Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Du Thuật hiện đang vật vã với chiếc cà vạt của mình.
Hôm nay là ngày thử đồ cưới, vừa rồi cậu đã mặc thử năm sáu bộ vest, cuối cùng Du Thuật chọn bộ vest màu trắng có hoa văn sẫm màu này, khi được hỏi tại sao không thể dùng với với chiếc cà vạt, đó là vì cậu sắp dùng nó để tự thắt cổ mình.
"Em thật sự không cần anh giúp sao?" Giang Đạp Ca một tay cởi cà vạt, nhân tiện cởi cúc áo sơ mi.
Du Thuật có lý do để nghi ngờ rằng hắn đang chế giễu cậu, nhưng cậu lại không có bằng chứng.
Nhưng là một người đàn ông thì có thể co được dãn được!
"Giúp em với."
"Gọi ai giúp em?"
"Ông xã." Du Thuật mấy ngày nay đã luyện ra được tuyệt chiêu đối phó với Giang Đạp Ca nhiều đến nỗi mặt không đỏ tim không đập.
Tâm trạng Giang Đạp Ca rất tốt liền đến giúp Du Thuật cởi ra: "Thử cái khác đi? Anh sẽ đặc biệt chọn cho em."
Toàn bộ tầng hai của phòng thử đồ đã được hắn đặt kín hết, vì vậy hai người có thể thử đồ nguyên một ngày.
"Cái này được không?"
Giang Đạp Ca dẫn Du Thuật đến một căn phòng nhỏ khác, xung quanh là một chiếc váy cưới màu trắng tinh tế.
Đóng cửa lại, cậu không muốn ai nhìn thấy, cảm ơn.
Du Thuật đóng sầm cửa lại.
"Bà xã, thử một lần thôi! Có được không? Anh chỉ có một đám cưới để làm kỉ niệm thôi. Em thấy đấy, chỉ có hai chúng ta thì không cần phải ngại ngùng, được chứ? Đi mà?"
Du Thuật thật sự không muốn làm Giang Đạp Ca thất vọng vào một ngày đẹp trời như này: "Chỉ một lần thôi."
Ban đầu, Du Thuật định tự mặc nó, nhưng cần có người giúp thắt dây ở phía sau, Giang Đạp Ca hào hứng đi tới giúp cậu cẩn thận thắt dây, khung xương của Du Thuật rất nhỏ, chiếc áo cưới bó sát eo lộ ra đường cong rõ ràng, ở phần xương quai xanh là ống tay phồng lên. Giang Đạp Ca đeo khăn che mặt lên cho Du Thuật, cứ thế hai người nhìn nhau qua gương.
Phải nói là tuyệt đẹp.
Giang Đạp Ca không kiểm soát được tiến tới ôm Du Thuật từ phía sau, trái tim Du Thuật run lên, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nếu áo cưới bị làm bẩn thì sẽ cần phải trả thêm tiền, nhưng áo cưới của Du Thuật là loại phải mua nguyên một bộ.
Giang Đạp Ca vẫn mặc quần áo đầy đủ, chỉ có khóa kéo ở đũng quần là không kéo khóa, dương v*t dựng đứng bị vùi lấp dưới tầng tầng lớp lớp váy cưới, chỉ có tư thế khiêu khích này mới có thể nhìn ra được vận động của hai người.
Phần trên ngực được váy cưới bao bọc của Du Thuật đã rớt sang một bên, lộ ra vết đỏ bị cắn, thậm chí còn có thể nhìn thấy vết nước sáng lóa và dấu răng rõ ràng, phần thân dưới được bao phủ bởi chiếc váy cưới mềm mại, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mắt cá chân hơi nhô ra.
"Váy cưới sẽ hỏng mất... a... cởi ra đi mà." Giang Đạp Ca cười cười, vén váy cưới chui vào bên trong, váy cưới rất dài, đủ mềm mại để che gần hết cơ thể, Giang Đạp Ca vừa ** Du Thuật dưới váy, nếu ai đó đi qua, họ có thể không nhìn thấy bên trong váy đang làm gì.
Phòng thử váy cưới không chỉ đủ lớn mà còn có ba chiếc gương, thuận tiện cho việc chiêm ngưỡng váy cưới đang mặc trên người, nhưng bây giờ rõ ràng là có công dụng khác, Du Thuật rơm rớm nước mắt nhìn chiếc gương đối diện, còn Giang Đạp Ca thì đổ mồ hôi khắp người, cả lưng cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cái mông chuyển động qua lại một cách mạnh mẽ, như cái đuôi đang bị kéo đến vẫy vùng, sau đó nhìn vào tấm gương bên trái, cậu chỉ có thể nhìn thấy mình bị động tác bên dưới làm cho phải khóc nức nở.
"Nào, em nói gì đi." Giang Đạp Ca vén váy cưới lên, mồ hôi lấm tấm trên mặt, nhìn hắn lại càng hấp dẫn hơn, nhưng trên tay hắn lại đang cầm điện thoại.
"Anh... a... anh dám... quay video..." Du Thuật vốn muốn hỏi hắn tại sao lại quay video, không phải vừa rồi hắn đều quay bên dưới hết rồi sao hả?
"Cơ hội ngàn năm có một, ngu sao mà không lưu lại làm kỷ niệm?" Giang Đạp Ca nói đùa: "Đừng sợ, vừa rồi dưới đó tối quá, anh nhìn không rõ, chỉ có tiếng rên rỉ của em cùng tiếng nước của bé bướm như lũ lụt xả ra thôi."
Du Thuật xấu hổ che mặt.
"Đừng ngại, em nói cái gì đi."
"Không biết nữa... ừm... nói sao đây." Du Thuật nắm lấy góc váy, cố gắng hết sức chống lại khoái cảm ập đến trong cơ thể, Giang Đạp Ca cố ý trêu chọc cậu, chưa kể động tác càng lúc càng nhanh, mà hắn còn ra vào miệng âm hộ của cậu, Du Thuật biết rằng mình không thể cưỡng lại sự kích thích mãnh liệt như vậy.
"Nói rằng em rất sướng." Giang Đạp Ca dừng động tác của mình, như thể cậu không nói thì hắn sẽ không di chuyển nữa.
"Hức... Em rất sướng..."
Giang Đạp Ca thỏa mãn đâm về phía trước, Du Thuật chỉ biết nhỏ giọng thút thít.
"Tiếp tục nói."
"Sướng quá... A... A... Anh ** em thật sướng... Ông xã, thật tuyệt! Em muốn! Em muốn bắn..." Du Thuật căng cứng cơ thể, trên miệng chỉ biết nói ra những lời tùy tiện, toàn bộ tâm trí của cậu đều tập trung vào khoái cảm sung sướng do cơ thể mang lại. Cậu thậm chí không quan tâm đến việc dùng ngón tay của mình xé nát chiếc váy cưới.
Giang Đạp Ca nhìn Du Thuật quần áo sốc sếch ở trước mặt hắn, Du Thuật rõ ràng đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng nhưng vì sắp cao trào cậu chỉ biết thở hổn hển, ép hắn chạy nước rút trong phút chốc.
Tiếng la hét từ bên trong miệng cậu cùng tiếng cà vạt đứt sau chiếc váy cưới cùng nhau xuất hiện, nước mắt từ khóe mắt Du Thuật chảy xuống, cậu dùng hai tay ôm chặt lấy Giang Đạp Ca, mặc cho đối phương đang gặm cắn cổ cậu, hiếm khi cả hai cùng cao trào.
Giang Đạp Ca chậm rãi đứng dậy, vừa rồi hành động quá thô bạo, váy cưới phía sau bị bung ra, viền váy cũng bị túm đến nhăn nhúm, khi rút ra thì một dòng tinh dịch cùng nước dâm chảy ra, chảy nhiều đến nỗi chiếc váy cưới cũng không thể ngăn lại.
Giang Đạp Ca dùng điện thoại di động chụp một tấm ảnh, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt thất thần của Du Thuật.
"Em ngủ đi, để lát nữa anh dọn."
Du Thuật chọn quần áo cho hai người chọn suốt một ngày, thử quần áo, thậm chí còn vận động kịch liệt, thật sự rất mệt mỏi, nghe đến câu này liền thỏa mãn nhắm mắt lại.
**
Ngày cưới diễn ra suôn sẻ, tới màn thẩy hoa cưới thì Tạ Húc là người chụp được, Lộ Nguyên bí mật nói với Giang Đạp Ca rằng cậu quyết định bí mật sắp xếp một màn cầu hôn còn hỏi hắn có cách nào không.
Giang – bị ép buộc phải cầu hôn * Đạp - đồng ý mọi chuyện đều suôn sẻ * Ca không thể cung cấp thông tin chính xác nên đề nghị hỏi Trương Hướng.
Hôn lễ của Trương Hướng vẫn chưa thể sắp xếp, nhưng giấy đăng ký kết hôn đã có trong tay gần nửa tháng, nghe lời Phó Thu, anh quyết định phát triển công việc cho tốt ở nơi khác mới quay lại bù đắp hôn lễ sau, kẻo cha dượng Phó Thu vẫn không chịu chấp nhận tình cảm của hai người họ.
Trong đám cưới, mẹ Du Thuật trò chuyện vui vẻ với Du Thuật và thầy giáo chủ nhiệm cũ của cậu ở trường cao trung, lần gặp mặt thường xuyên nhất trước đây là cuộc họp phụ huynh, sau khi nói chuyện riêng, hóa ra giáo viên chủ nhiệm lại có sức hấp dẫn như vậy, sau khi trở về, hai người bắt đầu giao tiếp thân mật hơn.
Vì lý do này, Giang Đạp Ca đã rất lo lắng.
Hỏi nếu thầy chủ nhiệm trở thành bố vợ thì sao?
Là một học sinh giỏi, Du Thuật cũng không có gì phải sợ hãi.
Vội vàng hoàn thành hôn lễ, ngày hôm sau hai người sẽ có tiết học, cũng không có chuyện tân hôn.
Do học chuyên ngành khác nhau nên ngoài việc hàng ngày ở nhà buồn chán ra thì buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm, đôi khi Giang Đạp Ca chắc chắn sẽ mang Đổng Đông đi cùng. Dù sao người kia cũng học chung chuyên ngành với hắn, ngẩng đầu không gặp, cúi đầu cũng sẽ gặp thôi.
Điều này trực tiếp khiến Du Thuật mỗi tối trở về đều phải mặc sườn xám hoặc đồ y tá, thông thường việc đầu tiên Giang Đạp Ca làm khi trở về là cởi quần và làm tròn nghĩ vụ của một người chồng, thậm chí hắn còn không thèm sốt sắng làm màn dạo đầu.
Cho nên là ai dạy vợ tôi học cách ghen như thế này từ đâu vậy?
Giang Đạp Ca mặc dù rất thích cuộc sống như vậy, nhưng những người trẻ tuổi vẫn phải quan tâm đến sức khỏe của mình, vì vậy hắn đã dứt khoát đến gặp Đổng Đông, khoe chiếc nhẫn kim cương của mình, nhân tiện còn giới thiệu em trai hàng xóm của Du Thuật với người kia — đúng vậy, chính là Thẩm Bắc Dương.
Giang Đạp Ca đã thề rằng hắn không có báo thù một cách công khai đâu.
Xử lý xong những chuyện này, cuối cùng hắn cũng có thể thả lỏng một chút, sau khi nghỉ ngơi hơn nửa tháng, nhìn dáng vẻ của một người vợ hiền thúc, yêu thương của Du Thuật, dục vọng của hắn lại trổi dậy, hắn còn vui vẻ sẵn sàng ca hát mỗi đêm như trước.
Nhưng cái hắn không ngờ là......
Du Thuật có thai.
Mẹ kiếp, biết sớm như vậy đã không bỏ qua rồi, nhưng bây giờ miếng mỡ trước mặt hắn lại không thể ăn được!
End
__
Lời tác giả:
Phiên ngoại: sườn xám play, mang thai play, Trương Hướng x Phó Thu, Tạ Húc x Lộ Nguyên buscu trên máy bay.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");