Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Aubrey.
Chiều hôm nay, Dư Thanh Trạch đang ở tiệm nghe thợ gạch nói về phương hướng thiết kế nhà bếp. Đang nói một nửa, bỗng nhiên bọn họ nghe có tiếng kèn trống gõ loảng xoảng ở bên ngoài, chốc lát sau, âm thanh đó dần dần đi xa.
Hai người đi ra ngoài, nhưng không thấy có gì, chỉ thấy mọi người đang háo hức nghị luận ở trên đường.
Dư Thanh Trạch nghe một hồi, sau đó mới biết hoá ra là thi hương vừa rồi đã dán bảng công bố. Nhị thiếu gia Khương gia ở thành nam, Khương Thiên Thụy xếp hạng sáu, trở thành cử nhân, đây là một tin vui khiến tất cả mọi người đều vui mừng.
Thợ gạch nghe xong, không khỏi cảm thán: "Vậy là lần này Lưu lão bản được *thổ khí dương mi rồi, ca tế trúng cử nhân!"
*thở khí dương mi: nở mày nở mặt.
Dư Thanh Trạch nghe vậy, cũng cao hứng nói: "Phải, lát nữa ta cũng sẽ đi chúc mừng lão ca!"
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên lại có tiếng kèn trống kéo tới.
Thợ gạch đi ra ngoài thăm dò, nghi hoặc hỏi: "Vẫn còn người trúng?"
Chỉ chốc lát sau, tin tức từ ngã tư đường đã truyền tới.
Hoá ra là Đại thiếu gia Thái gia, Thái Thần Hi đứng đầu bảng, trở thành Giải Nguyên, là người từ Vân Châu đến báo tin vui. Vì mấy ngày nay Thái Thần Hi không trở về Vân Châu, nên A ma của hắn đành phải phái người đến báo tin vui.
"Đứng đầu bảng! Dư lão bản, ngươi có nghe không? Đại thiếu gia Thái gia làm rất tốt! Năm đó, cha của ngài ấy là Thái đại nhân cũng đỗ Giải Nguyên!" Thợ gạch vô cùng kích động, nói.
"Thật sao?" Dư Thanh Trạch kinh ngạc hỏi.
Thợ gạch gật đầu, ông vừa cùng Dư Thanh Trạch vào tiệm, vừa nói: "Đúng vậy. Năm đó, Thái đại nhân cũng từng là một nhân vật phong vân ở thành Đồng Sơn này, trong số những người đi thi hương, ngài ấy còn là thí sinh nhỏ tuổi nhất, ta vẫn còn nhớ, khi đó ngài ấy chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Sau đó, gia gia của ngài ấy mất, ngài ấy phải giữ đạo hiếu, nên mùa xuân năm sau không lên Kinh Thành tham gia kỳ thi tiếp theo. Hai năm sau, lão sao của ngài ấy cũng qua đời, ngài ấy lại phải trì hoãn thêm vài năm. Aiz! Thật đáng tiếc, nếu không như vậy, có lẽ ngài ấy đã trở thành Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất rồi."
Dư Thanh Trạch nghe xong, cảm khái: "Hoá ra còn có chuyện như vậy."
Xem ra lúc còn trẻ, vận khí của Thái đại nhân rất không may.
Thợ gạch gật đầu, cầm xẻng lên, vừa trát vôi vừa nói: "Cũng may là sau này ngài ấy vẫn thi đỗ, được phái tới thành Đồng Sơn làm quan. Nghe nói, lẽ ra ngài ấy có thể ở lại Kinh Thành, nhưng không biết tại sao lại về đây."
Dư Thanh Trạch không trả lời, chuyện trên quan trường vốn dĩ rất phức tạp.
"Đúng rồi! Dư lão bản, xây bệ bếp này xong, ngươi phải mở cửa sổ ra cho thoáng khí, mùi vôi rất khó ngửi. Chờ ta làm xong, lại chờ thêm vài ngày là có thể sử dụng, mùi vôi cũng sẽ bay." Ông nhắc nhở Dư Thanh Trạch.
"Được, làm phiền ngài."
Qua một hồi lâu, cuối cùng thợ gạch cũng trát vôi xong, ông thu dọn dụng cụ của mình, thấy ở hậu viện có một chỗ bị tróc, ông nói với Dư Thanh Trạch: "Dư lão bản, ta thấy góc tường ở hậu viện bị tróc một lỗ to, ta vẫn còn thừa vôi. Nếu được thì, để ta trát cho ngươi."
Hai mắt Dư Thanh Trạch sáng ngời, chỗ góc tường bị tróc ra như vậy đúng là không đẹp, hắn đáp: "Tốt quá, cảm ơn ngài."
Hai người lại đi đến hậu viện, thợ gạch bắt đầu trát vôi.
Chờ ông làm xong, Dư Thanh Trạch nhìn bệ bếp đã được sửa xong.
Bệ bếp được sửa thành hình chữ L, chia ra hai khu, một khu là để đặt bếp lò, một khu là để giữ ấm đồ ăn. Còn khu vực cho khách lấy thức ăn, sẽ làm cao khoảng năm mươi xăng-ti-mét, cũng là chiều cao của bàn ăn, so với bệ bếp cao hơn mười xăng-ti-mét, hai khu vực bị ngăn cách bằng một vách ngăn cao khoảng mười xăng-ti-mét.
Nhìn mặt bàn màu trắng, Dư Thanh Trạch cảm thấy không có màu nào có thể đẹp hơn, nhưng màu này rất dễ dơ, còn khó tẩy sạch. Đến lúc đó, hắn sẽ nhờ gia gia làm vài cái đệm trúc phủ lên mặt bàn, như vậy sẽ đỡ dơ.
Suy nghĩ xong, hắn thu dọn một chút, mở toàn bộ cửa sổ ra, khoá cửa lại kỹ càng, rồi trở lại quán ăn vặt.
Khương Thiên Thụy và Thái Thần Hi trúng cử nhân, hắn phải chuẩn bị vài món lễ vật để chúc mừng.
Chuyện vui lớn như vậy, tặng điểm tâm thì không ổn, hắn nói với Nhạc ca nhi một tiếng. Sau đó, Dư Thanh Trạch đi ra ngoài mua lễ vật.
Mua lễ vật xong, Dư Thanh Trạch đến Lưu Ký.
"Chúc mừng lão ca! Chúc mừng ca tế trúng cử nhân!" Dư Thanh Trạch vừa thấy Lưu lão bản, lập tức chúc mừng ông.
Lưu lão bản đã được nghe tin, tâm trạng hớn hở vui tươi, hoàn toàn không còn thấy bộ mặt nghiêm túc thường ngày. Thấy Dư Thanh Trạch đến, ông càng không nhịn được cười rộ lên: "Dư lão đệ, cảm ơn, cảm ơn. Nhờ vào sự cố gắng của Thiên Thụy, hôm nay thật đúng là một ngày tốt lành! Ha ha ha!"
Dư Thanh Trạch đưa lễ vật cho ông, Lưu lão bản cũng không khách khí với Dư Thanh Trạch, trực tiếp nhận lấy, nói là sẽ đưa cho Khương Thiên Thụy. Sau đó, hai người vừa cười vừa nói chuyện phiếm một lát, Dư Thanh Trạch trở lại quán ăn vặt.
Ngày hôm sau, thừa dịp buổi sáng không có khách, Dư Thanh Trạch đến Thái phủ chúc mừng, sau đó lại bị Thái lão phu lang giữ lại.
"Tiểu Dư, ta đang định tìm ngươi đây." Thái lão phu lang kêu Dư Thanh Trạch ngồi xuống, rồi mới nói.
Dư Thanh Trạch hỏi: "Lão phu lang, ngài tìm ta có việc gì?"
Thái lão phu lang nói: "Hi Nhi vừa đỗ Giải Nguyên, ngày hôm qua, các gia tộc trong thành Đồng Sơn đến tặng lễ cho Thái gia ta, toàn là những gia tộc có tiếng lâu năm. Ngày mai, ta định tổ chức một ngày hội ngắm hoa, mời các phu lang của các gia tộc đó đến tham dự, cũng coi như là đáp lễ. Hơn nữa, bữa tiệc này ta định mời A ma của Hi Nhi đến chủ trì, nhưng nó đang ở Vân Châu, ta đành phải tự thân chủ trì. Vậy nên, ta muốn nhờ ngươi làm một ít điểm tâm, để bọn ta đãi khách."
Dư Thanh Trạch nghe hoá ra là việc này, lập tức đáp: "Đây là chuyện tốt, lão phu lang muốn dùng điểm tâm gì?"
Thái lão phu lang suy nghĩ, nói: "Món nào ít ngọt một chút, chỉ cần bọn họ thích là được. Ngươi quyết định thay ta đi, làm tám chín loại là được."
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: "Được, có khoảng bao nhiêu người?"
Thái lão phu lang đáp: "Khoảng mười lăm mười sáu phu lang, có khả năng bọn họ sẽ mang tiểu ca nhi nhà bọn họ đến, cứ chuẩn bị khoảng ba mươi phần đi."
Dư Thanh Trạch lại hỏi: "Tổ chức buổi sáng sao?"
Thái lão phu lang gật đầu: "Phải, buổi sáng là lúc hoa vừa nở, rất đẹp."
"Được! Lão phu lang, sáng mai ta và Nhạc ca nhi sẽ đến." Dư Thanh Trạch gật đầu đáp.
Nghe hắn nói sẽ mang Nhạc ca nhi theo, Thái lão phu lang lập tức hỏi: "Nhạc ca nhi cũng đến, vậy quán ăn vặt của các ngươi thì sao? Có ảnh hưởng đến việc buôn bán của các ngươi không?"
"Không sao đâu, có người trông coi rồi." Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói.
Các đương gia chủ mẫu đều đến, đây là cơ hội tốt để hắn tuyên truyền các loại điểm tâm.
Nghe hắn nói như vậy, Thái lão phu lang yên tâm, lại nói: "Vậy được rồi, vất vả cho ngươi và Nhạc ca nhi."
"Không có việc gì, ngài khách khí rồi."
"Khi nào tiệm ăn vặt của các ngươi khai trương? Đến lúc đó, bọn ta sẽ đến ủng hộ."
"Phải đợi thêm vài ngày nữa, có thể là ngày hai mươi hai."
"Được, đến lúc đó nhớ thông báo cho bọn ta biết, ta và bạn già nhà ta sẽ đến ủng hộ."
"Vâng."
Cùng ngày, Dư Thanh Trạch lại đến nhà bếp của Thái phủ, nói với Phúc Bá chuẩn bị trước nguyên liệu giúp hắn, sau đó mới trở về.
Buổi tối, bọn họ làm trước ba loại điểm tâm lạnh, còn những món khác đợi đến Thái phủ rồi làm.
Nửa đêm, Dư Thanh Trạch phơi nấm tuyết ngâm, rồi lấy hạt sen ngâm phơi cùng một chỗ với nấm tuyết.
Hắn định thừa dịp ngày hội ngắm hoa ngày mai, sẽ chính thức cho ra mắt món chè nấm tuyết táo đỏ hạt sen.
Sáng sớm, tờ mờ sáng, hắn và Nhạc ca nhi đã xuất phát. Quán ăn vặt thì hắn giao cho Thường gia gia, đến khi hắn và Nhạc ca nhi làm xong, sẽ trở lại quán để Thường gia gia về.
Dưới sự hỗ trợ của Phúc Bá và những phụ bếp khác, bọn họ làm trước mấy món khai vị, còn dựa theo lời của Thái lão phu lang mà làm nhiều một chút. Đến lúc đó, sẽ cho nhóm phu lang kia mang về.
Tại hoa viên của Thái phủ, vì hội ngắm hoa lần này mà bọn họ đã chuẩn bị rất chu đáo.
Hàng chục loại hoa cúc đua nhau khoe sắc, mùi hương của hoa quế thoang thoảng trong gió, hồ điệp thản nhiên khoe sắc tím, nguyệt quý và hải đường rực đỏ cao lãnh giữa rừng hoa,...
Các phu lang trang điểm xinh đẹp lục tục đến Thái phủ, quả nhiên giống như những gì Thái lão phu lang nói, bọn họ mang theo tiểu ca nhi nhà mình, độ tuổi nào cũng có, rất là náo nhiệt.
Thái Thần Hi đã đến tuổi thành thân, nhưng vẫn chưa đính hôn với ai, hẳn là bọn họ đang ôm tâm tư này, có tính toán riêng của mình.
Thái lão phu lang dẫn bọn họ tới hoa viên, bên trong đã bố trí sẵn bàn ghế và trà bánh.
Các vị phu lang cười cười nói nói, còn cùng nhau thưởng thức hoa thơm.
Có hai tiểu ca nhi nhỏ tuổi nhất thấy điểm tâm trên bàn, lập tức nói với A ma, muốn được ăn điểm tâm.
"A ma! Món này ngon quá, lát nữa chúng ta mua về được không?" Một tiểu ca nhi cầm điểm tâm trên tay, nói với A ma của mình.
Nghe vậy, nhóm phu lang nhìn bánh đậu đỏ trên tay tiểu ca nhi, nhận ra món bánh này không có nơi nào bán.
"Ai da, món bánh này. Lão phu lang, có phải là Dư Ký làm không?" Một vị phu lang hỏi.
Thái lão phu lang gật đầu: "Phải, là ta mời hắn đến làm. Mọi người mau ngồi đi, cùng nhau thưởng thức trù nghệ của hắn."
Vừa nghe là lão bản Dư Ký làm, mọi người lập tức nổi lên hứng thú, chia nhau ngồi vào bàn thưởng thức điểm tâm.
Những người hôm nay đến Thái phủ, cũng đã từng đến Triệu phủ dùng điểm tâm của Dư Ký, hương vị rất khác so với những món điểm tâm trên thị trường, ngon hơn rất nhiều. Chỉ là, Dư Ký bán rất ít điểm tâm, nên chỉ có thể đặt làm.
Đương gia phu lang của Triệu phủ ăn thử một cái bánh gạo, nói: "Tay nghề của Dư lão bản này thật tốt, lần trước lão gia Triệu gia ta tổ chức tiệc mừng thọ, cũng có mời hắn đến làm điểm tâm. Nhất là món bánh đào mừng thọ, trông cứ như thật vậy, khiến cho lão gia vô cùng nở mày nở mặt."
Một vị phu lang khác nói: "Đúng vậy, ta cũng có mặt ở buổi tiệc mừng thọ đó, không chỉ đẹp, mà mùi vị còn rất ngon."
Thế là, các phu lang ở đây bắt đầu thảo luận về các loại điểm tâm.
"Hôm nay Dư lão bản có làm một món ngọt mới, tên là chè nấm tuyết táo đỏ hạt sen, các ngươi nếm thử nhé." Thái lão phu lang thấy đã sắp đến giờ, vẫy tay kêu Mễ ca nhi mang món cuối cùng lên.
Mễ ca nhi sai hạ nhân bưng chè nấm tuyết táo đỏ hạt sen lên, rồi lui qua một bên.
Thái lão phu lang nói: "Mời mọi người dùng thử, Dư lão bản nói đây là đồ ngọt, rất tốt cho sức khoẻ của các ca nhi. Còn có thể mỹ dung dưỡng nhan, tư âm nhuận phổi, uống nhiều sẽ rất tốt cho cơ thể."
Mọi người nghe vậy, tò mò nếm thử.
Hạt sen mềm mại, táo đỏ thơm ngọt, nấm tuyết được nấu lên vừa tan vừa mềm.
Bọn họ lập tức bị món này chinh phục.
"Ngon quá."
"Thật sự rất không tồi."
Bọn họ đã từng ăn hạt sen, táo đỏ, cẩu kỷ, nhưng còn loại nấm tuyết trong suốt này thì không biết.
"Cái trong suốt này là gì? Hình như ta chưa ăn bao giờ." Một vị phu lang hỏi.
Thái lão phu lang đáp: "Dư lão bản nói đây là nấm tuyết, chính là mộc nhĩ trắng."
"Mộc nhĩ trắng? Ai nha, không phải mộc nhĩ trắng không thể ăn sao? Thứ này ta biết, ăn vào là da sẽ bị ngứa." Một vị phu lang nghe là mộc nhĩ trắng, lập tức nói, còn kinh ngạc buông muỗng xuống.
Những người khác nghe vậy, sợ tới mức buông cái muỗng trên tay xuống, nghi hoặc nhìn Thái lão phu lang. Thứ này không ăn được, sao Thái lão phu lang lại lấy ra cho bọn họ ăn?
Thái lão phu lang không để ý, vẫn tiếp tục ăn, ăn xong hai ngụm, sau đó mới nói: "Yên tâm đi, không có việc gì đâu. Dư lão bản nói thứ này hái về thì phải phơi nắng ngay, như lời Hoàng phu lang nói, phơi xong còn phải ngâm nước, thì sẽ không bị gì. Các ngươi xem, ta ăn đâu có bị gì?"
Lúc trước, Phúc Bá thấy Dư Thanh Trạch lấy ra thứ này, ông lập tức nhận ra đây là mộc nhĩ trắng. Sau đó, Dư Thanh Trạch giải thích, cũng đã làm thử cho cả nhà Nhạc ca nhi ăn, bọn họ còn đi ra ngoài phơi nắng hơn năm mươi phút mà vẫn không bị gì.
Thấy Nhạc ca nhi xác nhận lại thật sự như vậy, Phúc Bá mới yên tâm mà mang lên cho Thái lão phu lang.
Thấy bọn họ nửa tin nửa ngờ, Thái lão phu lang cười nói: "Đây là đồ tốt, đừng trách ta không nhắc các ngươi, khi về đừng hối hận vì không ăn. Đến lúc đó, nếu các ngươi muốn ăn, chỉ có thể đi tìm Dư lão bản đặt làm thôi."
Nghe Thái lão phu lang nói vậy, có vài người gan dạ, như Triệu phu lang tiếp tục ăn. Thái lão phu lang cũng đã ăn rồi, bọn họ còn sợ cái gì? Dù sao, Thái lão phu lang cũng sẽ không hại bọn họ.
Hương vị thật sự rất ngon, Triệu phu lang hỏi Thái lão phu lang: "Lão phu lang, Dư lão bản còn ở đây không? Ta có thể gặp hắn để mua hai cân về dùng không?"
Thái lão phu lang nhìn y, gật đầu, cười nói: "Ngươi thật biết nhìn hàng, nhưng hắn nói số lượng không nhiều, nên không thể bán riêng nấm tuyết, chỉ để lại chế biến đồ ngọt. Sắp tới, hắn sẽ khai trương tiệm ăn vặt, đến lúc đó ngươi có thể tới."
"Khi nào tiệm ăn vặt của hắn khai trương?"
"Hắn nói là đợi thêm vài ngày nữa, có thể là ngày hai mươi hai."