Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
« Còn mười bước nữa… » Bóng đêm bao trùm mặt đất, bao trùm vạn vật, vùi lấp một thiếu niên đang cố gắng lết trên đường, máu kéo thành vệt theo gót chân. Y cố gắng vùng vẫy ngẩng đầu lên, sắc mặt đã tái nhợt nhưng vẫn cố chấp không chịu lui, nhìn chăm chằm vào tiểu trúc ấm áp ánh nến phía trước, hai mắt hút vào bóng người đang in trên nền cửa sổ, lại thêm một lần nữa y thu hết sức tàn, tiếp tục lết về phía trước: « Chín bước… Tám bước… »
« …Ba bước… » – run rẩy ho sặc ra một búng máu, chỉ còn hai bước nữa là tới cửa tiểu trúc mà người thiếu niên tựa hồ đã cạn hết sức lực, bất lực y luyến lưu không nỡ rời mắt khỏi bóng hình chập chờn bên cửa sổ kia. Khẽ cười nhẹ, thiếu niên khép hàng mi, không chống đỡ hơn được nữa, gục xuống đất: « Thực xin lỗi… Kiều Vũ… Ta và ngươi… có lẽ chỉ cùng có thể đi cùng nhau tới đây… »
Lại mở to hai mắt, trong tầm nhìn không phải là lũ đầu trâu mặt ngựa dữ dằn như truyền thuyết mà là một khuôn mặt – độ hung dữ so với bọn chúng chỉ có hơn chứ không kém – Kiều Vũ!
Hắn sắc mặt xanh mét ngồi cạnh giường, thấy Tiêu Tịnh Thủy dần dần khôi phục ý thức, thở dài một hơi đầy an tâm. Dường như nhớ ra chuyện gì đó khuôn mặt lập tức cạu quọ trở lại, bàn tay đang cầm chiếc khăn ướt đang vắt dở được một nửa thẳng thừng ném vào mặt người kia.
« Ngươi nếu đã bị Hổ băm vằm tơi tả, sao không đợi nó ăn xong hãy mò về đây? », nhìn thân hình ngang dọc toàn là vết thương, phải nói nhờ phước đức tổ tông mười tám đời tích đức y mới không toi mạng… Mà nếu không gặp được chính mình kịp thời, cái tên phiền toái này liệu có còn giữ được cái mạng mỏng không?
« Ngươi… Vì sao lại cứu ta? » – Tiêu Tịnh Thủy ngơ ngác nhìn Kiều Vũ đang nổi giận đùng đùng, y muốn ngồi dậy nhưng bất hạnh thay sức lực chạy đâu hết, đành hữu khí vô lực nằm yên, vươn tay kéo áo ngọn hỏa diệm sơn bên cạnh: « Nếu ta chết rồi, ngươi không phải được tự do sao? »
Dù sao hai người chỉ có một đời tình duyến thôi, không phải sao ?
« Nếu ngươi đã nói không trông chờ ta cứu ngươi, lần sau xin mời ngươi cứ tới chọn bừa nơi hoang vu thâm sơn cùng cốc nào đó chết quách đi cho rồi, muốn chết kiểu nào thì chết, đừng có hướng tới cửa nhà ta mà lết tới ăn vạ! Hừ! », vất vả ba ngày ba đêm mới cứu được người, vậy mà cái kẻ được cứu đó khi tỉnh lại câu đầu tiên lại đã chất vấn hắn vì sao không để y … ‘chết tự nhiên’, cho dù có là người ôn hòa cũng phải nổi bão… huống hồ… tính tình hắn vốn… à, ờ… không được nhã nhặn nhiều lắm. (đấy là nói giảm, nói tránh ạ, không lẽ bảo bạn Vũ xấu tính như quỷ, miệng mồm chua loét ~.~… *chạy, chạy a*)
« Đau đau đau… ta là bệnh nhân a…a …a.. hu hu~ » – Tiêu Tịnh Thủy khóc thét đưa tay che cái đầu khốn khổ đang bị đánh tới tấp, run run rẩy rẩy nhìn trộm khuôn mặt đang tức tối đến nỗi thoắt trắng thoắt xanh của Kiều Vũ. Y vốn là tò mò đang định hỏi người ấy dùng linh đan diệu dược gì để kéo mình về từ tử môn quan nhưng điều tối quan trọng trước mắt vẫn là: « Ta xin lỗi, khi ta bị Hổ cào xé đến cả người đều là máu trong đầu ta chỉ có khuôn mặt ngươi cho nên bất tri bất giác ta tìm về đây… »
« … Làm sao ngươi lại gặp phải hổ? », tuy không nói ra nhưng quả thực trái tim đã bị lời nói kia làm xao xuyến, Kiều Vũ mặt vẫn lạnh tanh nhưng trong ánh mắt đã viết đầy hai chữ dịu dàng thắm thiết. Bàn tay chậm rãi lấy lại chiếc khăn, tiếp tục thấm thuốc lên miệng vết thương còn chưa khép miệng trên người Tiêu Tịnh Thủy, Kiều Vũ nhẹ giọng hỏi, muốn phân tán sự chú ý của y khỏi cơn đau…
« A! Là như thế này này… trên đường ta quay trở về có đi qua trấn Tây Lăng… trấn Tây Lăng có một người thợ săn họ Kim, tuy rằng hắn đã sớm bỏ nghề nhưng trước đây bản lĩnh săn hổ vốn được mọi người xưng tụng thành truyền thuyết. Chỉ có điều về sau, hắn có năm người con, tất cả đều đến sinh nhật một tuổi vô căn cớ chết tại nhà, trên người đều lưu lại dấu hổ cắn giống nhau. Có người nói là do hắn giết nhiều hổ tạo thành nghiệt cho nên Hổ Vương muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn. Tới khi tiểu nhi tử thứ sáu chào đời, họ Kim kia sợ số phận cũng như những người con trước nên cả nhà mới đến trước rừng dâng hương cầu nguyện, khấn rằng đem đứa bé này tặng cho Hổ, cầu xin Hổ Vương tha cho nó. Quả nhiên đứa bé đó bình an vô sự, đến nay tròn mười sáu tuổi, phong độ đầy đủ, có tri thức – hiểu lễ nghĩa, thật đúng một công tử đại thế gia. Mà họ Kim cũng sớm quên lời thề năm nào…
Mấy tháng trước vào một đêm bỗng có trận cuồng phong thổi bung cánh cửa đại môn Kim gia, gió tan thì thấy một con Bạch Hổ oai phong đứng sừng sững, nhắm thẳng tiểu công tử Kim gia xông đến! Mọi người đều sợ hãi, nhưng con hổ đó không thương tổn tiểu công tử, chỉ dọa hắn ngất rồi cõng trên lưng nghênh ngang rời đi… Cả trấn đều nói rằng đây là Hổ Vương tới đòi nợ.
Nhưng Kim gia trên dưới đều không cam tâm, mặc dù lời thề ngày xưa đã lập nhưng ai dưỡng con mười sáu năm lại đành lòng chấp nhận mất con? Cho nên Kim gia liền kêu gọi các thợ săn trong vùng muốn vào rừng giết hổ cứu người. Vì có người sợ đó là Hổ đã thành tinh nên mới mời ta đi cùng. Ban đầu chúng ta lạc đường trong núi, lòng vòng mãi, may mắn ta có la bàn chỉ hướng hỗ trợ mới có thể tìm được đúng đường đi… Kết quả loanh quanh một hồi cũng tìm được động Hổ, đi vào thì vừa thấy… » – nói tới đây đột nhiên ngắc ngắc ngứ ngứ một hồi, Kiều Vũ nghi hoặc nhìn mặt trời thứ hai vừa mọc trong nhà, khó hiểu vỗ vỗ chỗ duy nhất còn lành lặn trên người Tiêu Tịnh Thủy: « Vào rồi thì thấy cái gì? »
« Nhìn thấy… nhìn thấy… tiểu công tử Kim gia đang vui sướng nằm dưới thân một nam tử cường tráng rên rỉ kêu… » (ều, thanh thủy văn đây hả ? Viết lại lời của bạn Thủy còn đỏ choét cả mặt lên đây này : »)
« … »
« Tất cả chúng ta đều choáng váng, cuối cùng vẫn là thợ săn họ Kim phản ứng nhanh nhất, vung gươm quý sắc vén xông tới chém nam tử một nhát! Mọi người đều nghĩ hắn nổi điên giết người bất kể đạo lý thì nam tử mới thụ thương gầm lên một tiếng, gục biến thành Bạch Hổ! Lúc này sát ý mờ mắt rồi, không lượng sức, không cần biết là người hay hổ nhất quyết vung gươm chém tiếp, đột nhiên Tiểu công tử chạy tới chắn phía trước con Hổ, chỉ trích rằng làm người đã thề hứa chuyện gì phải thực hiện, cho dù là Hổ cũng không được lừa gạt! Lời qua tiếng lại tranh cãi với phụ thân, còn nói hắn đã nguyện ý kết phu phụ với Hổ, yêu cầu mọi người quay trở về… »
« Phụ thân hắn không đồng ý? »
« Ừ… tên đó chỉ giả vờ hối cải, đồng ý, nhân lúc con Hổ lơi lỏng bắn lén mũi tên, mà Kim tiểu công tử nhìn thấy liền tiến lên, lấy ngực của mình nhận lấy mũi tên đó thay Hổ chịu kiếp nạn này! Kim tiểu công tử gục chết bên cạnh Hổ, khi chết hai tay còn ôm chặt không muốn xa rời, còn Hổ hai mắt đỏ rực liều lĩnh xông lên, gặp người nào giết người nấy! »
« … », trầm mặc, Kiều Vũ không chen ngang vào đoạn truyện kinh tâm động phách Tiêu Tịnh Thủy đang kể, chỉ cánh tay đang lặng lẽ ôm vai người ấy càng thêm chặt.
« Ta thấy như thế không ổn, đã nghĩ dùng phép chế ngự nó nhưng con Hổ này không màng tới sinh mạng, tên, dao găm tứ phía phi tới mà nó vẫn xông lên. Mười mấy tên thợ săn đều bỏ chạy nhưng kết cục không bị thương nặng cũng mất mạng… Ta lúc ấy vốn muốn chạy lại cứu thợ săn họ Kim đó, ai ngờ con Hổ kéo hắn cùng đập đầu vào vách núi đen, đồng quy vu tận! Về sau… ta đại khái là vì thương nặng sa vào hôn mê chốc lát, khi thanh tỉnh một chút dựa vào bản năng tìm đường đi về Lạc Anh tiểu trúc… » – Tiêu Tịnh Thủy nhẹ nhàng mím môi, kết thúc câu truyện, đưa ánh mắt cầu xin hướng về người vẫn im lặng ngồi bên mình: « Ngươi nói… Người và cầm thú ở cùng một chỗ là sai phải không? Vậy vì lẽ gì Kim gia công tử lại cùng Hổ gắn bó sinh tử, đến chết không rời? Nếu người và cầm thú có thể chung sống, vì lẽ gì Kim thợ săn lại không chịu buông tha cho họ? Ngươi nói, Kiều Vũ… ngươi nói xem… »
« Ngươi muốn ta nói gì đây… » – chua xót cười cười, Kiều Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thân thiết ôm chặt người trong lòng, thì thào nói, không rõ có phải nói cho người kia nghe hay tự nói với chính mình…
« Ngươi muốn ta phải nói gì đây… thế gian này ai có thể đem chữ tình giải thích được rõ ràng… »