Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chớp nhoáng, Hàn Tần giật mạnh khuỷu tay của Ngạn Hi ở trên trán, dùng sức quật ngã cô xuống giường. Anh nghiêng người một cái, tức thì liền giam cô dưới lồng ngực, hai tay chống xuống.
Ngạn Hi đánh vào ngực Hàn Tần mấy cái, hậm hực mắng: “Cái chân đã bị tật rồi còn cố cường bạo hống hách, thật sự muốn giẫm gãy luôn cái chân còn lại kia. Mẹ kiếp!”
“Đừng cứ nhắc đến cái chân.” Hàn Tần gằn giọng đáp. Ánh mắt lẫm liệt lườm cô.
Ngạn Hi nhướng nhẹ mi mắt, ngoan ngoãn giữ im lặng.
“Dứt khoát, ngày mai theo anh về Giang Thành.”
“Không về.”
“Chỗ mẹ con... Dương Vĩnh, anh sẽ lo lắng chu toàn. Em đã gọi bà ấy một tiếng ‘mẹ’ thì anh cũng xem như trưởng bối mà kính lễ.”
“Thật?” Ngạn Hi nhìn anh, đôi mắt hạnh hấp háy tỏ ra ngạc nhiên.
Hàn Tần lật người, gối tay lên đầu nhẹ nhàng nói.
“Anh cũng không ngại trong nhà mình có thêm vài giọng nói.”
“Anh có phải là Hàn Tần hay không?” Ngạn Hi nhướng người lên lườm Hàn Tần đầy nghi hoặc.
Nhưng Hàn Tần không trả lời câu hỏi của cô.
“Anh... đang tính kế... dụ dỗ em?”
Hàn Tần liếc cô một cái, vẫn không trả lời.
“Có phải thoát chết lần đó... anh rất sợ hãi đúng vậy không? Mẹ Hàn... ra đi khiến anh chịu đả kích rất lớn... anh thấy cô độc... Đúng vậy không?”
“...”
“Hàn Tần! Nếu như anh thật sự đang toan tính trên người của em thì cũng xin anh buông tha cho mẹ con Dương Vĩnh. Họ thật sự đáng thương, đừng gây hại đến họ. Bằng không... em sẽ hận anh.”
“...”
“Hàn Tần! Anh... anh khóc sao?” Ngạn Hi bàng hoàng nhìn vào đôi mắt phượng dài long lanh nước của Hàn Tần, kích động hỏi.
Nhưng giây kế tiếp lại thấy anh ta liếc cô một cái.
“Anh đi xe đường dài, hơi buồn ngủ. Nhất là khi em cứ luyên thuyên không ngừng, thật phiền.”
“Anh thay đổi nhiều quá!” Ngạn Hi thều thào cảm thán.
Lúc này, Hàn Tần dịu dàng cất lời: “Trước khi mất... mẹ căn dặn anh phải chăm lo cho em cả đời.”
Ngạn Hi run nhẹ cặp vai, lật úp người xuống bật khóc nức nở. Cô nói trong tiếng nấc: “Ngoài cha, chỉ có mẹ Hàn thật lòng thương em.”
“Sau này còn có anh...”
Hàn Tần vỗ về trên chiếc vai nhỏ không ngừng run rẩy của Ngạn Hi, sau đó trông thấy cô ngước mặt lên, nghẹn ngào hỏi: “Anh... không để ý chuyện lúc trước...”
“Em còn nhỏ, suy nghĩ non dại. Anh không trách em.”
“Vậy... anh thật sự sẽ chăm lo cho em?”
“Đương nhiên.”
“Em không dám trở về Giang Thành... là vì... Ngạn Tuấn. Chính ông ấy đã hại cha em chết, ông ấy còn muốn giết cả em... Hàn Tần! Anh dám chắc... muốn bảo vệ cho em không?”
Hàn Tần hơi kinh ngạc. Chân mày vô thức nhíu chặt lại: “Đốn mạt!”
“Hàn Tần!”
“Ngạn Hi! Anh không để em mất cọng tóc nào.”
...
“Hàn thị nhiều việc... tranh thủ hôm nay đón tất cả cùng về Giang Thành.” Vừa bước xuống xe Hàn Tần đã lập tức quay sang nói với Ngạn Hi .
Ngạn Hi há hốc miệng, vội lắc đầu: “Anh phải cho em thời gian khuyên nhủ họ, đột nhiên như vậy...”
“Yên tâm. Anh có cách thuyết phục họ cùng đi với chúng ta.”
“Dương Vĩnh nếu không thể ghép tủy thì không duy trì quá một năm, cậu ấy... sẽ không vì vài câu nói của anh mà rời bỏ quê nhà đâu.”
“Anh sẽ làm được. Em không cần dùng phán đoán của con nhóc 17 tuổi so bì với anh.”
Ngạn Hi mím môi, xù lông nhím lườm lấy Hàn Tần. Chưa kịp phản pháo đã thấy anh khựng lại trước cửa.
Vào tới trong nhà, lần nữa bắt gặp vẻ thê lương bao trùm trong đôi mắt bà Dương, bà ngồi đó, lẳng lặng bi đát, bên trong căn nhà thô sơ chật hẹp, mọi kí ức lại ùa về siết chặt lấy trái tim Hàn Tần, thôi thúc anh đẩy nhanh hành động quyết liệt hơn.
Hàn Tần dứt khoát đi đến trước mặt mẹ và nói: “Ngạn Hi là vợ sắp cưới của cháu, cháu phải đón cô ấy về nhà. Ngạn Hi cũng hi vọng cháu có thể đón thím và Dương Vĩnh đến Giang Thành nhận được sự chăm sóc tốt hơn...” Nói đến đây anh hầu như không còn kiên nhẫn nữa, ánh mắt quét nhìn trên gác nhỏ, anh biết Dương Vĩnh nằm ngay trên đó. Lời mọi người vừa nói chắc chắn cũng nghe được.
Anh nhìn sang Ngạn Hi, “Em giải thích cụ thể với thím Dương và thuyết phục thím ấy, anh nói chuyện với Dương Vĩnh.”
Dứt lời Hàn Tần gấp rút lao nhanh lên trên gác, tay buông gậy chật vật leo lên bậc thang.
Ngạn Hi bàng hoàng trước sự kích động và nôn nóng của Hàn Tần, muốn chạy đến đỡ lấy anh nhưng lại bị gạt tay ra.
Phía trên gác, Hàn Tần đổ từng tầng mồ hôi, cái chân đau từ trong xương lan rộng ra khắp người, đau đến không chịu nổi. Anh gắng gượng, gõ xuống cánh cửa hai cái rồi chậm rãi mở ra.
Nước mắt của anh đã không thể kìm được mà chảy xuống.
Dương Vĩnh lại gầy đi!
“Những lời vừa rồi... em đã nghe.”
Dương Vĩnh phớt lờ, tay cuộn bức tranh lại và đáp: “Tôi không đi đâu cả.”
Hàn Tần lau vệt mồ hôi trên trán tiện tay lau luôn dòng nước mắt vừa rơi kia. Anh gắng gượng ngồi xuống ghế bên cạnh giường, chân mày theo cơn đau thắt mà nhíu chặt lại, “Vì sao Dương Ân phải buôn hàng cấm... em biết không?”
Dương Vĩnh khựng lại, không ngờ ngay câu đầu tiên người đàn ông lạ mặt này đã không ngại hỏi thẳng ra như vậy. Nhưng anh không muốn trả lời, cũng không có cách nào trả lời.
Hàn Tần vớ tay lấy bức tranh đặt dưới bụng của Dương Vĩnh lên xem, thoáng chốc liền bị Dương Vĩnh đoạt lại. Nhưng anh đã nhìn rõ nét vẽ bên trong, chính là anh – Dương Ân. Sau lưng còn có đôi cánh thiên sứ rất lãng tử.
“Trong mắt em... anh trai của em tuyệt vời như thế?”
“Cho dù anh ấy có lầm lỗi gì thì trong lòng tôi vẫn là người anh tôn kính nhất.” Dương Vĩnh lạnh lùng trả lời.
Trong khoảng cách rất gần như vậy, có thể quan sát Dương Vĩnh thật rõ ràng, nhưng Hàn Tần càng nhìn thì nội tâm lại vô hạn đau đớn.
Dương Vĩnh ở tuổi thiếu niên, đúng lý nên có cuộc sống năng động và tràn đầy nhiệt huyết, không phải cứ nằm ở đây tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Bằng mọi giá, anh sẽ không để Dương Vĩnh chia lìa với anh và mẹ.
“Dương Ân liều lĩnh buôn chất cấm... không chỉ vì trang trải cuộc sống, hay gánh nặng tiền thuốc của em. Mà cậu ta đã tìm được người có tủy thích hợp với em.”
Dương Vĩnh kinh ngạc nhìn Hàn Tần, sau đó giữ bình tĩnh nghe anh tiếp tục nói: “Dương Ân chính là bị người khác hại. Mọi chuyện là một âm mưu. Ngạn Hi cũng bị chính người đó kế hoạch đẩy vào cửa tử. Dương Vĩnh! Em giương mắt để kẻ đó sống tự tại không trả giá hay sao?”
Nghe đến đây Dương Vĩnh hầu như đã không còn giữ được bình tĩnh, kích động bấu mạnh vào bắp tay của Hàn Tần, cố đè thấp âm giọng để dưới nhà không nghe được: “Lời anh nói đều là sự thật? Tại sao... anh lại biết? Tại sao muốn giúp chúng tôi?”
“Trước khi chết, Dương Ân đã viết lá thư cầu tình tôi. Tôi là cấp trên của cậu ấy...” Hàn Tần ho nhẹ một tiếng, “Gần đây nhờ vào một bản dự án của Dương Ân làm ra, cứu sống lại Hàn thị của chúng tôi. Tôi chỉ thương xót các người...”
Hàn Tần biết lời mình nói hết sức gượng gạo và khiên cưỡng nhưng vẫn hi vọng có thể lừa được tên nhóc không hiểu chuyện đời này đây.
Anh nghiêm nghị nhấn mạnh: “Em không muốn tự tìm cho mình một cơ hội, thay Dương Ân được sống, được hiếu thảo với mẹ hay sao?”
Dương Vĩnh run rẩy, hơi mắt đỏ lòe đầy xúc động. Cậu ôm bức tranh thiên sứ vào lòng, không ngừng thảng thốt kêu gọi tên anh trai trong lồng ngực.
Lúc này Hàn Tần chợt đứng dậy, ánh mắt sâu sắc nhìn vào cậu, “Anh đã nhìn thấy câu trả lời trong mắt em!”
Hàn Tần dứt khoát xoay người bước ra khỏi phòng, từ trên gác nói vọng xuống: “Ngạn Hi! Gọi anh Phó vào thu dọn một tay, chỉ lấy vật dụng thật sự cần thiết. Chúng ta cùng trở về Giang Thành.”
“Hả? Vâng... vâng...”
Ngạn Hi như thể kích động nhảy nhót một cái, xốn xang tưng bừng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
Vào chính khoảnh khắc này, Hàn Tần nhận ra, sứ mệnh của anh không chỉ có phục thù, mà còn là che chở cho những con người đang có mặt tại đây.
Và anh không thể nào bị gục ngã.
Giang Thành, nhà hàng Bích Trì.
Ngạn Tuấn ngồi trong phòng chờ nói chuyện phiếm với mấy cổ đông của Ngạn thị MJ. Tay cầm điếu xì gà phì phà khói thuốc, chốc chốc sang sảng cười lớn.
Một người họ Lầu trầm giọng thay đổi bầu không khí: “Mấy lão già của Hàn thị thật sự khó bảo, cứ dây dưa không chịu sang nhượng lại cổ phần, chẳng biết còn kì vọng gì vào cái tên què đó.”
Cứ ngỡ lời mình nói ra sẽ rất vừa ý với ông Ngạn Tuấn, ngờ đâu sau khi dứt lời đã thấy ông ấy nghiêm mặt nhắc nhở: “Không cần ăn nói khó nghe như vậy. Hàn Tần có bản lĩnh của hắn. Dẫu sao vẫn là chỗ thông gia với Ngạn thị. Ngạn Hi mất đi tư cách, nếu người sánh đôi với Hàn Tần là Ngạn Linh thì...”
“Cha! Sao lại gán ghép như thế? Con không chịu...”
***