Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Aubrey.
Hôm nay, ngày hai mươi hai tháng chín, trời đẹp, bầu không khí trong lành, thành Đồng Sơn vẫn có rất nhiều người qua lại, vô cùng náo nhiệt.
Gần giờ Tỵ, một đội vũ sư gõ chiêng trống đi theo người dẫn đầu, vô cùng náo nhiệt đi từ ngã tư đường hướng thẳng đến đường cái phố Bắc Đại.
Mọi người trên đường nghe tiếng chiêng trống, nhìn thấy đoàn vũ sư, đều dừng lại, nhường đường cho đoàn vũ sư, bọn họ đứng hai bên đường xem náo nhiệt.
Hai sư tử dẫn đầu khi thì nhảy, khi thì chạy, khi thì phóng về phía trước, hấp dẫn đông đảo người qua đường chú ý. Đặc biệt là những đứa trẻ luôn rất thích náo nhiệt, chạy theo sau đuôi sư tử.
Không ít người xem náo nhiệt đi theo sau đoàn vũ sư, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc bọn họ đang đi về hướng nào.
Đi khắp nửa con phố, đến một cửa tiệm, đoàn vũ sư dừng lại, tiếp tục nhảy múa ngay tại chỗ. Người qua đường thấy trước cửa tiệm treo bảng hiệu được che bằng vải đỏ, lập tức hiểu ra, hoá ra là cửa tiệm này sắp khai trương.
Đúng lúc này, một người từ trong tiệm đi ra, mọi người tập trung quan sát. A! Đây không phải là Dư lão bản của quán ăn vặt Dư Ký sao? Hoá ra người sắp khai trương cửa tiệm này là hắn?
Hắn nghiêng người làm tư thế mời, phía sau lại xuất hiện thêm một hàng người. Đi đầu, là người của Thái gia ở thành nam Thái lão phu phu, bên cạnh còn có một lão nhân được hạ nhân đỡ.
"Ôi chao, bọn họ là Thái lão phu phu và Triệu lão gia." Có người nhận ra, vị lão nhân kia là Triệu lão gia của Triệu phủ ở thành nam.
"Dư lão bản thật có phúc khí, vậy mà có thể mời được Thái lão gia và Triệu lão gia đến tham gia nghi thức khai trương tiệm của hắn. Hai người họ đều là nhân vật có tiếng tăm nhất nhì trong huyện của chúng ta." Một người khác nói.
"Chắc ngươi vẫn chưa biết, nghe nói Dư lão bản này đã trị khỏi căn bệnh kỳ lạ của Nhị thiếu gia Thái gia. Lần trước, trong tiệc mừng thọ của Triệu lão gia, Dư lão bản còn làm ra món bánh đào mừng thọ rất đẹp, Triệu lão gia rất thích!"
"Thì ra là thế! Tại hạ thật nông cạn."
"Này! Các ngươi nhìn xem, phía sau còn có hai người trẻ tuổi, có phải là hai vị cử nhân vừa trúng cử mấy ngày trước không?"
"Hình như là thật đó! Hai vị cử nhân cũng tới!"
"Thiếu niên đứng cạnh Đại thiếu gia Thái gia là ai? Nhìn lạ quá."
"Có lẽ... Xem diện mạo và tuổi tác, đừng bảo là Nhị thiếu gia Thái gia nhé?"
"Không phải Nhị thiếu gia Thái gia chưa từng ra khỏi phủ sao? Thiếu niên này đâu có đến mức nhu nhược, thân thể chỉ hơi đơn bạc thôi."
"Như vậy là tin đồn Dư lão bản đã trị hết bệnh cho hắn là sự thật, Nhị thiếu gia đã bồi bổ thân thể khoẻ lên rồi, nên mới có thể ra ngoài."
Dư Thanh Trạch không ngờ Thái lão phu phu lại tới sớm như vậy, còn mang cả Thái Thần Hi và Thái Vân Úy, ngay cả Khương Thiên Thụy cũng tới. Hắn tưởng hôm đó Thái lão phu lang nói đến xem, là sau nghi thức khai trương mới đến.
Càng khiến cho hắn kinh ngạc hơn, là sau khi Thái gia tới, không bao lâu sau, Triệu lão gia và Triệu quản gia cũng đến.
Triệu lão gia nói ông rất thích điểm tâm của hắn, còn nghe nói hôm nay cửa tiệm của hắn khai trương, nên muốn tới thưởng thức điểm tâm.
Dư Thanh Trạch vô cùng mừng rỡ, những vị khách này đều là những nhân vật có tiếng tăm trong thành. Hôm nay tới đây ủng hộ hắn, là vinh hạnh vô cùng to lớn của hắn, hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Lưu lão bản cũng đến đây rất sớm, thấy những nhân vật này, ông lập tức nói với Dư Thanh Trạch: "Dư lão đệ, ta chúc tiệm của ngươi buôn may bán đắt."
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Xin nhận cát ngôn của lão ca."
Hắn dẫn bọn họ ra ngoài cửa.
Lúc này, ngoài cửa đã tụ tập rất nhiều người, thật sự rất náo nhiệt, mọi người đều đang nhìn vũ sư. Bởi vì quá nhiều người, thậm chí còn chặn cả đường đi, những người muốn đi qua bị đám người này chặn lại, không thể không dừng lại, cũng cùng bọn họ xem chuyện gì đang diễn ra.
Đoàn vũ sư phát hiện nhóm người Dư lão bản đã ra đông đủ, bọn họ vừa nhảy vừa tới chỗ Dư Thanh Trạch. Sau đó, một vũ sư trong đoàn bước ra, bưng chu sa và bút, ý bảo Dư Thanh Trạch chấm chu sa cho hai sư tử, hai sư tử lập tức ngồi yên tại chỗ,
Dư Thanh Trạch đưa bút cho Thái lão gia và Triệu lão gia, mời bọn họ chấm bút.
"Bọn ta làm?" Thái lão gia cười hỏi.
Dư Thanh Trạch gật đầu, cười nói: "Xin mượn phúc khí của hai vị."
"Vậy lão Triệu, chúng ta cùng làm?" Thái lão gia cười hỏi Triệu lão gia.
Triệu lão gia cười ha ha, nói: "Được!"
Hai vị lão gia cùng lúc hạ bút, chấm chu sa, rồi vẽ lên mắt hai sư tử. Sau đó, Dư Thanh Trạch cầm bạc, đưa vào miệng hai sư tử.
Hoàn thành xong, hai sư tử càng thêm sinh long hoạt hổ, ngồi xuống, nhảy lên, đứng thẳng, làm một loạt động tác theo yêu cầu. Màn biểu diễn này vô cùng náo nhiệt, khi thì như mãnh hổ dũng mãnh vồ mồi, khi thì như mèo con vò đầu lăn lộn, ngây thơ chất phác, khiến cho mọi người không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Hôm nay, Thường Hạo cố ý xin phu tử nghỉ một bữa, tới đây để tham dự buổi khai trương. Hiện tại, nhóc đang kéo Thái Vân Úy và Gia Bảo đi xem sư tử biểu diễn.
Ba thiếu niên, một người ở nông thôn có rất ít cơ hội được nhìn thấy vũ sư, một người thì ngày nào cũng ở trong phủ, không thể ra ngoài. Người còn lại thì đã được xem nhiều, nhưng vì trước kia sinh hoạt bôn ba, nên không có tâm tư xem kỹ.
Hiện tại, tình trạng của ba người đều có sự chuyển biến tốt đẹp, đây là cơ hội hiếm có, bọn họ đều muốn xem tận mắt, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau đôi ba câu, trên mặt bọn họ mang theo nụ cười hồn nhiên.
Thái lão phu lang ở phía sau nhìn nụ cười hồn nhiên trên mặt tôn tử bảo bối, không khỏi cảm khái. Hơn mười năm trôi qua, cuối cùng cũng đã được chứng kiến tôn tử của ông có cuộc sống như người bình thường.
Ông nhìn Dư Thanh Trạch, tôn tử của ông có thể khôi phục được như vậy, đều là nhờ vào hắn.
Màn biểu diễn xuất sắc của hai sư tử kết thúc rất thành công, sau đó, bọn họ dừng lại, chia ra đứng hai bên.
Kế tiếp là màn kéo vải đỏ.
Dư Thanh Trạch mời hai vị lão gia cùng hắn kéo vải đỏ xuống.
Ba người cùng lúc kéo vải đỏ, năm chữ "Dư Ký Ăn Là Ghiền" trên bảng hiệu tức khắc lộ ra.
Cùng lúc đó, Tiểu Lâm ở một bên châm pháo trúc, âm thanh bùm bùm tức khắc vang vọng trong không trung.
Dư Thanh Trạch nhìn bảng hiệu, kích động, đây là cửa tiệm đầu tiên của hắn.
Phóng pháo trúc xong, mọi người vây xem đều nhiệt liệt vỗ tay.
Khác với những người đang xem ở bên ngoài, Sướng ca nhi bọn họ thì đang ở trong tiệm chuẩn bị đón khách.
Dư Thanh Trạch đi lên phía trước, ôm quyền nói với những người đang xem: "Các vị hương thân phụ lão, hôm nay tiệm ăn vặt khai trương, chủ yếu là bán các loại điểm tâm, các món ăn vặt. Nhờ vào sự chiếu cố của các vị, trong ba ngày khai trương, bổn tiệm ưu đãi giảm giá tám phần, hoan nghênh các vị vào bên trong thưởng thức!"
Nói xong, Dư Thanh Trạch xoay người, mời hai vị lão gia và mọi người vào trong tiệm.
Những người đang vây xem nghe nói sẽ giảm tám phần, còn biết điểm tâm của Dư Thanh Trạch ngon hơn những chỗ khác, bọn họ đi vào trong tiệm ăn thử. Ngoài ra, những người chưa bao giờ ăn điểm tâm của hắn, cũng động tâm, những món ăn trước kia của Dư lão bản luôn rất ngon, lại còn có ưu đãi, bọn họ cũng tò mò, ôm tâm thái xem thử đi vào trong tiệm.
Tuy đa số bọn họ đã ăn sáng rồi, nhưng vào xem thôi không cần tốn tiền cũng được mà, phải không?
Trong tiệm, Dư Thanh Trạch dẫn Thái gia đến một nhã gian.
Thái lão gia phất tay nói: "Cứ ăn trong đại sảnh đi, lão Triệu, chúng ta cùng ngồi chung một bàn lớn được không?"
Triệu lão gia sảng khoái đáp: "Được."
Dư Thanh Trạch cũng không miễn cưỡng, mời bọn họ ngồi xuống xong, hắn châm trà cho bọn họ, Nhạc ca nhi thì mang một ít điểm tâm nhẹ cho bọn họ.
Dư Thanh Trạch xin lỗi một tiếng: "Hai vị lão gia, các vị, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, ta phải đi phụ trách thu tiền, không thể bồi các vị. Các vị xem thích ăn gì, hôm nay ta sẽ đãi."
Triệu lão gia nói: "Như vậy sao được, làm buôn bán, ngày khai trương không thể miễn phí, như vậy sẽ không may. Bọn ta tới đây là để ủng hộ ngươi, sao có thể để ngươi miễn phí cho bọn ta? Ngươi không cần lo cho bọn ta, cứ đi đi, khách vào càng ngày càng đông kìa."
Dư Thanh Trạch cười đáp: "Vậy được rồi, vậy làm phiền Đại thiếu gia và Triệu quản gia xem hai vị lão gia muốn ăn gì, phiền các ngài đi lấy thức ăn. Các ngài cũng có thể trải nghiệm hình thức tự phục vụ của bọn ta."
Thái Thần Hi cười nói: "Được, được, được. Dư đại ca ngươi cứ đi đi, ở đây có bọn ta rồi."
"Phải phải, ngươi mau đi đi, mau đi tiếp đón các vị khách, bọn ta có thể tự lo cho mình." Thái lão phu lang nói.
Dư Thanh Trạch lại xin lỗi một tiếng rồi rời đi.
"Ca! Chúng ta đi lấy đồ ăn đi!" Chờ Dư Thanh Trạch rời đi, Thái Vân Úy lập tức kéo tay áo của Thái Thần Hi, ánh mắt sáng lấp lánh nói. Hắn rất ít khi được ra ngoài, nên rất tò mò muốn đi xem.
Thái Thần Hi xoa đầu hắn, đáp: "Được rồi, gia gia, Triệu gia gia, lão sao, Lưu thúc. Các ngài muốn ăn gì? Bọn con sẽ đi lấy."
Triệu lão gia phất tay nói: "Con cứ xem rồi tuỳ tiện chọn đi, dù sao món nào cũng ngon."
"Vậy được rồi, bọn con sẽ đi lấy đồ ăn, dù sao bữa sáng con cũng chưa ăn gì, đói bụng quá. Úy Nhi, Thiên Thụy, đi thôi." Thái Thần Hi mang theo hai người cùng đi, thấy Triệu quản gia cũng muốn đi, Thái Thần Hi nói: "Trung thúc ở lại bồi gia gia bọn họ nói chuyện phiếm đi, để bọn con đi lấy được rồi."
Nghe vậy, Triệu quản gia nói: "Vậy xin làm phiền Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, cả Khương thiếu gia nữa."
Ba người mang theo hứng thú bừng bừng đi thể nghiệm phong cách tự phục vụ bữa ăn.
Vì ba ngày đầu có ưu đãi giảm tám phần, nên Dư Thanh Trạch phải tự đi thu tiền. Gia Bảo tính toán rất không tồi, nhưng còn phải giảm giá 20%, nên vẫn còn hơi khó khăn. Dư Thanh Trạch chuẩn bị sau này sẽ dạy cho Gia Bảo cách tính nhân chia, chờ hắn học xong rồi, thì sẽ dạy hắn ghi sổ.
Ngoài cửa chính, Sướng ca nhi và Thường Hạo tự mình đón khách, mồm mép của hai người rất lanh lợi, nói liên tục không ngừng, còn tự mình hướng dẫn khách lấy đồ ăn.
Những người lúc nãy tò mò muốn vào xem thử, khi ngửi mùi đồ ăn, nhìn những món điểm tâm được bày ra. Nồi cháo thơm nồng, rong biển trộn rau thoạt nhìn rất ngon miệng, bánh bao thịt cũng toả ra mùi thơm, món xôi kia trông thật ngon, còn có món sủi cảo, da mỏng đến mức có thể nhìn thấy nhân bên trong...
Bất tri bất giác, bọn họ cũng cầm đĩa lên, gia nhập đội ngũ gắp đồ ăn.
Đến khi bọn họ ngồi xuống, mới chợt phản ứng lại, sao tự dưng mình gắp nhiều như vậy? Trong lòng có chút hối hận...
Có điều, sau khi bọn họ ăn ngụm đầu tiên, cảm giác hối hận lúc nãy đã bị vứt lên tận chín tầng mây.
Ngon quá! Những điểm tâm mà trước kia bọn họ ăn, sao lại không có hương vị như thế này?
Nhìn xem, sườn hấp đến mức vô cùng mềm mại, không cần cắn, chỉ cần ngặm một cái cũng có thể lấy thịt ra. Hoà quyện với món cháo thơm lừng và mùi của dưa muối, thật sự quá ngon, như đang ở trên thiên đường vậy!
Món sủi cảo này có lớp vỏ thật sự rất mỏng, cắn một ngụm, trong miệng toàn là nhân.
...
Không đến hai khắc, chỗ ngồi trong tiệm đã đầy, ngay cả ba khu nhã gian cũng đã có người ngồi. Sau đó, có vài vị khách thấy không có chỗ ngồi, cũng không có thời gian chờ, dứt khoát kêu Dư Thanh Trạch gói lại cho bọn họ mang đi.
Sau khi khách ăn xong, còn chưa đã thèm, nhưng khi sờ bụng thì bụng đã phình to.
Aiz! Điểm tâm của Dư lão bản thật sự quá câu nhân.
Dư Ký khai trương, không chỉ cả nhà Thái gia tới, mà ngay cả Triệu lão gia cũng tới. Hơn nữa, ngày đầu tiên khai trương, bàn nào cũng đầy khách, khiến cho Vương lão bản ở cách vách chứng kiến mà đỏ mắt đến nỗi muốn hộc máu.
Vốn dĩ, đối thủ một mất một còn của gã là Lưu Ký, gần đây việc làm ăn càng ngày càng rạng rỡ, đã khiến cho gã rất lo lắng rồi. Bây giờ, cái Dư Ký này chỉ mới khai trương mà cũng bán đắt như vậy!
Có còn để cho người khác sống hay không?!
Đặc biệt là, hai đối thủ này còn hợp tác với nhau!
Chỗ dựa của bọn họ còn lớn hơn của mình, không có cách nào đối phó!
Tức chết rồi!