Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ban đầu thấy đối phương đến muộn, Thịnh Chỉ tính bỏ về.
Nhưng người đàn ông kia đã có thái độ nhận sai, không hề bao biện, đối với cái tin nhắn châm biến của cô cũng không hề tức giận.
Thịnh Chỉ nghĩ bản thân cũng không phải kiểu người làm càn làm bậy, không nói đạo lý, vì thế mà ở lại.
Muộn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đối phương cũng đến.
Người đàn ông kéo ghế ra, vẻ mặt tội lỗi:
"Thật sự xin lỗi, công việc đột nhiên xảy ra chuyện, đến muộn rồi, xin lỗi em."
Nghe vậy, Thịnh Chỉ ngước nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, dịu dàng và tao nhã trước mặt.
Cô gật đầu, lịch sự nói không sao cả.
Sau khi gọi món, người bên kia bắt đầu giới thiệu bản thân, với nụ cười trên môi và giọng nói nhẹ nhàng.
"Xin chào, anh là Trần Dực Triết."
Thịnh Chỉ ừ một tiếng, "Mẹ tôi đã nói với tôi."
Trần Dực Triết: "Vậy thì tốt quá."
Tối qua trước khi đi ngủ, Thịnh Chỉ nhận được tin nhắn của Thương Nhã Vân, bảo cô buổi chiều mai đi xem mắt.
Đồng thời gửi thông tin của đối phương cô.
Thịnh Chỉ đại khái liếc qua một cái.
Đối phương tên là Trần Dực Triết, năm nay hai mươi chín tuổi, bố mẹ đều làm kinh doanh, có mở một công ty.
Tốt nghiệp Đại học Chính trị và Pháp luật Du Châu, hiện làm ở công ty luật Đức Thành nổi tiếng nhất tỉnh.
Nói theo kiểu của mẹ cô sẽ là:
Đối phương có gia cảnh tốt, trẻ trung, có triển vọng, ngoại hình dễ nhìn, tính tình vui vẻ chu đáo, rất hợp để kết hôn.
Là người có phép tắc, Thịnh Chỉ cũng từ từ thằng lưng, tự giới thiệu bản thân.
"Xin chào, tôi là Thịnh Chỉ, Chỉ có bộ mộc với chữ "Chỉ"*.
Tôi hiện đang làm họa sĩ minh họa tự do tại nhà."
*枳 (Chỉ) bên trái là bộ mộc 木 bên phải là chữ chỉ只
"Thực ra, anh rất hứng thú với nghề vẽ tranh minh họa, bình thường có thời gian rảnh anh thường đi xem triển lãm, nhưng có lẽ vì anh không có năng khiếu nghệ thuật, nên anh thấy những người như em rất giỏi."
Trần Dực Triết đan hai bàn tay lại, cười cười, từ tốn hỏi thêm rất tự nhiên:
"Em có thích tham quan các triển lãm nghệ thuật không? Vừa hay anh có một vé tham quan triển lãm của Đường Trọng Hồng, anh tặng cho em nhé."
Đường Trọng Hồng là một bậc thầy hội họa nổi tiếng của Trung Quốc, tháng sau sẽ tổ chức một buổi triển lãm kéo dài một tháng ở Thân Thành.
Buổi triển lãm trưng bày tám mươi lăm bức, dù thời gian triển lãm rất dài, nhưng để mua được vé rất khó.
Thịnh Chỉ gần đây đều vì chuyện này mà phiền muộn.
Cô rất thích hội họa, vì thế mà rất quan tâm đến chuyện này.
Ban đầu cô còn lo lắng, từ sở thích biến thành công việc thì sẽ bị mất đi sự nhiệt tình, nhưng sau đó sự nhiệt tình của cô chỉ tăng lên không giảm.
Thực tế Thịnh Chỉ hiểu rõ, cô rất có thiên phú về hội họa.
Lớp mười mới học vẽ, nhưng đã có thể thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Kế Thành.
Cũng là vì đồ án tốt nghiệp vẽ về chủ đề "Nghèo đói và bệnh tật" đã nhận được rất nhiều offer* của các công ty.
Cô giỏi về vẽ những bức tranh mang màu sắc ấm áp, thể hiện được suy nghĩ sâu sắc của mình về các vấn đề.
*offer: lời mời, lời đề nghị
Gần như từ khi Thịnh Chỉ học vẽ, mọi thứ với cô luôn thuận buồm xuôi gió.
Cô chưa từng gặp trở ngại nào, những người xung quanh cô về cơ bản đều khen ngợi cô.
Thỉnh thoảng, vì những lời khen ngợi từ bên ngoài, cô sẽ cảm thấy mình là một thiên tài hội họa trăm năm mới có một.
Tuổi trẻ thiếu hiểu biết, tự cao tự đại, kiêu căng tự mãn.
Nhưng càng về sau, tầm nhìn càng được mở rộng, gặp gỡ nhiều bậc thầy hội họa trong và ngoài nước, cô nhận ra bản thân còn một chặng đường dài phía trước.
Trong khoảng thời gian làm họa sĩ minh họa tự do tại nhà, Thịnh Chỉ đã có những bước đột phá, thay đổi phong cách hội họa của mình.
Đôi khi, cô ấy cũng là một người đầy tham vọng.
Suy cho cùng, ai lại không muốn tỏa sáng trong lĩnh vực mình giỏi.
Nghĩ đến đây, Thịnh Chỉ ngượng ngùng cười cười, lễ phép nói: "Như vậy không hay cho lắm."
"Sẽ không đâu."
Trần Dực Triết lấy tấm vé từ trong túi ra, đưa nó bằng cả hai tay.
"Coi như đây là quà bồi thường vì anh đến muộn, rất xin lỗi vì đã để em đợi lâu."
Sắc mặt của Thịnh Chỉ dịu đi.
Cô nhìn thái độ chân thành của Trần Dực Triết, vô cớ cảm thấy có chút xấu hổ.
Dù đến muộn nhưng rõ ràng anh ta đã cố hết sức tìm hiểu xem cô thích gì trước khi đến.
Không giống như cô, chỉ muốn tìm cách đơn giản đối phó...
"Cầm lấy đi Chỉ Chỉ." Trần Dực Triết cười cô, "Nếu em không nhận nó, tối nay anh sẽ vì chuyện này mà tự trách, khó chịu đến mức mất ngủ.
Để cho con gái phải đợi lâu như vậy, về nhà chắc sẽ bị mẹ giáo huấn một trận."
Nghe đến đây, Thịnh Chỉ cười phá lên.
Cô biết Trần Dực Triết cố ý nói như vậy để cô an tâm nhận lấy tấm vé này.
Thịnh Chỉ nhận vé, "Vậy thì được, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn nhé."
Vừa nhận tấm vé được một lúc thì món bít tết họ gọi cũng được đem lên.
Thịnh Chỉ cầm dao nĩa lên, vừa định cúi đầu cắt bít tết thì mái tóc xoăn của cô rơi vào trong đĩa.
Cô khẽ nhíu mày, hơi bực mình vì không mang theo dây buộc tóc.
"Em không mang theo dây sao?" Trần Dực Triết ở phía đối diện nhìn lên, anh ấy đề nghị: "Có một cách để buộc tóc mà không cần dây.
Lấy từ hai bên một ít tóc, sau đó đem phần tóc nhét vào là được."
Thịnh Chỉ giơ tay, thử làm theo cách của Trần Dực Triết.
Không biết có phải do vụng về không mà thất bại.
Vì vậy, cô ấy đã thử lại lần nữa, nhưng lại thất bại.
"Không, không phải vậy." Trần Dực Triết ở bên cạnh hướng dẫn, "Chỉ Chỉ em làm sai rồi.."
Thịnh Chỉ thử lấy một lọn tóc ra, sau đó nhét phần tóc đuôi ngưạ vào, hỏi:
"Như này sao?"
"Đúng rồi."
Lời nói vừa dứt, Trần Dực Triết đã thấy sợi tóc bên tai Thịnh Chỉ xõa ra, nhìn bộ dạng vụng về của Thịnh Chỉ, anh không khỏi cười hỏi:
"Có cần anh giúp không?"
Thịnh Chỉ xấu hổ liếm môi, vừa định nói không cần.
Trần Dực Triệt ở phía đối diện đứng dậy, đi ra phía sau Thịnh Chỉ nói:
"Để anh giúp em buộc gọn lại."
Trần Dực Triết dùng đầu ngón tay nâng mái tóc xoăn của Thịnh Chỉ lên, cố gắng không tiếp xúc cơ thể với cô ấy.
Thịnh Chỉ không suy nghĩ nhiều, với sự giúp đỡ của Trần Dực Triết cuối cùng cô cũng buộc được tóc.
Sau khi làm xong, Trần Dực Triết quay trở lại chỗ ngồi.
Cho đến khi kết thúc bữa ăn, Thịnh Chỉ cùng Trần Dực Triết khá hòa thuận và thoải mái.
Khác với những gì cô tưởng tượng, Trần Dực Triết có tính cách vui vẻ hài hước, sẽ không vượt quá khuôn phép.
Anh ta rất có chừng mực, ăn nói có duyên, chủ động tìm chủ đề về những điều mà cô thích.
Phải nói rằng đối tượng xem mắt lần này mẹ cô giới thiệu cũng tạm được.
Ít nhất cô không cảm thấy gánh nặng khi phải tiếp xúc, lời nói cũng không hề có ý khoe khoang về gia thế.
Rất khiêm tốn, thái độ rất lịch sự.
Sau bữa ăn, Trần Dực Triết chủ động đề nghị đưa cô về nhà.
Thịnh Chỉ cũng không từ chối.
Cô đi theo Trần Dực Triết ra khỏi nhà hàng, ở bãi đỗ xe bên đường nhìn thấy một chiếc Porche màu đen.
Thấy Trần Dực Triết mở cửa xe chỗ ghế lái phụ, Thịnh Chỉ gật đầu cảm ơn, ngồi lên đó.
Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, cô nhìn Trần Dực Triết đang vòng qua để lên xe, tự giác cài dây an toàn.
Cả xe trùng xuống, Trần Dực Triết đã ngồi vào bên cạnh.
Anh thắt dây an toàn, nghiêng đầu nói: "Vậy anh lái nhé?"
"Vâng." Thịnh Chỉ trả lời, cô liếc mắt, ánh mắt rơi vào cảnh vật ở sau gương chiếu hậu.
Từ trong gương nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Cô nhìn thấy Trình Nghiễn Nam đang đứng ở góc phố, phía sau là ánh đèn neon và đèn giao thông rực rỡ.
Hôm nay là lễ cúng ông táo, trên mọi nẻo đường nhà nhà đều treo đèn sáng trưng, tất cả đều rất rực rỡ.
Tất cả mọi người trên mặt hầu như đều mang theo nụ cười, chỉ có duy nhất Trình Nghiễn Nam mặt không biểu cảm, lãnh đạm.
Anh đứng bất động giữa dòng người qua lại, lạc nhịp với phố phường tấp nập.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Thịnh Chỉ thậm chí còn cảm thấy mình và Trình Nghiễn Nam đang đối mắt nhìn nhau.
Thịnh Chỉ không khỏi sửng sốt, vừa rồi anh cũng ăn ở nhà hàng đó sao?
Xe nổ máy, Trình Nghiễn Nam bị bỏ lại ở phía sau.
Thịnh Chỉ theo bản năng quay đầu lại, muốn nhìn một chút.
Nhưng tốc độ xe quá nhanh, qua kính khó có thể nhìn rõ.
Cô mím môi đành phải quay đầu lại.
"Sao vậy?" Trần Dực Triết hỏi.
Thịnh Chỉ lắc đầu, "Không có gì, hình như tôi gặp người quen."
"Người quen? Có muốn quay lại không?"
"Không cần, quay lại thì phiền lắm."
Nói xong câu này, Thịnh Chỉ không khỏi nhìn lại kính chiếu hậu.
Có lẽ vì khung cảnh sôi động, náo nhiệt xung quanh mà cô không hiểu sao lại cảm thấy Trình Nghiễn Nam như này...!thật đáng thương.
Ngay khi suy nghĩ này nảy ra, Thịnh Chỉ lắc đầu để cố gắng loại bỏ ý tưởng ngớ ngẩn này ra khỏi đầu.
Thật điên rồ, cô cư nhiên lại cảm thấy Trình Nghiễn Nam đáng thương.
—
Nhìn chiếc Porsche màu đen lái đi, Trình Nghiễn Nam vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Gió ở Đàm Châu vào tháng giêng lạnh thấu xương, sau khi đứng trong gió vài phút, tay anh liên đông cứng lại.
Nhưng vì tâm trạng không tốt nên Trình Nghiễn Nam hoàn toàn không cảm nhận được.
Chiếc Porsche biến mất ở góc đường, nhưng Trình Nghiễn Nam vẫn không hề thu hồi tầm mắt.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi Thịnh Chỉ cùng người khác trò chuyện vui vẻ, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có cảm giác nguy hiểm kinh khủng như vậy.
Từ rất lâu trước đây Trình Nghiễn Nam đã biết rằng Chi Chi không thích anh.
Nhưng ngần ấy năm, anh ở cạnh Chi Chi chưa thấy cô rung động với ai, chưa từng thích ai, cũng chưa yêu đương với ai.
Thịnh Chỉ xinh đẹp, luôn có người tỏ tình nhưng lần nào cô cũng dứt khoát từ chối.
Tâm trí cô đều đặt hết lên vẽ tranh.
Khi anh còn học cấp ba, Vu Triều luôn nói với anh:
"Tôi nghĩ Thịnh Chỉ đối với cậu khá đặc biệt, cậu xem mấy nam sinh bắt chuyện với em ấy, nhưng em ấy không hề để ý.
Nhưng em ấy lại nói chuyện với cậu còn nghe lời cậu nữa, cho nên Nghiễn ca cậu vẫn còn cơ hội."
Ban đầu, Trình Nghiễn Nam cũng nghĩ rằng anh ấy có cơ hội.
Chỉ cần anh ở bên cạnh Chi Chi, sẽ chờ được ngày cô thích mình.
Cho đến khi vào đại học, bốn năm liền Thịnh Chỉ không liên lạc với anh, giống như là không còn xuất hiện trong thế giới của anh.
Cũng không có chút lưu luyến nào, chỉ coi anh như một người bạn bình thường mà thôi.
Lúc đó, Trình Nghiễn Nam mới hiểu ra—
Ưu điểm duy nhất của anh quen với Chi Chi từ trước.
Ngoài cái này ra anh chẳng có cái gì.
Cứ đợi cứ đợi, Trình Nghiễn Nam cuối cùng chờ được anh bị Chi Chi bỏ lại phía sau.
"Tuyết rơi rồi!"
"Woah! Đàm Châu năm nay thế mà lại có tuyết!"
"Em yêu, tan làm chưa? Ngoài trời đã có tuyết rơi rồi đó!"
Bên cạnh truyền đến giọng nói phấn khích của người qua đường.
Trình Nghiễn Nam ngước mắt lên nhìn thấy những bông tuyết bay lơ lửng trong không trung.
Từng đợt từng đợt, rơi xuống cùng với ánh đèn sáng.
Từ trong túi áo, điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc, đôi mắt Trình Nghiễn Nam đông cứng lại.
Sau vài giây lưỡng lự, cuối cùng cũng lấy ra để đọc tin nhắn.
Chi Chi: [Anh cũng dùng bữa ở nhà hàng tây Mạc Lâm à?]
Trình Nghiễn Nam cụp mắt xuống, gõ một tin nhắn trả lời:
[Không phải]
[Ồ, vậy chắc em nhìn nhầm rồi.]
[Nhưng người đó giống anh lắm, biết vậy em đã chụp lại rồi gửi cho anh (ủ rũ.jpg)].
Trình Nghiễn Nam không biết phải trả lời thế nào, dứt khoát cất điện thoại đi.
Vừa vặn đám người Hạ Dịch Châu ăn xong đi ra, thấy Hạ Dịch Châu đi tới trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi: "Người anh thích à?" Trình Nghiễn Nam im lặng một lúc, ừ một tiếng.
Nghe vậy, Hạ Dịch Châu ngạc nhiên ngước nhìn Trình Nghiễn Nam, khẽ tặc lưỡi.
Ban đầu Hạ Dịch Châu tưởng Trình Nghiễn Nam là kiểu người chỉ có còn gái theo đuổi, không ngờ anh ấy lại khổ sở yêu thầm một người.
Là người giàu tình cảm.
Đúng là sống lâu mới thấy được.
"Thật đáng tiếc, Nghiễn ca." Hạ Dịch Châu hạ giọng xuống mức tối thiểu, khuyên nhủ: "Con gái nhà người ta cũng có đối tượng rồi, anh nên đổi người khác đi.
"..."
Trình Nghiễn Nam trầm mặc hồi lâu, mãi một lúc mới cất giọng:
"Tôi về trước đây."
Nhìn Trình Nghiễn Nam quay đầu rời đi, Hạ Dịch Châu vội vàng đưa tay ra giữ anh lại.
"Đừng đi vội Nghiễn ca, bọn em còn đi hát karaoke, anh cũng đi cùng đi." Nói xong, Hạ Dịch Châu nháy mắt với anh, bổ sung thêm, "Rượu có thể giải quyết phiền muộn, hơn nữa..."
Bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Trình Nghiễn Nam, Hạ Dịch Châu đành từ bỏ.
Suýt nữa quên mất, Trình Nghiễn Nam là một người đàn ông tốt có một không hai.
Không hút thuốc, không uống rượu, không nhai trầu*, làm việc có giờ giấc, nghỉ ngơi điều độ.
*Bên Trung Quốc họ nhai trầu như là một món ăn vặt tuy nhiên Trung Quốc đã cấm quảng cáo các sản phẩm trầu cau trên truyền hình, phát thanh và chương trình trực tuyến vì nguy cơ gây ung thư.
"Bỏ đi, nhìn bộ dạng thất tình này của anh, em bỏ qua cho lần này đấy."
Trình Nghiễn Nam mím môi, biết rằng anh ấy đã làm Hạ Dịch Châu mất vui, thế là gật đầu nói:
"Xin lỗi."
Hạ Dịch Châu không tự nhiên xua tay, "Không sao, Nghiễn ca mau về đi."
Thấy Hạ Dịch Châu không có vẻ không vui, Trình Nghiễn Nam mới an tâm rời đi.
Phía sau, Hạ Dịch Châu nhìn theo bóng Trình Nghiễn Nam rời xa, lẫn vào trong đám đông, thở nhẹ một cái.
Nói ra thì, từ trước nay anh ta chưa từng thấy người nào hoàn mỹ như Trình Nghiễn Nam.
Tướng mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, đến cả thành tích cũng tốt, điểm nào cũng hoàn hảo.
Nhưng lúc nào cũng một mình, ở giữa một rừng hoa nhưng không hề dính líu đến một nhành cỏ nào.
Cùng với Hạ Dịch Châu là hai người hoàn toàn khác.
Khiêm tốn, điềm đạm, để tìm ra khuyết điểm của Trình Nghiễn Nam thì gần như là không tìm được.
Hạ Dịch Châu vốn tưởng người như vậy thì sẽ không có phiền muộn gì về cuộc sống.
Nhưng bây giờ xem ra ông trời thật công bằng.
Mở ra cho Trình Nghiễn Nam rất nhiều cánh cửa, nhưng lại đóng đi cánh cửa tình yêu của anh.
Trong đám đông đã không còn có dáng người Trình Nghiễn Nam nữa.
Hạ Dịch Châu quay người cùng đi bộ với những người phía trước, sau đó tặc lưỡi một cái, cảm thán nói.
Thật may anh ta đủ tồi, không có người mà mình không thể quên.
...
Sau khi trở về nhà cũ của Thương gia, Thịnh Chỉ phát hiện trong phòng vẫn còn sáng đèn.
Cô chợt đứng lặng người, bước chân nhanh chóng đi vào trong.
Quả nhiên là vậy, nhìn thấy bà ngoại ngồi trên sô pha mơ màng buồn ngủ nhưng vẫn đang kiên trì đợi mình.
Để tránh khí lạnh truyền sang người bà, Thịnh Chỉ cởi áo khoác ra rồi mới đi vào.
Cô bước đi nhẹ nhàng, đi đến trước mặt bà ngoại, thử thăm dò nói một câu:
"Bà ngoại?"
Mới gọi một tiếng, Chung Hạnh liền tỉnh lại.
Mí mặt bà cụp xuống, tầm mắt lờ mờ, nhưng hai tay vẫn giữ lấy Thịnh Chỉ.
"Chỉ Chỉ, bên ngoài có phải rất lạnh không, bà ngoại pha cho con cốc trà gừng nhé."
"Không cần đâu ạ." Thịnh Chỉ cười một cái, từ chối, "Để con tự pha là được rồi, bà đi nghỉ trước đi."
Chung Hạnh gật gật đầu, "Được, vậy con nhớ uống một cốc trà gừng rồi đi ngủ nhé."
"Dạ vâng ạ."
Thịnh Chỉ đỡ bà đứng lên, sau đó dì giúp việc đưa bà đi vào phòng.
Nhìn Chung Hạnh trở về phòng, Thịnh Chỉ mệt mỏi ngồi xuống ghế sô pha.
Dùng vân tay mở điện thoại ra, màn hình điện thoại hiện lên cuộc trò chuyện giữa cô và Trình Nghiễn Nam.
Anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, việc này nằm ngoài dự đoán của cô.
Thịnh Chỉ không để ý lắm, thoát ra ngoài.
Sau khi thoát ra, tin nhắn mới nhất được gửi đến là của mẹ cô.
Thịnh Chỉ mím môi dưới, vẫn là nhấn vào xem.
[Chàng trai đó thế nào?]
Nghĩ một lúc, Thịnh Chỉ mới đánh chữ trả lời: [Cũng được ạ, rất ga lăng, lịch thiệp.]
[Vậy thì tốt, con cùng cậu ta tìm hiểu thêm, nếu không hợp thì đổi.]
Đọc được câu cuối, Thịnh Chỉ vô thức nhíu mày.
Không phải là hợp hay không hợp, mặc dù Trần Dực Triết rất quan tâm tới cảm nhận của cô, hai người cũng có sở thích chung.
Nhưng nói sao đây?
Chỉ là cô không có cảm giác gì, nói rõ ra chính là không thích Trần Dực Triết.
Trên đường về nhà, Thịnh Chỉ thật ra không phải là chưa từng suy nghĩ qua.
Cô không biết Trần Dực Triết nghĩ về cô như nào.
Nhưng cô biết nếu như mình không thích Trần Dực Triết mà lại cùng anh ta kết hôn, như vậy thật là vô trách nhiệm.
Thịnh Chỉ dựa người vào ghế sô pha, thở dài một tiếng.
Phải làm gì đây, hiện tại cô chỉ muốn vẽ tranh, không hề muốn yêu đương.
Cạo trọc đầu đi làm ni cô chắc là được...!
—
Chưa tới mấy ngày đã đến giao thừa.
Sau lần gặp mặt ngày hôm đó, Thịnh Chỉ không còn cùng Trần Dực Triết gặp nhau, chỉ là thi thoảng nhắn tin trên WeChat.
Cô bận rộn phát trực tiếp với vẽ tranh, hơn nữa trời lạnh nên cô lười tới mức không bước chân ra khỏi cửa.
Buổi trưa, Thương Nhã Vân và Thịnh Đằng bỏ chút thời gian, đưa Thịnh Chỉ về nhà đón tết.
Khi bọn họ trở về, bà con họ hàng đều đã ở trong nhà.
Người lớn đang ngồi ở phòng khách tầng một uống trà nói chuyện, trẻ con chơi ở phòng nhỏ bên cạnh.
Thịnh Chỉ không thích nói chuyện cùng với mấy người anh chị em họ hàng đó, nhưng cũng không thể rời đi.
Thế là trực tiếp cầm lấy máy tính bảng, ngồi vẽ ở một bên.
Gần đến giờ cơm, Thịnh Đằng đột nhiên đi vào, gọi Thịnh Chỉ ra ngoài.
"Bác Quý vừa gọi điện nói là sai Tiểu Việt đem đồ qua tặng cho nhà ta, con ra ngoài nhận đi."
"Ồ." Thịnh Chỉ đáp lại một tiếng, không tình nguyện đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài trời lạnh, Thịnh Chỉ đi qua một con đường nhỏ trong sân, đi đến phía cổng.
Cách một đoạn đường xa, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng ngoài cổng sắt.
Nhìn không giống Quý Tử Việt lắm.
Thịnh Chỉ đang nghĩ từ bao giờ Quý Tử Việt lại ăn mặc như vậy, đi đến gần để xem, phát hiện đó là Trình Nghiễn Nam.
Nhận lấy ánh mắt lãnh đạm của Trình Nghiễn Nam, cô kéo căng môi, ngoan ngoãn đưa tay ra.
"Đưa cho em đi."
Trình Nghiễn Nam không có hành động gì, chỉ nhìn Thịnh Chỉ một cái, "Em mang không nổi đâu."
Thịnh Chỉ nhìn hai hộp quà trên Trình Nghiễn Nam, nghi ngờ ngước lên nhìn: "?"
Thấy vậy, Trình Nghiễn Nam bất đắc dĩ đứng sang một bên, lộ ra ở phía sau anh là cả một núi quà.
"..."
Được thôi, quả nhiên là cô mang không nổi.
Thịnh Chỉ từ bỏ, cô lấy điện thoại từ trong túi ra đang định gọi cho em họ.
Ai biết đâu lại vô tình ấn vào một tin nhắn, là của Trần Dực Triết.
[Năm mới vui vẻ, Chỉ Chỉ.]
Thịnh Chỉ tiện tay lướt qua, cô vừa tìm thấy WeChat của em họ, đang định gọi điện đi, đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Trình Nghiễn Nam.
Giọng anh nhàn nhạt, giống như là tùy tiện hỏi: "Em thích anh ta à?".