Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bọn họ vốn tưởng rằng học sinh mới chuyển trường ít nhất cũng nên vào lớp trước rồi mới về ký túc xá, không ngờ buổi chiều anh ấy căn bản không thèm đến trường, trực tiếp đi về ký túc xá ngủ. Nhận được tin tức, ngón tay út của Du Thuật khều khều Giang Đạp Ca, ghé vào tai hắn hỏi: "Anh đã thay ga trải giường chưa? Đã lau sàn chưa?"
Nụ cười của Giang Đạp Ca chợt đông cứng lại: "Buổi trưa muộn rồi... Anh tắm cho em, lúc đó em còn đang tức giận anh nên anh vội vội vàng vàng mà quên thu dọn mất rồi..."
Lộ Nguyên không tim không phổi mà thu dọn cặp sách, thấy hai người vẫn không nhúc nhích, liền nghi ngờ hỏi: "Hai người các cậu làm sao không dọn đồ đi... Sắc mặt khó coi như vậy làm gì?"
"Không có việc gì, tớ nghĩ trở về ký túc xá quỳ vỏ sầu riêng là cảm thấy "vui" rồi." Giang Đạp Ca nhếch môi.
"Không có việc gì, tớ nghĩ trở về ký túc xá lau chùi, giặt giũ một ít đồ là cảm thấy rất vui rồi." Du Thuật nghiến răng nghiến lợi nói.
Lộ Nguyên đã quen với cách hòa hợp kỳ lạ của hai người họ, cậu ấy nghĩ rằng có thể sẽ lại xảy ra xung đột, cũng chả có gì nghi ngờ nữa: "Ngày mai tớ sẽ sống ở trỏng, phải đối mặt với chuỗi ngày tăm tối rồi!"
Vì không dám đối mặt với hiện thực, đối mặt với người bạn cùng phòng nhìn thấy ga trải giường và sàn nhà dính đầy tinh dịch, nên hai người họ chọn đi ăn cơm trước.
Du Thuật đã quen với việc xách cặp đi học và nằm trên lưng Giang Đạp Ca.
Giang Đạp Ca rất tự nhiên đem cặp sách đeo ở phía trước, khom người xuống, chờ Du Thuật nằm sấp quàng chân qua: "Cục cưng Thuật Thuật..."
"Sao dạ?"
"Lần sau ở tư thế này, em có thể đến phía trước được không?"
Du Thuật chọc chọc cánh tay của hắn: "Cơ bắp của anh không tốt, ngã một nửa thì biết làm sao, em không muốn làm trò cười cho mọi người xem."
"Cơ bắp của anh có chỗ nào không tốt? Em nhìn xem, làm gì kiếm được những học sinh trung học khác cũng cao và khỏe như anh đây hả!"
"Giang Đạp Ca, còn... Chết tiệt! Anh làm cái gì vậy hả!" Du Thuật quay đầu lại đã được Giang Đạp Ca cõng vào trong một cái lùm cây nhỏ, cậu còn chưa kịp đứng vững đã bị hắn đè lên thân cây hôn tới tấp, gáy được bàn tay của Giang Đạp Ca bảo vệ không cho đầu cậu đập vào thân cây.
Du Thuật sợ tới mức có chút tức giận, ngậm chặt miệng không chịu mở ra. Giang Đạp Ca nhéo mũi rồi cắn vào môi cậu từng cái một, cuối cùng khuôn mặt của Du Thuật trở nên đỏ bừng, cậu vẫn không muốn mở miệng, ngay khi cậu vừa mở miệng, Giang Đạp Ca đã hôn cậu một cách rốt ráo.
Vừa rồi có người đi ngang qua con đường này, Du Thuật nắm lấy quần áo của Giang Đạp Ca, cầu xin hắn buông tay.
Giang Đạp Ca giật giật đường viền cổ áo của cậu, lướt nhẹ qua môi và lưỡi của cậu, trên cổ và xương quai xanh, cắn một cái vào nốt ruồi đỏ trên ngực, trên nốt ruồi đỏ dường như có ẩn ẩn dấu răng.
"Em luôn tỏ ra tức giận với anh." Giang Đạp Ca nhéo nhéo mông, sau đó mân mê tai của Du Thuật.
Du Thuật không biết lúc này Giang Đạp Ca không khỏi có chút buồn cười, liền chuyển đề tài: "Nốt ruồi này anh thích như vậy, em xăm tên anh lên đó thì sao?"
Giang Đạp Ca cười thầm: "Không cần đâu, mỗi ngày anh đến đóng dấu là đủ rồi, em chỉ có thể để lại dấu vết của anh trên người mà thôi."
"Anh Giang thật tốt." Du Thuật nghiêng đầu, dùng đầu gối đẩy đẩy cái thứ đang sưng to của Giang Đạp Ca.
"Đừng đùa, thầy thường đến nơi này đột kích kiểm tra mấy cặp hay yêu sớm, em có muốn lên diễn đàn không?" Giang Đạp Ca kẹp hai chân Du Thuật lại, cong chân như ôm công chúa vào trong ngực.
"Chết tiệt, khi em đi xuống, tất cả mọi người đã nhìn thấy hết rồi!"
"Hôn anh một lần cái, anh sẽ bỏ qua cho em."
"Hôn anh Giang ngay đây! Này! Đã bảo là đừng có chạm vào em!"
Buổi tối 6:40, hai người tan học lúc 5 giờ rốt cục nói nói cười cười đi đến cửa ký túc xá.
Nụ cười đã tắt.
"Anh đi vào trước đi." Du Thuật vâng vâng dạ dạ lui về phía sau lưng của Giang Đạp Ca.
Vừa bước vào ký túc xá đã ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền, sàn bê tông trơ trụi ban đầu cũng đã được phủ một lớp gạch mới, những chiếc bàn lộn xộn trước đây đã được dọn dẹp một cách ngăn nắp, điều quan trọng nhất chính là!
Giường của họ đã được thay thế bằng một cái giường mới!
Du Thuật hai má đỏ bừng, nắm lấy ống tay áo Giang Đạp Ca không chịu buông ra.
Xong rồi, chắc người kia đã phát hiện rồi.
"Hé lô e vơ ri bo di ~ Các bạn cuối cùng đã trở lại ~ Tôi đã đợi các bạn rất lâu rồi ~" Tạ Húc từ phòng tắm đi ra, anh ta trông như vừa mới tắm xong, quấn một chiếc áo choàng tắm, giống như một đứa con lai, với đôi mắt đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù ở trong ký túc xá nhưng anh ta có khí chất cao quý, cao hơn Du Thuật một chút, trên tay còn cầm một cốc rượu đỏ.
Du Thuật: Tôi có thể hỏi làm cách nào anh ta có thể làm cho giường bốn người cảm thấy như giường khách sạn năm sao?
"Tôi tên là Tạ Húc, rất vui được gặp mấy cậu ~" Tạ Húc một tay ôm Giang Đạp Ca, một tay ôm Du Thuật, thân thiết lắc lắc hai cái, hưng phấn đứng ở giữa ký túc xá làm trung tâm, chỉ vào tấm cửa sổ ở ngưỡng cửa thổi trong gió.
"Tôi đến đây vào buổi chiều và nghĩ rằng chúng ta không hợp nhau. Dù sao học sinh trong nước rất bảo thủ và không vui vẻ gì mấy. Tôi không ngờ rằng khi tôi bước vào phòng ký túc xá này, ối giời ơi, tinh dịch dính khắp nơi. Nơi này còn có tấm ga trải giường lộn xộn. Tôi hoàn toàn yêu nơi này rồi. Hai người là một đôi phải không? Nếu hai người muốn chơi, tôi cũng có thể tham gia cùng hai người ~ Nếu hai người muốn quan hệ tình dục, tôi cũng có thể giả vờ không nhìn thấy, không sao cả, tôi rất thấu hiểu nha~!" Tạ Húc một hơi nói ra rất nhiều lời, giống như con công đang xòe đuôi vậy.
Giang Đạp Ca và Du Thuật không bao giờ mong đợi điều này sẽ xảy ra, hai người họ cứng đờ tại chỗ, không thể thốt ra lời nào.
__
Lời tác giả:
Thuộc tính của Tạ Húc là một ẩn số, nhưng anh ta không giỏi nói chuyện (chỉ là nói chuyện thôi!)
Giang Đạp Ca: (chuẩn bị cởi quần)
Tạ Húc: Chà ~ hai người định bắt đầu làm cái gì à ~
Giang Đạp Ca cố lên!
Du Thuật cố lên!
Giang Đạp Ca: Anh đột nhiên mất hứng thú đối với việc làm tình.
Du Thuật: Em cũng vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");