Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, người đàn ông lạ mặt vẫn đứng đó không nhúc nhích, anh ta không từ bỏ nhìn chằm chằm Thịnh Chỉ đang đứng ngây người ở đó.
Nhận thấy ánh mắt của người đàn ông xa lạ đang nhìn Thịnh Chỉ, Trình Nghiễn Nam hơi cau mày, liếc mắt nhìn sang gọi: "Chi Chi."
"Hả?"
Nghe thấy Trịnh Nghiễn Nam gọi mình, Thịnh Chỉ đáp lại theo bản năng.
Sau khi phản ứng lại, cô lập tức nắm lấy cổ tay Trình Nghiễn Nam cười rạng rỡ.
"Đúng vậy, chúng tôi đang vội."
"..."
Người đàn ông lạ mặt liếc nhìn hai người họ, cuối cùng bỏ đi trong sự buồn bã.
—
Bên cạnh xe, Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam đang nhấc vali bỏ vào cốp xe.
Anh chuyển động chậm rãi, phối hợp với dáng người cao siêu của anh, thật làm cho người khác thưởng tâm duyệt mục*.
*Thưởng tâm duyệt mục: Nhìn thấy cái đẹp sẽ cảm thấy thoải mái
Ánh mắt Thịnh Chỉ tập trung vào bàn tay có xương rõ ràng của Trình Nghiễn Nam, có thể so sánh với tranh vẽ, nhìn lâu không thể rời mắt.
Khi tiếng đóng cốp xe vang lên, Thịnh Chỉ bước ra đi về phía chiếc xe Tank 300 màu đen*.
Cô đang lưỡng lự không biết nên ngồi ở ghế phụ hay ghế sau, thì Trình Nghiễn Nam mở cửa chỗ ghế phụ.
Thịnh Chỉ liếc nhìn Trình Nghiễn Nam, không phản kháng, ngoan ngoãn lên xe.
Cũng giống như chiếc Tank 300 độc đoán, nội thất xe sạch sẽ gọn gàng, đệm ngồi màu đen tuyền, không có bất kì phụ kiện thừa nào.
Chỉ là khó tránh khỏi cảm giác tĩnh mịch, không có chút tình người nào.
Nhưng nó lại rất phù hợp với Trình Nghiễn Nam.
Thịnh Chỉ cụp mắt xuống, cô thu tầm mắt lại, tự giác thắt dây an toàn.
Bầu không khí trong xe im lặng, không ai lên tiếng.
Thịnh Chỉ nghiêng đầu nhìn Trình Nghiễn Nam đang lầm lì mím môi dưới.
Đã mấy năm không liên lạc với Trình Nghiễn Nam, hiện tại ngược lại cảm thấy có chút khó chịu...
Thịnh Chỉ nghĩ nghĩ, cuối cùng rút điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Đan Sơ Lam.
[Cậu đoán xem ai đón tớ.
]
Đợi mấy giây, tin nhắn của Đan Sơ Lam được gửi đến: [Trình Nghiễn Nam?]
Là Thịnh Chỉ không phải thánh chỉ: [?Sao cậu đoán được?]
[Cái này mà cần đoán sao? Với tính cách của bố mẹ cậu, đúng lúc Trình Nghiễn Nam tốt nghiệp rồi thì trở về Đàm Châu làm việc, cái này còn cần đoán sao?]
Ánh mắt Thịnh Chỉ nhạt xuống, cô mím môi, đột nhiên không biết trả lời gì.
[Nhưng mà này.]
Đan Sơ Lam chủ động gửi tin nhắn, còn gửi thêm bức ảnh, nhưng mạng chỗ Thịnh Chỉ không tốt nên bức ảnh vẫn chưa hiện lên.
[Cậu gần đây gan vậy, lấy tài khoản có nhiều lượt theo dõi đi bình luận, sợ Trình Nghiễn Nam không biết hả?]
Thịnh Chỉ sững người hai giây, vẫn chưa phản ứng lại.
Cô dùng tài khoản Weibo đi bình luận thì liên quan gì đến Trình Nghiễn Nam.
Đang nghĩ thì ảnh cũng đã tải xong.
Thịnh Chỉ vừa muốn nhấn vào ảnh xem, ai biết tin nhắn của Đan Sơ Lam đã được gửi tới trước.
[Đàn ông lớn lên mà vẫn đẹp trai thì lúc nhỏ cũng phải mặc quần rách đũng thôi.]
[Cậu được lắm.
Ngầu.]
Nhìn thấy câu này, Thịnh Chỉ biết là không xong rồi.
[Tớ không đổi sang tài khoản phụ?]
Sơn Phong ca: [Không thế thì sao.]
Thịnh Chỉ bất an xác nhận lại bức ảnh một chút, bên trên thình lình xuất hiện:
@Thích em thì kêu "chít" một tiếng: Đàn ông lớn lên mà vẫn đẹp trai thì lúc nhỏ cũng phải mặc quần rách đũng thôi.
Xong.
Da đầu Thịnh Chỉ tê tê.
Các thông báo về lượt tương tác sớm đã bị cô tắt đi, cho nên ai có nhắc cô trong bình luận, cô cũng sẽ không nhận được thông báo.
Thật ra tài khoản Weibo của Thịnh Chỉ bình thường chỉ chia sẻ những bài về cuộc sống hàng ngày và tranh vẽ.
Rất ít người biết bề ngoài của cô, thật không may số người ít ỏi đó lại có cả Trình Nghiễn Nam.
Nghĩ tới chuyện, người hồi bé mặc quần rách đũng đang ngồi cạnh mình, Thịnh Chỉ mở Weibo ra xóa đi bình luận.
Nhìn thấy hàng loạt bình luận bên dưới "Hahahahahaha, Chi lão sư* thực sự là nguồn hạnh phúc của tôi", cô cắn rứt lương tâm nhìn Trình Nghiễn Nam ngồi bên cạnh.
*Nguyên văn là 吱劳斯 (zhīláosī) đồng âm với 枳老师 ( Zhǐ lǎoshī: Chỉ lão sư).
Ở bên trung lão sư nghĩa là giáo viên, còn dùng để gọi một cách tôn trọng.
Cô tự an ủi bản thân: Không sao đâu, bình thường Trình Nghiễn Nam không dùng Weibo, nên chắc không thấy đâu.
Nhưng...
Thịnh Chỉ cau mày, lỡ đâu đám bạn bè của Trình Nghiễn Nam gửi cho anh thì sao?
"Có gì muốn hỏi?" Giọng nói của Trình Nghiễn Nam vang lên.
"Không có." Thịnh Chỉ vô thức phản bác.
Nhưng ngay sau đó cô hối hận vì mình đã phản bác quá nhanh, do dự một hồi, cuối cùng cô quyết định thử phản ứng của Trình Nghiễn Nam.
"Cái này." Thịnh Chỉ liếm môi dưới.
"Hôm nay anh lướt Weibo có thấy gì không?"
Trình Nghiễn Nam lắc đầu, "Không."
Thỉnh Chỉ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, đang định nói vậy thì tốt, ai biết Trình Nghiễn Nam lại mở miệng.
"Nhưng mà—" Anh kéo dài âm cuối, giọng nói dừng ở âm đó không thấy nói tiếp.
Cô hít một hơi, ánh mắt lập tức di chuyển trên người Trình Nghiễn Nam.
Đúng lúc xe đi đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Thịnh Chỉ nhìn Trình Nghiễn Nam rũ mắt xuống đạp phanh dừng xe.
Sau đó ngẩng đầu tự nhìn cô lượt, giọng nói nhẹ nhàng, không chút dao động, cùng với âm thanh của cần gạt nước, từng câu từng chữ lọt vào tai cô:
"Về việc quần rách đũng, có nghe qua."
"..."
Bắt gặp ánh mắt của Trình Nghiên Nam, Thịnh Chỉ mở miệng, cố gắng biện minh cho bản thân.
"Đây là vẻ đẹp ngoài ý muốn thôi."
Trình Nghiễn Nam ừ một tiếng, biểu tình đó như đang nói: Không sao, anh tha thứ cho em.
"..."
Thịnh Chỉ không khỏi nghẹn ngào, dưới cái nhìn trực diện của Trình Nghiễn Nam, những lời biện minh đó đột nhiên không thể thốt ra một lời.
Không tin thì đành bỏ qua vậy.
Thịnh Chỉ từ bỏ biện minh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong cơn tức giận.
Vốn dĩ cô vẫn có chút áy náy, nhưng khi Trình Nghiễn Nam nói ra điều này, cô cảm thấy chuyện đã đến nước này thôi kệ vậy.
Càng nghĩ về điều đó, Thịnh Chỉ càng cảm thấy bản thân mình nói có lý.
Sự thật ban đầu là như này, trong thư viện ảnh của cô còn có bức ảnh Trình Nghiễn Nam lúc hai tuổi mặc quần rách.
Không may là lại dùng tài khoản Weibo có nhiều lượt theo dõi đi bình luận, thật đen đủi.
Tại ngã tư đèn đỏ sáng lên, dòng xe cộ qua lại không ngớt, ánh đèn neon ở đằng xa tạo thành hàng ngang với đèn đường.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ hòa cùng mưa phùn, ánh sáng và bóng tối lẫn lộn hắt vào trong xe.
Trình Nghiễn Nam khẽ đảo mắt nhìn Thịnh Chỉ, người đang quay đầu phớt lờ anh.
Đôi mắt của cô rất đẹp, là đôi mắt phượng, bởi vì tức giận, lông mày lá liễu cau lại.
Đôi môi hồng hào cũng mím chặt vào nhau, khuôn mặt trắng nõn phảng phất vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt của Thịnh Chỉ càng trở nên tươi sáng động lòng người hơn.
Đáy mắt Trình Nghiễn Nam chứa đầy ý cười, anh thu lại ánh mắt và nhìn đèn giao thông ở ngã tư.
Khoảng một phút rưỡi sau, đèn đỏ chuyển sang xanh, xe lại nổ máy.
...
Đi hết phố Đông Giang, xe chạy đến Hương Cư Sơn - câu lạc bộ tư nhân bậc nhất ở thành phố Đàm Châu.
Cơn mưa mùa đông đến nhanh, đi cũng nhanh, trên đường là những hố đọng nước, phản chiếu đèn màu rực rỡ.
Chờ xe dừng lại, Thịnh Chỉ nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi xe.
Ai mà ngờ vừa xuống xe đi được hai bước, một cơn gió lạnh buốt xuyên qua lớp quần áo khiến cô rùng mình.
Ngay sau đó, một chiếc xe Kawasaki H2* màu đen đi ngang qua mặt Thịnh Chỉ, chiếc xe đi cách cô khoảng hai mét thì dừng lại.
Người trên xe đội mũ bảo hiểm, Thịnh Chỉ kéo áo khoác vào, vừa cau mày lại, người đó đã kéo kính mũ bảo hiểm lên.
Qua ánh đèn rực rỡ, Thịnh Chỉ nhìn thấy dưới mái tóc lộn xộn đó là một đôi mắt quen thuộc cùng với sống mũi cao.
Đôi mắt đó có phần giống mắt Trình Nghiễn Nam, đôi mắt nhìn như vừa mới ngủ dậy, cảm giác như vẫn chưa tỉnh ngủ lắm, biểu cảm cũng có gì đấy chán ghét.
Thiếu niên bước xuống xe, cả người tựa vào xe.
Cậu ta mặc một chiếc áo khoác mỏng, giơ tay cởi mũ bảo hiểm.
Vào khoảnh khắc ánh mắt ấy chạm vào Thịnh Chỉ, trên mặt lập tức nở nụ cười, tùy ý lại hư hỏng, vẫy tay với cô:
"Chị Chỉ!"
Nghe thấy âm thanh, Thịnh Chỉ sững sờ một lúc, cuối cùng cũng nhận ra người trước mặt mình là ai.
Em trai cùng mẹ khác cha với Trình Nghiễn Nam, Quý Tử Việt.
Thịnh gia làm kinh doanh nên từ nhỏ Thịnh Chỉ đã được ăn ngon mặc đẹp, không lo cơm ăn áo mặc, thậm chí muốn thứ gì là có thứ đó.
Cha mẹ cô luôn có quan hệ tốt với cha dượng của Trình Nghiễn Nam - Quý Văn Diên.
Trong trí nhớ của cô, Quý Văn Diên rất lãng tử, cũng rất xuất sắc, nhưng chú ấy luôn độc thân.
Cho đến khi ba mươi hai tuổi, Quý Văn Diên bất chất sự phản đối của trưởng bối, kiên quyết kết hôn với người phụ nữ từng qua một đời chồng - Trình Quân Mạn.
Mà Trình Nghiễn Nam cũng là khi sáu tuổi chuyển đến nhà họ Quý, vào năm thứ hai sau đó, Trình Quân Mạn mang thai và sinh ra Quý Tử Việt.
So với Trình Nghiễn Nam trầm tính ít nói, Quý Tử Việt vì từ nhỏ điều kiện gia đình tốt, được cưng chiều như một thiếu gia.
Tùy tiện, chảnh chọe lại còn là hư đốn, lúc nhỏ thường đánh nhau với Trình Nghiễn Nam.
Tuy nhiên, chênh lệch tuổi tác giữa hai người hơi lớn, hầu như lần nào cũng thua Trình Nghiễn Nam.
Nghĩ đến đây, Thịnh Chỉ mím môi cười cười.
Trình Nghiễn Nam ở phía sau đem xe giao cho nhân viên giữ xe, đi lên phía trước đứng bên cạnh cô.
Thịnh Chỉ nhìn Quý Tử Việt có đôi má ửng hồng vì gió, nhướng mày nhìn về Trình Nghiễn Nam:
"Mấy năm không gặp, cái đồ này vẫn làm màu vậy sao?"
Trình Nghiễn Nam liếc nhìn Quý Tử Việt một cái, khẽ ậm ừ một tiếng.
Nghe điều này, Thịnh Chỉ rất vui mỉm cười.
Gương mặt của Quý Tử Việt thoáng giật mình.
Ngoài đường đang lộng gió, cậu ta không thể nghe thấy hoặc không hiểu hai người đang cười gì nên hỏi lớn:
"Màu gì cơ?"
"Không có gì." Trình Nghiễn Nam nói, "Khen em đẹp trai."
Nghe thấy điều này, Quý Tử Việt vui vẻ, cười toe toét.
"Thật sao? Em cũng nghĩ hôm nay em đặc biệt đẹp trai."
Thịnh Chỉ không kìm được mà cười thành tiếng.
"Chị cười cái gì vậy?" Đôi mắt Quý Tử Việt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Cậu đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, sau đó tháo găng tay, đi về phía hai người họ.
Sau khi Thịnh Chỉ lên thành phố lớn học đại học, càng hiếm khi trở lại Đàm Châu.
Nhiều năm không gặp, Quý Tử Việt đã cao lên không ít, chắc phải cao đến mét tám.
Đứng cùng với Trình Nghiễn Nam cũng ngang ngang nhau, Thịnh Chỉ cao 1m68 còn phải ngước đầu nhìn cậu ta.
Ánh mắt Quý Tử Việt nhìn một lúc lâu vào chiếc Tank 300 đã được lái đi.
Chờ đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới khó hiểu hỏi Trình Nghiễn Nam:
"Sao anh không lái chiếc Maybach mà bố tặng?"
Nghe vậy, Thịnh Chỉ cũng tò mò nhìn Trình Nghiễn Nam.
Trình Nghiễn Nam biểu cảm nhàn nhạt, mím môi, rõ ràng là không muốn trả lời Quý Tử Việt.
Nhưng Quý Tử Việt lại không để ý, tránh sang một bên của Thịnh Chỉ, nở nụ cười trên môi.
"Anh, nếu anh không muốn lái thì để em lái nhé."
Thịnh Chỉ nhìn cậu, "Cậu mới học cấp ba lái Maybach để làm gì, Kawasaki H2 chưa đủ sao?"
"Cái đó không giống nhau."
Quý Tử Việt mím môi dưới, một tay đang đút túi quần, bộ dạng cợt nhả không nghiêm túc.
"Mô tô là mô tô, làm sao có thể đem lại cảm giác giống Maybach được?"
Thịnh Chỉ nhìn bằng nửa con mắt, "Sao cậu không lái bay may ấy?"
Mắt Quý Tử Việt Sáng lên, cậu vòng lại phía Thịnh Chỉ, đặt khuỷu tay lên đầu cô, nói với vẻ phấn khích:
"Chỉ có chị Chỉ hiểu em, em còn muốn báo danh thi vào Đại học Hàng không Vũ trụ."
Thịnh Chỉ khịt mũi, nhìn chằm chằm cậu ta: "Tốt hơn là cậu nên bỏ tay ra trước khi chị tức giận."
Thịnh Chỉ tính khí nóng nảy khi nổi giận rất đáng sợ, Quý Tử Việt lập tức đứng thẳng lưng, bỏ tay xuống.
Thịnh Chỉ lườm cậu một cái, nhấc chân đi về phía cửa.
Thấy vậy, Quý Tử Việt vội vàng chạy theo để thừa nhận lỗi lầm của mình, cậu nắm lấy vai Thịnh Chỉ.
"Chị Chỉ, đợi em với, em sai rồi."
Thịnh Chỉ: "Cút."
Ánh mắt Trình Nghiễn Nam rơi vào cánh tay Quý Tử Việt đang bám lấy Thịnh Chỉ, nhìn chằm chằm vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt của mình đi theo.
Lên trên tầng, trong phòng bao của Hương Cư Sơn thật ấm áp, họ phát hiện cha mẹ hai bên vẫn chưa đến.
Thế là Quý Tử Việt không thèm quan tâm nằm thẳng xuống ghế sofa, đặt chân lên bàn một cách kiêu ngạo.
Trình Nghiễn Nam nhìn một cái, không nói gì.
Thịnh Chỉ nhìn bên trong yên tĩnh, vừa cởi áo khoác ra liền nghe thấy Quý Tử Việt hỏi:
"Chị Chỉ, sau bữa tối chị có rảnh không?"
"Có." Thịnh Chỉ gật đầu, lại hỏi tiếp, "Làm sao?"
Quý Tử Việt hơi nhướng mày, cậu vỗ nhẹ vào ngực mình, nói: "Lát nữa em đưa chị đi hóng gió."
"Cũng được." Thịnh Chỉ vươn người về phía trước, rất hứng thú với chủ đề này.
Cô luôn yêu thích sự điên rồ, lúc học cấp ba không ít lần nổi loạn, chỉ là giờ đã lớn rồi nên kiềm chế hơn một chút.
"Được, cứ tin vào em."
Quý Tử Việt đặt chân xuống, nói đùa:
"Chị Chỉ, chị muốn có người yêu không? Em có một anh bạn rất đẹp trai, lái mô tô siêu ngầu luôn, em mà là phụ nữ em cũng yêu anh bạn ấy luôn."
Thịnh Chỉ nhìn dáng vẻ khoác lác khoa trương của Quý Tử Việt, mỉm cười bất lực.
Anh bạn? Thành niên chưa vậy, không phải cô trâu già gặm cỏ non đấy chứ?Cô dựa vào bộ dạng Quý Tử Việt hình dung ra người kia.
Trước khi nói về chủ đề này, Trình Nghiễn Nam ở một bên không có phản ứng gì.
Anh hiểu rõ Thịnh Chỉ, biết cô luôn thích những điều thú vị này, vì vậy anh sẽ không ngăn cản.
Nhưng yêu đương...
Trình Nghiễn Nam nhướng mí mắt, thờ ơ nhìn Quý Tử Việt.
"Em trốn học à?"
Quý Tử Việt kể chuyện đang hăng say, giọng nói lạnh lùng Trình Nghiễn Nam đột nhiên vang lên.
Cậu dừng lại một lúc, làm sai nhưng vẫn giả vờ không có gì, "Vâng, dù sao chỉ là một buổi tự học thôi, có chuyện gì vậy?"
Trình Nghiễn Nam nhìn cậu một cái "Lấy trộm xe từ trong gara."
Câu này là một câu khẳng định, Quý Tử Việt không giữ được cho lưng thẳng mà khom khom lại, cảm thấy có lỗi.
Sau một vài giây, cậu lại ưỡn ngực lên, vẻ mặt tức giận, giả bộ uất ức nói:
"Em là loại người như vậy sao? Anh bớt dùng mắt chó đó nhìn người..."
Chữ cuối còn chưa nói xong, giọng nói của một người đàn ông trung niên đột nhiên vang lên.
Giọng nói hiền hậu của Quý Văn Diên phát ra từ điện thoại, nhưng ông không giấu được sự tức giận, mắng mỏ:
"Tiểu Nghiễn, nếu Quý Tử Việt đến Hương Cư Sơn, con không cần thương xót, trực tiếp đánh gãy chân nó cho ta.
Cái đồ chết tiệt này, trốn học còn lấy trộm xe!"
Quý Tử Việt:"...!"
Ồ, cậu quả thật là loại người như vậy..