Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảng số 18 hoang vu hẻo lánh, gió biển ngày đông mang theo cảm giác mát mẻ nồng đậm, bầu trời đều là sương mù mông lung, trông như một tấm ảnh bị chiếu sáng quá độ.
Một người phụ nữ dung mạo tú lệ bọc mình trong chiếc áo khoác nỉ xa xỉ, trên khuôn mặt trắng nhợt là một chiếc kính mát đắt tiền, đôi môi được thoa đỏ càng làm lộ ra vẻ trắng nhợt của cô ta.
Đôi môi cô ta run rẩy, không biết là vì lạnh hay là vì sợ: “Anh muốn thế nào mới nguyện ý buông tha tôi”.
Tần Dục khẽ nâng cằm, lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng, tầm mắt của hắn mặc dù rơi vào người cô ta, nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có người này.
Người phụ nữ đã đứng trong gió biển khoảng mười mấy phút, từ lúc bắt đầu gặp mặt, đều là cô ta thao thao nói chuyện, Tần Dục không đáp lại một câu, nhưng khí tức lạnh lùng trên người Tần Dục làm cho cô ta không cách nào chịu đựng được nữa, đột nhiên cô ta tháo kính xuống, lớp phấn dày cộm trên mặt cũng không giấu được vành mắt thâm đen, cất cao giọng nói: “Đến tột cùng là anh muốn thế nào! Tôi đã nói xin lỗi rồi, lẽ nào anh còn muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh sao! Chuyện này cũng không thể trách tôi, muốn trách thì trách Thẩm Diệu Dương kìa! Ai bảo anh là nghệ sĩ của hắn, hắn có thể giúp anh nhưng lại không thể giúp tôi vượt qua cửa ải này, còn là người đại diện kim bài gì chứ, tôi xem tất cả đều là đánh rắm!”
“Hiện tại tôi đã mất tất cả rồi!” Phó Nhã đã có chút cuồng loạn, lời nói cũng không còn mạch lạc: “Đều là tại các người, đều là tại các người!”
Từ trong lời mắng chửi của cô ta, Tần Dục đã có kết luận, Phó Nhã cũng không biết người nặc danh khiến cô ta cắn ngược lại Tần Phương Vĩ chính là hắn, lần này cô ta chỉ là bí quá hóa liều, nên mới bịa đặt chửi bới Tần Dục, chỉ bởi vì căm ghét Thẩm Diệu Dương, cô ta cảm thấy Thẩm Diệu Dương là người đại diện kim bài nhưng lại không thể ngăn chặn cơn sóng dữ này, cuối cùng còn hại cô ta rơi xống kết cục bi thảm, tất cả đều là lỗi của Thẩm Diệu Dương và Tần Phương Vĩ, nhưng Tần Phương Vĩ và Thẩm Diệu Dương đều ở hậu trường, nên cô ta không có cách nào chọc vào được, cũng chỉ có thể trả thù Tần Dục, cây rụng tiền của Hoàn Thịnh mà thôi.
Sau khi cân nhắc thấu đáo tâm tư của Phó Nhã, vốn là Tần Dục đã cảm thấy mình đủ bá đạo không nói lý, nhưng hiện tại nhìn thấy Phó Nhã, hắn mới biết cái gì là gặp được sư phụ.
Đối mặt với Phó Nhã đang điên cuồng chửi bới, Tần Dục chỉ thờ ơ, mi mắt hơi nâng, ngay cả nhìn thẳng cô ta hắn cũng lười nhìn.
Chuyện lần này, suýt chút nữa Phó Nhã đã lôi cả Lục Giác xuống nước, hiện tại Tần Dục chỉ muốn ném cô ả ngu xuẩn này xuống dòng nước biển lạnh băng của Kinh Cảng, để cô ta có thể tỉnh tảo lại, bất quá hắn đã đáp ứng với Lăng Phong, khi tìm thấy thủ phạm thì sẽ giao cho Lăng Phong xử lý.
Tần Dục càng im lặng, áp lực của Phó Nhã càng lớn, hiện tại nhược điệm của cô ta đang nằm trong tay Tần Dục, cô ta biết nếu Tần Dục tung chuyện này ra, hình tượng của cô ta trước mặt công chúng liền bị hủy triệt để, muốn vươn mình lại một lần nữa là chuyện không thể nào, cuối cùng Phó Nhã bị sự trầm mặc của Tần Dục ép đến cơ hồ hỏng mất.
“Chỉ cần anh không nói ra, chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng anh”. Phó Nhã bó tay hết cách, đầu óc nóng lên, liền hướng Tần Dục liếc mắt đưa tình, ăn nói khép nép khẩn cầu.
Tần Dục cười lạnh một tiếng, như chiếc roi vô tình quất mạnh lên người cô ta, làm cô ta cảm thấy nhục nhã cực hạn.
Trong đầu đều ngập tràn sự giận dữ và xấu hổ, ngược lại lại khiến cho Phó Nhã hơi tỉnh táo lại: “Anh không muốn sắc, vậy tiền tài thì sao? Tôi biết bí mật của anh trai anh”.
“Cô nói bí mật thì là bí mật à?” Lúc nghe đến hai chữ bí mật, kỳ thực trong lòng Tần Dục đã động tâm, nhưng hắn cố ý biểu hiện mình không có chút hứng thú, biểu tình đầy hoài nghi cùng khinh bỉ, khiến Phó Nhã đang dễ kích động càng tiết lộ ra nhiều tin tức hơn.
Diễn xuất trong đời sống có đôi khi còn đặc sắc hơn phim ảnh rất nhiều.
“Là chứng cớ phạm tội của Tần Phương Vĩ, tôi sẽ giao nó cho anh, anh chỉ cần buông tha tôi, có phần chứng cứ này anh có thể lật đổ Tần Phương Vĩ, Hoàn Thịnh sẽ trở thành của anh!” Phó Nhã hưng phấn trợn tròn hai mắt nói, cô ta tin tưởng trước lợi ích không có ai lại không bị lay động, may mà cô ta thông minh, trong những năm theo Tần Phương Vĩ cũng lén thu thập không ít chứng cứ.
Trước khi phát sinh tất cả chuyện này, Tần Phương Vĩ rất tin tưởng Phó Nhã, điều này hoàn toàn bắt nguồn từ thuở tuổi thơ ấu của hai người, khi đó Tần Phương Vĩ là con trai của một nữ nghệ sĩ đang ‘Hot’, nên sinh hoạt cũng phải rất chú ý, không thể cho người khác biết mẹ của mình là ai, chỉ có Phó Nhã là vẫn ở bên cạnh hắn, sau khi trở lại Tần gia, Tần Phương Vĩ chưa từng gặp lại Phó Nhã, cho nên khi hắn công thành danh toại, hắn liề n đi tìm Phó Nhã, với thân phận bây giờ của hắn việc nâng một người trở thành đại minh tinh chỉ là việc dễ như ăn cháo.
Tần Phương Vĩ chưa bao giờ đề phòng Phó Nhã, Phó Nhã chính là lợi dụng vào điểm đó.
Đối với quá khứ của hai người này, Tần Dục cũng không biết rõ lắm, hắn chỉ biết trước khi Tần Phương Vĩ được cha mình đón về thì đã quen biết với Phó Nhã, hai người này xem như là bạn thời thơ ấu, nên tâm tư của anh hắn mới đặt trên người Phó Nhã nhiều hơn những người mới khác, ai có thể ngờ nhược điểm của người anh luôn khôn khóe của hắn lại nằm trên người Phó Nhã chứ.
“Hoàn Thịnh vốn nên là của anh”. Phó Nhã lộ ra nụ cười gian trá, đầu độc Tần Dục: “Tần Phương Vĩ bất quá chỉ là đứa con hoang mà cha anh có ở bên ngoài mà thôi, gã có quyền gì mà chưởng quản Tần gia, mẹ của anh mới là người được Tần gia cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, anh mới là người thừa kế chân chính của Tần gia, nhưng tất cả đều bị Tần Phương Vĩ cướp hết, lẽ nào anh cam tâm dâng tất cả gia nghiệp cho Tần Phương Vĩ, còn mình chỉ làm một phú nhị đại hoàn toàn không có một chút thực quyền?”
Vào lúc này, lần đầu tiên Tần Dục nhìn thẳng vào Phó Nhã, hắn không nghĩ tới lúc này cô ta còn có thể nói chuyện rõ ràng như vậy, ý đồ khơi mào nội đấu giữa hai anh em bọn họ, xem ra cô ta cũng không phải quá ngu xuẩn, nhưng đáng tiếc tâm tư của Phó Nhã chỉ uổng phí, bởi vì Tần Dục vốn đã muốn đối phó với Tần Phương Vĩ, phần đại lễ này của cô ta đối với Tần Dục chỉ là dệt hoa thêm gấm* (Người có bản lãnh kiên cường lại được tiếp thêm sức mạnh hỗ trợ) mà thôi.
Phàm là người ngồi ở địa vị cao, không có mấy ai là sạch sẽ, Tần Phương Vĩ cũng không ngoại lệ, Tần Dục thoải mái nhận chứng cứ Phó Nhã đưa cho hắn, cũng thoải mái buông tha cho Phó Nhã, hắn có thể khoan hồng độ lượng như vậy, chỉ là bởi vì còn có một người còn độc hơn cả xà đang nhìn chằm chằm vào Phó Nhã.
Phó Nhã mãn nguyện rời đi. Khi Tần Phương Vĩ mang cô ta rời khỏi ngôi nhà cũ nát của mình đã đáp ứng sẽ giúp cô ta nổi tiếng, giờ đây gã lại từ bỏ cô ta, cho nên là gã có lỗi với cô ta. Thẩm Diệu Dương có thể giúp cô ta cứu vãn mọi chuyện nhưng lại không tận tâm giúp đỡ, là hắn có lỗi với cô ta. Tần Dục nổi tiếng hơn cô ta nhưng lại bỏ mặc để fan của mình mắng chửi cô ta như vậy, cũng có lỗi với cô ta. Hoàn Thình bây giờ coi cô ta như đôi giày cũ mà vứt bỏ càng có lỗi với cô ta. Cô ta giữ lại phần chứng cứ này chính là vì muốn tất cả bọn họ đều không thể sống tốt, cô ta càng ước gì cao ốc Hoàn Thịnh một ngày nào đó sẽ sụp đổ, có như thế mới xứng đáng với những gì mà cô ta đã phải chịu ngày hôm nay.
Phó Nhã không biết sau khi cô ta rời khỏi nơi này, cuộc đời của cô ta sau này mới thật sự là bị hắc ám che phủ.
Xem xong chứng cứ Phó Nhã đưa cho mình, Tần Dục mới biết trình độ tâm cơ và vong ân phụ nghĩa của người phụ nữ này còn hơn cả dự liệu của mình. Mấy năm qua, tâm huyết mà Hoàn Thịnh đặt ở trên người Phó Nhã đều nhiều hơn bất cứ người mới nào, cô ta không những không cảm kích, mà còn mang đến phiền phức lớn như vậy cho Hoàn Thịnh, ngày hôm nay cô ta có thể cắn ngược lại Tần Phương Vĩ, ngày hôm nay cô ta có thể cắn trả lại Thẩm Diệu Dương, khó bảo đảm ngày sau cô ta có nổi điên cắn hắn một cái hay không.
Bất quá Tần Dục biết, Phó Nhã mà rơi vào tay Lăng Phong, thì càng thảm hại hơn so với rơi vào tay hắn, hắn nghĩ cả đời này mình cũng không còn gặp lại người phụ nữ này.
Phó Nhã đối với Tần Dục chỉ là một đoạn nhạc đệm không dài không ngắn trong cuộc đời này mà thôi, rất nhanh hắn đã đem cô ta ném ra sau đầu, nhưng hắn không biết, đoạn nhạc đệm này kỳ thực cũng không theo sự biến mất của Phó Nhã mà ngừng lại.
—-
Tần Dục mới vừa ra thông cáo, đã có một người trẻ tuổi tên là Đỗ Như Phong gọi điện thoại tới, Tần Dục nghe người ở đầu bên kia điện thoại khẩn trương ấp a ấp úng giới thiệu về mình, nửa ngày sau mới nhớ, đây là người trẻ tuổi mà lần trước Vương Hãi đã đề cập tới, Tần Dục đồng ý gặp mặt Đỗ Như Phong, khiến Đỗ Như Phong kích động đến hét ầm lêm, đúng là tràn đầy sự phấn chấn cùng sức sống của người trẻ tuổi.
Đối mặt Tần Dục tuấn lãng suất khí, Đỗ Như Phong như ngồi trên đống lửa. Người đàn ông trước mắt này có vô số fan, dù trải qua đủ loại scandal nhưng vẫn không bị đánh bật, trái lại nhân khí còn tăng mạnh, các thương hiệu danh tiếng và các nhà sản xuất phim càng thêm săn đón, dung mạo cùng khí chất của người đàn ông này trong vòng giải trí được coi là trời cao ưu ái, Đỗ Như Phong từng thấy Tần Dục trên ti vi không biết bao nhiêu lần, cho dù có nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra hình dáng của hắn, nhưng bây giờ lại cảm thấy không giống, tựa hồ so với trong trí nhớ càng cường hãn hơn một chút.
Tần Dục cười cười, làm toát ra vẻ gợi cảm mê người, Đỗ Như Phong chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ kia mà cũng cảm thấy tê cả da đầu, đáy lòng càng khẩn trương hơn, đây chính là thần tượng mang theo sức hấp dẫn bẩm sinh nha, giống như trời sinh đã có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Tần Dục không tốt đến nỗi đi động viện một người mới, liền đi thẳng vào vấn đề: “Có mang theo kịch bản không?”
“Có có”. Đỗ Như Phong khắc chế sự căng thẳng trong lòng, vội vàng từ trong balo lấy ra một xấp giấy dày đặc chữ, theo thứ tự là bản thảo kịch bản và bản tranh phác thảo.
Hàng chữ màu đen trên trang giấy trắng —— ‘Cuộc trốn chạy của khoai tây’, chỉ là tiêu đề đã tràn đầy sắc thái ảo tưởng.
Trong cái vòng lẩn quẩn của truyền hình hiện tại, có một tác phẩm nổi tiếng, thì mọi người đều đổ xô ăn theo, ví dụ như mấy năm trước lưu hành phim cổ trang cung đình, thì các phim ở thời điểm đó đều theo dạng cung đấu, nếu lưu hàng phim gián điệp, thì xuất hiện hàng loạt phim về gián điệp, đừng nói khán giả cảm thấy vô vị, ngay cả diễn viên cũng cảm thấy vô cùng chán nản, nhưng ai cũng không thể trốn khỏi vòng lẩn quẩn này. Mảng phim điện ảnh thì càng như vậy, phong cách chỉ có một, vô cùng khiếm khuyết ý tưởng mới.
Thể loại mà Đỗ Như Phong viết hiện giờ rất không lưu hành, là một bộ phim hoạt hình nhưng lại không có nhiều tình tiết vui vẻ, kể về hai củ khoai tây không muốn bị đem nấu làm cà ri vì vậy dắt tay nhau cùng chạy trốn, khoai tây lớn thông minh cơ trí, rất có phong phạm đại ca, khoai tây nhỏ hoạt bát đáng yêu thích lải nhải, hai củ khoai tây này vốn là chung một dây leo, nên rất thân cận nhau, vì vậy sau khi khoai tây lớn thuyết phục khoai tây nhỏ chạy trốn cùng mình, cả hai cùng lang bạt trong thế giới phồn hoa của loài người. Mới bắt đầu phim, bầu không khí chạy trốn khỏi nhà bếp vô cùng căng thẳng không có một chút buồn cười, sau khi chạy thoát, hai củ khoai tây này lưu lạc trong thành thị, cốt chuyện ấm ấp nhưng lại chôn giấu nguy cơ, trong sự vui vẻ lại ẩn ẩn nổi buồn.
Thời điểm khi Tần Dục xem kịch bản vô cùng yên tĩnh, có lúc sẽ dừng lại ở một trang giấy rất lâu, đôi mắt hơi híp lại trông tràn đầy suy tư, có lúc sẽ cong môi tạo nên một nụ cười mang ý vị thâm trường, kịch bản của Đỗ Như Phong không phải là kịch bản tốt nhất hắn từng gặp, nhưng lại rất mới mẻ độc đáo.
Trong nước, không phải là không có phim điện ảnh hoạt hình, nhưng không có phim nào đặc sắc, kỳ thực trong nước cũng không thiếu những nhân tài về mảng hoạt hình, chỉ là rất ít người nguyện ý đầu tư vào thể loại này mà thôi, bởi vì trong quan niệm của người đầu tư, phim hoạt hình chỉ là phim dành cho trẻ con, sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền, phim điện ảnh mà muốn kiếm được nhiều tiền thì cần phải có những ngôi sao, càng có nhiều sao, bộ phim đó sẽ càng nổi tiếng. Nhưng trên thực tế, mỗi lần có phim hoạt hình của nước ngoài tiến quân vào trong nước, cũng không phải không có người xem, nhìn vào số doanh thu của phòng vé, có thể thấy phim hoạt hình nhất định có thị trường.