Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Ngân tuy ngày thường rất quật cường, nhưng chỉ cần cô đã sai, thì cô nhất định sẽ nhận lỗi, biết lỗi rồi sửa.
"Bỏ đi, tôi cũng không ngủ được."
Hoàng Ngân le lưỡi một cái, bắt đầu nướng bánh mì cho anh, đồng thời hỏi anh, "Mấy người làm bác sĩ như anh lúc bận rộn đều liều mạng như thế sao?"
Cao Dương Thành không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh nhìn cô nướng bánh mì cho mình.
"Haiz, bình thường nếu anh có thể nghỉ ngơi, thì hãy nghỉ ngơi nhiều vào, anh không xem tin tức sao, chỉ riêng thành phố này của chúng ta, mỗi năm cũng có tới 2% bác sĩ vì quá lao lực mà chết, tuy trị bệnh cứu người là điều quan trọng, nhưng sức khỏe của mình cũng không thể không để ý chứ?"
Cao Dương Thành nhéo lát bánh mì nướng bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa hỏi cô, "Cô nguyền rủa tôi chếthả?"
"Phủi phui!!"
Hoàng Ngân liên tục phủi phui mấy tiếng, "Con người anh có biết nói chuyện không đấy hả?"
Cao Dương Thành thấy dáng vẻ cáu giận của cô thì nở nụ cười, không thể không thừa nhận, thực ra Đỗ Hoàng Ngân như vậy, quả thực vẫn rất đáng yêu.
Hoàng Ngân nướng bánh mì cho Cao Dương Thành xong, lại đi rót một ly sữa nóng cho anh.
Cô dùng thìa quấy sữa cho đều, cuối cùng, đột nhiên hỏi Cao Dương Thành, "Bảo anh đi tìm cô Khuất lấy khuyên tai, có phải đã quá làm khó anh không?"
Cao Dương Thành đưa tấm thẻ ngân hàng trên bàn qua trước mặt cô, "Cô cầm thẻ này về đi."
"Tôi không cần! Tôi thật sự không cần, tiền này vốn cũng không thuộc về tôi." Hoàng Ngân cự tuyệt.
"Đừng để tôi phải lặp lại một câu nói nhiều lần, tôi phiền lắm!" Ánh mắt Cao Dương Thành nhìn Hoàng Ngân rất nặng nề.
Hoàng Ngân cắn môi nhìn anh, "Vậy khuyên tai của tôi..."
"Đừng dùng ánh mắt ấm ức đó nhìn tôi, tôi không có nghĩa vụ giúp cô lấy nó về!" Cao Dương Thành nói rất lạnh nhạt.
"Cũng đúng..."
Hoàng Ngân gật đầu, "Chuyện này là tự tôi gây ra, không liên quan đến anh..."
Cô nói, đưa sữa nóng cho anh, "Bác sĩ Cao, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, tôi đi trước đây."
"Ừm."
Cao Dương Thành trầm ngâm một tiếng, không giữ cô nữa.
Hoàng Ngân tạm biệt xong, xách túi chuẩn bị đi.
"Đỗ Hoàng Ngân."
Cao Dương Thành vẫn gọi cô lại.
Hoàng Ngân kinh ngạc quay đầu.
Cao Dương Thành bỏ tấm thẻ ngân hàng kia vào tay cô, "Đồ của cô quên cầm này."
Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay mình, nghĩ đến chiếc khuyên tai kia, nhất thời trong lòng cô đầy cảm xúc phức tạp và cảm khái.
"Cầm hai tỷ này, đừng đến quán karaoke bán rượu nữa."
Hoàng Ngân ngước mắt nhìn anh, đáy mắt mờ sương, nghiêm túc hỏi anh, "Anh coi thường những người bán rượu như chúng tôi hả?"
Cao Dương Thành vừa buồn cười vừa tức giận, anh ôm ngực, cơ thể lười biếng dựa vào cạnh cửa thang máy, nhìn Hoàng Ngân, "Cô Đỗ, trên báo có từng đưa tin hàng năm thành phố này có bao nhiêu cô gái bán rượu vì quá lao lực mà chết không?"
"..."
Hoàng Ngân rướn cổ lên lườm anh, "Bác sĩ Cao, anh hãy tích đức cho nhiều vào!!"
Nguyền rủa cô chết luôn cơ!!
***
Trong phòng bệnh, tầng 10, nhà A, khu nội trú.
"Bác sĩ Cao, chuyện lần trước đúng là phải cảm ơn cậu nhiều!"
Cao Dương Thành tới kiểm tra phòng, Dương Thịnh vội vàng ngồi dậy trên giường bệnh, cảm ơn anh.
"Đừng, cứ nằm cũng được, cơ thể khó chịu, đừng quá sức." Cao Dương Thành vội vàng đỡ Dương Thịnh nằm xuống, nghiêm túc kiểm tra sức khỏe cho anh ta, đo nhiệt độ cơ thể, hỏi anh ta,"Hôm nay cảm thấy sao rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi, chỗ sưng trên mặt cũng tiêu đi nhiều rồi. Bác sĩ Cao, thực sự vô cùng cảm ơn cậu, nếu không có cậu, bây giờ... bây giờ tôi còn không biết đã nằm trong ngôi mộ cô độc nào rồi!"
"Đừng cảm ơn tôi, chẳng qua tôi cũng chỉ là làm đúng chức trách, anh cố gắng chịu đựng vài ngày, đợi sức khỏe ổn rồi thì có thể phẫu thuật được."
"Được, cảm ơn, cảm ơn! À, đúng rồi, tôi nhớ lúc đó còn có một cô gái trẻ nữa mà, không mặc blouse trắng, trông không giống y tá lắm, là bạn của bác sĩ Cao à."
Cao Dương Thành nhếch môi lên, "Ừ."
"Chắc là bạn gái hả! Nhìn cô ấy có vẻ thương cậu lắm đấy. Nói đến chuyện này, haiz, lại phải trách tôi rồi! Bác sĩ Cao, tay kia của cậu có phải đã bị tôi cắn bị thương rồi không? Nào, mau đưa tôi xem thử."
Cao Dương Thành đút tay vào túi, "Không sao, vết thương nhỏ ấy mà."
"Thật xin lỗi quá!" Dương Thịnh xin lỗi, "Lúc đó tôi cũng nóng nảy, cô bạn gái nhỏ của cậu nói không sai chút nào, con người tôi, không biết phân biệt tốt xấu, không có lương tâm!" Anh ta hối hận nói.
Cao Dương Thành cong môi cười, "Anh đừng nghe cô ấy nói bừa, đôi khi cô ấy nói năng không để ý gì cả."
Dương Thịnh cũng cười theo, "Bác sĩ Cao, bình thường không thấy vẻ mặt cậu rạng rỡ như thế bao giờ, vừa nhắc tới bạn gái là cậu đã cười, trong mắt hoàn toàn không che giấu được cảm giác hạnh phúc nha."
Tim Cao Dương Thành đập mạnh hơn, bất chợt sửng sốt, rồi mới giải thích, "Cô ấy không phải bạn gái của tôi."
"Không phải? Haiz, vậy quá đáng tiếc! Một đôi trai tài gái sắc trời sinh mà!" Dương Thịnh nói, bèn lấy một túi hoa quả trên bàn nhét vào tay Cao Dương Thành, "Bác sĩ Cao, cầm đi, đây là đồ do nhà chúng tôi tự trồng đó, tươi lắm!"
"Thứ này tôi không thể cầm được, anh đừng đưa nữa." Cao Dương Thành vội vàng cự tuyệt.
"Cái mạng này của tôi là do cậu nhặt về, cũng không có gì tốt để cho cậu cả, nếu cậu không nhận thứ này thì tức là coi thường nông dân ở quê như chúng tôi, hơn nữa, đây cũng không phải cho một mình cậu, cậu phải chia cho cô bạn gái nhỏ của cậu nữa! Nói cho cậu biết nhé, loại dưa này ngọt lắm, anh đây bảo đảm cô ấy sẽ thích ăn, chưa biết chừng vui vẻ lên còn thực sự đồng ý làm vợ cậu luôn đó! Đi đi, đi đi, cầm đi, đừng ghét bỏ anh đây."
Làm vợ anh? Cao Dương Thành bật cười, có chút tự giễu.
Đã nói đến mức này rồi, Cao Dương Thành cũng không tiện cự tuyệt nữa.
Kiểm tra phòng xong, mang hoa quả vào phòng làm việc, lại thấy Vũ Phong cũng ở bên trong, "Ái chà, lão nhị, xách hoa quả gì tươi thế? Nào, chia cho mấy người anh em bọn tôi với."
Vũ Phong nói xong thì muốn lấy hoa quả trong túi, nhưng không ngờ lại bị Cao Dương Thành đẩy thẳng ra, "Đừng động vào."
"Không phải chứ, nhỏ mọn thế?"
Cao Dương Thành không để ý tới anh ta, ngồi trên ghế làm việc trầm tư.
Cuối cùng, lấy di động ra gọi.
Đầu dây bên kia, qua một lúc lâu mới có người nhận.
"Alo."
Một giọng nói êm tai truyền đến.
Lúc thấy thông báo hiển thị cuộc gọi đến trên màn hình di động, Hoàng Ngân quả thực đã sửng sốt rất lâu, vô cùng kinh ngạc, thế mà anh lại chủ động gọi điện thoại cho cô.
Nhưng càng ngoài ý muốn hơn là, trong lòng cô lại không khỏi vẫn hơi thấy chờ mong, tim đập nhanh hơn.
"Là tôi."
Giọng Cao Dương Thành trầm ấm, vẫn êm tai như vậy.
"Ừm."
Bất giác, Hoàng Ngân lại nhớ tới cái hôn bất ngờ hôm đó của bọn họ, cô không nhịn được đưa tay chạm lên môi mình, nơi đó dường như vẫn còn dư lại mùi vị của anh...
Trong lòng trở nên căng thẳng một cách kì lạ.
"Anh... Tìm tôi có việc sao?"
"Ở đâu?"
Cao Dương Thành hỏi cô, giọng nói vẫn lạnh tanh, vô cảm như vậy.
So với vẻ căng thẳng của Hoàng Ngân, anh lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
"Tôi đang ở bệnh viện đây." Hoàng Ngân khai báo đúng sự thật.
"Tại đâu trong bệnh viện?"
Hoàng Ngân vô cùng kinh ngạc, hỏi một câu dò xét, "Anh muốn tới tìm tôi sao?"
"Ừ."
Cao Dương Thành trầm ngâm một tiếng, nhướng mày, hình như có chút khó chịu bèn hỏi, "Có sao không?"
"Không... Không sao cả."
Cô chỉ thấy bỗng lo lo khi được quan tâm thôi.
"Vừa hay tôi đang ở trong công viên nhỏ dưới tầng khu nội trú để phơi nắng đây."
"Ừ."
Cao Dương Thành đáp một câu, bèn tự mình cúp điện thoại, sau đó, xách túi hoa quả trên bàn kia ra ngoài.
"Lão nhị, mang hoa quả cho Hoàng Ngân sao?" Vũ Phong xông tới với vẻ bà tám.
Cao Dương Thành lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta, "Từ lúc nào mà cậu quen thuộc với cô ấy như vậy?"
"..."
Vũ Phong im bặt, đây có tính là nổi máu ghen không?
Lúc Cao Dương Thành nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc trong công viên nhỏ thì bước chân cũng chợt chững lại.
Trên chiếc ghế dài trong công viên, chỉ thấy Hoàng Ngân và Đoàn Vũ Đạt tựa đầu vào nhau, đang lười biếng ngồi trên ghế dài phơi nắng.
Hai người hình như còn đang nói chuyện gì thú vị lắm, vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn đẩy đẩy ầm ĩ với đối phương.
"Haiz, quan hệ giữa bác sĩ Đoàn và bạn gái của anh ấy thật là tốt, suốt ngày hai người họ cứ dính miết bên nhau kìa."
"Không phải bạn gái đâu! Nghe mấy cô y tá nói cô ấy là vợ của bác sĩ Đoàn đó, ha ha, hai người cũng xứng đôi thật đấy!"
"Ừ, xứng đôi lắm, xứng đôi lắm! Một đôi trai tài gái sắc trời sinh mà!"
Gần đó, hai bệnh nhân đang ngồi trên ghế đá phơi nắng nhìn Đoàn Vũ Đạt và Hoàng Ngân ngồi trên ghế dài mà hưng phấn bàn tán.
Một đôi trai tài gái sắc trời sinh?
Hừ!
Nửa tiếng trước, Cao Dương Thành anh còn nghe thấy người khác dùng tám chữ này để miêu tả về mình và cô, khi đó anh cảm thấy thế nào? Không đến mức cực kỳ hưng phấn, nhưng ít ra trong lòng cũng thấy thoải mái, nhưng giờ phút này, khi lại nghe thấy tám chữ này, anh chỉ thấy cực kỳ châm chọc và nực cười.
Cao Dương Thành anh rốt cuộc đang làm gì đây?
Vẫn còn tơ tưởng mông lung về một người phụ nữ đã từng phản bội mình một cách vô tình, giờ còn là vợ người khác hay sao? Vẫn còn hy vọng xa vời rằng cô và mình có thể là một đôi trai tài gái sắc trời sinh??
Ý nghĩ này, khiến ngay chính bản thân Cao Dương Thành anh cũng thấy cực kỳ nực cười!
Anh nghĩ, anh đúng là điên rồi! Hơn nữa, còn điên không hề nhẹ nữa.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cao Dương Thành giật giật, xoay người, rời đi không hề lưu luyến.
Trên ghế dài --
"Vũ Đạt, hình như em..."
Hoàng Ngân híp mắt nhìn lên ánh nắng chói chang trên bầu trời, hai mắt thấy hơi đau đớn, "Hình như em... cứ luôn không nhịn được mà muốn tới gần anh ấy, làm sao bây giờ?"
Đoàn Vũ Đạt cũng học theo cô, híp mắt nhìn lên ánh nắng chói chang trên bầu trời, lại mím môi, không trả lời câu hỏi của cô.
Hoàng Ngân giơ tay lên, ngăn trở ánh mặt trời trước mắt, làm cho ánh sáng nhỏ vụn chiếu xuống luồn qua kẽ tay cô, "Anh ấy đối với em, tựa như ánh mặt trời trên cao, nơi có anh ấy, thì sẽ có ánh sáng, cho dù chỉ là những tia sáng nhỏ luồn qua kẽ tay nhưng cũng đủ để chiếu sáng cả thế giới của em, nhưng... ánh sáng của anh ấy quá chói lóa, nên em mãi mãi cũng chỉ có thể đứng xa xa để nhìn mà không dám tới gần, cũng không thể tới gần, sức nóng của anh ấy sẽ làm em tổn thương, sẽ làm em... tan thành mây khói..."
Nói đến đây, ánh mắt của Hoàng Ngân đã không tự chủ được mà đỏ lên, cô hít sâu một hơi, thoáng ngồi thẳng người dậy, "Anh ấy hẹn sẽ tới đây tìm em?"
"Vậy sao?" Đoàn Vũ Đạt cũng đứng lên theo, anh ấy cười cười, trong vẻ mặt lại khó nén vẻ cô đơn, "Vậy anh đi trước, lát nữa còn phải đi kiểm tra phòng bệnh nữa."
"Được rồi, vậy anh cứ đi làm việc trước đi."
"Bye bye..."
Đoàn Vũ Đạt đi rồi, để lại một mình Hoàng Ngân cô đơn ngồi chờ trên ghế dài.
Có những người, biết rõ không thể tới gần, lại vẫn hy vọng sẽ tới gần, mong đợi sẽ tới gần...
Biết rõ là không thể, mà đến cuối cùng, người đau khổ, vẫn là cô mà thôi!
Những đạo lý này, Hoàng Ngân không phải không hiểu, mà cô hiểu, nhưng vẫn không làm được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng mãi vẫn không tìm thấy hình bóng của người đàn ông kia.
Cao Dương Thành trở về phòng làm việc, cầm hoa quả trong tay đặt trên bàn làm việc của Vũ Phong, "Ăn đi."
Vũ Phong ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đã trở về trước bàn làm việc của mình rồi bắt đầu bận rộn, trên khuôn mặt tuấn tú vô cảm không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Vũ Phong mở túi hoa quả ra liếc nhìn, lại nhìn sang Cao Dương Thành ở đối diện, thận trọng hỏi, "Sao thế? Cô ấy không chịu lấy, hay là cãi nhau rồi?"
Cao Dương Thành không trả lời lời anh, cầm sổ ghi chép bệnh án lên, đứng dậy đi ra ngoài, "Đi nào, chuẩn bị phẫu thuật thôi."
"Ờ ờ, đây đây!"