trời bắt đầu đổ mưa to, hai người đành chạy vào một mái đình trú mưa.
"Trời mưa này tới thật bất chợt."
Mưa to tới nhanh, hai người đều bị ướt.
Dư Thanh Trạch lau mặt, xoay người hỏi Thường Nhạc: "Nhạc ca nhi, ngươi thế nào, không sao chứ?"
Thường Nhạc lắc đầu, lấy khăn tay ra cho Dư Thanh Trạch lau mặt.
Dư Thanh Trạch nhận lấy, nhưng không tự lau, mà trực tiếp lau cho Nhạc ca nhi, vừa lau vừa nói: "Aiz! Là do ta, nếu để ý thời tiết một chút thì đã có thể về nhà sớm rồi, sẽ không làm ngươi bị ướt."
Thường Nhạc lắc đầu, y vốn định tự lau cho mình, nhưng Dư Thanh Trạch không cho. Thường Nhạc hết cách, đành phải ngưỡng mặt, híp mắt, để Dư đại ca giúp y lau khô nước mưa trên mặt.
Lau mặt cho Thường Nhạc xong, y đoạt lại khăn tay, lau cho Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch cười, phối hợp cúi đầu để Nhạc ca nhi lau mặt cho hắn, còn thấp giọng nói với Nhạc ca nhi: "Nhạc ca nhi, ngươi xem, có phải bây giờ chúng ta rất giống một đôi lão phu phu không?"
Thường Nhạc nghe vậy, mặt đỏ lên, y khoa tay nói: Lão phu phu toàn tự lau mặt!
"Ừm, ngươi nói đúng, bây giờ chúng ta giống như một đôi lão phu phu vẫn còn chìm trong tình yêu nồng nhiệt." Dư Thanh Trạch cười, lại nói: "Thế nhưng, đến khi hai ta già đi, ta vẫn sẽ lau mặt cho ngươi."
Thường Nhạc đỏ mặt, ngượng ngùng khoa tay đáp: Ta, ta cũng sẽ lau mặt cho ngươi.
Dư Thanh Trạch nhìn một hồi, vòng tay ôm eo y, trán chạm trán với Nhạc ca nhi, nhỏ giọng nói: "Được, chờ chúng ta già rồi, chúng ta vẫn sẽ là một đôi phu phu ân ái."
Nói xong, Dư Thanh Trạch hôn lên trán Thường Nhạc, ôm trọn y vào lòng.
Thường Nhạc nghe vậy, nhịp tim liên tục đập thình thịch, y thích những lời này. Giống như trước mắt đang hiện ra cảnh tượng có hai lão nhân đang lau mặt cho nhau, cả hai rất ân ái.
Y nhẹ nhàng gật đầu, thấy xung quanh không có ai, y cũng duỗi tay vòng qua eo của Dư Thanh Trạch, chôn mặt vào vai hắn, nhìn cơn mưa rơi ngoài trời. Lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc nhu tình lãng mạn này, yên lặng cảm động.
Mưa to trút xuống khoảng hai khắc, sau đó biến thành mưa phùn.
Hai người hái hai nhánh cây ở ven đường, che lên đầu, rồi nhanh chóng về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, Thường Nhạc đứng bán quán ăn vặt, Dư Thanh Trạch thì tập trung lo việc bên kia.
Có điều, bọn họ còn chưa kịp khai trương, một sự kiện đại hỉ đã truyền khắp thành Đồng Sơn.